Đại Đường Đạo Soái

Đối mặt với vẻ lấy lòng của Uyên Cái Tô Văn, đối mặt với lời xin giúp đỡ của Vinh Lưu Vương, Lý Thế Dân chỉ cho một đáp án lập lờ nước đôi, một
mặt ám chỉ Uyên Cái Tô Văn sẽ không xuất binh, một mặt lại cấp cho Vinh
Lưu Vương một liều thuốc an thần, làm cho hai bên tự đánh nhau chết
sống.

Đương nhiên hắn cũng không phải thật sự không quản, trước
khi Đường triều xuất binh, bảo trụ Vinh Lưu Vương, không cho Vinh Lưu
Vương bị Uyên Cái Tô Văn tiêu diệt, cũng là mấu chốt trong kế hoạch khu
sói nuốt hổ.

Biết Đại Đường vương triều sắp binh phạt Cao Câu Lệ, trong lòng Đỗ Hà dâng lên kích động khó thể nói nên lời, chỉ vì một
chút tư tâm trong lòng hắn.

Làm người hiện đại, bài xích Cao Câu Lệ thật sự không diễn tả được bằng lời nói.

Đáy lòng Đỗ Hà cũng biết rõ hiện đại Cao Câu Lệ cùng cổ đại Cao Câu Lệ hoàn toàn khác nhau.

Nhưng cảm tình là chuyện không thể khống chế, cho dù hiện tại Cao Câu Lệ
không phải là Cao Câu Lệ đời sau, nhưng chỉ cần vẫn được gọi tên này, Đỗ Hà cũng không cách nào sinh ra được lòng hảo cảm.

Nhất là bên
trong trí nhớ bọn hắn loạn nhận tổ tiên, làm ra một bộ phim lịch sử về
“Uyên Cái Tô Văn”. Nội dung bên trong thật sự quá mức cực điểm, trong
lịch sử Đường quân bắc phạt liên tục thắng lợi, chỉ thương vong hai ngàn quân tốt diệt bốn vạn quân tốt Cao Câu Lệ, bắt sống tù binh cấp bậc
tướng lĩnh ba ngàn người.

Nhưng bọn hắn làm phim lại hoàn toàn ngược lại.

Trong phim Uyên Cái Tô Văn dũng mãnh vô địch, đè nặng Đường triều mà đánh,
cuối cùng còn dùng một mũi tên bắn mù Lý Thế Dân, làm uy danh Thiên Khả
Hãn hiển hách trong phim biến thành độc nhãn long. Cuối cùng Đường triều còn phải sợ hãi đến Cao Câu Lệ xin nghị hòa.

Lẽ nào lại như vậy, thật sự không chịu nổi.

Cũng bởi vì như thế trong lòng Đỗ Hà càng thêm chán ghét phản cảm Uyên Cái
Tô Văn, đây chính là câu nói ương cập trì ngư, nếu ghét thì quả bồ hòn
cũng méo.

Nhớ tới chuyện này, trong lòng Đỗ Hà chợt hưng phấn.
Không phải nói Uyên Cái Tô Văn dũng mãnh vô địch sao, còn đè nặng Đường
triều mà đánh, khiến Lý Thế Dân thành độc nhãn long sao? Được, hiện tại
ta đè áp Uyên Cái Tô Văn mà đánh, đánh cho hắn biến thành độc nhãn long.

Cao Câu Lệ chính là một khối thịt, trong lịch sử Lý Thế Dân cắn hơn phân

nửa nhưng không một ngụm làm thịt bọn hắn, như vậy để lão tử làm thịt
bọn hắn.

Để xem đời sau bọn hắn làm sao mà biên thành phim ảnh!

Đỗ Hà càng nghĩ càng thêm hưng phấn, khi làm việc tinh thần càng thêm mười phần, trong lòng chỉ có một ý niệm, đem hết toàn lực phát triển, sau đó nuốt lấy Cao Câu Lệ.

Kinh tế ủng hộ chiến sĩ viễn chinh, lương thực là trọng yếu nhất.

Bởi vì khoai lang xuất hiện, thực vật tồn kho của Đường triều mạnh thêm,
liên tục hòa dịu việc lương thảo thiếu thốn vì nhiều năm chinh chiến.

Con đường tơ lụa vẫn náo nhiệt như trước, nhưng dù sao còn cách nhau quá
xa, đường bộ lại không được phương tiện, lợi nhuận thật tốt nhưng đã sắp bão hòa, muốn khuếch trương đại quy mô cơ hồ là không thể nào. Con
đường tơ lụa trên biển càng thêm có vẻ trọng yếu.

Trong lòng Đỗ
Hà biết được nếu muốn mở rộng con đường tơ lụa trên biển, mấu chốt không phải ở chỗ Lưu Nhân Quỹ chiêu đãi các thương nhân, mà là ở chỗ hắn tiếp đãi những đặc phái viên các quốc gia. Những đặc phái viên này đều có
được địa vị hết sức quan trọng trong quốc gia của họ, là những nhân vật
có thể ảnh hưởng tới quyết sách của thượng tầng trong nước.

Chỉ
khi làm cho những nhân vật này nguyên vẹn ý thức được lợi ích khi cùng
Đường triều cộng đồng phát triển con đường tơ lụa trên biển, mới có thể
tạo được lợi ích lớn nhất. Chỉ bằng một mình Đường triều ra sức, thành
công lấy được cũng chỉ có hạn.

Đỗ Hà cũng vì vậy mà hết sức tận
lực với công tác này của mình. Hắn lấy thân phận nghênh đón các đại sứ,
dẫn đặc phái viên các quốc gia đi lại hiển lộ rõ ràng thực lực kinh tế
của Đại Đường, cùng thực lực quân sự mạnh mẽ thế nào.

Vạn Lý
Trường Thành hùng vĩ, Trường An thành thị dồi dào, còn có con đường tơ
lụa trao đổi giữa phương Đông cùng phương Tây, cộng thêm quân doanh của
Đại Đường vương triều.

Vạn Lý Trường Thành là kiệt tác bất hủ, đồ vật của Trường An, thị tứ trong thành là thị trường kinh thương lớn
nhất thiên hạ, lịch sử con đường tơ lụa xa xưa mà phồn hoa, quân đội
Đường triều mạnh mẽ tung hoành bốn biển, đánh đâu thắng đó.

Thực lực kinh tế, thực lực quân sự, thực lực văn hóa, không khỏi tránh được vị trí mạnh mẽ nhất.

Các sứ giả chẳng khác gì ếch ngồi đáy giếng, phương nam Dạ Lang, không

ngừng tấm tắc sợ hãi, hiểu được Đại Đường cường thịnh, không còn ai so
sánh thực lực với quốc gia của chính mình. Dù là A Lạp Bá đế quốc cũng
càng tỏ rõ hữu nghị thân thiết như huynh đệ.

Đối với lời đề nghị
cùng nhau khai sáng con đường tơ lụa trên biển, cũng không ai lên tiếng
nghi ngờ dị nghị. Đường triều cường thịnh như thế, cùng Đường triều
thông thương đối với bọn họ mà nói là trăm lợi mà không một hại.

Đúng như lời của Đỗ Hà trước đó, thế cục tương lai phải được dựng lên từ
hàng hải. Hải vận sẽ dần dần lật đổ địa vị của đường bộ, trở thành chiều hướng phát triển tất nhiên.

Chỉ có người tự mình thể nghiệm qua
mới hiểu được hải vận nhanh chóng như thế nào, phương tiện ra sao, tiết
kiệm thời gian rõ rệt.

Từ sau khi các quốc gia mở rộng hải vận, thương thuyền đi thông Trường An liên tục không ngừng.

Các loại vật phẩm từ phương Tây đưa tới, từ Giang Nam chảy vào Trung
Nguyên. Các loại đặc sản Trung Nguyên cũng thông qua con đường tơ lụa
trên biển đổ tới phương Tây.

Trong những lần giao dịch này, cũng
giống như con đường tơ lụa đường bộ, cả Đường triều thu nhập từ thuế đã
nổi lên biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Lượng mậu dịch con đường tơ lụa trên biển đang dần dần vượt qua con đường tơ lụa trên lục địa.

Đại Đường vương triều có hai con đường này, lượng giao dịch giữa song
phương cực lớn, kinh tế hồi sinh cực nhanh, làm người ta phải kinh ngạc
líu lưỡi.



Liêu Đông thành!

Vinh Lưu Vương mờ mịt
đứng trên đầu thành, nhìn dân chúng ra sức cứu giúp tài vật trong nhà,
lúc này trong thành nước ngập sâu tới vài thước, phóng mắt nhìn ra tựa
như một mảnh sông lớn. Hắn nhớ tới lời nói của cổ nhân: “Thủy hỏa vô
tình”. Không khỏi bội phục cổ đại hiền giả hiểu biết thật chính xác.


Từ khi hắn rời đi Bình Nhưỡng, ly khai ra ngoài thế lực của Uyên Cái Tô
Văn, chỉ cảm thấy trời cao mặc chim bay, biển rộng tùy cá nhảy. Hắn có
đầy đủ tin tưởng có thể bình định tiêu diệt Uyên Cái Tô Văn, trở thành
quốc vương Cao Câu Lệ danh xứng với thực.

Chỉ là hắn vạn lần không ngờ hết thảy đều nằm ngoài tính toán của hắn.

Uyên Cái Tô Văn tiến tới quá nhanh, căn bản không cho hắn thời gian chỉnh đốn cùng sắp đặt.

Hắn dựa vào binh lực trên tay lão nhạc phụ, vội vàng ứng chiến, căn bản
không phải đối thủ của Uyên Cái Tô Văn nắm giữa ba phần tư binh lực của
Cao Câu Lệ. Không tới một năm thời gian, binh mã dưới trướng hắn liên
tiếp tháo chạy, tứ phương thủ quân lần lượt chết trận, cuối cùng còn bị
nhốt trong Liêu Đông thành, chỉ có thể dựa vào thành tường Liêu Đông cao dày để chống đỡ đại quân của Uyên Cái Tô Văn.

Nếu không phải có được Đường triều âm thầm trợ giúp vật tư, bọn hắn căn bản không chống đỡ được tới hiện tại.

Vinh Lưu Vương tính kỹ thời gian, cũng đã giằng co nửa năm.

Bọn hắn liều chết chiến đấu trên tường thành Liêu Đông, song phương đều trả giá thương vong thật lớn.

Liêu Đông thành lớn như vậy, cơ hồ vỡ nát, tường thành hùng vĩ, rách vỡ tung tóe.

Đây còn chưa phải là mấu chốt, mấu chốt nhất chính là thủy nạn.

Trải qua nửa năm giằng co, Uyên Cái Tô Văn tựa hồ thông suốt, không còn tiến hành tấn công mãnh liệt, hắn đào mở liêu thủy, dùng chiến thuật thủy
công bao phủ Liêu Đông thành.

Dân chúng Liêu Đông thành thương
vong không lớn, nhưng mấu chốt ở chỗ lương thảo cùng sĩ khí. Lương thực
tam quân cơ hồ bị lũ lụt trôi sạch, sĩ khí cũng bị lũ lụt cọ rửa, trôi
đi không còn tồn tại.

Một đội quân khổ chiến thật lâu, mất đi sĩ khí cũng như mất đi linh hồn, căn bản không đáng giá được nhắc tới.

Lúc này một vị lão tướng đi tới bên cạnh Vinh Lưu Vương, chính là nhạc phụ
của hắn Mã Luân Trạch. Thần sắc Mã Luân Trạch lo lắng nói:

- Đại
vương, lương thảo trong thành không đủ ba ngày, hiện tại binh mã Uyên
Cái Tô Văn vì tránh bị thủy tràn ngập, đã triệt mở vây khốn, thừa cơ hội này ngài chạy nhanh đi đi…

Vinh Lưu Vương nghe xong im lặng không nói gì. Thật lâu sau lại nhìn vị lão nhân gia lòng son dạ sắt với hắn, giận dữ nói:

- Ngươi cảm thấy được Liêu Đông đánh mất, ta còn có thể đi nơi nào? Nơi nào mới là chỗ dung thân của ta?

Mã Luân Trạch nghe vậy cúi đầu, yên lặng không nói gì. Một lúc sau mới đáp:

- Đi Đại Đường, ở Đại Đường có thể bảo đảm chắc chắn an toàn cho đại vương!

Vinh Lưu Vương cười chua xót:


- Chẳng lẽ nhạc phụ còn nhìn không ra sao? Lòng dạ của Lý Thế Dân cũng
chẳng khác gì Hán triều Tư Mã Chiêu, ai ai cũng biết. Hắn làm gì có tâm
tư trợ giúp chúng ta, căn bản chỉ đang lợi dụng chúng ta, cho chúng ta
liều sống một chết, chính mình làm ngư ông thủ lợi. Nếu ta đến cậy nhờ
Lý Đường, Lý Thế Dân sẽ lấy ta làm lý do, thảo phạt Uyên Cái Tô Văn, sau đó quang minh chính đại đem Cao Câu Lệ thu về lãnh thổ…

Hắn nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt căm giận, một chiêu khu sói nuốt hổ này của Lý Thế Dân chỗ lợi hại nhất chính là dương mưu.

Âm mưu cùng dương mưu khác nhau lớn nhất chính là âm mưu làm người ta khó
lòng phòng bị, dương mưu chính là dù ngươi muốn phòng, cũng buộc phải
bước vào cạm bẫy.

Vinh Lưu Vương biết được thì lại thế nào, nếu
hắn không dựa theo yêu cầu của Lý Thế Dân, không nhận Lý Thế Dân âm thầm ủng hộ, đầu của hắn lập tức biến thành cái bô cho Uyên Cái Tô Văn. Đồng dạng, nếu Uyên Cái Tô Văn không dựa theo yêu cầu của Lý Thế Dân, Vinh
Lưu Vương càng chiến càng lớn, cho tới khi trở thành tâm phúc gây hoạn
của hắn.

Mã Luân Trạch thấp giọng nói:

- Ta không phải
không biết dụng tâm hiểm ác của Lý Thế Dân, nhưng hiện giờ đã đi vào
tuyệt địa, không còn đường có thể đi. Sau khi hồng thủy lui ra, bọn hắn
lập tức công thành, cuộc chiến cuối cùng này cho dù chúng ta có tâm cũng không có lực. Lý Thế Dân xem trọng mặt mũi, hảo thanh danh, chỉ cần đại vương tỏ vẻ quy thuận, hắn tuyệt đối sẽ không lãnh đạm đại vương. Thay
vì chờ chết, không bằng cầu lưu tính mạng, lưu lại huyết mạch Cao Câu
Lệ, ý đồ tìm cơ hội đông sơn tái khởi!

Vinh Lưu Vương thở dài nói:

- Cũng chỉ đành như thế!

Cơ hồ cùng một thời gian, Uyên Cái Tô Văn ngồi trên đồi cao, nhìn hồng
thủy bao phủ Liêu Đông thành, phát ra tiếng cười to rung trời, nói:

- Liêu Đông, lấy dễ như trở bàn tay…Vạn Xuân, ngươi lập tức điều một vạn
tinh binh, nhiễu ra sau lưng Liêu Đông thành…nếu ta không nghĩ sai, tiểu tử Vinh Lưu Vương chắc chắn sẽ xem Lý Đường là chỗ dựa lớn nhất, đến
cậy nhờ Lý Đường, kêu gọi Lý Đường đến thu thập chúng ta.

Lý Thế
Dân dã tâm không nhỏ, đối với lãnh thổ của chúng ta thèm nhỏ dãi, không
cho hắn cơ hội thực hiện được. Thực lực chúng ta hiện tại yếu hơn Lý
Đường, bây giờ còn chưa tới thời gian giao phong chính diện. Qua vài năm chờ thời cơ thích hợp, ta nhất định dẫn theo toàn bộ dũng sĩ Cao Câu
Lệ, ẩm mã Hoàng Hà, thẳng tới Trường An…

Khẩu khí của hắn ngạo
mạn, cực kỳ cuồng vọng. Kỳ thật hắn chỉ là đánh sưng mặt sung mập mạp,
câu nói ẩm mã Hoàng Hà, trực thẳng Trường An chỉ là nói cho có khí
phách, khoe khoang phô trương mà thôi.

Dương Vạn Xuân là đại tướng thứ nhất dưới trướng Uyên Cái Tô Văn, lúc này lĩnh mệnh đi ra, suất lĩnh người rời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận