Một hôm sau khi thư vào trong cung, quả nhiên không ai thử lên núi nữa.
Mê trận giữa sườn núi vẫn còn, Nhạc Chức không dám ngơi đi chút nào, thời thời khắc khắc canh giữ Bắc Sơn, kết quả ngoại trừ phát hiện một số chim thú bị mê trận vây khốn bên ngoài thì nửa bóng người cũng không thấy.
Nàng cảm thấy nhất định là nội dung ngôn từ trên thư chân thành tha thiết đã đả động được Nữ Đế, cũng may Hoàng đế hiện giờ là người thấu tình đạt lý, nếu gặp phải tên hoa mắt ù tai bạo ngược thì chỉ có thể lấy bạo chế bạo tìm A Trản trở về.
Nhưng hương dân dời đi vẫn chưa có dấu hiệu dọn trở về, chả có lẽ Nữ Đế chỉ buông tha Bắc Sơn mà vẫn giữ nguyên ý định xây cung ở Liêm Thủy trấn? Dù như thế cũng không tốt lắm a! Núi này tuy miễn cưỡng bảo vệ được nhưng nếu Bắc Sơn bị hoàng cung vây quanh thì nhất định sẽ trở thành nơi du ngoạn, nàng thật sự rất sợ ầm ĩ.
Đương nhiên cũng không phải hoàn toàn không thể chấp nhận, ầm ĩ một chút mà giữ được Bắc Sơn thì cũng đáng.
Nàng không phải là người không thèm nói đạo lý, Nữ Đế người ta đọc thư xong đã chịu nhường một bước vậy thì nàng cũng nên có chút phong độ, chớ vì chuyện ầm ĩ nhỏ nhặt mà so đo.
Thậm chí nàng quyết định gửi thêm một phong thư, hảo hảo cảm tạ Nữ Đế thông tình đạt lễ.
Nhạc Chức thật sự vì chuyện này chấm dứt mà lấy làm vui vẻ.
Ai ngờ lúc nàng giao thư cảm tạ cho Thổ Địa bà bà về lại Bắc Sơn, Bắc Sơn vừa mới khôi phục yên tĩnh giờ phút này lại ồn ào náo động không tưởng nổi.
Phản ứng đầu tiên của Nhạc Chức là lại có người tìm tới cửa báo thù cho đạo sĩ điên.
Nàng bày mê trận người bình thường không vào được, chỉ có đạo sĩ mới phá được, mà đạo sĩ có thâm cừu đại hận với nàng chỉ có mình đạo sĩ điên.
Chẳng lẽ chuyện A Trản một thân một mình đã bị tiểu đạo cô phát hiện ra?
Nhạc Chức cũng không muốn giao thủ với người, không phải sợ đánh không lại mà chỉ sợ ra tay quá nặng làm chết người.
Nàng ngồi giữa rừng cây tươi tốt quan sát chờ đợi, dù sao đám đạo sĩ kia không thu hoạch được gì nhất định sẽ xuống núi, ẩn nấp không để bị phát hiện là được.
Giờ phút này thậm chí Nhạc Chức cảm thấy hoàng cung xây ở đây cũng tốt, dù gì cũng có thể cản người trả thù.
Nhìn nhìn một hồi, Nhạc Chức cảm thấy có gì đó sai sai.
Đám đạo sĩ kia không truy lùng tung tích nàng khắp núi đồi mà lại dựng đạo đàn.
Đạo trường thanh thế to lớn, linh phiên nghi trượng hương án pháp khí đầy đủ mọi thứ, mười đạo sĩ ngồi xếp bằng ở đàn trường, tụng kinh: "Thái thượng sắc lệnh, siêu nhữ cô hồn.
Quỷ mị nhất thiết, tứ sinh triêm ân..."
Đây là siêu độ a!
Biết là không phải tới cửa trả thù Nhạc Chức yên tâm hơn hẳn, nhưng nàng lại không khỏi sinh lòng nghi hoặc.
Chẳng lẽ lúc nàng ra cửa có người chết ở Bắc Sơn? Sao lại không nghe Thổ Địa bà bà nói gì?
Đạo trường vẫn còn tiếp tục, Nhạc Chức miễn cưỡng tựa trên chạc cây, ngóng trông tràng pháp sự đột xuất này nhanh kết thúc.
Hỏng rồi, đạo trường siêu độ vong linh chí ít cũng phải kéo dài ba ngày, trời ạ! Nàng chỉ muốn yên ổn ở trên Bắc Sơn, cớ sao luôn luôn không được an bình?
Nhạc Chức rất muốn về địa cung, nhưng đạo trường được thiết lập ở mấy phần mộ đơn côi sau miếu sơn thần, cửa vào địa cung cũng ở đó, nàng thật sự không thể quay về a!
Kinh văn dài dòng, Nhạc Chức nghe muốn buồn ngủ.
Bỗng nhiên, một câu theo gió rót vào tai Nhạc Chức.
"Oan linh Nhạc Chức, vội vã siêu sinh!"
Nàng không nghe lầm chứ? Nhạc Chức ngồi thẳng người vểnh tai lên nghe cẩn thận.
Các đạo sĩ cùng kêu lên đọc lại một lần: "Oan linh Nhạc Chức, vội vã siêu sinh!"
Trời đất! Nhạc Chức sợ ngây người.
Thiên hạ lại có chuyện trùng hợp thế sao, người chết kia trùng tên trùng họ với nàng luôn hả! Cũng không biết có cùng chữ hay không.
Không hiểu sao Nhạc Chức lại sinh lòng tiếc thương với vị vong nhân hữu duyên này, nàng nhìn tiền vãng sinh bay lả tả đầy trời, nhẹ giọng nói câu: Lên đường bình an nha!
Nhạc Chức vốn cho rằng pháp sự chí ít sẽ làm ba ngày, kết quả ba canh giờ đã xong.
Ngẫm lại cũng đúng, Nữ Đế vội vã phá thổ động công ở Liêm Thủy trấn, gia nhân kia có thể được phép tổ chức pháp sự lớn như vậy ở Bắc Sơn đã rất không dễ dàng.
Nàng ở trên tàng cây nhẫn nại chờ các đạo sĩ thu dọn đồ đạc xuống núi, tình cờ nghe được cuộc đối thoại này.
"Quỷ yêu kia lá gan cũng lớn thật đấy, còn dám xông vào cung làm loạn nữa chứ!" Đạo sĩ ôm pháp khí quét mắt mấy phần mộ cô đơn kia, tức giận nói: "Bệ hạ nhất định cảm thấy chúng ta đều là phế vật, ấy thế mà để quỷ kia tới lui tự nhiên trong cung như vậy."
"Đại Minh cung luôn luôn không cho phép đạo sĩ ra vào ngoại trừ Thái Sử Lệnh và Mạc Điệp, Thái Sử Lệnh đang bế quan, Mạc Điệp kia bất quá chỉ là con nhãi nha đầu, thành cung dài như vậy khó tránh khỏi sẽ có mấy thứ bẩn thỉu trà trộn vào."
"Bệ hạ đúng là nhân từ, vậy mà gọi chúng ta làm pháp sự siêu độ cho vong hồn Nhạc Chức kia.
Theo ta thấy, dám ngăn cản bệ hạ dời cung thì để nàng hôi phi yên diệt* đã là nhẹ.
Mà kỳ quái thật, trên núi này cũng đâu thấy cô hồn nào..."
*tan thành mây khói.
Các đạo sĩ nối bước nhau lũ lượt xuống núi, chỉ để lại tiền vãng sinh đầy đất và linh phiên* lay động trong gió.
Nhạc Chức từ giữa cây bay xuống mặt đất, thần sắc vẫn còn sững sờ.
Nàng vừa mới nghe thấy cái gì vậy? Thứ quỷ yêu, thứ bẩn thỉu, hôi phi yên diệt? Theo như lời đạo sĩ nói thì tràng pháp sự này nào phải siêu độ cho vong hồn cùng tên cùng họ với nàng, mà rõ ràng chính là nàng a!
Hoàng đế bày ra tràng pháp sự này vì xem nàng như cô hồn dã quỷ muốn siêu độ cho nàng, hay chỉ đơn thuần là muốn nguyền rủa nàng ghê tởm nàng vậy?
Nhạc Chức tan nát cõi lòng.
Nàng nỗ lực chân thành kết tình cùng Hoàng đế như vậy mà lại đổi lấy một tràng pháp sự sao?
Nàng nổi giận thật rồi.
Lúc đầu nàng cảm thấy dù Nữ Đế dời cung đến Liêm Thủy trấn nhưng chỉ cần không động tới Bắc Sơn thì nàng vẫn có thể chấp nhận.
Bây giờ thì không, nàng sẽ không cho phép xây hoàng cung ở chỗ này, càng sẽ không cho phép Hoàng đế động tới một ngọn cây cọng cỏ nào của Bắc Sơn! Nàng quyết định vào cung tìm Hoàng đế đàm phán, hoặc là Hoàng đế thức thời đổi chỗ xây cung, bằng không nàng sẽ không ngại khai chiến với Hoàng đế!
A a a a a a! Nếu không phải sợ dẫn đám đạo sĩ thúi kia trở về thì Nhạc Chức thật muốn ngửa mặt lên trời thét dài chửi mắng Hoàng đế một trận!
Gần đây Lý Chiêu phải cách rèm nghị sự cùng triều thần.
Trang điểm có thể che giấu hoàn mỹ sắc mặt trắng bệch của nàng nhưng lại không che giấu được bệnh trạng toàn thân của nàng.
Giơ tay nhấc chân người ta đều có thể nhìn ra, nàng đã bệnh nguy kịch.
Nàng không thể bị người khác nhìn ra, chỉ nói nhiễm phong hàn không muốn gặp người.
Thành Trường An trời trong xanh chưa tới hai ngày lại bắt đầu mưa to còn kèm theo gió giật.
Cơn mưa gió này tới cũng không tầm thường, phá một trận ngừng một trận.
Lý Chiêu đứng ở cửa sổ nhìn bầu trời xám xịt cười nhạo nói: "Hóa ra là một kẻ vô năng, thời gian chẳng kéo dài được lấy một nén hương.
Đã ngóng trông trẫm chết thì cũng nên mời người tài ba một chút mới phải." Nàng truyền ra tin nhiễm phong hàn, thành Trường An liền mưa to gió lớn, mưa gió kia như thể mọc ra mắt chỉ vây quanh Đại Minh cung.
Những kẻ kia đương nhiên biết mưa gió không quấy nhiễu được nàng, chẳng qua là thừa dịp nàng nhiễm bệnh tìm nàng kiếm chuyện mà thôi.
"Truyền ý chỉ của trẫm, tra rõ là đạo sĩ phương nào đang phá phách." Lý Chiêu cắn bờ môi không còn chút huyết sắc nói: "Giết!"
Thường Hoan ứng lời, đem ngoại bào trong tay tới khoác thêm cho Lý Chiêu.
Lý Uẩn hất cung nhân ra nện bước chân nhỏ ngắn xông vào, trùng hợp nghe thấy tỷ tỷ nói chữ "Giết" kia.
"Cái gì cát* ạ?" Lý Uẩn xông lại ôm chặt lấy chân Lý Chiêu.
*'Sát' mà nghe thành 'cát'.
Sắc mặt Lý Chiêu hiếm khi hốt hoảng, nàng chậm rãi ngồi xổm xuống, vuốt ve khuôn mặt nhỏ của muội muội: "Tỷ tỷ nói với Thường Hoan là, gió thổi lá cây nghe sát sàn sạt.
Sao Uẩn Nhi lại tới đây?"
Lý Uẩn kéo tỷ tỷ đến một bên, thần thần bí bí mở nắm tay nhỏ ra, trong lòng bàn tay là một bình sứ nhỏ.
"Đây là cái gì thế?" Lý Chiêu ngồi xổm không được, dứt khoát ngồi bệt xuống đất ngẩng đầu nói chuyện với muội muội.
"Thuốc á.
Thiên Nhi ăn cái này xong là khỏe lắm." Trong đôi mắt đen nhánh của Lý Uẩn lóe lên ánh sáng, cô bé trân trọng đặt bình sứ nhỏ vào trong tay tỷ tỷ, giọng đầy non nớt nói: "Uẩn Nhi biết tỷ tỷ bệnh."
Thiên Nhi kỳ thật là một con thỏ mà muội muội nuôi, thuốc này người không thể uống.
Nhưng tâm ý của muội muội Lý Chiêu đều hiểu, nàng cố nén nước mắt sắp tràn mi, cầm bình sứ để trước ngực gật đầu nói: "Tỷ tỷ sẽ ngoan ngoãn uống thuốc."
"Cơm cũng phải ăn thật giỏi nữa." Lý Uẩn căn dặn thấm thía như bà cụ non: "Tỷ tỷ phải ăn nhiều rau xanh như Thiên Nhi vậy á mới có thể lớn lên mập mạp được."
"Được." Lý Chiêu cười kéo muội muội vào trong ngực.
(Ai da, Lý Uẩn tiểu áo bông thật là tri kỷ sưởi ấm lòng người a~ ????)
Tỷ muội hai người không ở chung quá lâu, Lý Chiêu liền mệnh cung nhân đưa Lý Uẩn trở về.
Hiện giờ dáng vẻ nàng lúc phát bệnh càng ngày càng đáng sợ, tiểu hài tử không thể nhìn.
Nàng rất sợ muội muội hay đến tìm nàng, nhưng lại muốn quãng thời gian nhân sinh cuối cùng có thể ở bên muội muội nhiều một chút.
Mới thật mâu thuẫn làm sao.
Lý Uẩn đi chưa bao lâu, có cung nữ dâng lên một đồ vật quen thuộc tiến đến.
Thường Hoan nhận lấy đồ vật nhìn thoáng qua, bất an nói: "Đại gia, lại là thư." Lúc này đã là đêm khuya, hắn có hơi không dám đụng vào phong thư này, nhưng lại không dám ném đi ngay trước mặt nữ hoàng bệ hạ, kinh hồn táng đảm bàn tay run lên bần bật.
Lý Chiêu hơi lườm quan nội thị thất thố một chút, rất bình tĩnh đưa tay cầm lấy thư, nàng vừa nhìn vừa hỏi Thường Hoan: "Pháp sự ở Bắc Sơn là tối nay à?"
"Vâng.
Hôm kia đại gia vừa hạ chỉ, từ nơi này đến trấn Liêm Thủy phải mất hai ngày ạ!" Thường Hoan bị dọa ướt lạnh mồ hôi.
Hắn cảm thấy như oan hồn tên Nhạc Chức kia lúc này đang ở ngay bên cạnh, người ta đi Liêm Thủy trấn phải mất hai ngày, còn quỷ không chừng chớp mắt một cái đã tới nơi.
Thư vẫn như cũ, giấy vàng mã vẽ bùa, chữ bằng máu chói mắt.
Trên thư toàn là lời cảm kích nàng, nói nàng thấu tình đạt lý vân vân mây mây.
Trên mặt Lý Chiêu có ý cười nhợt nhạt, xem ra pháp sự đã bắt đầu, mà hài tử tên Nhạc Chức kia cũng đã cảm nhận được tâm ý của nàng.
Thường Hoan rất mờ mịt.
Bệ hạ đang cười với bức thư mà quỷ kia mang tới sao? Hỏng rồi! Lẽ nào bệ hạ đã bị ếm?
"Đại gia...!Người cười gì thế ạ..." Thường Hoan thử hỏi dò.
Hắn đang nghĩ liệu có nên mời đạo sĩ đến trừ tà không đây?
"Hài tử tên Nhạc Chức kia, đã nhắm mắt vãng sinh trường lạc." Lý Chiêu vui mừng nói..