Đây là lần đầu Thương Kính vào Đại Minh cung, nàng biến thành bộ dạng Lý Thắng, đẩy Đằng vương miệng méo mắt lác mặt mày ngơ ngẩn tay còn rút gân chậm rãi vào cung.
Gặp được A Trản có thể là điều may mắn thứ hai trong cuộc đời nàng.
Người vốn độc lai độc vãng như nàng giờ đã có bằng hữu thân tín không giấu diếm nhau điều gì, yêu khí cũng đã giấu được, cung cũng có thể vào, thậm chí còn bớt được cả địch nhân.
"Thế tử, xin để nô tỳ!" Cung nữ tới muốn giúp đỡ.
Thương Kính khoát tay áo: "Không cần."
"Vâng." Cung nữ thấy thế tử đi xa, thấp giọng ríu rít với tỷ muội: "Trời ơi! Thế tử gia sau này thay đổi quá trời ha? Vừa hiếu thuận vừa anh tuấn lại còn khách khí nữa chứ."
"Đúng đó đúng đó!" Cung nữ khác trừng cặp mắt lấp lánh sao hùa theo.
Thương Kính đẩy Đằng vương đến thẳng điện Duyên Anh, nơi này cách điện Tử Thần của Hoàng đế Lý Chiêu không xa.
"Nàng đi cùng ta đi!" Lý Chiêu thay ra y phục trang trọng nói với Nhạc Chức: "Mấy năm trước Hoàng thúc nhiễm phải tà ma, mãi không thấy khá, Thái Sử cũng hết cách.
Ta thấy bản sự nàng còn lớn hơn cả Thái Sử, biết đâu lại có cách thì sao?"
Nhạc Chức vẻ mặt hốt hoảng gật gật đầu.
Đống sách kia của Lương Bẩm Thiên nàng đã tranh thủ xem hết trong lúc tiểu hoàng đế thay quần áo trang điểm.
Đạo thuật khắc chế yêu đan vẫn không tìm được, nhưng lại tìm thấy cấm kị liên quan tới Phục Linh đan: Phục Linh đan chỉ có thể dùng đạo thuật áp chế, tuyệt đối không thể dùng chân khí, yêu khí, tiên khí.
Nhưng nàng lại dùng tiên khí! Thứ kia là linh vật, sẽ hấp thu tiên khí dùng riêng.
Cho tới nay nàng vốn không phải đang áp chế yêu đan mà là đang nuôi dưỡng nó.
Cho nên tiên khí mới hao tổn càng lúc càng nhanh, tiểu hoàng đế cũng té xỉu càng ngày càng nhiều.
Dùng tiên khí kéo dài tính mạng cho tiểu hoàng đế không khác gì uống rượu độc giải khát, nhưng nàng không có biện pháp khác.
Ngay từ đầu đã biết rõ không giữ được người, tại sao lòng vẫn đau như vậy? Trước kia nàng cảm thấy những người tuẫn tình đều thật ngu ngốc, còn sống thì tốt biết bao nhiêu! Bây giờ mới hiểu được cảm thụ của những người kia, quá nhớ nhung quá đau khổ, tâm can chịu giày vò tra tấn thì thật đúng là sống không bằng chết.
Thế là trong một nháy mắt, nàng cũng không muốn sống.
"Ta bế nàng qua đó." Nhạc Chức nén buồn sầu bế tiểu hoàng đế đã trang điểm xinh đẹp lên.
Lý Chiêu hờn dỗi đánh vào ngực Nhạc Chức nói: "Nói thế nào hoàng thúc cũng là trưởng bối, không đùa được đâu, mau thả ta xuống."
"Vậy chỉ tới cửa." Mắt Nhạc Chức vừa nóng vừa cay, cứ như có nước mắt chực rơi, thanh âm cũng hơi run rẩy.
Lý Chiêu không giãy dụa nữa, ngoan ngoãn ôm cổ Nhạc Chức nhẹ giọng "Ừm" một tiếng.
Thương Kính ngồi ngay ngắn trong điện vừa chờ Hoàng đế vừa âm thầm lập mưu: A Trản cho nàng cả hai tấm Xuất Nhập phù, lúc vào đã dùng một tấm, ra ngoài lại phải dùng một tấm.
Hôm nay Đằng vương tiến cung, không thể giết Hoàng đế được, phải chờ mấy ngày nữa hỏi xin A Trản thêm bùa mới có thể vào cung động thủ.
Với cả Phục Linh đan kia có tách ra được không nhỉ? Nàng muốn cùng A Trản mỗi người một nửa...
Thương Kính đang nghĩ loạn thất bát tao, bỗng nhiên cảm thấy phía sau có người.
Nàng nắm áo choàng đứng dậy xem xét, A Chức đang dìu một nữ nhân, thái giám cung nữ theo sau, nữ nhân trông cách ăn mặc hẳn là Hoàng đế Lý Chiêu, lại nhìn mặt Lý Chiêu, cả người Thương Kính nháy mắt cứng đờ...
Người mình tìm suốt hai mươi năm cứ thế xuất hiện ngay trước mắt.
Khí sắc kém xa lúc trên trời, dung mạo thì vẫn như xưa.
Nàng nhìn gương mặt này hơn ngàn năm, không thể nào nhận nhầm được.
Rõ ràng gần trong gang tấc, vì cớ gì bây giờ mới gặp được? Cũng may Hoàng đế còn chưa thành hôn, nàng vẫn còn cơ hội.
"Khụ khụ! Thế tử?" Thường Hoan nhìn Thương Kính chớp mắt vài cái, ấn lòng bàn tay xuống dưới, ra hiệu hắn gặp Hoàng đế bệ hạ thì nên hành lễ.
"Không cần.
Ngồi đi!" Lý Chiêu phất tay mệnh bọn người Thường Hoan đi ra, bước lên trên vào chỗ nhìn qua Lý Thắng nói: "Hoàng thúc vẫn chưa chuyển biến tốt sao?"
"À...!Vâng ạ." Thương Kính có chút thất thần.
Nàng không thể lại lấy thân phận Lý Thắng, Lý Thắng là đường huynh của Hoàng đế, đồng tông huynh muội không thể yêu nhau.
"Tiên sư ~" Lý Chiêu thâm tình liếc mắt Nhạc Chức nói: "Xin xem giúp cho hoàng thúc!"
Ánh mắt Lý Chiêu đa tình cùng ngữ khí bỗng chốc dịu dàng khiến Thương Kính chợt hiểu ra.
Thôi xong rồi! Tới chậm rồi!
Nếu là những người khác thì cứ giết thẳng tay là được, vì cớ gì hết lần này tới lần khác lại là A Chức đáng yêu? Không thể dùng sức chỉ có thể dùng mưu.
Thương Kính vẻ mặt không vui.
Nhạc Chức nhanh chân đi đến trước mặt Đằng vương, nhìn hồi lâu, trở lại nói với Lý Chiêu: "Đầu óc ông ấy bị nước vào."
"Cái gì?" Lý Chiêu suýt chút nữa thốt ra một câu với Nhạc Chức: Đầu óc nàng mới bị nước vào ấy.
Xem bệnh thì xem bệnh đi, mắng chửi người ta làm gì? Lúc còn bé hoàng thúc đối với nàng tốt lắm đấy!
"Thật sự bị nước vào mà.
Trong đầu toàn là nước, cho nên mới ngây ngẩn cả người." Nhạc Chức thở dài nói: "Bên trong là yêu thuật rất lợi hại, không có cách nào trị."
Ngày nào còn làm sư ngày đó còn gõ mõ.
Trong lòng Thương Kính mặc dù không hề dao động nhưng dù gì cũng choàng da Lý Thắng, nghe nói "Cha" mình không còn cách trị, không thể không khóc gào lên hai tiếng.
"Ôi người cha đáng thương của con ơi~".
Khóc hay như hát.
Trong lòng Lý Chiêu cũng thấy xót xa, nàng đứng dậy đi đến trước mặt Lý Thắng, ngồi xổm người xuống vỗ vỗ vai của hắn nói: "Đường huynh đừng quá đau buồn, cũng may bệnh của huynh đã khỏi."
Thương Kính cảm thấy bả vai tê một cái.
Nàng nghiêng đầu ngắm nhìn khuôn mặt ngày nhớ đêm mong, lại nhìn bàn tay đặt trên vai mình.
Trên cổ tay mảnh mai tái nhợt có một vòng tay y hệt cái nàng giấu trong ống tay áo, hẳn là cũng do A Chức tặng, khó trách vào cung mãi không nghe thấy yêu khí của Phục Linh đan.
"Cảm ơn bệ hạ."
"Người một nhà cần gì nói cảm ơn? Đúng rồi, huynh làm sao có thể khá hơn được vậy?" Lý Chiêu có chút hiếu kỳ.
Người bị choáng váng hơn hai mươi năm vậy mà nói khỏe là khỏe được ngay.
Lẽ ra sau khi Lý Thắng lành bệnh phải như hài đồng cái gì cũng học từ đầu mới phải, nhưng nàng thấy vị đường huynh này cực kì lanh lợi, cử chỉ lời nói đều không khác người thường.
Làm sao có thể chứ? Chẳng lẽ vì muốn giữ mình cho nên mới luôn giả ngốc? Hiện giờ bỗng nhiên không giả nữa là dự định tạo phản a?
"Uống thuốc một vị đạo trưởng cho, bỗng nhiên khỏe lại." Thương Kính không chỉ nói bừa vô vớ, mà vì muốn trải đường cho thân phận sau này theo đuổi người trong lòng.
Hoàng đế thích A Chức, A Chức dùng thân phận của đạo sĩ tiến cung, thế thì nàng cũng đóng vai thành đạo sĩ không phải được rồi sao? Hành động lần này vừa thành toàn cho mình, vừa cứu vớt cho A Chức a! "Vị đạo trưởng kia hết sức lợi hại, bệ hạ nếu có hứng thú, thần huynh nguyện dẫn tiến cho bệ hạ."
"Được!" Lý Chiêu cười hỏi: "Đã dùng điểm tâm chưa?"
"Chưa ạ." Thương Kính cười nói.
"Thật đúng lúc.
Huynh còn chưa gặp Uẩn Nhi đâu nhỉ? Ở lại trong cung ăn cơm đã rồi đi." Lý Chiêu đứng dậy đi ra sau lưng Đằng vương, cầm tay cầm đẩy xe đi ra ngoài.
Nhạc Chức thất thần bước sang một bên.
Nàng còn đang suy nghĩ chuyện Phục Linh đan, tính toán nếu như hao hết tiên khí thì có thể giữ được tiểu hoàng đế bao nhiêu ngày?
"Bệ hạ, ta có thể nói vài câu với Nhạc tiên sư rồi mới đi được không?" Thương Kính nhận ra Nhạc Chức vẫn luôn mệt mỏi, tâm tình có vẻ không tốt, có chút bận tâm.
Lý Chiêu có chút chần chờ.
Lời gì mà lại không thể nói trước mặt nàng? Cũng may Nhạc Chức có việc gì cũng sẽ không giấu diếm nàng, chi bằng tranh thủ thử Lý Thắng xem sao.
Không chừng tiểu tử này thật sự có tâm tạo phản, muốn lôi kéo tiên sư nhà nàng thì sao? "Đương nhiên có thể." Nàng đẩy Đằng vương ra ngoài cửa, giữ cửa khép lại.
"Thế tử muốn nói gì?" Nhạc Chức mặt không thay đổi hỏi.
Thương Kính nhìn ra cửa.
Điện rất lớn, cửa rất xa, thính giác phàm nhân lại có hạn, lúc này mới yên lòng nói: "A Chức, là ta.
A Kính đây!" Thương Kính giơ tay lên lắc vòng tay bị tay áo che lại.
"Sao tỷ lại thành như vậy?" Nhạc Chức giật nảy mình: "Tỷ không phải là yêu sao? Trận cản yêu ngoài cung bị phá rồi à?"
Lý Chiêu bỗng thót cả tim.
Nàng thế mà lại nghe thấy, tên Lý Thắng này không phải tiểu tử ngốc Lý Thắng mà là yêu giả trang, Nhạc Chức còn quen biết con yêu này.
Nhưng tại sao mình lại có thể nghe được? Đêm đó Nhạc Chức hồi cung nàng cũng nghe thấy Thường Hoan nói chuyện với cung nữ, lúc đó cứ ngỡ rằng do đêm quá yên tĩnh.
Nhưng không phải, thính giác của nàng tựa hồ bén nhạy hơn trước rất nhiều.
"Chưa phá.
Dùng bùa A Trản cho đi vào, chính là cái này." Thương Kính móc Xuất Nhập phù ra cho Nhạc Chức nói: "Muội xem thử có thể làm giúp ta thêm mấy tấm không? Bằng không sau này thường xuyên ra vào hoàng cung rất bất tiện."
Lại là cái tên A Trản này.
Lý Chiêu khẽ tựa vào cạnh cửa tiếp tục nghe.
Nhạc Chức cầm lá bùa nhìn một lượt: "Có thể.
Nhưng tỷ muốn vào cung làm gì?"
"Vào cung gặp nàng a!" Thương Kính chỉ vào cửa nói: "Chắc muội không biết đâu, bao năm nay ta vẫn luôn tìm kiếm một người, đó chính là...!Là người yêu kiếp trước của ta." Nàng nói có chút chột dạ.
"Tiểu hoàng đế là người yêu kiếp trước của tỷ?" Nhạc Chức nói không nên lời bản thân mình là tâm tình gì.
Nàng thầm trộm nghĩ, sau này sẽ nhờ vào quan hệ ở Địa Phủ hỏi thăm thời gian tiểu hoàng đế đầu thai, kiếp sau nối lại tiền duyên.
Nhưng đến lúc đó tiểu hoàng đế đã không nhận ra nàng, cũng giống như bây giờ không hề nhận ra A Kính.
"Đúng vậy.
Nhưng nàng đã quên ta mất rồi, cho nên ta phải cố gắng hơn mới được." Thương Kính hỏi Nhạc Chức: "Có phải muội thích nàng không? Không sao, muội cứ thoải mái nói cho ta, chúng ta cạnh tranh công bằng." Nàng tự tin sẽ thắng được Nhạc Chức, mặc dù Nhạc Chức thiện lương đáng yêu nhưng dù sao chỉ là tiểu thạch đầu non nớt chưa trải sự đời, chưa chắc đã hiểu tâm tư nữ nhân.
"Không có." Nhạc Chức cười chua xót.
Thích, mà không dám nói.
Lý Chiêu lẳng lặng nghe, nghe thấy Nhạc Chức khẩu thị tâm phi, tựa vào cạnh cửa cười ngọt ngào.
"Làm ta sợ muốn chết.
Ta còn tưởng rằng hai người lưỡng tình tương duyệt cơ đấy! Xem ra là nàng tự mình đa tình, không sao, thương tâm muội gây ra cứ giao cho ta an ủi." Thương Kính nhớ tới dáng vẻ Lý Chiêu lúc ở trên trời, không nhịn được nghĩ thầm hoa si: "A Chức, muội không biết kiếp trước nàng tốt cỡ nào đâu, vừa uy phong vừa bá đạo lại còn..."
Nhạc Chức mất mát cúi đầu nói: "Kiếp này nàng cũng rất tốt." Nàng không muốn nghe kiếp trước A Kính cùng tiểu hoàng đế thế này thế nọ, thật sự không muốn nghe.
Lý Chiêu ở ngoài cửa nghe thấy tức muốn nổ tung.
Yêu tinh chết tiệt, ngươi mới tự mình đa tình, ngươi mới thương tâm thì có!
Trời đất! Kiếp trước bộ mình bị mù sao? Thế mà lại ở cùng yêu tinh kia á? Nước trong đầu hoàng thúc nhất định là do yêu tinh kia làm.
A a a a a! Con yêu vô nhân tính chết tiệt!!! Lý Chiêu tức giận siết tay thành quyền.
"Nàng không khỏe đứng không được lâu.
Hôm khác chúng ta hãy nói tiếp đi!" Nhạc Chức tâm tình kém không chịu được.
A Kính là người tình kiếp trước của tiểu hoàng đế, thế thì có phải nàng nên biết điều một chút mà chấm dứt nhớ thương không? Nhưng nàng thật sự không làm được a! Nhưng A Kính vừa đẹp người lại ngọt mồm ngọt miệng hơn nàng, còn nàng ngay cả thích cũng không dám nói ra khỏi miệng, tiểu hoàng đế là nha đầu dễ dụ như vậy, biết đâu sẽ thay lòng đổi dạ a?
"Đúng nhỉ." Thương Kính thân thiết kéo Nhạc Chức lại, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nói: "Từ lúc đi vào đã thấy mặt mũi trầm ngâm, có phải gặp chuyện gì không vui không? Cần ta giúp gì không?"
Nhạc Chức giật giật khóe miệng nặng nề, lắc đầu nói: "Không có.
Chắc do mấy ngày nay mệt mỏi quá, không vui vẻ nổi!"
Nghe nói vậy Lý Chiêu đau lòng nhíu mày.
Nhạc Chức vẫn luôn bận rộn tìm cách cứu nàng, một ngày một đêm đọc sách, quả thực rất mệt mỏi.
Tiếng bước chân đến gần, Lý Chiêu đi nhanh ra sau lưng Đằng vương, nắm tay cầm vờ như không có việc gì cười hỏi hai người vừa mới ra ngoài: "Trò chuyện gì mà lâu vậy a?"
"Không có gì.
Ta đi trước một bước, đón công chúa tới." Nhạc Chức vội vã đi qua Lý Chiêu, không có dũng khí nhìn nàng.
"Vẫn nên để ta đi! Không dám làm phiền bệ hạ." Thương Kính khách khí đón lấy Đằng vương từ trong tay Lý Chiêu.
Hận ý trong lòng Lý Chiêu đối với Thương Kính càng sâu hơn, giờ phút này chỉ muốn đuổi theo dỗ dành Nhạc Chức.
Trong nội tâm nàng hận đến nghiến răng, trên mặt vẫn cố giữ bình tĩnh: "Trẫm chợt nhớ ra có việc gấp phải làm.
Thường Hoan, sai người truyền lệnh, để vương gia cùng thế tử dùng bữa trước, trẫm làm xong sẽ đến sau!"
Ánh mắt Thương Kính từ đầu đến cuối đều dõi theo bóng lưng Lý Chiêu, mãi đến khi nàng biến mất ở chỗ ngoặt.
Lúc đầu Nhạc Chức muốn đi đến cung Lý Uẩn, kết quả lại mơ mơ hồ hồ đi ra hồ Thái Dịch.
Nàng căn bản không có tâm tư nhìn đường, trong lòng vừa phiền vừa loạn, cũng không hiểu bản thân mình suy nghĩ gì.
Chỉ biết là phiền, phiền đến nỗi chỉ muốn đâm đầu xuống nước.
Lý Chiêu im lặng đi theo Nhạc Chức một đường.
Nàng gọi Nhạc Chức mấy lần, Nhạc Chức lại như điếc.
"Nhạc Chức!" Lý Chiêu không để ý hình tượng rống cổ gào lên thêm một tiếng.
Nhạc Chức hậu tri hậu giác xoay người, mờ mịt nhìn tiểu hoàng đế.
Lý Chiêu cho thái giám cung nữ đang ở xung quanh xử lý hoa cỏ hoặc là túc trực lui cả xuống, xách váy chạy đến trước mặt Nhạc Chức nói: "Người ta kêu nàng suốt một đường."
"Sao lại theo ta? Không phải theo hoàng thúc và đường huynh của nàng dùng cơm sao?" Nhạc Chức đưa tay dịu dàng vuốt lại tóc tiểu hoàng đế bị gió thổi loạn.
"Đường huynh? Không phải là yêu tinh biến thành sao? Chẳng lẽ nàng còn định giấu diếm ta?" Lý Chiêu giữ chặt tay Nhạc Chức nói: "Lời hai người nói ta đều nghe cả rồi."
"Nàng..." Nhạc Chức không rõ tiểu hoàng đế nghe được gì.
Nàng rõ ràng cách xa như vậy, còn cách một cánh cửa.
Lý Chiêu chỉ vào lỗ tai nói: "Chắc do Phục Linh đan gây ra! Gần đây lỗ tai đặc biệt thính.
Nàng quen biết con yêu kia sao?"
"Quen." Nhạc Chức kéo tiểu hoàng đế ngồi xuống bên bờ hồ.
"Vậy nàng có thể bảo nàng ta chữa khỏi cho hoàng thúc được không? Nhất định là nàng ta hại." Lý Chiêu tức giận nói: "Chuyện này tốt nhất nàng không nên biết rõ."
"Không biết rõ.
Ta sẽ nói lại với nàng ta." Nhạc Chức cứ nhìn tiểu hoàng đế chằm chằm, không nỡ dời mắt.
Lý Chiêu khẽ gật đầu, thanh âm bỗng ôn nhu: "Nàng ta nói mấy chuyện kiếp trước gì đó, nàng chớ để trong lòng.
Ta là ta, kiếp trước của ta là kiếp trước của ta.
Ta chỉ biết, hiện giờ người ta yêu chính là nàng."
Nhạc Chức bỗng rơi xuống hai hàng nước mắt.
Lý Chiêu luống cuống, nàng chưa từng thấy Nhạc Chức khóc bao giờ, vội lấy khăn ra nói: "Sao lại khóc? Đời ta chỉ yêu mình nàng, thật đấy!"
Nhạc Chức mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Ta đã từng nghĩ tới, kiếp sau lại đi tìm nàng.
Nhưng đến kiếp sau, liệu nàng có giống như bây giờ, nói với ta, nàng là nàng, kiếp trước của nàng là kiếp trước của nàng? Sau đó bỏ lại ta đi theo một người khác.".