Đại Đường Đạo Soái

Vũ Mị Nương biết Đỗ Hà hỏi chuyện gì, không hề giấu diếm thấp giọng nói:

- Là thiếp thân cho người làm!

Đỗ Hà nhịn không được lui ra sau một bước, dù hắn đã thầm biết hết thảy,
nhưng vẫn hi vọng từ trong miệng Vũ Mị Nương nghe được không phải do
nàng làm, cho dù là lừa gạt hắn, cũng cho hắn một lý do không cần tiếp
tục truy cứu.

Không phải Vũ Mị Nương không biết nói dối, nhưng sẽ không nói dối với người mình yêu nhất.

Vì sao?

Đỗ Hà thật sự khó có thể nhận, hắn không để ý Vũ Mị Nương đối phó Trưởng
Tôn Vô Kỵ như thế nào, hoặc dù thủ đoạn thấp hèn gì, hắn biết Vũ Mị
Nương phải làm như vậy chính là vì hắn.

Nhưng thủ đoạn lần này
của Vũ Mị Nương Đỗ Hà không thể thừa nhận, hắn không để ý Vũ Mị Nương
tính kế cả hắn, nhưng không thể không để ý Vũ Mị Nương coi thường an
nguy của hơn mười vạn đại quân Đại Đường. Dùng sinh tử của bọn họ để vặn ngã Trưởng Tôn Vô Kỵ. Vũ Mị Nương bán đứng tình báo Đường quân, đó là
đem hơn mười vạn tính mạng tướng sĩ Đại Đường đẩy xuống vách núi.

Tuy rằng tình huống không tới mức bi kịch đó, không tạo thành hậu quả đáng
sợ. Nhưng nếu như không có Bùi Hành Kiệm tồn tại, không phải Đỗ Hà nhanh chân hơn Tùng Tán Kiền Bố một bước, Đường quân sẽ trả giá đại giới vô
cùng thảm thống.

Hết thảy sẽ giống như Tùng Tán Kiền Bố tính
toán, vận lương quân toàn quân tiêu diệt, hơn mười vạn đại quân do Đỗ Hà suất lĩnh sẽ không có lương thực sinh tồn, bị khốn tại Thanh Tàng cao
nguyên.

Nếu tới tuyệt địa đó, dù Đường quân dũng mãnh thế nào cũng khó mà xoay chuyển càn khôn.

Đỗ Hà có thể dẫn theo một nửa Đường quân trở lại Đường triều đã là vận khí cực lớn.

Tình huống tốt nhất cũng sẽ làm cho một nửa Đường quân chôn xương nơi tha hương, càng đừng nói tới tình huống tệ nhất.

Cũng như cuộc chiến Đại Phi Xuyên của Tiết Nhân Quý, bởi vì phía sau đại
quân xuất hiện một vấn đề nho nhỏ, Đường quân đang chiếm hết ưu thế liền trả giá đại giới toàn quân bị diệt.

Đương nhiên dù loại tình
huống kia không phát sinh nhưng Đỗ Hà vẫn không thể quên được. Bởi vì
dụng tâm của Vũ Mị Nương chính là muốn lấy thất bại của Đường quân làm
trả giá, chỉnh suy sụp Trưởng Tôn Vô Kỵ nhưng chỉ là sự tình phát triển
không theo như ý nàng.

Có thể tưởng tượng nếu Đường quân thất
bại, mấy vạn, thậm chí là hơn mười vạn tướng sĩ chôn xương nơi tha
hương, Lý Thế Dân còn có thể như bây giờ dễ dàng bỏ qua cho Trưởng Tôn
Vô Kỵ hay sao?

Không có khả năng!

Cũng bởi vì biểu hiện
của Đỗ Hà cùng Bùi Hành Kiệm, cứu lại Đại Đường tướng sĩ trong nghịch
cảnh bị lộ tình báo, chuyển bại thành thắng, khắc phục được cửa ải khó
khăn này, lấy được thắng lợi cuối cùng, gián tiếp phá hủy kế hoạch của
Vũ Mị Nương, cứu lại tính mạng Trưởng Tôn Vô Kỵ.

Sự tình đã xảy ra, tất cả chuyện này đều không trọng yếu.

Làm cho Đỗ Hà lưu ý chính là dụng tâm trước đó của Vũ Mị Nương.

Đỗ Hà tự hỏi mình không phải thánh nhân không có năng lực đi cứu vớt nhiều người. Nhưng hắn làm việc luôn chú ý không thẹn với lương tâm, hắn là
thống soái tam quân nhưng thê tử của hắn lại dự mưu đem tính mạng của
binh sĩ bộ hạ của hắn đưa vào mộ địa. Lấy tính mạng vô tội của bọn họ vì hắn diệt trừ kình địch.

Điều này làm cho hắn làm sao đối mặt với La Thông, Phòng Di Ái là những huynh đệ luôn cùng hắn sống chết, làm
sao đối mặt với những chiến sĩ vì Đại Đường liều mạng trên chiến trường, Đỗ Hà từ trước tới nay luôn thật quyết đoán, có được phong phạm tuyệt
tình của cha hắn, nhưng kết quả trước mắt khiến cho hắn lâm vào tiến
thoái lưỡng nan, một bên là thê tử hắn, bên kia là chiến hữu huynh đệ
cùng nhau sống chết.

- Là lỗi của ta, ta không nên để cho nàng đối phó Trưởng Tôn Vô Kỵ, hết thảy ngọn nguồn là tại ta!

Đỗ Hà không thể trách cứ Vũ Mị Nương, lựa chọn đem hết thảy sai lầm quy
lên người mình, nếu không phải lúc trước hắn nhìn trúng năng lực của
nàng, mời nàng âm thầm thành lập thế lực đối phó Trưởng Tôn Vô Kỵ, cũng
sẽ không có hôm nay.

Nhớ tới bởi vì chính mình, suýt nữa làm hại mười vạn quân tốt lâm vào tử địa, trong lòng hắn như đao cắt.

Nước mắt trên mặt Vũ Mị Nương cuồn cuộn rơi xuống, thấy Đỗ Hà cũng không
trách cứ nàng có chút vui mừng, càng nhiều là đau lòng, thê thảm cười
nói:

- Thiếp thân chỉ là một tiểu nữ tử, không biết cái gì là đạo lý lớn, càng không cần biết tới đạo lý. Thiếp thân chỉ biết Đỗ phủ là
nhà của muội, Đỗ lang là trượng phu của muội, là hết thảy của muội. Muội phải bảo vệ hết thảy điều này, không cho phép bất cứ kẻ nào phá hư. Dù
địch nhân là hoàng đế, muội cũng không e ngại, dù phải chết thậm chí là
vạn người hay ngàn vạn người, muội cũng không cho phép. Trưởng Tôn Vô Kỵ lúc nào cũng gây khó khăn cho Đỗ lang, là đối thủ lợi hại nhất của Đỗ
lang, sự tồn tại của hắn uy hiếp quá lớn, dù lúc trước Đỗ lang không dặn dò, cũng sẽ có kết quả như hôm nay. Cho nên Đỗ lang muốn trách thì
trách Mị Nương đi, là Mị Nương tâm địa cay độc, là Mị Nương gạt Đỗ lang, bố cục tính toán hi sinh đại quân của Đỗ lang để đối phó Trưởng Tôn Vô
Kỵ!

Khi Vũ Mị Nương nói lời này, hàm răng cắn chặt, trên mặt hiện lên vẻ kiên định cương nghị. Lời nói này xuất từ tận đáy lòng, xuất từ
nội tâm, dù lâm vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục Vũ Mị Nương vì gia đình
này cũng vô oán vô hối.

Đỗ Hà động dung, vừa yêu vừa thương, hắn
nhớ lại quá khứ của Vũ Mị Nương. Nếu không phải thuở nhỏ bị lăng nhục,
cảm thụ hết ấm lạnh nhân gian, nàng làm sao lại có tính cách thiên khích như vậy?

Nhìn bộ dáng thê lương của nàng, hắn mềm lòng, tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy nàng, thấp giọng nói:

- Bỏ đi, đã qua cứ cho nó qua đi, sau này đừng làm loại chuyện này nữa,
lần này là vận khí, lần sau có lẽ sẽ không có vận khí tốt như vậy!

Hiện tại Đỗ Hà cảm thấy vạn phần may mắn, may mắn có Bùi Hành Kiệm tồn tại,
chính mình mỗi khi nghĩ tới nếu không phải mình cẩn thận cho Phòng Di Ái đi bảo hộ, thật đúng là bi kịch đã xảy ra.

Nếu thật sự bi kịch xảy ra như Vũ Mị Nương đã tính kế, Đỗ Hà thật không biết mình nên lựa chọn như thế nào.

Hiện tại bi kịch không phát sinh, nỗi áy náy trong lòng Đỗ Hà cũng chỉ có hạn độ.

Gánh nặng trong lòng Vũ Mị Nương rốt cục rơi xuống, nhoẻn miệng cười, cả người ngã ngất trong lòng Đỗ Hà.

Từ khi Đỗ Hà trở về, Vũ Mị Nương cũng chỉ là gượng chống đỡ, thấp thỏm lo
âu, nơm nớp sợ hãi. Nàng hiểu biết trượng phu của mình, biết Đỗ Hà có
thể thông cảm bỏ qua hết thảy lỗi lầm của nàng, nhưng không thể bỏ qua
loại thủ đoạn xem thường hàng ngàn hàng vạn tính mạng tướng sĩ như vậy.
Nàng không biết con đường kế tiếp nàng nên đi như thế nào, thậm chí nếu
bị trục xuất khỏi gia môn, nàng sẽ ôm lấy cái chết, hiện tại rốt cục đã
an lòng, cũng không còn chống đỡ được ngất trong lòng Đỗ Hà.

Đỗ
Hà hoảng hốt vội vàng ôm nàng đặt lên giường, chợt phát hiện nước mắt
đầy trên mặt Vũ Mị Nương, không khỏi đưa tay vuốt ve, mới phát hiện bên
dưới lớp trang điểm là gương mặt tái nhợt đến dọa người.

Trong lòng Đỗ Hà căng thẳng vội chạy ra phủ đệ tự mình đi tìm đại phu đến.

Vũ Mị Nương chỉ là bị kinh sợ, thân mình suy yếu, cũng không gì lo ngại, chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt liền có thể lành lại.

Đỗ Hà nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Vũ Mị Nương, trong lòng chỉ có lo lắng.

Việc này Đỗ Hà không tiếp tục nhắc tới, nhưng trong lòng hắn dù sao cũng
không thể quên, hắn không trách Vũ Mị Nương, chỉ cảm giác mình có lỗi
với những tướng sĩ theo mình xuất chinh.

Cũng giống như người đã làm chuyện sai lầm, phần áy náy sẽ nằm sâu trong nội tâm của hắn, theo hắn cả đời.

Vào chạng vạng, khi Đỗ Hà đang trò chuyện với Vũ Mị Nương vừa tỉnh lại, đột nhiên nghe người hầu vào báo tin, nói Trưởng Tôn Vô Kỵ mời hắn qua phủ
gặp mặt.

Trong lòng Đỗ Hà không khỏi nhảy dựng, hắn cùng Trưởng
Tôn Vô Kỵ chính kiến không đồng nhất, lúc trước bởi vì Lý Thừa Càn lại
như nước với lửa. Trưởng Tôn Vô Kỵ lại đột nhiên mời hắn, chẳng lẽ hắn
đã phát hiện chuyện gì, muốn mở Hồng Môn Yến?

Hắn chột dạ nhìn Vũ Mị Nương, nếu Trưởng Tôn Vô Kỵ đã phát hiện chuyện gì, như vậy hắn chỉ
có thể buông hết thảy bảo hộ Vũ Mị Nương.

Khác với vẻ kinh ngạc của Đỗ Hà, Vũ Mị Nương lại thản nhiên cười, có chút suy yếu nói:

- Cũng nên đến đây, Đỗ lang đi thôi, đã đến thời điểm hóa giải hết thảy!

Đỗ Hà khó hiểu nói:

- Lời này có ý tứ gì?

Vũ Mị Nương đáp:

- Đỗ lang hiểu biết Trưởng Tôn Vô Kỵ không bằng muội đâu, địa vị hắn tối
cao, đứng đầu văn võ, nhưng nhược điểm lớn nhất của hắn là không có thực quyền, không giống như Phòng đại nhân, hay như công công thống ngự văn
thần, cũng không giống Vệ Công cùng Tần lão tướng quân, Lý Tích tướng
quân có được uy vọng vô thượng trong quân. Hắn có thể ở trên triều tự
thành nhất phái áp đảo trên văn võ quần thần chẳng qua là bởi vì bệ hạ
tín nhiệm cùng xem trọng. Hiện giờ trái tim bệ hạ băng giá, Trưởng Tôn
Vô Kỵ mất đi dựa vào, hắn đã không còn gì để hoành hành. Vì Trưởng Tôn
gia, hắn lý trí lựa chọn rời xa triều đình. Hiện tại người duy nhất
trong Trưởng Tôn gia còn ở trong triều chỉ là Trưởng Tôn Thuyên, hắn là
hi vọng chấn hưng Trưởng Tôn gia. Nhưng nếu tướng công tiếp tục khó xử
cùng Trưởng Tôn gia, Trưởng Tôn Thuyên sẽ gặp gian nan. Nếu Mị Nương
không đoán sai, Trưởng Tôn Vô Kỵ tính toán lấy lòng giải hòa với tướng
công!

Đỗ Hà có chút không tin, cười nói:

- Tâm nhãn của Trưởng Tôn lão hồ ly nhỏ nhất, trong cười có giấu đao, hướng ta cúi đầu, không tính sai chứ?

Vũ Mị Nương lắc đầu nói:

- Lấy lên được thả xuống được mới là đại trượng phu. Nếu Trưởng Tôn Vô Kỵ là người cầm lên được mà không bỏ xuống được, sao có tư cách cùng tướng công là địch?

Đỗ Hà tưởng tượng cũng phải, Trưởng Tôn Vô Kỵ lợi hại, hắn cũng tự mình thể hội qua, gật đầu nói:

- Vậy hắn còn cơ hội để đông sơn tái khởi hay không?

Vũ Mị Nương nói:

- Ít nhất ở thời Trinh Quán là rất không có khả năng, mất đi tín nhiệm
thật không phải dễ dàng phản hồi. Bất quá sự tình ngày sau có ai nói
được chuẩn xác, nhưng có thể nói trong vòng mười năm hắn khó thể xoay
người. Mười năm sau lấy năng lực của tướng công, coi như không thể kế
thừa địa vị của công công, nhưng cũng có thể xưng là đệ nhất đại tướng
trong quân, khi đó còn phải sợ ai? Trưởng Tôn gia mặc dù không có Trưởng Tôn Vô Kỵ, nhưng còn có Trưởng Tôn hoàng hậu. Mị Nương cảm thấy được
tướng công hẳn nên giải hòa, như vậy càng thêm thích hợp. Trưởng Tôn Vô
Kỵ đã ngã, tiếp tục làm kẻ địch với Trưởng Tôn gia, cũng không có ý tứ
gì!

Đỗ Hà hiểu được ý tứ trong lời nói của Vũ Mị Nương, gật gật đầu tiếp nhận thư mời.

Đỗ Hà đối với thư pháp rất có nghiên cứu, nhìn ra thư mời là do Trưởng Tôn Vô Kỵ tự tay viết, cũng như lời nói của Vũ Mị Nương, thư mời viết phi
thường nhiệt tình, cũng không hề có cái giá.

Hắn nhận thư mời, bồi Vũ Mị Nương một lát, nhận lời mời chạy tới phủ đệ Trưởng Tôn Vô Kỵ.

Quốc Công phủ huy hoàng ngày xưa, hôm nay hơi có vẻ thê lương.

Người đi trà lạnh, huy hoàng không còn.

Đỗ Hà đứng bên ngoài Quốc Công phủ, cũng có chút cảm xúc, kêu cửa đưa lên thiệp mời.

Lão gia đinh mở cửa thấy thiệp mời, tức khắc biến thành cung kính nói:

- Quốc Công đại nhân, mời vào phòng khách ngồi, đại nhân nhà ta đã sớm có phân phó, Quốc Công đại nhân tới không cần thông báo, trực tiếp mời vào phủ dâng trà!

Đỗ Hà gật gật đầu, theo lão gia đinh dẫn dắt bước vào bên trong Triệu Quốc Công phủ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui