"Nhạc Chức, vậy nàng có thích ta không?" Lý Chiêu dần bình tĩnh lại, miễn cưỡng buông môi Nhạc Chức ra, hai mắt đẫm lệ nhìn nàng hỏi: "Ta biết chí nàng ở thành tiên, cũng tự biết mình ngày giờ không nhiều, cho nên từ lúc bắt đầu đã không hi vọng xa vời hai ta có thể một đời một kiếp bên nhau.
Nhưng...!Nàng thích ta chứ? Dù chỉ một chút thôi? Nếu nàng da mặt mỏng không muốn nói ra thì cứ lắc đầu là được." Nàng vẫn muốn hỏi ra đáp án chính xác.
Bởi vì sợ bản thân mình hiểu sai ý của nụ hôn này, sợ rằng Nhạc Chức rõ ràng đã cho nàng chân khí, nhưng vì nàng bệnh nguy kịch nên mới không cảm nhận được.
Hỏi xong câu này, Lý Chiêu chắp tay trước ngực chống cằm, không hề che giấu ánh mắt lo lắng chờ mong.
Thích chứ! Nhạc Chức nghênh đón ánh mắt triều mến của tiểu hoàng đế, thầm nghĩ trong lòng.
Sau đó nàng dời mắt lên phía nóc nhà, do dự thật lâu mới thu lại ánh mắt, vô cùng chân thành nói: "Không ghét." Luật trời nơi đó nàng chưa từng phạm qua căn bản không biết giới hạn thế nào, rất sợ sẽ họa từ miệng mà ra.
"Vậy chính là thích?" Lý Chiêu làm sao cũng không nghĩ tới Nhạc Chức sẽ cho đáp án này, chưa từ bỏ ý định truy vấn.
Nhạc Chức không phủ nhận, cũng không thừa nhận.
Nàng biết tiểu hoàng đế muốn nghe cái gì, nhưng nàng thật không dám nói, gật đầu liên tục cũng không dám.
Trên đỉnh đầu truyền đến từng tiếng "Nhạc Nhạc ~~~", nàng nghe thấy, nhưng tiểu hoàng đế thì không.
Linh Âm tỷ tỷ tới cũng thật là nhanh a! Cho dù biết Linh Âm ở đây, nàng vẫn không một mực phủ nhận sự thật thích tiểu hoàng đế.
Tiểu hoàng đế đã sắp chết, nàng thật không đành lòng tổn thương lòng nàng.
"Chẳng phải nàng nên dùng cơm trưa sao?" Nhạc Chức lại nhìn lên nóc nhà, có chút không yên lòng nói.
"Vẫn chưa đói." Lý Chiêu mất mát nói.
Nhạc Chức lại đang chuyển đề tài, có lẽ thừa nhận thích nàng thật sự sẽ hao tổn tu vi! Nàng đừng nên hỏi nữa thì hơn.
Nhạc Chức nhìn qua đỉnh phòng khẽ gật đầu.
Linh Âm tỷ tỷ đang thúc giục nàng đi qua, nàng phải mượn cớ thoát thân mới được.
Lý Chiêu nhìn theo ánh mắt Nhạc Chức, nghi hoặc hỏi: "Nàng đang nhìn gì vậy?" Đột nhiên như hiểu ra gì đó, nàng thét chói tai bổ nhào vào trong ngực Nhạc Chức nhắm mắt lại nói: "Có phải lại có thứ gì không sạch sẽ bay ở trên không?"
Linh Âm ẩn thân ngồi trên xà nhà tức giận đến nhếch miệng.
Hoàng đế này có biết ăn nói không vậy? Nàng đường đường là một mỹ tiên nữ, sao lại thành thứ không sạch sẽ rồi?
Nhạc Chức vỗ về nhè nhẹ tiểu hoàng đế nói: "Không phải.
Ta chỉ nhìn hoa văn điêu khắc đẹp mắt trên xà nhà thôi."
Trong lòng Lý Chiêu càng khổ sở hơn, lại rơi nước mắt.
Chẳng lẽ ở trong mắt Nhạc Chức ngoại hình của nàng còn không bằng một cây xà nhà? Nói chuyện với nàng mà cũng có thể thất thần.
"Nàng không thể nhìn ta nhiều một chút sao? Xà nhà khắc hoa nàng muốn nhìn lúc nào mà chẳng được, còn ta sắp chết rồi đây, nàng —— "
Trong lòng Nhạc Chức rất loạn.
Nàng không muốn nhìn tiểu hoàng đế khóc, nhưng lại không dám ở ngay trước mặt Linh Âm tỷ tỷ biểu hiện ra quá quan tâm, chớ nói chi là Linh Âm tỷ tỷ còn không ngừng giục nàng đi qua.
"Nàng ăn chút gì trước đi! Ta phải đi đây một chút, sẽ quay lại ngay.
Nghe lời a ~" Nói xong cất bước toan đi.
"Chờ một chút." Lý Chiêu kéo tay Nhạc Chức lại, nhìn nàng khổ sổ nói: "Lúc nàng trở lại, ai biết ta có còn hay không! Chuyện gì mà quan trọng đến vậy, nàng cần gì phải đi làm ngay bây giờ chứ?" Hậu sự sớm đã sắp xếp xong xuôi, nên giao phó đều đã giao, nên chuẩn bị cũng đã chuẩn bị.
Nàng muốn khoảng thời gian sau cùng có thể ở bên Nhạc Chức, cũng không cần làm gì cả, chỉ cần ngồi trò chuyện với nhau là được rồi.
Như vậy cũng coi như cùng qua một đời không phải sao? Đáng tiếc có hơi quá ngắn.
"Quá mót!" Nhạc Chức chỉ vào phòng thay quần áo nói: "Chắc không phải ngay cả một chút như thế mà nàng cũng không chịu được chứ?"
"À à.
Vậy nàng đi nhanh đi." Lý Chiêu đỏ mặt vội buông tay Nhạc Chức ra, chuyện này quả thực không trì hoãn được.
Nhạc Chức vào phòng thay quần áo, lập tức khép cửa lại, ngọt ngào kêu: "Linh Âm tỷ tỷ.
Không cố tình để tỷ chờ lâu đâu, lần này lại tới vì chuyện gì a?"
"Nhạc Nhạc cảm thấy là vì sao?" Linh Âm từ trong tường chậm rãi hiện thân, bắn một ánh mắt xem thường về phía tẩm điện nói: "Ngươi và Hoàng đế là chuyện gì xảy ra? Thần phàm không thể mến nhau, lúc ngươi vừa vào tiên tịch ta đã dặn dò ngươi thế nào?"
"Cái này đương nhiên ta biết.
Vấn đề là ta và Hoàng đế có mến nhau đâu a!" Nhạc Chức giả vờ thoải mái nói.
"Vậy sao hai ngươi làm như sinh ly tử biệt, lại còn ôm hôn nhau..." Linh Âm không tin, nàng nhìn thấy tiểu thạch đầu lớn lên, lần này cũng là tự tác chủ trương đến thức tỉnh hài tử một câu.
Hiện giờ Nhạc Nhạc còn chưa đến mức phạm luật trời, nhưng tiến thêm chút nữa thì nàng không chắc.
"Lại nói, nếu ngươi không động phàm tâm thì sao lại khóc?"
Nhạc Chức nhíu chặt mày, vô cùng đau lòng nói: "Ta và tiểu hoàng đế nói gì làm gì tỷ tỷ đều biết.
Rõ ràng là nha đầu kia đã tự mình rơi vào mị lực của ta không cách nào tự kềm chế, cảm thấy mình sắp chết sợ lưu lại tiếc nuối nên mới nói thích ta, ta cũng đâu có nói thích nàng a! Với cả ôm hôn nhau gì đó càng là hiểu lầm, chẳng qua ta chỉ ôm chăm sóc người bị thương, thầm nghĩ dùng tiên khí kéo dài tính mạng cho nàng mà thôi."
"Lại nói chuyện rơi lệ.
Tỷ tỷ à, ta là thần tiên a! Được người ta yêu quý coi trọng lâu ngày đương nhiên cũng sinh lòng thương cảm, một sinh mệnh hoạt bát là thế lại sắp rời đi nhân thế, ta phải ý chí sắt đá cỡ nào mới có thể thờ ơ được chứ! Đều nói trong lòng nghĩ gì thì sẽ nhìn nhận như thế, Linh Âm tỷ tỷ, ý nghĩ của ngài rất nguy hiểm a! Nghe nói trên trời thường xuyên có thượng tiên thụ nghiệp, ngài đừng cứ bận bịu công việc mãi thế, có thời gian vẫn nên đi nghe một chút bài giảng củng cố một chút tu vi."
"Nhạc Nhạc ngươi ——!" Linh Âm bị nghẹn đến nói không ra lời, tiểu thạch đầu thật sự đã lanh lợi hơn nhiều, trước kia rõ là ăn nói rất ngây ngô cơ mà! "Không động phàm tâm là tốt nhất! Lần này ta đến cũng không phải do cấp trên sai khiến, bất quá là lo lắng ngươi hồ đồ nên mới cố ý qua đây nhắc nhở ngươi một chút, ngươi tự giải quyết cho tốt, bằng không phiền phức lần này sẽ lớn lắm đấy."
"Cám ơn Linh Âm tỷ tỷ ~ Ta sẽ vững lòng." Nhạc Chức rất cảm kích, Linh Âm tỷ tỷ thật lòng muốn tốt cho nàng, nàng nhớ tới quái bệnh của tiểu hoàng đế vội hỏi: "Ngài có biết tiểu hoàng đế mắc phải quái bệnh không ạ? Có cách gì cứu được nàng không?" Sợ Linh Âm sinh nghi, Nhạc Chức lại nói: "Nàng chết thì không quan trọng, chỉ sợ nhân quân đột ngột qua đời, thiên hạ sẽ hỗn loạn bất an."
"Ta biết.
Nhưng không thể nói, đây là quy củ." Linh Âm nhìn Nhạc Chức liếc mắt.
Tiểu thạch đầu ngốc đến mức hảo tâm làm bậy mà cũng không biết.
Nói dứt lời xoay người biến mất.
"Không nói thì thôi!" Nhạc Chức nhẹ giọng lẩm bẩm một câu, quay người đẩy cửa phòng thay quần áo ra.
Nàng nên hầu hạ tiểu hoàng đế ăn chút gì đó.
Vào trong điện mới phát hiện tiểu hoàng đế đã ngã xuống đất ngất đi.
"A Chiêu!!!" Nhạc Chức vọt người chạy gấp tới, ôm người vào trong ngực thăm dò hơi thở.
Vẫn còn, nhưng thập phần yếu ớt.
Trước khi nàng đi gặp Linh Âm tỷ tỷ còn nói đùa tiểu hoàng đế chắc không phải ngay cả một giây lát cũng không chịu được a? Cái miệng quạ đen này của nàng thật là! "Tiểu hoàng đế! Tỉnh lại đi!"
Nhạc Chức nặn miệng tiểu hoàng đế ra, rót tiên khí cho nàng không ngừng mà không hề cảm thấy tiếc chút nào.
Nhưng tiên khí đã hao tổn rất nhiều mà người vẫn mềm oặt nằm trong ngực nàng.
Nàng tính bế người trở về giường, lúc tay vuốt qua y phục tiểu hoàng đế đã sờ phải thứ gì đó ẩm ướt, kéo váy xem xét, toàn máu là máu, trên mặt đất cũng thế, nhìn thấy còn muốn giật mình hơn đêm qua.
Sao lại thế...!Bệnh tình tiểu hoàng đế tựa hồ nặng hơn...
Nàng bối rối bế người lên giường rồng, lao ra phân phó cung nhân gọi Thường Hoan tới.
Tiểu hoàng đế từng nói với nàng, những người trong cung, nàng chỉ tin được Thường công công và tiểu đạo cô.
Tiểu đạo cô không có trong cung, người duy nhất có thể yên tâm giao lại tiểu hoàng đế cũng chỉ có Thường công công.
Lúc Thường Hoan chạy tới vẫn còn thở hào hển, mũ cũng ngả nghiêng.
"Nhạc tiên sư, có phải bệ hạ có dặn dò gì không? Đây là ——" Hắn thấy máu dưới đất.
"Bệ hạ chảy rất nhiều máu, ta đã phân phó người truyền thái y đến đây, ngươi ở đây trông chừng bệ hạ cẩn thận, ta xuất cung tìm cách." Nhạc Chức lưu luyến không rời liếc nhìn tiểu hoàng đế sắc mặt tái nhợt trơn giường.
Lần này nàng đi, lúc trở lại không chừng tiểu hoàng đế đã ngừng thở.
Nhưng lại không thể không đi, không chừng Dược gia đã trở về, không chừng A Trản có cách khác, dù sao nàng cũng phải thử một phen, bằng không sẽ không cam lòng.
Thường Hoan bị dọa đến cả người chao đảo.
Hắn biết tình hình bệ hạ mấy ngày nay thế nào, nhưng nhiều máu như vậy hiển nhiên là không bình thường.
Mấy năm đầu vào cung, hắn hầu hạ trong cung các phi tần, xảy thai sinh khó gì đều gặp qua không ít, không hề nói khoa trương chứ bệ hạ chảy máu còn muốn nhiều hơn những phi tần kia.
"Tiên sư yên tâm! Ta nhất định trông coi bệ hạ một tấc cũng không rời." Thường Hoan giữ vững tinh thần, mắt đỏ nhìn Nhạc Chức khẽ gật đầu.
***
A Trản sắp nghẹn chết rồi.
Thương Kính không tới, nàng mang theo Tiểu Bảo lại không ra được, chỉ có thể bị nhốt trong Triêu Hi Lâu than thở.
"Ai dà...!Phàm nhân cô nương phần lớn đều phải sinh con dưỡng cái, các nàng làm sao chịu đựng được a!" Nàng sợ Tiểu Bảo chạy loạn nên đã cột gút một đầu hoa đằng trên lưng hài tử, đầu còn lại cột vào tay mình."Tiểu Bảo, lộn nhào cho di xem nào."
Tiểu Bảo bị A Trản tô bôi thành búp bê gốm màu.
Trên mặt dặm hai đốm đỏ ửng, cái trán dùng sơn dầu vẽ lên cái tam giác ngược, lông mày dùng bút kẻ vẽ một đường thật mảnh, đuôi lông mày thì vẻ mấy đường vểnh lên, môi bị tô son đỏ chót.
Nó ngồi dưới đất tính kéo đứt dây đằng buộc trên người, nhưng kéo thế nào cũng đều vô ích, thế là bỏ dây vào miệng cắn "ken két ken két".
"Đứa nhỏ ngốc ơi, vô ích thôi.
Tóc của di di không phải rắn chắc bình thường đâu." A Trản phiền muộn nhìn hài tử.
Khi nào Dược gia mới trở về đón Tiểu Bảo đi trả lại tự do cho nàng a! Haizzz...!Nàng nhàm chán nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên trừng lớn mắt.
Sao A Chức lại tới rồi? Chẳng lẽ là đến đón Tiểu Bảo? Quá tốt rồi.
A Trản cười khẽ giang hai cánh tay nghênh đón Nhạc Chức.
Nhạc Chức từ cửa sổ bay vào, một phát nhào vào trong ngực A Trản, cảm xúc nhịn thật lâu rốt cục bạo phát.
"A Trản, tiểu hoàng đế máu càng chảy càng nhiều, cho nàng ăn râu máu của Tiểu Bảo cũng vô ích.
Làm sao bây giờ a?"
A Trản cảm giác đầu vai nong nóng, nàng đẩy nhẹ Nhạc Chức từ trong ngực ra.
Khóc? Lần này thôi xong rồi.
Cho tới bây giờ nàng chưa từng thấy cục đá ngốc khóc bao giờ, chưa từng!
Tiểu Bảo cũng không cắn sợi đằng nữa, ngồi dưới đất mờ mịt nhìn qua Nhạc Chức.
"Muội nói rõ xem là chuyện gì xảy ra, ta ngẫm lại thử có cách gì có thể cứu nàng không." A Trản ra vẻ lo lắng nói.
Nàng không quan tâm Hoàng đế chết sống, chỉ không muốn ở trước mặt A Chức tỏ ra quá lạnh lùng.
"Tối hôm qua phía dưới tiểu hoàng đế đột nhiên bắt đầu chảy máu, về Liêm Thủy trấn tìm Dược gia hỗ trợ nhưng ông ấy lại không có ở đó.
Ta sợ tiểu hoàng đế chảy máu quá nhiều mà chết, nghĩ đến sợi râu của Tiểu Bảo có thể bổ khí, mà bổ khí thì có thể sinh huyết, cho nên liền cho nàng uống canh sâm.
Mới đầu uống canh sâm xong trông rất tinh thần, nhưng ta vừa rời đi một lát thì nàng đã hôn mê bất tỉnh, máu cũng chảy đầy đất..." Nhạc Chức lo lắng kéo tay A Trản nói: "A Trản tỷ mau nghĩ cách giúp ta đi."
A Trản nghe xong liền hiểu là chuyện gì.
Tiểu hoàng đế lúc đầu vốn không sao cả, đang khỏe phây phây lại bị cục đá ngốc giày vò mà xảy ra chuyện.
"Đá ngốc ơi! Muội không biết phàm nhân nha đầu có cái gọi là 'nguyệt sự' sao? Phía dưới mỗi tháng đều sẽ chảy máu, một kỳ như vậy sẽ kéo dài mấy ngày.
Vấn đề nằm ở canh sâm, nhân sâm bổ khí lưu thông máu, lúc nữ tử tới kỳ sẽ không ăn được.
Nếu là nhân sâm bình thường thì còn đỡ, cùng lắm chảy máu nhiều một chút, thời gian lâu một chút.
Nhưng Tiểu Bảo là nhân sâm tinh a!"
Nhạc Chức giờ phút này thật muốn tự tử.
Lại là nàng hại tiểu hoàng đế! "Vậy có cách nào cầm máu không a?"
"Có." Lúc đầu A Trản không tính hỏi tới, nhưng lần này Hoàng đế bị cục đá ngốc hại, cái mạng này nếu tính lên đầu A Chức thì nguy rồi.
Thần tiên ngộ sát phàm nhân cũng là lỗi nặng, Hoàng đế có thể chết, thậm chí phải chết, nhưng không thể chết vào lúc này.
"Ngải cứu ẩn bạch huyệt hoặc đoạn hồng huyệt.
Trong cung không phải có thái y sao? Không thể nào không biết những biện pháp này.
Cũng may Tiểu Bảo tuổi còn nhỏ, muội lại cho chút tiên khí, cộng thêm cách mà ta nói, cố gắng có thể cứu được nàng."
Nhạc Chức gật gật đầu, mừng rỡ toan đi.
Tiên khí đã cho, nàng phải nhanh chóng hồi cung gọi thái y chữa trị cho tiểu hoàng đế.
A Trản đưa tay ngăn Nhạc Chức lại nói: "A Chức, kỳ hạn bảy ngày muội không quên chứ?"
"Không quên." Nhạc Chức cực nhanh cúi người xuống chạy trốn khỏi cánh tay A Trản.
A Trản tính đuổi theo căn dặn Nhạc Chức vài câu, nhưng lại bị buộc chung một chỗ với Tiểu Bảo.
Bảy ngày thoáng qua một cái, dù thế nào nàng cũng phải lôi cục đá ngốc trở về.
°° vote đi nè °°
Thôi về núi làm gì, vào cung cho hai đứa nhỏ phụng dưỡng đi Hoa yêu bà bà .
Còn 20c nữa là hoàn, mỗi tuần 1c thì 5 tháng nữa Hoàn hả ta.
Lâu quá trời vậy.