Đại Đường Song Long Truyện

Đột nhiên hai người kinh hãi nằm phục xuống mặt tuyết. Ánh tịch dương hoàng hôn phản chiếu một bóng liệp ưng đang bay lượn phía trên, tư thái vô cùng ưu mỹ. Con ưng hạ xuống cách bọn họ chừng bốn mươi trượng, lượn một vòng rồi lại vọt lên cao bay thẳng về phía Đại Hà.

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng bốn mắt nhìn nhau, không nói nên lời, thậm chí chẳng buồn đứng dậy nữa. Sau khi liên tục chạy hết tốc lực cả ba canh giờ, lại còn phải tổn hao chân nguyên cực độ do tận lực thi triển cước pháp "đạp tuyết vô ngân" suốt bảy dặm trường, Đại Hà thì đã ở trước mắt cách năm mươi dặm trình, không ngờ lại bị con súc sinh của Khang Sao Lợi phát hiện. Đả kích này trầm trọng đến mức khiến người ta phải nản lòng! Thâm tâm hai người đều cảm thấy từng đợt phiền muộn và nóng nực kỳ lạ, mà cả hai chưa bao giờ nếm trải, liên tục cuộn lên, chỉ là không ai nói ra mà thôi.

Trầm ngâm một lúc, Khấu Trọng cười khổ nói:

-Bọn Khang Sao Lợi khẳng định đang ở trên thuyền

Vừa dứt lời, cảm khác khó chịu lại trào dâng mạnh mẽ, phải nhờ khí băng hàn từ mặt tuyết để trấn định thần trí.

Từ Tử Lăng hiểu rõ ý hắn. Cánh truy binh này đã dùng thuyền từ Vị Thuỷ tiến nhập Hoàng Hà nhàn nhã đuổi theo, lại cho liệp ưng theo dõi hành tung bọn họ dọc bờ nam. Trong tình cảnh thiên địa nhân gian một màu trắng xoá thế này, một con súc sinh đó có thể sánh bằng thiên quân vạn mã.

Địch nhân dĩ dật đãi lao, còn bọn họ sức tàn lực kiệt, đối với chim ưng nhãn thần sắc bén kia lại vô kế khả thi. So thế hơn kém hai bên đã rõ ràng.

Từ Tử Lăng vùi mặt vào trong tuyết, cảm giác băng hàn làm gã tỉnh táo lại, ngoảnh mặt nhìn về phía xa xăm nói:

-Khang Sao Lợi phải giúp Triệu Đức Ngôn đối phó với Thạch Chi Hiên, làm sao rảnh để quản chuyện khác. Ta nghĩ con ưng đó là của Khả Đạt Chí, truy binh chính là Trường Lâm quân chứ chẳng sai

Khấu Trọng gật đầu:

-Đúng lắm. Màu sắc lông con súc sinh này có điểm khác biệt.

Từ Tử Lăng hỏi:

-Ngươi không phải là người tinh thông sơn xuyên địa lý sao? Nói cho ta biết thành thị gần đây nhất là chỗ nào?

Khấu Trọng ngạc nhiên nói:

-Chúng ta vừa mới bỏ chạy khỏi một toà thành (Trường An), không thể đến một thành khác để tự đâm đầu vào lưới. Ài! nếu như tiếp tục chạy về phía trước, qua sông sẽ có hai thành lớn là Vạn Niên và Cao Lăng, quay đầu lại là Vị Nam. Ở những nơi đó khẳng định có truy binh đang cung nghênh đại giá chúng ta.

Bình nguyên tuyết trắng mà hai người đang chạy nằm giữa hai con sông Hoàng Hà và Vị Thuỷ. Nếu địch chia binh hai lộ, ngồi thuyền đuổi đến, có thể phong toả cả hai mặt tiền hậu. Nếu không có sự uy hiếp của liệp ưng, bọn họ còn có thể chơi trò hý lộng với địch nhân. Hiện tại lại không có cách gì, bị hãm thân trong thế hạ phong tuyệt đối.

Khấu Trọng hỏi:

-Nếu chúng ta tự chôn mình xuống đất tuyết, ngươi thấy có thể chịu đựng được bao lâu?

Từ Tử Lăng trầm giọng đáp:


-Giả như địch nhân lập tức đến đây, với tình hình chúng ta hiện nay, khó có thể chi trì lâu hơn một khắc, sau đó sẽ hoàn toàn mất hết năng lực chiến đấu.

Khấu Trọng gượng cười nói:

-Năng lực chiến đấu của chúng ta hiện nay rất thấp. Chỉ cần nghĩ tới tiểu tử Khả Đạt Chí với thân thủ đã được trui luyện ở sa mạc, đủ biết cũng là đại hành gia truy tung cỡ như lão Bạt, chạy như vậy đằng nào cũng lộ mà thôi, chi bằng bọn ta đánh cược con bà nó một phen. Bọn ta nên hết sức tranh thủ thời gian để phục hồi công lực. Khi liệp ưng xuất hiện, lập tức ẩn thân vào trong tuyết. Chỉ cần phong bế lỗ chân lông, đối phương dù xuất động chó săn đánh hơi cũng không ra bọn ta.

Từ Tử Lăng quay đầu nhìn lại, dấu chân trên tuyết nối thẳng đến sau lưng bọn họ.

Khấu Trọng cũng theo hắn ngoái lại nhìn dấu chân, miễn cưỡng nén cảm giác nóng bức khó chịu trong lòng xuống, cười nói:

-Cái đó gọi là hư là thật, thật là hư, đặc biệt hữu dụng đối với những người thông minh.

Từ Tử Lăng đứng thẳng người dậy cười mắng:

-Quẳng cái gọi là thật là hư của ngươi đi, vô ngân vô tích mới là chiêu số tối cao minh đó.

Khấu Trọng kinh ngạc nói:

-Nếu lại thi triển đạp tuyết vô ngân, chỉ không tới nửa dặm là chúng ta sẽ rồi đời đó.

Từ Tử Lăng không khách khí nói:

-Thế giới này vừa có cao thủ đạp tuyết vô ngân, lại có cả thấp thủ đạp tuyết vô ngân nữa. Đi thôi.

Nói rồi liền chạy về phía đông, mỗi khi chạy được mười bước lại phát xuất chưởng phong đánh tung tuyết đọng xoá hết dấu chân. Chỉ là mỗi khi thôi động chân khí, cảm giác mệt mỏi khó chịu trong lòng lại càng tăng lên.

Khấu Trọng vô cùng vui mừng, liền kề vai cùng chạy, luân phiên sử dụng phương pháp đó, chưa đến nửa giờ hai người đã tiến vào một khu rừng tuyết trắng.

Từ Tử Lăng đến một chỗ tuyết đọng dày nhất trong khu rừng, ngồi xuống nói:

-Để hai huynh đệ chúng ta thi triển đại pháp hồi khí tuyệt đỉnh thiên hạ độc nhất vô nhị kết hợp giữa Hòa Thị Bích, Tà Đế Xá Lợi và Trường Sinh Quyết, không thành công thì cũng thành nhân.

Khấu Trọng ngồi xếp bằng đối diện với Từ Tử Lăng, song trảo hướng về phía song thủ đang giơ lên của Từ Tử Lăng, vui vẻ nói:

-Sau khi thu được không biết là thứ gì trong Xá Lợi, chúng ta không hề có thời gian rảnh để nghiên cứu. Nhân cơ hội này phải làm cho rõ. Ài!

Từ Tử Lăng thân mình chưa lo xong, hoàn toàn không rảnh nghĩ xem tại sao gã thở dài, nói:


-Ngươi vận chân khí theo tả thủ tống vào người ta, ta tống chân khí vào người ngươi từ hữu thủ. Sau khi chạy một trăm vòng chu thiên trong toàn thân kinh mạch thì lại đổi chiều, chuyển từ tả sang hữu xem có hậu quả gì?

Bốn chưởng tiếp xúc, hai người cùng chấn động kịch liệt. Hai đại khiếu huyệt tiên thiên là đỉnh đầu Khấu Trọng và lòng bàn chân Từ Tử Lăng mở rộng, ùn ùn thu hút khí tiên thiên của vũ trụ vào trong nội thể, rồi từng chút từng chút chuyển hoá thành nguyên khí, chu du lưu chuyển theo chân khí, khu động bành trướng làm hai người tiến vào hiểm cảnh.

Hai người đang tiến hành một việc kỳ dị chưa từng có trong lịch sử võ lâm.

Quá trình luyện công của hai người thời gian qua có thể nói là vô cùng ly kỳ khúc chiết.

Bọn họ do luyện công quá trễ (về tuổi tác) nên vốn khó tiến tới mức thượng thừa. Bất quá đối với Trường Sinh quyết, hai người lại là hai khối mỹ ngọc chưa hề mài dũa. Lịch sử chưa hề có một ai thu hoạch lợi ích từ Trường Sinh quyết, nguyên nhân lớn nhất đương nhiên vì Trường Sinh quyết ý nghĩa thâm ảo khó hiểu, làm người ta như tiến vào kỳ trận. Quan trọng nhất là vì không thể không từ bỏ công phu bản thân đã nhiều năm tu luyện để nghiên cứu Trường Sinh quyết. Như Thôi Sơn Thủ Thạch Long khi lấy được Trường Sinh quyết vào tay thì đã luyện ngoại công được mấy chục năm rồi, giống như một tờ giấy đã ghi đầy chữ, không còn chỗ trống để ghi thêm một chữ nào nữa.

Hai người lại hoàn toàn không gặp vấn đề đó. Cửu Huyền Đại Pháp của Phó Quân Sước giúp hai người có cơ sở khí công và là chỉ dẫn cực tốt để luyện thượng thừa khí công. Hai người trong lúc vô tri đã lãnh hội khác nhau, học được hai bức bí đồ hàm chứa tinh hoa tổng quát của Trường Sinh Quyết, trở thành hai nhân vật đầu tiên trong lịch sử luyện thành khí công Trường Sinh Quyết.

Bọn họ tuy tư chất hơn người, nhưng bắt đầu luyện công quá muộn, vốn không thể tiến tới cảnh giới như của Ninh Đạo Kỳ. Lại may được Hoà Thị Bích cải tạo và mở rộng kinh mạch, làm họ tiến bộ thần tốc trên con đường luyện công.

Nhưng những tiến bộ này cũng đến thời kỳ chậm dần lại, nguyên nhân là do quan hệ giữa ngọn nguồn và dòng chảy, nói cách khác là quan hệ giữa nguyên tinh và nguyên khí. Vô luận lòng sông có rộng lớn đến thế nào, nhưng nếu không có suối nguồn rộng lớn thì vẫn chỉ là một con suối nhỏ, vĩnh viễn không thể trở thành Hoàng Hà hay Trường Giang. Nội công hai người chưa thể so bì với Thạch Chi Hiên hay Chúc Ngọc Nghiên, toàn là nhờ công pháp kỳ dị của Trường Sinh khí kình và những chiêu thức cổ quái mà bọn họ sáng tạo ra để miễn cưỡng kháng địch.

Tà Đế Xá Lợi chính là một thứ bổ sung chỗ thiếu hụt vô cùng thích hợp và đúng lúc. Khi hai người ngạnh xúc trực tiếp Tà Đế Xá Lợi, hơn bảy thành nguyên tinh của mười mấy đời Tà Đế chứa trong Xá lợi đã phân chia tống vào trong nội thể bọn họ.

Nhưng nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền.

Lấy nguyên tinh trở thành của mình chỉ là bước khởi đầu. Chỉ khi biến nguyên tinh thành nguyên khí có thể sử dụng, biến thành công lực của chính mình mới coi là đại công cáo thành. Đó là một quá trình dài, đầy nguy hiểm. Bằng vào tài trí, công lực của Thạch Chi Hiên, đại pháp luyện tinh hoá khí của hắn cũng thâm hậu chẳng kém Hướng Vũ Điền, vậy mà vẫn cần đến một năm.

Khí công tiên thiên thượng thừa xem trọng nhất là tâm pháp. Nếu quá ham muốn gắng sức tất dễ dàng tẩu hoả nhập ma. May là hai người căn bản không hiểu Tà Đế Xá Lợi đã tống nhập vào thân thể họ cái gì, nhất thiết cứ thuận theo tự nhiên mà làm, lại hợp với đạo vô vi.

Nhưng nguy cơ vẫn chực chờ. Nguyên tinh tiềm tàng trong người bọn họ như một kho hoả dược, nếu nhất thời dẫn phát, hậu quả thật khó tưởng tượng, tuỳ thời có thể đứt vỡ kinh mạch mà chết. May là hai người đã được Hoà Thị Bích cải tạo kinh mạch, nếu không khi nguyên tinh từ Xá Lợi ồ ạt tiến nhập nội thể có thể làm bọn họ mất mạng.

Trên bình nguyên tuyết trắng bao la, trong một khoảng thời gian khá dài, cật lực bỏ chạy, Khấu Trọng và Từ Tử Lăng chân khí không ngừng vận chuyển, nguyên khí tổn hao lớn, Trường Sinh khí kỳ diệu trong cơ thể không thể trấn áp nguyên tinh đang tiềm tàng được nữa, nguyên tinh đó bắt đầu ngọ nguậy muốn phát động làm hai người cảm thấy nóng bức khó chịu trong người như vừa rồi. Nếu như không gặp phải liệp ưng khiến bọn họ phải thay đổi kế hoạch, ngồi xuống vận công để phục hồi công lực, nói không chừng hai người chưa đến được Hoàng Hà đã chết giữa đường do nguyên tinh bộc phát bất ngờ.

“Oành”

Chân khí vận chuyển chưa được mười vòng, não bộ hai người như bị đánh một đòn nặng. Lượng nguyên tinh cực lớn đang tàng trữ trong cơ thể bộc phát mãnh liệt như hỏa diệm sơn, ầm ầm như nước lớn phá đê, xung phá từng đường kinh mạch hai người, lồng lộn chạy loạn lên trong cơ thể như ngựa chứng, làm khí huyết trào ngược, ngũ tạng lục phủ tê liệt, đau đớn khôn tả. Nhưng thứ làm bọn họ đau đớn đến không muốn sống nữa chính là hệ thần kinh não bộ như nổ tung, cảm giác cuồng mãnh bạo liệt khó mà chịu đựng nổi. Nỗi đau đớn trong đầu lúc này thật khó có bút mực nào có thể tả hết được.

Nguyên vì nguyên tinh tàng trữ tại Nê Hoàn cung ngay chỗ huyệt Mi Tâm giữa hai mày.


Chân khí lại không bị khống chế, liền kết hợp với tiên thiên năng lượng ào ạt đổ vào nội thể qua lòng bàn chân và đỉnh đầu, nguyên tinh dưới tốc độ vận chuyển kinh nhân liền biến thành nguyên khí, ầm ầm đổ vào kinh mạch vốn khó có thể chịu đựng thêm được nữa của bọn họ, không có cách gì điều tiết hoặc kiềm chế được cả.

May là hai người đã có kinh nghiệm trân quý khi được Hòa Thị Bích cải tạo kinh mạch, trong tình cảnh không có phương pháp khã dĩ nào có thể hóa giải được này, chỉ tâm niệm giữ vững một điểm linh đài (đỉnh đầu) trong sáng, cố gắng chịu đựng những đợt xung kích mỗi lúc càng thêm mãnh liệt, xem có thể chịu đựng được đến lúc nào.

Hai người bốn tay nắm chặt biến thành hai đường thông đạo vận chuyển không ngừng. Luồng chân khí Từ Tử Lăng mang tính dương nhiệt và chân khí mang tính âm hàn của Khấu Trọng xoay tròn vận chuyển như bánh xe trong nội thể hai người. Hai luồng chân khí một âm một dương dần dần dung hòa với nhau. Nếu không, nguyên tinh không thể biến thành nguyên khí, sẽ khiến hai người lâm cảnh tẩu hỏa nhập ma, thảm tử đương trường.

Giữa trời băng thiên tuyết địa, hai người mồ hôi ròng ròng ướt hết cả quần áo, không hề cảm nhận được thời gian trôi qua nhanh chậm thế nào, không biết ánh tịch dương đã bị thay thế bởi ánh trăng chiếu sáng khắp khu rừng tuyết.

Hai người như hai con thuyền nhỏ lênh đênh giữa biển khơi bão tố, lựa theo gió, nương theo ngọn sóng tránh nguy tìm sống, toàn lực lánh thảm cảnh thuyền tan người chết.

Hai người hoàn toàn không nghe không thấy thế giới bên ngoài, cũng không có khả năng để ý đến bên ngoài. Chỉ một lòng một dạ giữ vững một điểm linh đài sáng láng, cố gắng chịu đựng nỗi đau khổ thấu tâm nhập cốt của kinh mạch bị xung kích.

Nếu tai hai người có thể nghe được, sẽ thấy tiếng chó săn không ngừng tiến lại gần. Nếu mắt nhìn được, có thể thấy ánh đuốc trùng trùng đang biến vùng bình nguyên tuyết trắng thành đỏ rực.

Lúc này hai người đang tiến gần đến bờ vực sụp đổ, máu bắt đầu trào ra từ mắt, mũi, mồm, tai thậm chí từ lỗ chân lông. Nếu như bọn họ không được Hòa Thị Bích cải tạo kinh mạch và không có sự chịu đựng hơn xa người thường do thường xuyên rèn luyện, khẳng định không thể chi trì được tới lúc này.

Tiên thiên chân khí đã sớm không tràn vào nội thể hai người nữa, toàn bộ nguyên tinh vốn là nguồn gốc tai hoạ bị phát động hoàn toàn, tốc độ hóa khí của nguyên tinh dần dần chậm lại. Khi quá trình nguyên tinh hóa khí hoàn toàn dừng lại thì nguyên tinh như một cơn hồng thủy ào ạt dâng lên, phá vỡ thành trì bảo vệ vốn đã mất hết năng lực phản kháng, xâm nhập lục phủ ngũ tạng, đưa hai người vào tử địa.

Trực giác hai người biết không thể tránh khỏi kết cục bi thảm, dù có pháp thuật cải tử hồi sinh cũng không cách nào giải cứu được nữa.

Trong lúc sinh tử quan đầu này, tuy lờ mờ hiểu sự tình có liên quan tới Tà Đế Xá Lợi, nhưng thật ra hai người vẫn chưa rõ chuyện gì đã xảy ra trong cơ thể, đúng là chết bất minh bất bạch.

Chân khí xoay chuyển chậm dần rồi hoàn toàn ngừng lại, cảm giác yên tĩnh tựa như thời khắc cuối cùng trong tâm bão, trước khi đại phong ồ ạt tràn về lấy đi tính mạng.

“Bùng”, toàn thân kinh mạch nhất tề chấn động, sau đó bành trướng mạnh mẽ và ồ ạt thoát ra ngoài. Khi hai người trong tâm thầm hô ‘mạng ta đã hết’ thì bỗng nghe thấy tiếng kêu rên đau đớn từ bốn phía xung quanh truyền lại.

“Bùng”, nguyên tinh, nguyên khí như tìm thấy chỗ hở liền ầm ầm tràn ra ngoài cơ thể. Hai người toàn thân vững lại, áp lực giảm hết, thần trí hồi phục tỉnh táo như thường.

Khi mở mắt ra thì phát hiện bản thân đã ở trong trùng vây của địch nhân. Hỏa quang sáng rực bốn phía soi rõ không còn đường thoát.

Tiếng rên rỉ lại vang lên.

Tám tên địch nhân nằm lăn lóc bốn phía, mồm mũi ứa máu. Hai người định thần suy nghĩ, lại nhìn thấy trên thân thể mình nhiều vết thương mới liền hiểu rõ mấy tên địch này khi tập kích bọn họ đã trở thành vật hy sinh để cứu tiểu mệnh của mình.

Hai người đứng dậy, thấy ánh mắt kinh nghi bất định của bọn Lý Nguyên Cát, Khả Đạt Chí liền thầm kêu may mắn. Những vết thương trên thân thể chỉ là thương thế ngoài da, có thể thấy binh khí địch nhân khi đâm vào cơ thể đã bị chân khí phản chấn mạnh mẽ, quay ngược trở lại đánh vào người chúng. Công phu kinh thế hãi tục như thế, chỉ sợ Ninh Đạo Kỳ cũng không có được, không kỳ quái tại sao địch nhân bị chấn động khiếp hãi đến vậy.

Tề Vương Lý Nguyên Cát động mạnh cán Liệt Mã Thương, quát lớn:

- Hôm nay các ngươi có cánh cũng không thoát. Nếu sáng suốt hãy tự sát, bản Vương kính các ngươi là hai hảo hán, sẽ cho các ngươi được toàn thây.

Từ Tử Lăng ngang nhiên đứng thẳng dậy, đảo mắt một vòng thấy trong rừng bóng người trùng điệp. Ngoài các đặc cấp cao thủ như Lý Nguyên Cát,Khả Đạt Chí, Mai Tuần, Vũ Văn Bảo và Khâu Văn Thịnh, còn có hơn hai trăm hảo thủ khác. Dù công lực bọn họ đột phá thế nào cũng không thể có được kết quả tốt đẹp gì.

May là trong rừng tuyết không lợi cho việc quần chiến. Chứ ngoài bình nguyên tuyết trắng hoàn toàn, thật không có cơ hội đột vây đào tẩu.


Khả Đạt Chí bạt xuất Cuồng Sa Đao, ung dung cười nói:

-Tiểu đệ càng lúc càng phục hai vị huynh đệ. Trong thời khắc mất mạng đến nơi mà vẫn có đảm sắc tâm không loạn làm tiểu đệ đại khai nhãn giới. Nếu Thiếu Soái khẳng khái chỉ điểm, thỉnh Tề Vương phá cách chuẩn cho chúng ta thử sức. Trước khi phân định sinh tử không ai được ra tay

Lý Nguyên Cát thầm hiểu dù bọn hắn chiếm hết thượng phong do số người áp đảo, nhưng Khấu Từ hai người lại có ưu thế địa lợi trong khu rừng tuyết. Nghĩ lại kỷ lục huy hoàng trong việc đột vây bỏ chạy của bọn họ, hắn không dám khẳng định bọn họ tối nay không có khả năng chạy thoát. Hơn nữa, tám cao thủ thủ hạ đang trọng thương nằm lăn trên đất cho thấy nếu hỗn chiến xảy ra, khẳng định tám người này sẽ gặp nạn đầu tiên. Vì tình vì lý, hắn phải nghĩ cho thuộc hạ của mình. Nếu như Khả Đạt Chí nhất cử giết chết Khấu Trọng, đương nhiên là lý tưởng nhất, còn nếu bất hạnh Khả Đạt Chí trận vong, tất Khấu Trọng cũng sẽ tổn hao gần hết chân nguyên hoặc thụ thương, hắn có thể lợi dụng cơ hội đó tiêu diệt hòan toàn hai người. Nghĩ đoạn y liền ứng thanh nói:

- Nếu như Đạt Chí đã thỉnh cầu, chỉ cần Khấu Thiếu Soái dám tiếp nhận khiêu chiến, bản Vương tuyệt không nuốt lời. Các ngươi nghe rõ chưa?

Bọn thủ hạ đồng thanh đáp ứng. Tiếng hô chỉnh tề như một, giống như tiếng sét thình lình nổi lên trong rừng tuyết, chấn động làm tuyết đọng trên các cành cây ầm ầm rơi xuống, băng gãy vỡ vụn. Thanh thế có thể tiêu trừ khí thế bức nhân do Khấu Trọng và Từ Tử Lăng dùng chân khí chấn thương tám tên hảo thủ gây ra.

Mai Tuần và Vũ Văn Bảo trong lòng thầm kêu ‘hảo’, bọn chúng vốn coi không thuận mắt thái độ cường hoành bá đạo của Khả Đạt Chí. Tốt nhất là Khả Đạt Chí và Khấu Trọng lưỡng bại câu thương, thực là nhất cử lưỡng đắc. Tuy vậy, trong thâm tâm cũng thầm khen ngợi bội phục tín tâm và hào khí của Khả Đạt Chí.

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng trước hết nhìn nhau một cái, hai người tâm ý tương thông, lập tức hiểu ngay không sai lệch trong lòng đối phương đang nghĩ gì.

Sự thật thì Khấu Trọng đang mong cầu một trận quyết chiến, chỉ có thời gian và địa điểm không thích hợp.

Khấu Trọng nhìn thẳng vào nhãn thần tràn đầy chiến ý của Khả Đạt Chí, cười nhẹ nói:

-Giả thiết Khả huynh có thể khẳng khái theo tiểu đệ ra ngoài rừng, tiểu đệ không dám không phụng bồi. Đó cũng là việc tiểu đệ cầu còn chưa được

Từ Tử Lăng tiếp lời:

- Trước khi phân thắng bại, tại hạ bảo chứng sẽ ở lại trong rừng, tuyệt đối không đột vây.

Khả Đạt Chí nhìn sang Lý Nguyên Cát, ngầm hỏi ý kiến. Chỉ cần nhìn thần tình hắn, mọi người đều cảm thấy hắn mong cầu một trận chiến.

Lý Nguyên Cát nghe thấy liền nhíu mày. Trong lòng thầm tính nếu như trong tình huống bên hắn không có đến nửa điểm tiện nghi đó, Khả Đạt Chí bất hạnh tử chiến thì không biết mình sẽ phải giao phó với Lý Kiến Thành và người Đột Quyết như thế nào đây. Tuy nói Khả Đạt Chí đao pháp cái thế, nhưng đối thủ lại là Thiếu Soái Khấu Trọng danh chấn thiên hạ. Chính mắt lại vừa mới thấy gã dùng hộ thể chân khí chấn cho tám cao thủ trọng thương vô cùng kỳ dị, làm Lý Nguyên Cát do dự không quyết.

Trong rừng im lặng hoàn toàn. Mọi người đều bình tĩnh chờ Lý Nguyên Cát ra quyết định.

Ánh trăng nhợt nhạt nghiêng nghiêng rọi chiếu quanh cảnh rừng tuyết.

Lý Nguyên Cát từ từ cử Liệt Mã Thương chỉ về phía Khấu Trọng hét:

- Nguyên lai Khấu Trọng lại là loại nhỏ gan đến vậy! Giết!

Tiếng ‘giết’ vừa thoát ra, Liệt Mã Thương trong tay hoá thành một luồng sáng hồng rực, người và thương hợp nhất đánh thẳng về Khấu Trọng đang rút đao khỏi vỏ. Những người khác lập tức hưởng ứng tấn công.

Một màn đại chiến đã chính thức triển khai.

(


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận