Đại Đường Đạo Soái

Đỗ Hà đã nhiều lần đến quý phủ Trưởng Tôn Vô Kỵ, mỗi một lần đều cảm nhận được không khí thanh đạm nhưng lần này cảm giác chỉ có một chữ “loạn”.

Đủ các loại đồ thượng vàng hạ cám chất đống trong sân, các nô bộc nữ từ bận rộn ra vào, không hề có cảm giác đại hộ.

- Lão quản gia, đây là như thế nào?

Đỗ Hà chỉ vào đống đồ vật chuyển ra ngoài sân, cảm giác khó hiểu.

Cho Đỗ Hà lão quản gia dẫn đường khiêm tốn:

- Lão gia nhà ta định phản hồi Lạc Dương, phủ đệ lớn như vậy để không
đáng tiếc, ý định đem nó bán đi. Lão gia vốn sống tình cảm nên có rất
nhiều thứ đồ cũ nên bảo hạ nhân mang theo, lại để cho Quốc Công đại nhân chê cười.

Đỗ Hà kinh ngạc cười cười, nhìn ra vị quản gia này của Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng là một nhân vật phi phàm, nói chuyện khiêm tốn
nhưng không khép nép.

- Chỉ cảm giác thấy lạ thôi.

Đỗ Hà không nhiều lời, phát hiện Trưởng Tôn Vô Kỵ phía trước nên vội vàng bước lên nghênh đón.

Trưởng Tôn Vô Kỵ mặc dù từ quan, nhưng tước vị vẫn còn. Triệu quốc công là
tước vị cao nhất trong số các Quốc Công, đất phong rộng nhất, địa vị
càng trên Vinh Quốc Công Đỗ Hà.

Lúc này thấy hắn tự thân ra nghênh đón, chắc đúng như Vũ Mị Nương đoán trước.

Đỗ Hà tiến lên hai bước nói:

- Bái kiến Trưởng Tôn đại nhân.

Trưởng Tôn Vô Kỵ bước lên phía trước, cười nói:

-Tiểu Đỗ đại nhân là Quốc Công, ta cũng Quốc Công, đều cùng cấp, làm gì đa
lễ. Ngược lại là hàn xá có thể mời Quốc Công gia trẻ nhất trong lịch sử
đến khiến kẻ hèn này có cảm giác rất vẻ vang.

Công phu nịnh bợ
của Trưởng Tôn Vô Kỵ quả thực tuyệt hảo, chỉ một câu Quốc Công gia trẻ
nhất trong lịch sử đã khiến Đỗ Hà có chút lâng lâng.

Tuy hắn biết Trưởng Tôn Vô Kỵ có ý thổi phồng nhưng vẫn nhịn không được mừng thầm vì là sự thật. Trong lịch sử, thiếu niên anh hùng không ai qua được Hoắc
Khứ Bệnh, nhưng Hoắc Khứ Bệnh cũng chỉ là Quan Quân Hầu mà thôi.

Nhưng cao hứng cũng chỉ là cao hứng, Đỗ Hà cũng không vì mấy câu này mà đánh mất lý trí.

Cũng như Lý Thế Dân tự kỷ quá phận, nếu như ngươi tâng bốc hắn, hắn sẽ rất
có thể vô sỉ nhận lấy toàn bộ nhưng tuyệt sẽ không cao hứng mà cho ưu
đãi gì.

Trưởng Tôn Vô Kỵ dẫn Đỗ Hà đi tới phòng tiếp khách.

Phòng tiếp khách có lẽ là phòng duy nhất trong Trưởng Tôn phủ không bị ảnh hưởng, toát ra vẻ cao nhã.

Giữa phòng có bày một bàn trà, trên bàn có đủ đồ uống trà và nước nóng.

Trưởng Tôn Vô Kỵ mời Đỗ Hà ngồi xuống:

- Lớn tuổi rồi nên không uống được rượu. Không biết trà Long Tỉnh thượng đẳng có hợp khẩu vị tiểu Đỗ đại nhân?

Đỗ Hà thấy Trưởng Tôn Vô Kỵ ngồi xuống, thuần thục pha trà liền cười nói:

- Rượu tổn thương gan, trà dưỡng thân, ta không thích trà nhưng cũng
không ghét, thỉnh thoảng cũng uống mấy chén, chắc thua xa Trưởng Tôn đại nhân tinh thông trà đạo.

Trưởng Tôn Vô Kỵ nói:

- Trà đạo
dưỡng tâm, từ khi lão phu từ quan, mới chính thức hiểu bốn chữ này.
Không sợ tiểu Đỗ đại nhân chê cười, lão phu thích tranh giành, nhờ vào
sự tin cậy của bệ hạ nên phân cao thấp với không ít văn võ trong triều,
vì không cùng chính kiến với tiểu Đỗ đại nhân nên quyết phân thắng bại.
Hiện tại mới phát hiện hết thảy thoảng qua như mây khói, Bệ Hạ anh minh
thần võ sẽ phán đoán ai đối với ai sai, cùng tiểu Đỗ đại nhân tranh
giành ngươi chết ta sống có ý nghĩa gì?

Nói tới chỗ này, Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng pha trà xong, rót hai chén, nói:

- Lúc trước có chỗ đắc tội, lão phu dùng trà thay rượu bồi tội.

Đỗ Hà cũng không biết Trưởng Tôn Vô Kỵ nói thật hay giả nhưng nếu vậy còn
so đo sẽ lộ vẻ không phóng khoáng, cũng nâng chén trà nói:

- Đỗ
Hà trẻ tuổi khí thịnh, không hiểu khiêm nhượng, cũng có chỗ đắc tội.
Trưởng Tôn đại nhân nói vậy khiến hậu bối xấu hổ, như Trưởng Tôn đại
nhân nói, hết thảy đều là thoảng qua như mây khói, quá khứ cứ để nó qua
đi.

Trưởng Tôn Vô Kỵ thấy Đỗ Hà uống trà thì khẽ vui mừng. Hắn
chưa hẳn cam tâm mà bại nhưng như Vũ Mị Nương nói, thất bại là thất bại, không cần vì thắng bại một người mà chắn cả hưng suy toàn gia tộc.

Đỗ Hà quật khởi đã không ai có thể ngăn cản. Chỉ cần hắn không nhằm vào
Trưởng Tôn gia, Trưởng Tôn gia vẫn có cơ hội quật khởi, có điều phải chờ xuất hiện nhân tài có thể so sánh với Đỗ Hà.

Trưởng Tôn Vô Kỵ nói:

- Cao Ly diệt đi, Thổ Phiên, Nam Chiếu cũng diệt đi, tiểu Đỗ đại nhân cảm thấy kế tiếp, mục tiêu Đại Đường ta là gì?

Đỗ Hà khẽ động, thầm nghĩ rồi nói:

- Tự nhiên là tu dưỡng nghỉ ngơi, Bệ Hạ hùng tâm vạn trượng, sẽ không
tình nguyện dừng lại ở đây mà tiếp tục kiếm chỉ thiên hạ. Có lẽ không
làm được nơi đâu có ánh mặt trời thì đó là lãnh thổ của Đại Đường nhưng
tuyệt đối làm được chuyện chỉ cần chỗ nào có người sẽ lưu truyền thần
thoại về Đại Đường.

Trưởng Tôn Vô Kỵ cười ha hả:

- Đây là
nguyện vọng của Bệ Hạ, cũng là nguyện vọng của tiểu Đỗ đại nhân? Trẻ
tuổi thật là tốt, chí hướng rộng lớn. Bất quá nói qua loa như vậy thực
cho rằng lão phu nghe không hiểu? Bỏ đi, lão phu cũng không đáng để tiểu Đỗ đại nhân phơi bày gan ruột. Người trong quan trường như đi trên băng mỏng, mỗi chút đều cần cẩn thận.

Trưởng Tôn Vô Kỵ cười nói:

- Lời này là ta nói, chuyện môn phiệt thế gia vọng tộc lũng đoạn quan
viên cấp trung trở xuống vẫn là gai nhọn đâm sau lưng bệ hạ. Hoàn toàn
có thể nói tiền triều thịnh do thế gia, bại vào thế gia. Ngày nay Đại
Đường đã không họa ngoại xâm, bên trong cũng tường hòa vững vàng, dân
chúng mỗi người an cư lạc nghiệp, là thời điểm đem gai nhọn nhổ rồi. Bất quá Bệ Hạ vẫn còn vài phần kiêng kỵ, muốn động cây gai nhọn tất sẽ
khiến kẻ sĩ thiên hạ sợ hãi chấn động.

Tiểu Đỗ đại nhân cũng đừng coi thường kẻ sĩ, kẻ sĩ cái gì cũng không có, nhưng bọn hắn có ngạo
cốt, nếu nhận lấy kích thích thì ngạo cốt này đủ khiến bọn hắn không sợ
sinh tử chống trời.

Đỗ Hà đồng ý sâu sắc, không tự chủ được nhẹ
gật đầu, trong đầu nghĩ đến hai điển cố. Một cái là về Triệu Thuẫn. Khi
Triệu Thuẫn hành thích vua bị sử quan ghi lại, sợ để tiếng xấu muôn đời, bắt buộc sử quan sửa lại. Sử quan không theo, Triệu Thuẫn giết, lại mời một sử quan khác, sử quan như trước ghi “Triệu Thuẫn hành thích vua”.
Triệu Thuẫn lại giết rồi mời sử quan khác nữa nhưng vẫn chỉ là năm chữ
“Triệu Thuẫn hành thích vua”. Dù hắn giết mấy người thì kết quả vẫn chỉ
như vậy, kẻ sẽ vì ngạo cốt có chết cũng không thay đổi.

Còn có
Lưu Bang, Cao Tổ Lưu Bang là một tên du côn, hắn nhất xem thường đúng là kẻ sĩ, có lần vũ nhục kẻ sĩ nên tháo mũ người ta đái vào trong. Về sau
cũng vì chuyện vũ nhục kẻ sĩ nên hơn một ngàn danh sĩ ngồi trước hoàng
cung để phản đối, không hề quan tâm sinh tử.

Loại khí cốt này vào lúc triều đại đổi thay đều có, dù là Thanh triều thì cũng có kẻ sĩ thà bị gãy chứ không chịu cúi mình.

Ngạo cốt có lợi có chỗ hỏng, nếu bị người lợi dụng sẽ dẫn đến hậu quả không thể đoán chừng.

Lý Thế Dân vẫn trì hoãn không động thủ với thế gia vọng tộc là vì kiêng kỵ thế gia vọng tộc vì tự bảo vệ mình, lợi dụng địa vị chí cao trong lòng
kẻ sĩ để kích động.

Đỗ Hà hỏi:

- Trưởng Tôn đại nhân cảm thấy nên làm sao?

Trưởng Tôn Vô Kỵ nói:

- Có hai biện pháp, thứ nhất, giết. Tạo ra các loại ngục án giết hết các đầu sỏ của thế gia vọng tộc.

Khi Trưởng Tôn Vô Kỵ nói lời này, Đỗ Hà chấn động. Vũ Mị Nương sau khi trở
thành nữ hoàng, cống hiến lớn nhất là bỏ được sự lũng đoạn qua trăm ngàn năm của thế gia vọng tộc, tạo không gian cho sĩ tử hàn môn.Thủ đoạn của nàng giống như Trưởng Tôn Vô Kỵ nói, dùng một đám thủ hạ tàn ác, thủ
đoạn tàn nhẫn.

Phương pháp này xác thực hữu hiệu, nhưng quá mức
tàn nhẫn. Bởi vì thế gia vọng tộc có thể lũng đoạn, cũng không phải dùng thủ đoạn phi pháp mà là trải qua ngàn năm phát triển hình thành một
quần thể. Quần thể vì gia tộc phấn đấu, hai bên cùng ủng hộ, dấn thân
vào quan trường, chuyện làm phần lớn là lợi quốc lợi dân, chưa hẳn đáng
chết.

Đỗ Hà không nói gì, hắn phản đối phương pháp này. Lý Thế
Dân muốn làm minh quân, hắn cũng sẽ không lựa chọn thủ pháp cực đoan như vậy.

Trưởng Tôn Vô Kỵ nói tiếp:

- Còn có một biện pháp
khác là chờ đợi. Tại đây lão phu không thể không khen Văn Đế Dương Kiên
một câu. Chế độ khoa cử của hắn là một lưỡi dao sắc bén đâm vào lồng
ngực thế gia vọng tộc.

Bệ Hạ anh minh, nhìn đúng điểm này. Sau
này không ngừng cải tiến khoa cử, đại lực mở rộng sẽ có hiệu quả nhất
định. Tăng thêm Đồ thư quán mà tiểu Đỗ đại nhân đề nghị, cải tiến thuật
tạo giấy, thuật in ấn đều phá vỡ thế cục thế gia vọng tộc và môn phiệt.
Tin tưởng theo thời gian, hàn môn sĩ tử sẽ dần dần quật khởi, sự lũng
đoạn của thế gia vọng tộc cũng dần biến mất.

Đây là phương pháp
không chảy máu, hợp với khẩu vị Đỗ Hà nhưng đến lúc đó hắn cũng không
biết là còn sống hay đã nằm trong quan tài.

Đỗ Hà không biết
Trưởng Tôn Vô Kỵ đang bán thuốc gì nhưng đối phương đã nói đến nước này
thì hắn cũng không thể không đáp lời, gật đầu nói:

- Phương pháp thứ hai, xác thực là tốt, đáng tiếc, Bệ Hạ đợi không được.

Trưởng Tôn Vô Kỵ nói:

- Không sai, cách thứ nhất, Bệ Hạ tuyệt đối sẽ không tiếp thu. Cách thứ
hai, thời gian quá dài, Bệ Hạ cũng đợi không được. Tin tưởng hiện tại Bệ Hạ nhất định đang phiền não vì chuyện này, nếu như tiểu Đỗ đại nhân có
thể nhổ đi cây gai nhọn này cho bệ hạ thì sẽ lại lập một đại công.

Đỗ Hà cười nói:

- Trưởng Tôn đại nhân quá đề cao ta, việc này cả Bệ Hạ cùng các đại thần vẫn suy nghĩ nhưng không có cách, ta có thể làm cái gì?

Trưởng Tôn Vô Kỵ lấy ra một cái hộp gấm, đưa cho Đỗ Hà nói:

- Cụ thể thế nào, lão phu không rõ ràng lắm nhưng có thể giúp đỡ ngươi.
Cái hộp này là lão phu được một tâm phúc nội ứng trong Thôi gia trộm từ
trong mật thất. Nội ứng từng chính tai nghe được Thôi Trung Bình nói hộp gấm liên quan đến sinh tử tồn vong hai nhà Thôi, Vương. Sau khi ta lấy
được phát hiện bên trong có một phong mật tín của Ngụy Vương, còn có một chút trái cây khô quắt!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui