"Tỷ có thể từ từ, chứ nàng thì chưa chắc." A Trản không hề cảm thấy tin tiểu hoàng đế là người Thương Kính muốn tìm là tin tức tốt, nàng lo cho Nhạc Chức, càng đau lòng cho Thương Kính: "A Kính, chuyện Phục Linh đan tỷ cũng biết rồi đó. Tính mạng của Hoàng đế hiện giờ đều nhờ vào A Chức cho tiên khí mà kéo dài. Về sau biết làm sao bây giờ? Có lời này mong tỷ đừng cảm thấy khó nghe, nếu Hoàng đế là người trong lòng của tỷ thì ta thực lòng ngóng trông nàng khỏe mạnh, nhưng không thể trơ mắt đứng nhìn đá ngốc vì cứu nàng mà bỏ mạng. Cả tỷ cũng vậy! Ta cũng không muốn tỷ bất chấp hậu quả đi cứu nàng."
"Yên tâm đi! Ta từ trên trời xuống có mang theo tiên dược, muốn giữ lại mạng của nàng cũng không khó." Thương Kính cười nói: "Dù sao bất luận thế nào sẽ không để cho nàng chết." Ai biết được sau khi chết lại đầu thai chuyển thế hay lại là cái gì khác nữa? Nếu như quên mất hết thảy lại luân hồi thì còn đỡ, nếu người kia trực tiếp hoàn hồn tiên, nàng chỉ sợ cách cái chết không xa.
"Vậy thì tốt rồi, tốt cho tất cả chúng ta." A Trản bế theo Tiểu Bảo nói với Thương Kính: "Đi thôi. Ta theo tỷ vào cung."
"Muội vào cung làm gì? Thăm A Chức a!" Thương Kính cũng chuẩn bị khởi hành.
A Trản lắc đầu: "Bảo muội ấy mau mau trở về. Tỷ và Hoàng đế ôn chuyện kiếp trước kiếp này, muội ấy ở lại trong cung để làm quái gì? Muốn nói ở lại cứu người thì thôi đi, tỷ cũng đã nói có tiên dược có thể trị hết cho vị kia nhà tỷ, kiểu gì cũng không cần đến muội ấy."
*
Trong điện Tử Thần.
Lý Uẩn ngồi trong ngực Nhạc Chức ôm ngón tay đang gặm. Lý Chiêu không vui ở một bên nhìn, nàng thật không ngờ tới một ngày kia mình sẽ ghen với muội muội.
"Uẩn Nhi. Có muốn chơi trốn tìm không a?" Lý Chiêu cười nhẹ nhàng hỏi.
Lý Uẩn nghiêng đầu nhớ lại lúc hoảng hồn bị Nhạc tỷ tỷ túm ra từ sau cây cột, không chút do dự lắc đầu: "Không muốn. Nhạc tỷ tỷ quá lợi hại, Uẩn Nhi có trốn kiểu gì cũng vô ích."
"Không sao. Lần này chúng ta đổi cách chơi, tỷ tỷ và Nhạc tỷ tỷ đứng bất động, Uẩn Nhi bịt mắt tìm bọn ta có chịu không nè?" Lý Chiêu lấy khăn từ trong ngực ra, không đợi hài tử gật đầu đã bịt kín mắt.
"Chịu chịu!" Lý Uẩn rất vui vẻ, cô bé chưa từng chơi qua cách chơi trốn tìm này: "Tỷ tỷ không được động nha!"
"Không động chút nào luôn." Lý Chiêu vừa nói không động vừa đi đến trước mặt Nhạc Chức.
Nhạc Chức đối với việc chơi đùa lại rất nghiêm túc, nàng hảo tâm nhắc nhở tiểu hoàng đế: "Nàng đứng xa chút đi. Lỡ Uẩn Nhi bắt một lần cả hai thì chẳng phải thua rồi sao?"
"Nàng đúng là rất háo thắng đó nha! Thắng tiểu hài tử bộ đắc ý lắm hả?" Lý Chiêu quả thực bị Nhạc Chức chọc tức không thôi. Nàng thật sự chịu thua, trên đời sao lại có người không hiểu phong tình đến thế? Cứng nhắc cứ như là cục đá không bằng.
Nàng tức giận nắm cằm Nhạc Chức, không nói tiếng nào hôn lên.
Nhạc Chức cứng đờ cả người. Tiểu hoàng đế bịt kín mắt muội muội là vì cái này sao? Nàng do dự đáp lại một chút, nhẹ nhàng ngậm lấy môi dưới tiểu hoàng đế.
Lý Chiêu bỗng giật mình lùi ra, trừng mắt nhìn Nhạc Chức nói: "Đừng nhúc nhích! Nàng quên thành tiên phải thủ giới luật sao?" Lúc đầu nàng nghĩ phải chịu đựng không nên chủ động gần gũi Nhạc Chức, nhưng nha đầu khả ái như vậy lại còn ngon miệng như vậy đang ở ngay trước mắt, thời gian còn lại có hạn, nàng thật sự nhịn không được.
Nhạc Chức ngoan ngoãn gật nhẹ, đặt tay lên lưng nàng: "Được. Không động."
Lúc này Lý Chiêu mới cười hôn lên.
"Bắt được rồi." Lý Uẩn nghe tiếng mà đến, sờ thấy váy đang tính hoan hô bổ nhào qua.
Nhạc Chức dùng dư quang nhìn thấy hài tử đến đây, cấp tốc ôm eo tiểu hoàng đế bay lên xà ngang, cười nói: "Như vậy Uẩn Nhi sẽ không bắt được chúng ta."
"Như vậy không tốt đâu? Không phải là ăn hiếp con nít sao?" Lý Chiêu sợ cao, ôm thật chặt Nhạc Chức, đồng thời lại có chút đau lòng muội muội, tiểu hài tử bịt mắt chạy tới chạy lui trong điện trống rỗng, chơi đến quên cả trời đất, làm sao biết được mình vĩnh viễn không bắt được người.
(Móe nó, tui nghe còn xót con nhỏ, thôi về với Sâu tỷ tỷ nè bé ơi 🤗🤗🤗)
"Thế muốn xuống dưới không?" Nhạc Chức có thể nghe được tiếng tiểu hoàng đế hít thở.
Lý Chiêu cực nhanh lắc đầu: "Không muốn!"
Hai người lại dính lấy nhau, Nhạc Chức bỗng nhiên khịt mũi.
"ao ậy?" Lý Chiêu không nỡ buông môi Nhạc Chức ra, câu chữ bị cắn nát trong nụ hôn.
Nhạc Chức cúi nhìn qua đại điện, cảm thấy hương thơm quen thuộc kia càng ngày càng nồng: "A Chiêu, nàng còn nhớ A Trản không? Là người ở cùng ta ở Bắc Sơn."
"Hả?" Lý Chiêu không hiểu gật gật đầu.
"Hình như tỷ ấy vào cung rồi, lát nữa nếu nàng nhìn thấy tỷ ấy cũng đừng sợ nha!" Nhạc Chức ôm chặt tiểu hoàng đế bay trở lại mặt đất.
"Sao ta lại phải sợ?" Lý Chiêu chợt nhớ tới Thương Kính thì như hiểu ra điều gì: "Nàng ta không phải cũng là yêu đó chứ?" Nhạc Chức không giống những đạo sĩ khác, đạo sĩ khác và yêu đều là thủy hỏa bất dung, nhưng Nhạc Chức dường như lại có giao tình rất tốt với những con yêu kia.
"Ừ. Con người tỷ ấy rất tốt, chỉ là có chút..." Nhạc Chức biết A Trản nghe được, không còn dám nói tiếp. A Trản cái gì cũng tốt, chỉ là quá quan tâm nàng, vừa rồi cảnh nàng cùng tiểu hoàng đế trốn trên xà nhà hôn nhau không biết A Trản có thấy không nữa, nếu nhìn thấy thì khó rồi.
"Nàng và nàng ta là quan hệ thế nào a?" Lý Chiêu nghi ngờ chuyện này từ rất lâu: "Lúc đầu ta cứ tưởng hai người là tỷ muội ruột thịt gì đó, nhưng các người một là người một là yêu, chẳng lẽ là hảo hữu chí thân?"
Nhạc Chức khẽ gật đầu: "Đúng vậy." Kỳ thật quan hệ giữa nàng và A Trản đã vượt xa hảo hữu, đã là người nhà, nhưng nếu nói quá nhiều bị tiểu hoàng đế hiểu lầm ăn dấm sẽ không hay. "Không sai, tỷ ấy là bằng hữu thân thiết nhất của ta." Lúc đầu nàng tính đón A Trản vào cung ở chung, nhận ra không có cách nào khác cứu tiểu hoàng đế mới từ bỏ ý định này, nếu A Trản mà ở trong cung sẽ không cho phép nàng dùng tiên khí kéo dài tính mạng cho tiểu hoàng đế.
"Không phải nói ở trong lòng muội ta xếp trước cả A Trản sao?" Thương Kính nghênh ngang từ cửa điện đi vào, theo sau là một nữ tử xinh đẹp tuyệt trần, nữ tử kia trong tay còn bế một con búp bê hình người.
(Má ơi, cười khùng luôn Bảo bé bi ơi 🤣🤣🤣)
Lý Chiêu có chút đau đầu. Yêu nữ Thương Kính này thật đúng là nói được thì làm được, nhanh như vậy đã tới nữa rồi. Nàng đã hiểu vì sao Thương Kính nói nàng không ngăn được, ngoài cung có nhiều đạo sĩ như vậy, ngoài điện lại nhiều người trông coi như vậy, thế mà hai người này nói vào là vào, không kinh động một ai. Thương Kính thì nàng đã biết, không quen biết hẳn là A Trản mà Nhạc Chức vẫn luôn miệng nhắc tới. Nhạc Chức không hề nói ngoa, thật sự là một đại mỹ nhân, so với Thương Kính chỉ có hơn chứ không kém.
A Trản lạnh mắt nhìn cánh tay Nhạc Chức còn đang lưu luyến không rời bên eo Hoàng đế: "Lấy cái tay ra!"
Nhạc Chức ngoan ngoãn rút tay về, cúi đầu nhìn A Trản như đứa trẻ vừa làm sai, đón lấy Tiểu Bảo đang ngủ say: "Tỷ muốn vào đây thì vào, sao còn đem theo Tiểu Bảo làm gì vậy? Bên này có bao nhiêu đạo sĩ không phải là tỷ không biết, vạn nhất bị người ta phát hiện..."
"A Kính nói muội định ở luôn trong cung không chịu về?" A Trản nhìn sắc mặt Nhạc Chức mỏi mệt không chịu nổi, quả thực là lo lắng đau lòng.
Lý Chiêu không vui. Mắc mớ gì A Trản bảo Nhạc Chức phải lấy tay ra? Bằng hữu thôi mà, có phải quản quá nhiều rồi không? Nhạc Chức cũng vậy nữa, mắc mớ gì nghe lời dữ vậy?
Lý Uẩn nghe tiếng chạy tới, một hơi nhào vào trong lòng A Trản giật khăn che mắt ra reo hò: "Bắt được rồi! Bắt được rồi nha! Là tỷ tỷ hay là Nhạc tỷ tỷ..." Nụ cười hài tử bỗng dưng tắt ngúm, trong đôi mắt long lanh hiện ra hình ảnh một tỷ tỷ xinh đẹp không quen không biết.
"Uẩn Nhi~" Lý Chiêu đi đến trước mặt A Trản, yên lặng liếc qua nhau một cái, bế muội muội nói: "Uẩn Nhi ngoan, đi chơi với Thường Hoan đi có được không?"
"Ơ..." Nhạc Chức chột dạ liếc nhìn A Trản, bỗng nhiên lo lắng hỏi: "Sao tỷ lại tiều tụy thành như vậy rồi?" Nàng nghiêm túc nghĩ, vì tiểu hoàng đế dù có đánh cược tính mạng cũng sẽ không hối tiếc, dù sao cũng không chịu nổi đau đớn mất đi tiểu hoàng đế. Nhưng nếu nàng đi theo tiểu hoàng đế thì A Trản biết làm sao bây giờ? Về sau ai sẽ thay nàng chăm lo A Trản bảo vệ A Trản đây? Nghĩ như vậy nàng lại không dám quá liều mạng nữa rồi.
"Bị Tiểu Bảo giày vò." A Trản tiến lên dùng ngón tay lau sạch son trên môi Nhạc Chức, cười giỡn nói: "Sao ta lại không biết muội không thích son phấn cơ chứ?" Đang nói chuyện liền bỏ ngón tay cọ qua môi Nhạc Chức vào trong miệng nếm nếm.
Lý Chiêu đưa muội muội về xong liền thấy cảnh này. Nếu chỉ là bạn tốt thì hành vi cử chỉ của A Trản kia cũng quá mập mờ rồi đó! Còn Nhạc Chức nữa, vẻ mặt chột dạ áy náy kia là chuyện gì xảy ra? "A Chức, không giới thiệu một chút sao a?"
A Trản nhàn nhạt quét mắt Hoàng đế, cũng không cam chịu yếu thế cười nói với Thương Kính: "A Kính, đây chính là vị kia nhà tỷ, đương kim nữ hoàng bệ hạ đó hả?"
Thương Kính vui vẻ ra mặt khẽ gật đầu. Lời này của A Trản nghe sướng tai ghê, vị kia nhà nàng... Vị kia nhà nàng... Ha ha ha ha ha ha ha ha.
Lý Chiêu khinh bỉ nhìn Thương Kính, nắm cánh tay Nhạc Chức nói: "Trẫm không phải 'nhà nàng' nhé. Ngươi chính là A Trản? Cứ nghe A Chức nhắc đến ngươi, hôm nay cuối cùng cũng được gặp. Đã tới thì dùng bữa tối rồi hãy đi?"
Lời này ngoài mặt là giữ người, kì thực là đuổi người. Ý là ăn một bữa cơm thì có thể, ở lại trong cung qua đêm thì miễn bàn, về phần ở lâu thì càng đừng nghĩ tới. Trong cung không thiếu chỗ ở, nhưng nàng không muốn cho A Trản này ở, luôn cảm thấy người này thương nhớ Nhạc Chức nhà nàng, nói chuyện không hề che giấu dấm chua. Đây là dáng vẻ hảo hữu bình thường nên có sao? Người thầm mến nghe còn được.
"Nữ hoàng bệ hạ có biết ta là yêu không a? Vậy ngài có biết yêu ăn cái gì không ha?" A Trản yêu mị liếm liếm môi đỏ.
Nhạc Chức không tỏ thái độ gì. A Trản ăn cái gì nàng biết chứ, là cánh hoa mật hoa đó! Có đôi khi nghĩ kĩ cũng thấy như thế khác nào tự giết lẫn nhau đâu a? Nhìn nàng mà xem, xưa nay nàng có ăn đá bao giờ.
Thương Kính lại luống cuống, vừa định chen vào nói ——
"Bọn ta không ăn ngũ cốc, chỉ ăn người." A Trản đã nói ra miệng.
"Chỉ có nàng ấy thôi! Không phải yêu nào cũng giống nhau đâu." Thương Kính kéo Lý Chiêu đang dính lấy Nhạc Chức vào trong ngực mình, tựa vào bên tai nàng nói: "Giống như ta đây, xưa nay không ăn người bao giờ. Không chỉ người, mà ngay cả động vật nhỏ bé cũng không ăn, hoa hoa cỏ cỏ đều không nỡ đụng. Ta ưu điểm quá nhiều, duy chỉ một khuyết điểm, đó là quá đỗi mềm lòng."
"Muốn lừa ta chắc? Hoàng thúc không phải do ngươi hại sao?" Lý Chiêu liều mạng giãy dụa muốn thoát khỏi ngực Thương Kính: "Thả ta ra! Còn động tay động chân thì đừng trách ta trở mặt."
Chút khí lực của Lý Chiêu với Thương Kính mà nói thật không sá gì, nhưng nàng sợ Lý Chiêu tức giận, càng sợ làm bị thương nàng, ngoan ngoãn buông tay ra nói: "Thả nàng ra cũng được. Nhưng nàng đừng chui vào ngực A Chức mãi thế có được không? Nghĩ cho cảm nhận của ta một chút với chứ, nữ nhân của ta cứ nằm trong ngực người khác như thế làm sao được a?"
"Ngươi làm sao thì đã sao? Ta không phải người ngươi muốn tìm." Lý Chiêu cảm thấy phiền muốn chết. Nàng thật sự chỉ muốn trải qua quãng thời gian còn lại ngọt ngào cùng Nhạc Chức, kết quả Thương Kính người yêu kiếp trước này lại vào cung quấy rối còn chưa nói, lại tới thêm một A Trản hay mập mờ với Nhạc Chức.
Nhạc Chức bất đắc dĩ liếc nhìn A Trản: "Nói hươu nói vượn gì vậy? Tỷ ăn thịt người bao giờ? Đừng cố ý dọa nàng." Tiểu hoàng đế vốn đã nhát gan, nếu lại bị dọa đến ngủ không được thì nguy.
"Được. Ta chỉ hỏi muội một câu, có theo ta trở về hay không?" A Trản ngữ khí tuyệt nhiên nói.
"Ngày khác ta giải thích với tỷ sau, bây giờ tỷ và Tiểu Bảo trở về trước đi có được không?" Nhạc Chức thấp giọng nói: "Sau này tỷ đừng quá tùy hứng ngang ngược, cũng đừng chui đầu vào giữa đám đạo sĩ nữa, ta sẽ làm thêm chút đồ phòng thân lát nữa sẽ nhờ Tiểu Đồ Chu đưa qua cho tỷ..." Nàng không yên lòng A Trản, không để ý liền hơi nhiều lời.
A Trản buồn rồi, buồn vô cùng tận. Cục đá ngốc đây là đang tạm biệt nàng sao? Là quyết tâm theo Hoàng đế đồng sinh cộng tử a?
Lý Chiêu thật sự nghe không nổi nữa, hất Thương Kính sang một bên đi lại trước mặt Nhạc Chức, hùng hổ chất vấn A Trản: "Tại sao nàng lại phải về với ngươi? Bằng hữu thân thiết đi nữa cũng không quản được nhiều như vậy?"
"Bằng hữu? Ngươi thật sự cho rằng ta và muội ấy chỉ là bằng hữu?" A Trản biến sắc, thương tâm gần chết chỉ vào Tiểu Bảo nói: "Ta và nàng đã thành thân, đây chính là hài tử hai ta nhận nuôi!"
Ú chà chà! Chơi lớn dữ vậy? Thương Kính ở trong lòng âm thầm vỗ tay cho A Trản. A Trản đây là không chia rẽ được hai nàng thề không bỏ qua a! Phần ân tình này tỷ tỷ xin ghi nhận.
Cái quái gì vậy? Nhạc Chức hoảng hồn trợn mắt nhìn qua tiểu hoàng đế lắc đầu khoát tay nói: "Không phải, nàng nghe ta giải thích."
Lý Chiêu quay qua kiên định gật đầu với Nhạc Chức: "Đừng sợ, ta tin nàng." Muốn châm ngòi ly gián nàng và Nhạc Chức hả? Nằm mơ đi!
A Trản đứng lặng yên, nhìn Nhạc Chức cong môi cười một tiếng, như đã tính trước mà nói: "Thật không? Thân thể muội thế nào ta đều biết hết, lần trước ngực muội bị người ta cắn để lại dấu, chính ta đã một tay bôi thuốc cho muội! Còn nữa, có phải muội từng nói, không thích mặc đồ trong cung là do không ngửi thấy mùi của ta cứ không an lòng? Nói thật đi! Có phải là muội có người khác trong cung nên mới không cần hai mẹ con ta nữa? Muội có biết, Tiểu Bảo cả ngày khóc đòi gặp muội, dỗ dành thế nào cũng vô ích." Nói đến chỗ thương tâm, A Trản còn lau cả nước mắt.
°°vote đi nè°°
Vợ rơi con rớt ở đâu xuất hiện làm tiêu đời cục đá rồi 🤣🤣🤣.