Đại Đường Du Hiệp Ký

Nhìn từ xa thì thấy có một đám người đang đánh nhau dưới chân
núi, Đậu Tuyến Nương từ nhỏ đã luyện tập ám khí, ánh mắt tinh tường,
giật nảy mình nói :

- Không xong, là Nam huynh đệ bị quân giặc bao vây, thằng tiểu tặc nhà Vương gia cũng có trong đó.

Lúc ấy khoảng cách giữa đôi bên đã rút ngắn rất nhiều, Đoàn Khuê Chương
cũng đã nhìn thấy rõ ràng, bọn giặc kia có khoảng mười mấy tên, chính là do Vương Long Khách chỉ huy xông vào đánh Nam Tễ Vân ráo riết.

Đoàn Khuê Chương cao giọng gọi lớn :

- Nam huynh đệ, ta tới đây!. Câu nói chưa dứt, chợt nghe tiếng Dương Mục Lao hô hô cười rộ nói :

- Ngươi tới rất hay, chúng ta có thể không cần tới dưới thành Tuy Dương
so tài cao thấp nữa. Giọng nói từ phía sau truyền tới, chấn động ong ong trong tai, chỉ nghe tiếng nói, không thấy bóng người.

Đoàn Khuê
Chương sửng sốt, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy xa xa có một cái đốm đen,
trong chớp mắt đã to lên gấp mười lần, Dương Mục Lao một người một ngựa
đã xuất hiện trên đường, quả thật nhanh như ruổi gió đuổi chớp, mau lẹ
cực điểm.

Đậu Tuyến Nương cười nói :

- Khắc nhi, con xem
mẹ đánh y ngã ngựa này!., trên lưng ngựa xoay người lại, dây cung bật
ra, Dương Mục Lao mắt nhìn bốn hướng, tai nghe tám phương, nghe thấy
tiếng dây cung vang lên liền đánh ra một chiêu Phách không chưởng, nào
ngờ Đậu Tuyến Nương chỉ hư trương thanh thế, chưa hề bắn đạn ra.

Đậu Tuyến Nương liên tiếp kéo dây cung ba lần, Dương Mục Lao cũng liên tiếp đánh ra ba chưởng, đều không thấy có đạn hoàn bắn tới.

Dương Mục Lao cười lớn nói :

- Ngươi giở trò huyễn hoặc gì thế, viên ngọc nhỏ như hạt gạo cũng phóng ra ánh sáng à?., con ngựa đã phóng tới rất gần.

Nào ngờ câu nói chưa dứt, Đậu Tuyến Nương lại bật dây cung lần thứ tư, bảy
viên đạn sắt đột nhiên liên châu bắn ra, Dương Mục Lao đang vung tay
phát thoại, chợt toàn thân chấn động, con ngựa đột nhiên hất y tung lên.

Nguyên là Đậu Tuyến Nương biết muốn bắn trúng Dương Mục Lao rất không dễ dàng, nên bảy viên đạn sắt ấy có hai viên bắn vào hai mắt con ngựa của y, mà
còn dùng mánh khóe lui một bước tiến hai bước. Dương Mục Lao võ công cao cường, giỏi nghe tiếng ám khí, nhưng không ngờ cung đạn của Đậu Tuyến
Nương xuất thần nhập hóa tới mức như thế, y :

- nghe thấy. tiếng
đạn hoàn đánh vào năm chỗ huyệt đạo trên người mình, vội lo bảo vệ cho
mình, không đề phòng hai viên đạn hoàn sau cùng của nàng, quả như sét
đánh không kịp bưng tai, lập tức bắn mù hai mắt con Hắc long câu y cưỡi, điều đó chính hợp với câu nói cổ :

- Bắn người bắn ngựa trước, Bắt giặc bắt chúa trước.

Dương Mục Lao lật người một cái nhào ra khỏi lưng ngựa, Đậu Tuyến Nương nói :

- Khuê Chương, chống đối phó với y, thiếp tới cứu Nam huynh đệ. Đoàn Khuê Chương ứng thanh nói :

- Được!., lập tức từ trên ngựa phi thân vọt tới, người còn trên không
kiếm đã quét ra khỏi vỏ ra chiêu Ưng kích trường không lăng không đâm
xuống Dương Mục Lao.

Dương Mục Lao cũng rất lợi hại, còn chưa
đứng vững đã phóng cả chỉ cả chưởng ra, dùng thế Dĩ dật đãi lao, tìm cái sống trong chỗ chết!

Chưởng ấy của y dùng chưởng lực Tiểu thiên
tinh, định kéo thanh bảo kiếm của Đoàn Khuê Chương qua một bên, kế đó
mau lẹ phóng chỉ đâm vào mạch môn đối phương, đoạt thanh bảo kiếm. Đoàn
Khuê Chương thân hình lơ lửng trên không, hai chân chưa chạm đất, vốn
rất khó tránh được đòn Dĩ dật đãi lao của y, nhưng Đoàn Khuê Chương là
người thân trải trăm trận, không dễ gì để y ám hại! Lúc y lăng không
đánh xuống, đã sớm đề phòng Dương Mục Lao ra chiêu sát thủ ấy, trong
khoảnh khấc nguy hiểm ấy, y cũng bộc lộ bản lĩnh trác tuyệt phi phàm.

Chỉ thấy y khua trường kiếm một vòng, đột nhiên giữa đường ngừng chiêu,
thân hình co lại một cái, hai chân đạp mạnh vào nhau, nghiêng người lật
lại trên không, chiêu Ưng kích trường không biến thành chiêu Ngư tường
thiển để vù một tiếng vung kiếm thành một chiếc cầu vồng phóng vào hông
Dương Mục lao. Dương Mục Lao la lớn:

- Kiếm pháp rất hay!., tiếng ra người chuyển, phương vị lập tức thay đổi, song chưởng giao nhau vỗ
ra, giải khai chiêu sát thủ của Đoàn Khuê Chương. Đoàn Khuê Chương mũi
chân vừa chạm đất, còn chưa đứng vững, không dám lập tức ra chiêu, đôi
bên đều lui lại hai bước.

Đoàn Khắc Tà kêu lên :

- Cha,
con tới giúp cha., tiếng ra người tới, lại sấn ra trước mặt cha, thanh
đoản kiếm chĩa vào ngực Dương Mục Lao. Đoàn Khuê Chương vội nói :

- Khắc nhi con qua giúp mẹ đi. Đoàn Khắc Tà nói :

- Không, con bị lão tặc làm nhục, không hả giận không xong., trong lúc
nói hai câu ấy đã liên tiếp đánh ra bảy kiếm, kiếm nào cũng đâm vào
huyệt đạo yếu hại của Dương Mục Lao.

Đoàn Khắc Tà công lực đương
nhiên không thể bằng cha, nhưng thân pháp mau lẹ linh hoạt hơn nhiều, vả lại y đã học được hết bí truyền Viên Công kiếm pháp của sư môn, tuy còn chưa luyện được tới cảnh giới như Không Không Nhi, có thể trong một
chiêu đâm vào chín chỗ huyệt đạo của địch nhân, nhưng cũng đã có thể như Tinh Tinh Nhi, trong một chiêu đâm vào bảy chỗ huyệt đạo của địch nhân, nếu để y đâm trúng thì cho dù Dương Mục Lao có công phu Kim chung tráo, cũng khó mà tránh khỏi trọng thương.

Dương Mục Lao quát :

- Thằng nhãi tàn độc thật!., lúc ấy y đã không thể e dè gì nữa, nghĩ thầm :

- Cho dù y là đồng môn của Không Không Nhi cũng phải giết chết y rồi sẽ
tính. Sát cơ vừa nổi lên, lập tức sử dụng tuyệt kỹ Thất bộ truy hồn
chưởng, chân đạp theo phương vị ngũ môn bát quái, chưởng phát bước
chuyển, hết chưởng này tới chưởng khác.

Nào ngờ Đoàn Khắc Tà cực
kỳ thông minh, y vừa rồi sau khi bị thua thiệt đã biết rõ công lực của
địch nhân hơn mình cả chục lần, đời nào chịu thẳng thắn đón đỡ, chỉ cậy
vào khinh công độc môn di chuyển giao đấu, chưởng lực của Dương Mục Lao
tuy lợi hại nhưng không đánh trúng được y, vừa phát được ba chưởng, Đoàn Khuê Chương đã phóng kiếm đâm tới, cha con hợp công, triển khai một
trường ác đấu với Dương Mục Lao.

Đoàn Khuê Chương nhìn thấy thân
pháp của con trai, cũng hơi yên tâm, hơn nữa có mình trợ lực, Dương Mục
Lao có muốn đả thương con trai mình cũng không phải dễ. Đồng thời trong
lòng cũng thấy kỳ quái :

- Thất bộ truy hồn chưởng của Dương Mục Lao quả rất cao minh, nhưng đâu có lợi hại tới mức như các bậc tiền bối võ lâm vẫn nói!.

Đoàn Khuê Chương có chỗ chưa biết, Dương Mục Lao bị Hàn Trạm dùng tuyệt kỹ
Thiên ma chỉ đả thương kinh mạch Tam tiêu, đến nay công lực vẫn chưa
khôi phục hoàn toàn, vì thế bị cha con y liên thủ hợp công, dần rơi vào
thế hạ phong. Đánh đến lúc hăng, Đoàn Khắc Tà chợt quát một tiếng :

- Xem!., Dương Mục Lao nghe thấy sau lưng có tiếng binh khí chém tới, lật tay đánh lại một chưởng, nào ngờ đúng trong chớp mắt ấy, Đoàn Khắc Tà
đột nhiên lộn người một cái lật qua đầu y, cho dù Dương Mục Lao thân
trải trăm trận cũng chưa nhìn thấy thân pháp quái dị như vậy, vả lại
hoàn toàn không ngờ :

- thằng nhãi. này lại to gan đến thế, đến
lúc trong lòng lạnh buốt, thu chưởng về chụp tới Đoàn Khắc Tà thì Đoàn
Khắc Tà đã đâm trúng hố mắt của y, một tròng mắt cũng theo ánh kiếm bay
ra.

Dương Mục lao như thú dữ bị thương, giận dữ gầm lớn một
tiếng, song chưởng xô ra, Đoàn Khắc Tà bị chưởng phong của y đẩy tới,
lộn nhào ba cái liên tiếp trên không, lật người ra ngoài ba trượng. Đoàn Khuê Chương sợ y đuổi tới đả thương con trai, thanh bảo kiếm vung ra
biến thành một cái cầu vồng cản đường y.

Nào ngờ Dương Mục Lao lại không xông tới, y một chưởng đánh ra xong liền xoay người lại, cao giọng quát :

- Được, món nợ này hãy tạm gửi lại, Dương mỗ còn được ba tấc hơi thở, thề sẽ trả mối thù này, một con mắt phải đổi bằng tính mạng hai cha con
ngươi đấy., nói tới câu cuối đã lao ra nửa dặm.

Nguyên là Dương
Mục Lao cho dù mười phần phẫn nộ cũng hoàn toàn không phải kẻ thô mãng
không tự lượng sức mình, y biết rõ sau khi bị thương, nếu còn đánh nữa
chỉ có thua thiệt nhiều hơn, nên ném ra câu nói giữ thể diện ấy xong là
cuống cuồng chạy tháo thân.

Đoàn Khuê Chương lo lắng cho con
trai, đương nhiên không đuổi theo địch nhân, y quay lại nhìn, chỉ thấy
Đoàn Khắc Tà cười hì hì đứng trước mặt y, nói :

- Cha, con cho lão tặc kia biến thành độc nhãn long rồi.

Đoàn Khuê Chương thấy y chưa bị thương, lúc ấy mới yên tâm, nói :

- Khắc nhi, ngươi cũng to gan lắm. Đoàn Khắc Tà cười nói :

- Con không móc tròng mắt của y ra, thì làm sao hả giận dược?. Đoàn Khuê
Chương vốn còn định giáo huấn con trai mấy câu, nhưng thấy y vui vẻ như
thế, cũng không nỡ nói nữa.

Hai cha con bước tới, chỉ thấy Đậu
Tuyến Nương đạn hoàn bắn ra như mưa, đã đánh quần đạo chạy tán loạn, chỉ còn Vương Long Khách và Âm dương đao Thạch gia huynh đệ đang khổ chiến
với Nam Tễ Vân, nhưng vừa phải tránh né đạn hoàn, vừa phải đối phó với
đao pháp cương mãnh tuyệt luân của Nam Tễ Vân, cũng đã tay chân luống
cuống.

Đoàn Khuê Chương mày kiếm dựng lên, cao giọng nói :

- Vương thế huynh, ngươi còn nhớ lời dặn dò của lệnh tôn lúc lâm chung không?

Há lại vẫn giúp Trụ làm ác?.

Vương Long Khách lạnh lùng nói :

- Chuyện của họ Vương ta không cần họ Đoàn ngươi quản, ngươi đi đường
ngươi, ta đi đường ta, nếu ngươi thấy chướng mắt, thì chúng ta cứ tới
dưới thành Tuy Dương quyết sống mái lần nữa. Đậu Tuyến Nương cả giận nói :

- Thằng tiểu tặc ngươi đúng là Chưa tới suối vàng lòng chửa
dứt, Chẳng thấy quan tài lệ chẳng sa!., dây cung bật một tiếng, vù vù vù ba viên đạn hoàn cùng nhắm vào đầu Vương Long khách bấn tới.

Đoàn Khuê Chương vội vàng đánh ra một chiêu Phách không chưởng, nói :

- Oan gia nên cởi không nên buộc, Tuyến muội nên tha y lần nữa. Ba viên
đạn hoàn vừa bắn ra, bị chưởng phong của Đoàn Khuê Chương hất tung đi,
không còn chính xác, rơi xuống bên cạnh Vương Long Khách.

Vương
Long Khách và Thạch gia huynh đệ thấy họ tới, biết là rất khó đối địch,
huýt một tiếng sáo, chia làm ba bốn đường tháo chạy.

Đoàn Khuê Chương ngăn con trai lại khôngcho đuổi theo, Vương Long Khách vừa chạy vừa quát lại :

- Họ Nam kia, họ Đoàn kia, mối thù giữa chúng ta đã kết chắc rồi, muốn
xóa bỏ mối thù này thì kiếp này đừng có mơ. Có gan thì tới dưới thành
Tuy Dương gặp nhau.

Nguyên là Vương Long Khách dã tâm rất lớn, y
một là muốn nhân lúc hỗn chiến thừa nước đục thả câu, khi nào đã đủ lông cánh sẽ cắt đất xưng vương, ít nhất cũng phải kế nhiệm làm minh chủ lục lâm, hai là y ghen ghét Nam Tễ Vân cưới được Hạ Lăng Sương nên phát thệ đối đầu với Nam Tễ Vân, ba là y trước sau vẫn cho rằng Vương Đậu hai
nhà vẫn là kẻ thù nhiều đời, vợ chồng Đoàn Khuê Chương là chướng ngại
lớn trong việc y kế nhiệm minh chủ lục lâm.

Vì ghen ghét, thành
kiến và lại lộc hun đốt trong lòng, y quên hết lời dạy của cha lúc lâm
chung, coi sự tự sát và lời dặn dò của cha là bị kẻ thù bức bách, không
thể không làm như thế.

Đậu Tuyến Nương lắc đầu, căm giận nói :

- Đúng là Gỗ mục không sao chạm trổ, tính nết giặc cướp rốt lại khó sửa,
Khuê Chương, chàng cũng không khỏi quá tốt bụng đấy. Đoàn Khuê Chương
cười nói :

- Hôm nay được gặp lại Nam huynh đệ, quả thật là chuyện vui to bằng trời, mặc kệ thằng tiểu tặc ấy.

Nam Tễ Vân hô hô cười rộ nói :

- Đoàn đại ca, ta mong huynh như nắng hạn mong mưa, thành Tuy Dương gặp
nguy, đang cần các người giúp đỡ. Vị tiểu anh hùng này là... Đoàn Khuê
Chương cười nói :

- Khắc nhi, không phải con muốn gặp Nam thúc
thúc sao? Còn không mau làm lễ ra mắt đi. Nam Tễ Vân lúc ấy mới biết đó
là con Đoàn Khuê Chương, kinh ngạc lạ lùng không thôi, nói :

-
Đúng là Sông lớn sóng sau xô sóng trước, Cõi trần người mới vượt người
xưa. Đoàn đại ca, ta thấy tương lai nhất định thằng cháu còn giỏi hơn
huynh nhiều đấy.

Đoàn Khuê Chương nhìn qua, thấy tay trái Nam Tễ Vân quả nhiên bị cụt mất một ngón tay, Nam Tễ Vân cười nói :

- Đại ca, huynh nói tại sao ngón tay này của tiểu đệ bị chặt đứt nào? Ờ... Đoàn Khuê Chương nói :

- Chuyện của đệ ta biết rồi. Nhưng những chuyện bọn ta gặp thì đệ lại
chưa biết. Nam huynh đệ, đệ đừng sốt ruột, Hạ Lan Tiến Minh không chịu
phát binh không hề gì, trăm họ sẽ phát binh giúp đệ. Lúc ấy bèn kể lại
chuyện mọi người xôn xao bàn tán trong quán trà và chuyện hai viên võ
quan anh dũng hy sinh kể lại cho Nam Tễ Vân, Nam Tễ Vân nghe xong lệ
nóng tràn mi, hướng lên trời vái lạy, nói :

- Hai vị nghĩa sĩ vì
Nam mỗ mà chết, nếu Nam mỗ dám phụ lời ký thác, thì cũng như gốc cây
này!., một đao chém ra, phạt đổ một gốc cây bên đường.

Người đem
quân vây thành Tuy Dương là đại tướng Lệnh Hồ Triều thủ hạ của Sử Tư
Minh, lúc ấy họ đã tiến vào khu vực bố phòng của Lệnh Hỗ Triều, may mà
Nam Tễ Vân thông thuộc địa lý, đi trước dẫn đường, qua một ngọn núi,
theo đường tắt tới thẳng Tuy Dương.

Giờ Ngọ hôm sau đã tới ngoài
thành Tuy Dương, họ núp trong một ngôi nhà đất cách thành năm sáu dặm,
chỉ thấy khôi giáp liền mây, cờ xí phấp phới, người ngựa rầm rập, chiêng trống vang trời, Nam Tễ Vân buồn rầu nói :

- Không xong, quân giặc đang ra sức công thành.

Đoàn Khuê Chương cười nói :

- Chúng ta tới rất đúng lúc, hay lắm.

Nam Tễ Vân nói :

- Chẳng bằng để tiểu đệ xông vào thành trước, mang một cánh quân ra tiếp ứng huynh.

Đoàn Khuê Chương cười lớn nói :

- Nam huynh đệ, đệ là hán tử lẫy lừng, nhưng Đoàn mỗ cũng không phải là
người tham sống sợ chết, ta biết đệ muốn bảo vệ bọn ta, ý tốt ấy ta tâm
lãnh rồi., xoảng một tiếng tuốt bảo kiếm ra khỏi vỏ xông lên trước đánh
giết.

Quân giặc thấy họ ít người, chẳng coi ra gì, một người dáng vẻ như võ tướng cưỡi một con ngựa cao to trừng mắt quát :

- Ở đâu tới đây?

Xông vào đại doanh, không muốn sống à?. Cầu nói chưa dứt, chợt từ lưng ngựa
ngã lăn xuống đất, nguyên là y đã bị Đậu Tuyến Nương bắn một phát đạn
đánh vỡ nát Thiên linh cái.

Đoàn Khuê Chương quát lớn :

-
Tránh ta thì sống, chống ta thì chết., thanh bảo kiếm vung ra, chỉ nghe
một tràng tiếng chặt vàng chém ngọc vang lên, mấy thanh trường mâu phóng tới trước mặt đều bị y chém đứt! Trong chớp mắt, Nam Tễ Vân cũng đã
vung đao đánh tới, quả thật như hai con mãnh hổ xuống núi, đi tới đâu
quân địch dạt ra tới đó.

Trong quân giặc có rất nhiều người nhận ra Nam Tễ Vân, bỏ chạy kêu la :

- Không xong, là Nam Bát quay lại đấy!. Nên biết hôm trước Nam Tễ Vân
từng một mình một ngựa phá vòng váy, sát thương mấy trăm tên địch, nên
quân giật thấy y quay lại, đã sớm run sợ.

Không đầy khoảnh khắc,
họ đã xông qua ba lớp doanh trại, chợt thấy địch nhân phía trước rẽ ra
hai bên, một đội kỵ binh từ giữa phóng ra, thế tới như mưa sa gió táp,
Đậu Tuyến Nương giương cung liên tiếp bắn ra, chỉ nghe tiếng leng keng
vang rền không dứt, nguyên là đội kỵ binh kia cả người lẫn ngựa đều
khoác giáp dày, định xéo họ nát ra như bùn.

Đoàn Khắc Tà kêu lên :

- Cha, để con mở đường cho!. Đội kỵ binh chưa tới, y đã sấn lên trước,
chỉ thấy y giữa bầy ngựa như hồ điệp xuyên hoa, vung kiếm chém vào chân
ngựa, thanh đoản kiếm của y tuy không sánh dược với thanh bảo kiếm của
cha nhưng cũng không phải binh khí tầm thường. Y thân nhỏ người thấp,
thân pháp lại cực kỳ nhẹ nhàng mau lẹ, đoản kiếm vung lên một nhát là có một cái chân ngựa bị chém đứt, mau lẹ tới mức khó mà tưởng tượng được,
đội kỵ binh ấy có ba mươi sáu kỵ mã, còn cách Đoàn Khuê Chương một tầm
tên thì chỉ còn mười ba con ngựa, những kỵ sĩ đã ngã ngựa, vì trên người khoác giáp nặng, muốn bò dậy cũng không phải dễ, lại trở thành vật cản
đối với đồng bọn.

Đánh tan toán kỵ binh ấy, đã tới chỗ trọng địa
của địch nhân, bốn phương tám hướng đều là rừng thương núi đao dày đặc
chi chít, đến lúc ấy kỵ binh khoác giáp nặng đã không thể xung sát,
nhưng bọn Đoàn Khuê Chương đã lọt vào giữa vòng vây, muốn đánh ra cũng
không phải dễ.

Nam Đoàn hai người vung đao múa kiếm, đang ra sức xung sát, chợt nghe tiếng Dương Mục Lao hô hô cười nói :

- Các ngươi tới mau lắm, Dương mỗ đang cung kính chờ đợi ở đây. Cùng tới
với y còn có phó soái của quân địch, tức Trương Trung Chí một trong bốn
đại cao thủ dưới trướng An Lộc Sơn. Trương Trung Chí cũng lớn tiếng
quát:

- Nam Tễ Vân, hôm trước để ngươi may mắn thoát thân, hôm nay là ngươi tự đâm đầu vào lưới rồi.

Nam Tễ Vân quát lên một tiếng như sấm :

- Hôm nay nếu ngươi không chết thì là ta chết., ra chiêu Lực phách Hoa
Sơn vung đao chém mạnh, Dương Mục Lao dùng thân pháp Du long thám trảo,
chưởng trái chụp vào khuỷu tay đối phương, chưởng phải từ dưới khuỷu tay trái đánh ra, thi triển thủ pháp Đại cầm nã đánh vào uyển mạch của Nam
Tễ Vân, nào ngờ nội ngoại công phu của Nam Tễ Vân đều đã luyện tới cảnh
giới lô hỏa thuần thanh, y dùng công phu Trọng thân pháp, hai chân giẫm
một cái đứng vững như núi, Dương Mục Lao công lực tương đương y, cái hất ấy không hất được y, Nam Tễ Vân thừa thế thúc khuỷu tay một cái, giải
khai chiêu Cầm nã thủ, lưỡi đao xoay lại, như mưa sa gió táp quét vào
Dương Mục Lao.

Tam thập lục thức khoái đao của Nam Tễ Vân mau lẹ
như gió, trầm mãnh như sét, Dương Mục Lao bất giác cũng trong lòng lạnh
buốt, y bị Nam Tễ Vân chiếm lại tiên cơ, không thể thi triển sát thủ,
vội vàng đạp chân theo phương vị cửu cung bát quái từng bước lùi ra.

Đoàn Khắc Tà thân hình tung lên một cái, như con cá chuồn qua đám đông lướt tới, cười hì hì nói :

- Lão tặc, ngươi không sợ mù thêm mắt nữa à?.Dương Mục Lao tức giận quát :

- Thằng nhãi con, ta lấy mạng ngươi?., song cước liên hoàn đá ra. Y
chưởng địch Nam Tễ Vân, cước đá Đoàn Khắc Tà, quả thật toàn thân trên
dưới chỗ nào cũng ra công phu. Đoàn Khắc Tà tới quá mau, thu thế không
kịp, suýt nữa bị y đá trúng, may mà Nam Tễ Vân khoái đao liên tiếp chém
xuống Dương Mục Lao ba nhát, mới chặn được thế công Liên hoàn thoái của
y.

Nên biết lần trước sở dĩ Đoàn Khắc Tà có thể đánh mù mắt Dương Mục Lao là toàn nhờ vào khinh công trác tuyệt, vả lại còn có thanh bảo
kiếm của cha trợ lực, nhưng hôm nay tuy Nam Tễ Vân không thua kém Đoàn
Khuê Chương, song giữa đám ngàn quân muộn ngựa thì không phải như ngoài
đồng hoang bãi rộng, khinh công của Đoàn Khắc Tà lại khó mà thi triển,
nên sự uy hiếp của y đối với Dương Mục Lao cũng giảm đi nhiều.

Đoàn Khuê Chương khua bảo kiếm, trong khoảng một trượng chung quanh giọt
nước cũng không lọt vào được, Đậu Tuyến Nương cậy có y ngăn cản quân
địch, lập tức sán lên, sử dụng tuyệt kỹ Kim cung thập bát đả gia truyền
tấn công Dương Mục Lao.

Dương Mục Lao ra sức đánh nhau với hai
người Nam Đoàn đã cảm thấy khó khăn, làm sao cản được một con cọp cái
xông tới, chỉ nghe tinh một tiếng, tiếng dây cung ngân dài, áo của Dương Mục Lao đã bị dây cung cắt rách. Nam Tễ Vân quát lớn một tiếng chém
xuống một đao, Dương Mục Lao không ham đánh, nhảy ra khỏi vòng chiến
cười nói :

- Nam Bát, ngươi muốn liều mạng thì thứ lỗi cho lão
phu không bồi tiếp được, dù sao các ngươi liều mạng cũng chết, không
liều mạng cũng chết mà thôi.

Trung quân đều là quân tinh nhuệ,
được Dương Mục Lao ấp trận, bọn Đoàn Khuê Chương đánh lui một đợt lại có đợt khác xông vào, vả lại Dương Mục Lao hoàn toàn không phải tụ thủ
bàng quan, nếu chân trận chỗ nào hơi lung lay thì y liền xông tới cản
trở, y đã có chủ ý, chờ lúc bọn Nam Tễ Ván đã kiệt sức sẽ một tiếng
trống diệt sạch.

Đang đánh nhau tới mức trời mờ đất tối, khó giải khó phân, chợt nghe bên ngoài lại có tiếng đánh giết vang lên ầm ầm,
Đoàn Khuê Chương đưa mắt nhìn ra xa, chỉ thấy chân trận cạnh lá cờ súy
rối loạn, dường như có một toán quân tinh nhuệ trên trời sa xuống, đột
nhiên từ trướng chủ soái đánh giết xông ra!

Chợt thấy một viên Kỳ bài quan cưỡi ngựa phóng tới, vung lệnh kỳ gọi lớn :

- Đại doanh bị đánh úp, nguyên soái mời Dương Tổng quản trở về bảo giá!. Dương Mục Lao không biết làm sao, chỉ đành tuân lệnh.

Dương Mục Lao vừa chạy đi, áp lực giảm hẳn, nhưng Trương Trung Chí vẫn còn ở
đó chỉ huy quân địch bao vây trùng trùng lớp lớp, vẫn không dễ phá được
vòng vây.

Nam Tễ Vân nói :

- Chúng ta đánh qua đó hội họp
với họ. Đoàn Khuê Chương vung bảo kiếm chuyên chặt đứt binh khí của địch nhân, Nam Tễ Vân vung đao chém bừa, đánh giết mở ra một con đường máu,
nhìn ra xa xa chỉ thấy chỉ có một nhóm dũng sĩ từ chỗ lá cờ in chữ :

- Sư. đánh ra, nhiều lắm cũng chỉ có hơn mươi người, không bao lâu hơn
mười người nối nhau tử thương, chỉ còn một ông già. Ông già này tay trái xách một cái đầu người, tay phải cầm một ngọn trường mâu, trường mâu
nhấc lên là có một tên giặc bị y hất lên không, kiêu dũng phi thường, đi tới đâu quân dịch dạt ra tới đó.

Nam Tễ Vân kêu lên :

- Ồ, kia không phải là Quách lão tiền bối sao?. Câu nói chưa dứt, Dương Mục Lao đã sấn tới, cao giọng quát lớn:

- Quách lão đầu, ngươi không phải là quan lại nhà Đường, cần gì phải vất
vả liều mạng cho Trương Tuần, mau buông binh khí xuống, ta nghĩ tới giao tình ngày trước, có thể tha cho ngươi được sống!.

Ông già kia quát lớn :

- Phản tặc không biết xấu hổ, xem mâu!., vung ngọn trưởng mâu xông thằng
vào Dương Mục Lao, chỉ nghe ào một tiếng, Dương Mục Lao tránh qua ngọn
mâu, vung tay gạt ra, ngọn mâu lập tức gãy làm hai đoạn, Nam Tễ Vân bật
tiếng la hoảng, nhưng chính trong chớp mắt ấy ông già kia đã sấn tới,
hai người cách nhau quá gần, mà ông già thân pháp lại mau như chớp, chỉ
nghe bùng một tiếng, hai người đã thúc vào nhau! Dương Mục Lao kêu lớn
một tiếng, đã bị Ông già kia hất tung ra mấy trượng, ông già kia thân
hình loạng choạng, hừ lạnh một tiếng, thổ ra một ngụm máu tươi, nguyên
một cái thúc ấy ông già đã dùng hết công lực bình sinh, nhưng trước đó y đã bị mười mấy vết thương nên tuy hất Dương Mục Lao tung ra, chính mình cũng bị thương rất nặng.

Đoàn Khuê Chương lúc ấy cũng đã nhận ra ông già ấy là ai, bèn liều mạng đánh giết xông qua, cao giọng gọi :

- Quách lão tiền bối, Đoàn mỗ tới đây?. Nguyên ông già ấy là hiệp khách
tiền bối Quách Tùng Cẩn, Kim kiếm thanh nang Đỗ Bá Anh đồ đệ của y cũng
là một hiệp khách ở vùng Ký Lỗ nổi tiếng suýt soát với hai người Nam
Đoàn.

Quách Tùng Cẩn tuổi đã ngoài bảy mươi, sau khi đồ đệ xuất
đạo y đã mai danh ẩn tích, nên mấy năm nay lại không nổi tiếng bằng đồ
đệ của y. Những nhân vật tiền bối võ lâm thành danh đều biết Quách Tùng
Cẩn là lão anh hùng có công phu ngoại gia gần đạt tới mức đăng phong
tháo cực.

Dương Mục Lao bị y thúc bay ra, gãy mất hai rẽ xương
sườn, y không biết Quách Tùng Cẩn còn bị thương nặng hơn y, trong lòng
bất giác hoảng sợ, nghĩ thầm :

- Mình chỉ cho rằng ông già này
tuổi cao sức yếu, nào ngờ y lại còn dũng mãnh như thế. Nhìn thấy hai
người Nam Đoàn đã đánh tới, Dương Mục Lao bị thương không dám nghênh
chiến, luôn miệng nói phải bảo vệ nguyên soái, lùi vào đại doanh.

Quách Tùng Cẩn toàn thân đầy máu, giơ nửa thanh xà mâu lên, vẫn còn thần uy
lẫm liệt, bọn dũng tướng của địch quân thấy Dương Mục Lao còn bại dưới
tay y, trong mười người có đến chín kẻ phát hoảng, không dám xông tới.

Hai người Nam Đoàn song song đánh tới, thấy Quách Tùng Cẩn bị thương nặng
như thế không kìm được ngấm ngầm hoảng sợ, Đoàn Khuê Chương đưa mắt nhìn Nam Tễ Vân một cái, Nam Tễ Vân lấy thân mình che chở cho Quách Tùng
Cẩn, cao giọng nói :

- Quách tiền bối, Dương lão tặc bị thương
rồi, cho dù thoát chết, nhưng ta thấy chúng ta, không cần phải lấy đầu y đâu, cứ đánh tới Tuy Dương trước đã.

Ngàn quân muôn ngựa, tiếng
người quát tháo nhưng Nam Tễ Vân vận trung khí nói ra mấy câu ấy, địch
quân chung quanh đều nghe thấy rất rõ ràng. Địch nhân nghe thấy, chỉ cho rằng họ đang tranh cãi nên đi đâu, có mấy viên tướng tâm phúc của Lệnh
Hồ Triều còn sợ họ định đánh vào doanh trại để lấy đầu Dương Mục Lao,
vội vàng quay về bảo vệ cho Lệnh Hồ Triều.

Thật ra Quách Tùng Cẩn chưa từng mở miệng nói câu ấy nguyên là y đã bị thương rất nặng, chỉ
cậy vào tinh thần để trấn nhiếp địch nhân mà thôi. Nam Đoàn hai người sợ địch quân có người tài năng nhìn thấy, nên mới hư trương thanh thế giúp y.

Nam Tễ Vân câu nói vừa dứt, Đoàn Khuê Chương đã vung kiếm chém ngã một tên hiệu úy, cướp được ngọn trường thương của y, nói:

- Quách lão tiễn bối, ngọn thương này dùng được không?. Quách Tùng Cẩn
gật gật đầu, cầm lấy ngọn thương, lại dưới sự yểm hộ của hai người Nam
Đoàn xông ra đánh giết. Y dựa vào công phu tinh thuần mấy mươi năm, tuy y đã sức cùng lực kiệt, nhưng quân địch bình thường cũng không chịu được
một nhát thương của y.

Nam Tễ Vân thấy Quách Tùng Cẩn từ nãy giờ
vẫn cầm cái thủ cấp kia không chịu ném đi, cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng lúc ấy không rảnh mà hỏi.

Dương Mục Lao bị thương, địch quân đã mất
đi một nhân vật chủ chốt, chỉ còn Trương Trung Chí lấy thân phận Phó
soái chỉ huy, vì thế cho dù họ đã mở ra một con đường máu, nhưng xông
qua một lớp vòng vây lại có lớp khác, nhìn thấy đã cách chân thành không đầy nửa dặm, nhưng trên nửa dặm đường ấy, địch quân ít nhất cũng có mấy vạn người, núi người biển người, muốn xông tới dưới thành Tuy Dương vô
cùng khó khăn. Nên biết lần trước Nam Tễ Vân phá vòng vây là vào lúc đêm tối, bây giờ đang ban ngày, ban ngày xông trận, khó khăn đâu chỉ gấp
mười lần?

Càng gần thành Tuy Dương, tiếng chiêng trống càng vang
rền điếc tai, nguyên là quân giặc trước mặt đang ra sức công thành, Nam
Tễ Vân đưa mắt nhìn ra xa, tình hình trên thành đã thấp thoáng có thể
nhìn thấy. Chỉ thấy trên thành có một viên đại tướng đang đứng, chính là Lôi Vạn Xuân sư đệ của y. Nam Tễ Vân vừa sợ vừa mừng, cao giọng kêu lên :

- Lôi sư đệ, là Quách lão anh hùng và Đoàn đại hiệp cùng ta tới đây!.

Đúng lúc ấy chỉ thấy hàng vạn mũi tên như châu chấu nhao nhao bắn lên thành, từ xa nhìn tới, đã có thể thấy Lôi Vạn Xuân quần áo ướt đẫm máu tươi,
tựa hồ không chỉ trúng một mũi tên, nhưng y vẫn đứng vững như núi không
hề nhúc nhích.

Nam Tễ tân đứng cách quá xa, không nhìn thấy rõ,
quân giặc dưới chân thành lại vô cùng hoảng sợ, Lôi Vạn Xuân trên mặt
liên tiếp trúng sáu mũi tên, vẫn hiên ngang đứng thẳng, oai như thiên
thần, trong quân giặc có kẻ bàn tán Hay chỉ là một người gỗ?.

Nguyên là tối hai hôm trước, Trương Tuần vì trong thành hết tên, bên sai tướng sĩ bện hơn một ngàn người cỗ, cho mặc áo đen, nhân ban đêm dòng dây thả xuống dưới thành, quân giặc kinh nghi, loạn tiễn bắn ra, thu được rất
nhiều tên. Đêm sau lại dòng dây thả người cỏ xuống, quân giặc cả cười,
không hề để ý, Trương Tuần bèn chọn năm trăm tráng sĩ đều mặc áo đen đi
tắt đánh úp doanh trại của giặc, sát thương rất nhiều. Có hai lần như
thế, nên bây giờ quân giặc thấy Lôi Vạn Xuân liên tiếp trúng sáu phát
tên vẫn đứng bất động, liền nghi là người giả. Đang lúc bàn tán, Lôi Vạn Xuân đột nhiên rút tên ra, máu chảy đầy mặt, quát lên như sấm sét :

- Bọn giặc kia, trả ngươi mũi tên?., rồi giật một chiếc cung cứng năm
thạch trong tay viên Hiệu úy bên cạnh, giương cung lắp tên, cung bật như tia chớp, tên bay như sao xẹt, một mũi bắn ra, trúng vào mắt trái Y Tử
Kỳ Thống lãnh Thần tiên doanh của quân giặc, Y Tử Kỳ gào lên một tiếng,
lập tức ngã ngựa, Lôi Vạn Xuân rút tất cả tên ra, quát lớn :

- Là ai bắn ta, chờ ta nhất nhất trả lại!. Kỳ thực chỉ có Y Tử Kỳ bắn y phát ấy, vì Y Tử Kỳ là Thần tiễn thủ đệ nhất trong quân giặc nên trên mũi
tên có khắc tên y, còn năm mũi khác căn bản không biết là ai bắn. Nhưng
những người từng bắn vào Lôi Vạn Xuân thấy Y Tử Kỳ ngã ngựa, đều bị thần oai của Lôi Vạn Xuân trấn nhiếp, lúc hoảng sợ không kịp suy nghĩ cặn
kẽ, nghe Lôi Vạn Xuân quát như thế, nhao nhao bỏ chạy, chân trận đại
loạn, Lôi Vạn Xuân thừa thế đánh ra thành. Người sau có thơ khen Lôi Vạn Xuân rằng :

- Người cỏ thì tưởng là địch nhân, Người thật lại
ngờ là cây gỗ, Cười ngươi cây cỏ thảy là quân, Khen y trí dũng đều đầy
đủ. Bọn Nam Tễ Vân liều mạng xung sát, trong ngoài giáp công, đánh giết
quân chặn đường chạy tan tác, đến khi Lệnh Hồ Triều đích thân đốc suất
quân sĩ công thành, giữ vững được chân trận thì bọn Nam Tễ Vân đã hội
họp với Lôi Vạn Xuân, lui vào trong thành.

Lôi Vạn Xuân không có
thời gian hỏi han sư huynh, trước tiên săn sóc cho Quách Tùng Cẩn, Quách Tùng Cẩn chợt ném cái thủ cấp kia xuống, nói :

- Nam đại hiệp, ngươi nhận ra thằng giặc này không?.

Nam Tễ Vân vừa nhìn thấy, kêu lên thất thanh :

- Đây là Hạ Côn thủ hạ của Quách lệnh công!. Quách Tùng Cẩn nói :

- Không, y là phản tặc Hạ Côn!., kế hô hô cười rộ nói :

- Ta được Ma Lặc gởi gắm, chưa kịp báo cho Quách lệnh công, nhưng hiện đã chém được thằng giặc này, mang đầu về đây, ta chết cũng không có gì hối tiếc.

Tiếng cười nhỏ dần, Nam Tễ Vân vội bước lên đỡ y, chỉ thấy tay chân y lạnh như băng, đã đứt hai chết rồi.

Nguyên Hạ Côn là gian tế trà trộn vào trong quân Quách Tử Nghi, lúc Nam Tễ Vân và Thiết Ma Lặc ở Cửu Nguyên đã phát hiện ra y hình tích khả nghi, về
sau Thiết Ma Lặc làm thị vệ cho Đường Huyền tông lại từng gặp y trong
nhà riêng của Vũ Văn Thông, lúc Huyền tông chạy nạn vào Tây Thục, Quách
Tùng Cẩn đón tiếp xa giá giữa đường, Thiết Ma Lặc từng nhờ y bẩm báo
chuyện ấy với Quách Tử Nghi, những chuyện này Đoàn Khuê Chương đều từng
nghe Thiết Ma Lặc nói qua. Nhưng lý do Quách Tùng Cẩn giết chết Hạ Côn,
thì đến khi Quách Tùng Cẩn chết, mấy người cùng nói chuyện mới minh
bạch.

Nguyên là Quách Tùng Cẩn nhận lời gởi gắm của Thiết Ma Lặc, tuy ngày đêm lên đường, nhưng không ngờ binh lửa lan tràn, đường đi bị
nghẽn, chưa kịp tới Cửu Nguyên yết kiến Quách Tử Nghi thì chiến sự Ở hai lộ Tuy Dương và Linh Vũ đã nổ ra, Linh Vũ là nơi Túc tông hoàng đế dừng chân, Quách Tử Nghi phụng kim bài tuyên triệu, đích thân dẫn đại quân
tới cứu viện, lộ Tuy Dương thì do đại tướng Lưu Ngạn thuộc hạ của y suất lĩnh, chỉ vì chủ lực dồn vào lộ Linh Vũ nên người ngựa của lộ này có
một nửa là dân binh, một nửa là quân hộ vệ của Quách Tử Nghi, nhặt nhạnh gom góp mà thành, chẳng qua chỉ có bảy tám ngàn người. Lúc ấy Hạ Côn đã làm tới chức Thiên ngưu vệ trong quân Quách Tử Nghi, y xin Quách Tử
Nghi cho y đem quân mã bản bộ một ngàn người theo Lưu Ngạn tới cứu viện
cho Tuy Dương, Quách Tử Nghi không nghi ngờ gì, bên chấp thuận.

Nào ngờ Hạ Côn mang lòng phản trắc, đã báo tin cho quân giặc, nửa đường mai phục, trong ứng ngoài hợp, đánh tan tác cánh viện quân của Lưu Ngạn, Hạ Côn cũng đầu hàng quân giặc.

Quách Tùng Cẩn tới ngoài thành Tuy
Dương, biết được chuyện Hạ Côn làm phản gây biến, cảm thấy phụ lời gửi
gắm của Thiết Ma Lặc, bèn dắt ba mươi sáu hảo hán nghĩa quân y tổ chức
được dọc đường đánh vào đại doanh của Lệnh Hồ Triều, đích thân lấy đầu
Hạ Côn, Quách Tùng Cẩn và ba mươi sáu hảo hán cũng đều trước sau hy
sinh.

Nam Đoàn hai người nghe Lôi Vạn Xuân kể lại, than thở không thôi, Đoàn Khuê Chương giơ ngón tay cái lên nói :

- Qúy Bố thời cổ một hứa ngàn vàng, Thái sử công viết truyện về y danh truyền hậu thế.

Nay Quách lão anh hùng không tiếc đem thân làm tròn lời hứa, trừ gian báo
nước, còn hơn xa Qúy Bố. Nhưng vì quân tình khẩn cấp chỉ có thể đau buồn một lúc, đem thi hài Quách Tùng Cẩn mai táng qua loa, lưu lại dấu tích
để sau này thái bình sẽ lập mộ cho y.

Lúc ấy Nam Tễ Vân dẫn vợ
chồng Đoàn Khuê Chương vào yết kiến Trương Tuần, Trương Tuần đã ba ngày
ba đêm không ngủ, hai mắt lõm vào, đầu tóc rối bời, một viên quan đường
đường là Phó Tiết độ sứ kiêm Thái thú Tuy Dương đã giống hệt người rừng. Đoàn Khuê Chương nhìn thấy, vừa thấy khâm phục, vừa thấy áy náy.

Trương Tuần đã biết chuyện Hạ Lan Tiến Minh không chịu phát binh, y lại an ủi Nam Tễ Vân, nói :

- Bách tính nói rất đúng, nguyên soái tướng quân không thể nhờ cậy, giữ
nhà cửa còn phải được bách tính nghĩ cách. Bây giờ theo Đoàn đại hiệp
dọc đường nhìn thấy, bách tính khắp nơi đều tự tổ chức thành nghĩa quân, phát binh cho chúng ta rồi. Chi cần không mất lòng dân, thì còn hơn gấp trăm lần Hạ Lan Tiến Minh. Nam Tễ Vân nói :

- Chỉ e nước xa không cứu được lửa gần?. Trương Tuần cả cười nói :

- Chuyện được mất của một tòa thành có đáng gì, cho dù Trương Tuần phải
chết, Tuy Dương bị hạ, nhưng lòng dân chưa mất, sẽ có hàng trăm hàng
ngàn Trương Tuần nối theo, giang sơn gấm vóc của Trung Hoa, giặc Hồ há
có thể chiếm cứ, ngươi sợ gì chứ?. Hào ngôn tráng ngữ khiến hai người
Nam Đoàn vô cùng khâm phục, Trương Tuần lại thong thả nói :

-
Đương nhiên nếu Tuy Dương có thể giữ được không mất thì càng tốt, chuyện đó còn phải nhờ mọi người đồng tâm hiệp lực, bây giờ chuyện quan trọng
nhất là các ngươi đi nghỉ ngơi cho sớm, quyết phải bồi dưỡng tinh thần
cho đầy đủ, mới có thể đánh giặc.

Nam Tễ Vân nói :

- Thái thú cũng nên về nghỉ đi!. Trương Tuần nói :

- Ta tự biết lo lắng cho ta, bây giờ ta bảo các ngươi về nghỉ, đó là
tướng lệnh!. Nam Đoàn hai người liên tiếp mấy ngày vất vả đi đường, lại
vừa trải qua một trường đại chiến, quả thật cũng rất mệt mỏi. Lúc ấy chỉ đành theo lời Trương Tuần về nghỉ, Nam Tễ Vân đi thu xếp chỗ ở cho cha
con vợ chồng Đoàn Khuê Chương.

Hạ Lăng Sương vợ Nam Tễ Vân nghe
nói vợ chồng Đoàn Khuê Chương tới, bế hai đứa nhỏ vội vàng ra đón, Đoàn
Khuê Chương thấy hai đứa nhỏ cao thấp giống hệt nhau, vừa hỏi quả nhiên
là anh em sinh đôi. Đậu Tuyến Nương cười nói :

- Phong cái Vệ
Việt mong mỏi ngươi sinh được ba đứa, bây giờ quả nhiên muội không phụ
hy vọng của tiền bối. Nguyên là Đậu Tuyến Nương nhìn bụng Hạ Lăng Sương, nàng là người có kinh nghiệm, vừa nhìn là biết Hạ Lăng Sương ít nhất
cũng đã có thai năm tháng.

Hạ Lăng Sương cười nói :

- Câu ấy nói còn hơi sớm, đứa nhỏ này còn chưa biết là trai hay gái. Lại nói :

- Quả thật muội không muốn có thai lúc này, vì đứa nhỏ trong bụng này, quả thật muội rất áy náy.

Đậu Tuyến Nương nói :

- Có thai trong thời loạn lạc đúng là không tiện, nhưng cũng không cần phải áy náy. Hạ Lăng Sương nói :

- Đại tẩu, tẩu không biết đấy, Tễ Vân vì muội có thai, không cho muội lên thành trợ chiến, muội nhìn thấy mọi người hăng hái giết giặc, ngày nào
cũng có thương vong, làm sao không áy náy?. Đoàn Khuê Chương cười nói:

- Còn được non xanh đó, lo gì thiếu củi đun, tương lai mấy đứa con của
muội đều trở thành rường cột quốc gia, còn hơn giết giặc hôm nay.

Hạ Lăng Sương lại nói :

- Còn nữa, trong thành đang thiếu lương, lúc Tễ Vân ở nhà, sợ muội ăn
không no, nhường phần cơm của huynh ấy cho muội. Trong mấy hôm huynh ấy
ra ngoài cầu viện binh, Trương Thái thú lại đặc biệt sai người mang gạo
mang thịt tới cho muội, nói đàn bà có thai nên ăn ngon một chút, muội
biết Thái Thú cũng không có mà ăn, tẩu nói muội làm sao nuốt trôi? Nhưng trả lại thì không được, Trương Thái thú nối đấy là mệnh lệnh, muội chỉ
đành ngấm ngầm đưa tới cho các tướng sĩ bị thương.

Đoàn Khuê Chương nghe xong, hai hàng lông mày nhăn tít, Hạ Lăng Sương nói :

- Đại ca, đại tẩu, lúc này các người tới đây chỉ e cũng phải liên lụy chịu đói. Đoàn Khuê Chương gượng cười nói :

- Muội cho rằng ta sợ đói à? Ta còn khoe hơn quân sĩ bình thường rất
nhiều, cho dù không ăn vài hôm cũng vẫn chịu được. Ta là thấy quân sĩ
người nào cũng có sắc đói không kìm được lo lắng. Nếu không sớm giải
vây, sĩ khí tuy mạnh nhưng không có gì ăn, cũng không thể đánh nhau.

Nói tới đó mọi người đều trong lòng lo lắng, chỉ mong dân quân các lộ mau tới cứu viện.

Nhưng liên tiếp qua mấy ngày, không những viện quân chưa tới, mà quân địch
tựa hồ càng lúc càng đông, công thành hôm sau còn mãnh liệt hơn hôm
trước, may mà Trương Tuần và sĩ tốt đồng cam cộng khổ, trên dưới một
lòng cùng giữ thành, nên địch nhân trước sau dùng đủ loại võ khí như
thang mây, tên lửa, chiến xa, lôi mộc công thành đều bị tướng sĩ trong
thành đánh bại, nhưng những cái có thể ăn được trong thành, thậm chí cả
những thứ như chim chuột rau dại gần như cũng đã bị ăn hết sạch.

Tối hôm ấy, Đoàn Khuê Chương đánh nhau trở về, đang ngồi trong phòng buồn
rầu, Đoàn Khắc Tà thì cao hứng kể lại chuyện đánh nhau trong ngày cho y
nghe, chợt nghe một giọng nói quen thuộc vang lên :

- Quả nhiên
cha con các ngươi ở đây. Đoàn Khuê Chương quay lại nhìn, chỉ thấy một
bóng đen như con chim từ mái hiên lướt mau xuống, chính là Không Không
Nhi. Đoàn Khắc Tà cả mừng kêu lên :

- Sư huynh, sao huynh lại tới đây?. Không Không Nhi cười nói Ta tới xem đệ đã đói lả ra chưa.

Đúng là:

Binh lửa thành nguy tin tức tuyệt,

Không nề ngàn dặm kiếm đồng môn.

Muốn biết Không Không Nhi tìm tới có việc gì, xin nghe hạ hồi phân giải.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui