Đại Đường Đạo Soái

Khinh địch là tối kỵ của binh gia.

Đỗ Hà từ trước đến nay không có tâm tư khinh địch, cho dù sư tử vồ thỏ, cũng dùng hết toàn
lực. Huống chi hắn biết rõ lịch sử, biết rõ Tùng Tán Kiền Bố không thể
đối đãi như thường nhân, từ khi vừa bắt đầu, đã đối đãi như đại địch.

Khi biết được quân Thổ Phiên xuất hiện hai bên cánh trái phải của quân Đường, trong lòng của hắn đã có một tia khó hiểu.

Dụng ý của Thổ Phiên quá rõ ràng, rất dễ dàng bị nhìn ra, nhưng có một cái
gì đó ẩn ở trong đó, dụng ý âm thầm đã nói cho hắn biết.

Đỗ Hà
cũng không dùng thái độ vương bát đản khi không chiếm được tiện nghi,
nhanh chóng hạ lệnh. Hắn vừa bắt đầu cũng không phát hiện ý đồ của Tùng
Tán Kiền Bố.

Bởi vì hắn cũng không hiểu đặc điểm địa hình của
Long Dịch, thời điểm hắn rời khỏi quân doanh ra ngoài, đi lên một con
đường mòn vắng vẻ, cũng không có trải qua Long Dịch.

Thẳng đến khi đi qua Long Dịch, Đỗ Hà đã cảm thấy có chút không đúng.

Bởi vì địa hình Long Dịch quá dễ dàng cho Thổ Phiên đón đánh quân Dường,
đúng như phân tích của Tiết Nhân Quý, nơi đây có ưu thế áp chế quân
Đường tối đa.

Đối mặt với bảo địa như thế, Tùng Tán Kiền Bố không lợi dụng nó, ngược lại cố ý dụ bọn họ đến phá hư, cuối cùng là triển
khai thế trận, đối công với quân Đường.

Loại chuyện này, thật sự quá ngu muội, quá ngu xuẩn.


Nếu như đối thủ là Triệu Quát, Đỗ Hà sẽ âm thầm cười trộm, đối với hắn mà
nói, đối thủ càng yếu, thắng được càng nhẹ nhõm, thương vong sẽ càng
nhỏ.

Nhưng hết lần này tới lần khác lại là Tùng Tán Kiền Bố chứ
không phải Triệu Quát, cũng không có nghĩa là vị Thổ Phiên này quá kém,
mà hắn là vị vua mưu lược dụng tâm kín đáo và rất kiệt xuất, có tính
toán khác.

Hiển nhiên Tùng Tán Kiền Bố cũng không có ý định chơi tiêu hao như Tư Mã Ý, hắn cố ý bỏ Long Dịch này đi, mục tiêu của hắn là dẫn quân Đường vào bên trong, sau đó tiêu diệt triệt để.

Về phần Tùng Tán Kiền Bố lựa chọn đối công với quân Đường, Đỗ Hà đã nhìn ra,
đối phương muốn thăm dò thực lực chân chính của quân Đường, phán đoán
một tiêu chuẩn, biết mình biết người.

Trong nội tâm Đỗ Hà đoán được dụng ý của Tùng Tán Kiến Bố, trên mặt xuất hiện nụ cười.

Đạt được Đỗ Hà nhắc nhở, Tiết Nhân Quý cũng kịp phản ứng, biến sắc, trầm giọng nói:

- Tùng Tán Kiền Bố, hắn đang chơi với lửa... Hắn không sợ dẫn lửa thiêu thân, bị lửa thiêu sao?

Đỗ Hà nói:

- Có lẽ đây chính là điểm khác biệt giữa chúng ta và thượng vị giả, nếu
như ta là thống soái quân sư của Thổ Phiên, tất nhiên sẽ dùng phòng
tuyến của Long Dịch, hao tổn làm cho quân Đường không chịu nổi, không
chiến tự tan. Tùng Tán Kiền Bố lại không giống. Hắn muốn không chỉ đánh
lui địch đơn giản như vậy, hắn muốn xưng vương xưng bá, làm cho Thổ
Phiên cường đại như Đại Đường, cũng uy vũ, muốn làm được điểm này, nói
khó rất khó, nhưng dễ cũng dễ. Chỉ cần chiến thắng Đường triều, sẽ đánh
tan được các cánh quân khác của Đường triều!

Chỉ có một chút, đúng là đơn giản, khả năng làm được có bao nhiêu người?

Tùng Tán Kiền Bố buông tha cơ hội tử thủ, có lẽ muốn thử một lần.

Tiết Nhân Quý trầm giọng nói:

- Đại tổng quản, Tùng Tán Kiền Bố dám chơi như vậy, nhất định hắn còn có thủ đoạn, chúng ta phải cẩn thận mới được.

Đỗ Hà cũng gật đầu nói:

- Ngươi băn khoăn không phải không có lý, giấu đầu lòi đuôi không lộ ra ngoài, không thể như Quan Nhị gia khi xưa.

Nói xong, hắn nhìn về phía nam, nghĩ thầm:

- Có dã tâm, cũng không phải chuyện xấu, nhưng dã tâm quá lớn, lại là một chuyện không tốt.

Đỗ Hà cho quân đội dừng lại đóng quân ở Long Dịch, nghỉ ngơi và hồi phục
hai ngày, tiếp tục xâm nhập vào trong lãnh địa Thổ Phiên. Sau khi vượt
qua sông Ngưu Hà, hành quân ba ngày, đến ngày thứ hai đã tới cứ điểm Tát Nặc La Dịch.


Quốc gia khác nhau, tập tục khác nhau.

Thổ Phiên không có bất cứ thành thị nào đáng nói, luận hệ thống phòng ngự, ngay cả tường vượn còn kém nhau xa.

Công thành chiến cũng giống như dã chiến, chiến đấu trên đường phố không có
gì khác nhau, không hề có năng lực phòng ngự. Nhưng bọn họ ở địa phương
mấu chốt sẽ tạo nên thành lũy tại cứ điểm, đặt tên là dịch trạm, dùng
dịch trạm chống đỡ kẻ thù bên ngoài.

Mà Long Dịch của chúng là đạo phòng ngự đầu tiên, mà Tát Nặc La Dịch là cứ điểm thứ hai.

Tuy Tát Nặc La Dịch là cứ điểm thứ hai, nhưng luận uy hiếp với quân Đường, xem xa Long Dịch.

Đỗ Hà lại cho quân Đường nghỉ ngơi một ngày ở Tát Nặc La Dịch, sau khi nghỉ ngơi khôi phục, ngày hôm sau đã hạ lệnh tiến công.

Mà tướng chỉ huy tấn công lại là Ngưu Tiến Đạt, tác phong chiến đấu của
Ngưu Tiến Đạt là ương ngạnh, là chiến sĩ nổi tiếng của quân Đường.

Hắn không có trình độ chỉ huy như Trương Lượng, nhưng hắn có thể khống chế
quân tốt dưới trướng rất thành thục, lợi dụng quân tốt khác nhau, phối
hợp tác chiến. Nhưng hắn lại khác với Trương Lượng, để làm gương cho
binh sĩ, hắn tự mình ra tiền tuyến đối địch, dùng thực lực bản thân,
khích lệ tam quân, làm cho tam quân gan dạ hơn.

Đối mặt với thế
công của quân Đường, Tát Nặc La Dịch không kiên trì được bao lâu, chỉ
mất hai giờ là bị quân Đường công chiếm. Quân Thổ Phiên tan tác, sau một lát, lập tức tập hợp lại, bày ra tư thế muốn đoạt lại Tát Nặc La Dịch.

Nhưng mà, Ngưu Tiến Đạt đã sớm lãnh binh đi chiến, nhưng sau hai giờ tấn
công, binh sĩ dưới trướng của hắn không vì khí hậu mà không khỏe, mà bởi vì tiêu hao thể lực, chiến lực giảm đi.

- Đại tổng quản, có thể cho mạt tướng xuất chiến nữa không!

Ngưu Tiến Đạt đắng thẳng, vẻ mặt tiếc hận, còn chưa có cơ hội biểu hiện với
Lưu Lan, Tân Lão Nhi, La Thông, Tiết Nhân Quý, hắn không muốn ở phía sau chờ lệnh, tỏ vẻ nguyện lãnh binh nghênh địch.

Đỗ Hà do dự, chọn trúng Lưu Lan.


Tân Lão Nhi, La Thông nhìn mà tiếc nuối, chỉ có Tiết Nhân Quý cùng Trương Lượng, có chút nghi hoặc.

Lưu Lan trí nhiều dũng ít, dùng binh trọng mưu, kế tiếp là chiến dịch, dã
chiến với Thổ Phiên, phải đánh cứng, Lưu Lan rất rõ là kém hơn Tân Lão
Nhi, La Thông, Tiết Nhân Quý mấy người khác.

Thấy hai người biểu lộ kinh ngạc, Đỗ Hà cũng không nói ra, chỉ cười thần bí, thầm nghĩ:

- Giấu đầu lòi đuôi, theo thời gian qua đi, lộ ra.

Lưu Lan bất thiện đánh cứng, cũng không phải đánh cứng, càng không phải đánh ác liệt.

Quân Đường dưới sự chỉ huy của hắn, vẫn biểu hiện không tầm thường, chiến lực ngang với Thổ Phiên.

Quân Đường dũng mãnh, càng không hơn quân Thổ Phiên, chỉ vì ảnh hưởng bởi
khí hậu, làm cho chiến lực giảm đi, lúc này mới cân bằng với Thổ Phiên.

Vì ngăn ngừa thể lực quân Đường tiêu hao quá nhiều, là một nhược điểm, Lưu Lan lựa chọn chiến thuật không khác lắm với Đỗ Hà, tốc chiến tốc thắng, phát huy lực lượng quân Đường tới mức tận cùng, liều lĩnh thề sống chết chém giết.

...

Tùng Tán Kiền Bố trầm tĩnh nhìn chiến trường, phân tích lấy chiến trường một cách chi tiết, tỉ mỉ.

Lựa chọn này của hắn, một quyết định chính xác hoặc sai lầm sẽ cải biến
nhân sinh của mỗi người, trái lại, nhưng lựa chọn sai lầm, chính là hủy
diệt.

Tùng Tán Kiền Bố đối mặt với đột kích của quân Đường, liền làm ra quyết định gan dạ,


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận