Đại Đường Song Long Truyện

Đoạn Ngọc Thành ngồi ở bàn nơi góc quán, sắc mặt âm trầm. Khấu Trọng cùng Từ Tử Lăng hai người phân tả hữu ngồi xuống hai bên hắn. Song mục Đoạn Ngọc Thành vẫn nhìn chăm chú vào rượu sóng sánh trong ly, hắn vẫn anh tuấn và phong thái như trước, chỉ có điều gương mặt như bức tượng không có sức sống.

Hai gã nhìn thần thái dị thường của hắn đều cảm thấy không ổn.

Khấu Trọng ngạc nhiên nhìn hắn cả nửa ngày, vẫn thấy tên thủ hạ này hoàn toàn không có động tĩnh gì. Sau khi tùy ý gọi thêm vài món ăn và rượu, gã ghé lại gần hắn nói:

- Ngọc Thành! Ngươi có tâm sự gì sao?

Vì đã qua giờ ăn trưa đông đúc, tới giờ ăn chiều lại vẫn còn vài canh giờ nên trong mười bảy, mười tám bàn, chỉ có ba bàn có khách nhân, bao gồm cả bàn của bọn họ.

Tửu quán sau buổi trưa thật yên tĩnh.

Đoạn Ngọc Thành nâng ly uống cạn một hơi, tựa như đã hạ quyết tâm, lật ngược chiếc ly không đặt lên mặt bàn, trầm giọng nói:

- Hai vị bang chủ, ta phải rời khỏi Song Long bang. Đây là lần cuối cùng Ngọc Thành gọi các người là bang chủ.

Hai người nghe qua sắc mặt đại biến, vô luận bọn họ trước đó có dự đoán thế nào cũng không tưởng nổi hắn mở miệng là nói lời quyết liệt như vậy.

Khấu Trọng song mục tinh quang sáng rực, từ từ nói:

- Hợp thì ở, không hợp thì đi. Nếu là tự bản thân ngươi quyết định, chứ không phải do bị yêu nữ của Đại Minh tôn giáo mê hoặc thì mọi việc đều tuỳ ý. Ta sẽ không nói thêm lời thứ hai nào nữa.

Đoạn Ngọc Thành hai mắt sáng rực lên, ngẩng đầu tiếp ánh mắt sắc bén của Khấu Trọng, một điểm không nhường, nhìn thẳng gã, lạnh lùng nói:

- Ta từng là thủ hạ của ngươi, ngươi đánh mắng ta tuyệt không oán trách, nhưng không thể vũ nhục Thủy Hỏa lưỡng nữ. Hai nàng ấy không phải là yêu nữ, mà là những người mang đến ánh sáng trong thế giới hắc ám hỗn trọc này. Bọn họ chết cả rồi sao?

Khấu Trọng cười khổ nói:

- Ta cũng hy vọng lời ngươi là sự thật. Câu nói cuối cùng của ngươi là chỉ bọn Chí Phục sao? Bọn họ đều ra đi rồi. Ài! Ngươi cũng đã biết là ai hãm hại bọn họ mà.

Đoạn Ngọc Thành chầm chậm nói:

- Là ngươi hại chết bọn họ.

Khấu Trọng kêu thất thanh:

- Cái gì?

Từ Tử Lăng nhẹ giọng hỏi:

- Bọn ta làm thế nào hại chết họ được?

Đoạn Ngọc Thành từng từ từng từ đáp:

- Nếu như không phải vì các ngươi và chúng ta chia ra, bọn Chí Phục ba người đã không phải chết.

Hai người nghe xong đưa mắt nhìn nhau, không có lời nào để đáp lại. Hắn nếu như đã nghĩ như vậy thì quả thật không còn đất để lý luận nữa. Bất quá lời của Đoạn Ngọc Thành xác thực khiến hai người phát sinh cảm giác có lỗi, bởi vì nếu không phải hai gã chọn bốn người họ đồng hành, ba người Bao Chí Phục đã không ngộ nạn.

Khấu Trọng thở dài nói:

- Nhưng trực tiếp hại chết bọn họ không phải Thượng Quan Long của quý giáo sao?

Đoạn Ngọc Thành lạnh lẽo đáp:

- Hắn chỉ là một tên phản đồ. Nếu không phải Tân Na Á cứu ta, còn tận tâm vì ta chữa trị, ngày hôm nay ta chỉ sợ khó có thể ngồi tại đây cùng hai vị nói chuyện. Ta nói đến đây là hết, niệm tình truyền nghệ ngày trước, ta chỉ có một câu cuối cùng, hai ngươi nên lập tức rời khỏi nơi này đi.

Nói rồi lập tức đúng dậy, quyết liệt bỏ đi không hề quay đầu, để lại hai người ngồi ngẩn ra một đống.

Mỹ tửu vẫn còn ở trên bàn.

Khấu Trọng nâng ly uống một hơi, cười khổ nói:


- Con bà nó! Ta từ bây giờ tịnh không dám đánh giá thấp Đại Minh tôn giáo nữa. Ngọc Thành khẳng định không phải kẻ ngốc, trong bốn người là kẻ có tư chất nhất. Mẹ ơi! Ta thấy hắn hiện tại đã hoàn toàn biến đổi, là một Đoạn Ngọc Thành mà ta không biết nữa.

Từ Tử Lăng hạ giọng nói:

- Lão huynh! Ngươi đã quên mất lời vàng ngọc bị thương chớ uống rượu rồi sao.

Khấu Trọng hạ ly rượu xuống, hạ thấp giọng tới không thể thấp hơn nữa, ghé lại gần Từ Tử Lăng nói:

- Ngụm rượu vừa rồi một nửa là uống cho địch nhân xem, một nửa là do bản thân mà uống. Ài! Ngọc Thành sao lại biến thành như vậy. Ngươi có lưu ý nhãn thần hắn khi nhìn bọn ta không? Công lực của tiểu tử này đã có bước tiến dài, bọn ta muốn thu thập hắn tuyệt không dễ dàng gì.

Gã nhíu mày trầm ngâm nói:

- Tân Na Á! Cái tên này có điểm nghe quen quen.

Từ Tử Lăng tìm lại trong ký ức, nói:

- Chúc Ngọc Nghiên từng nói qua danh tự này. Thị là Độc Thủy trong Ngũ Ma, cùng với Liệt Hà là hai đệ tử chân truyền của Đại Tôn, là nhân vật siêu việt thân hoài tuyệt nghệ, võ công không dưới Thiện Mẫu Toa Phương.

Khấu Trọng vỗ vỗ đầu nói:

- Nhớ rồi! Ài! Tôn giáo có thể nói là một loại hình thức xâm lược khó chống đỡ hơn đao, thương, kiếm, kích. Bất quá Ngọc Thành vẫn còn giữ được một chút tỉnh táo, ít ra chưa tiết lộ bí mật bọn Chiếm Đạo tới Trường An trước kia, khi nãy lại còn khuyên bọn ta lập tức ly khai. Liệu ngươi có biện pháp có thể khiến y hồi phục lại như thường, thoát khỏi loại tà giáo như vậy.

Từ Tử Lăng lắc đầu đáp:

- Vô luận là tôn giáo hay ái tình, đối với tâm linh tịch mịch hư không đều có uy lực vô cùng, khiến người mờ mắt, mất đi lý trí phân biệt thị phi. Cả hai hợp lại thì uy lực lại càng không lường nổi. Huynh đệ, bọn ta tịnh không phải thần tiên, đối với rất nhiều việc quả là vô năng vô lực.

Khấu Trọng gật đầu nói:

- Theo như ngươi nói, Ngọc Thành vì thê tử mới cưới bị Tùy binh cưỡng gian giết hại, nên luôn luôn sống với mối thương tâm cực lớn. Hiện tại giống như sau nhiều năm trầm luân nơi biển khổ, đột nhiên đặt chân lên một hải đảo mỹ lệ, nên mọi việc hắn không còn để trong tâm. Ài, ta thật thống khổ, huynh đệ tốt bỗng nhiên thành địch nhân.

---oOo---

Chợt có tiếng bước chân lại gần.

Một người ngang nhiên tiến vào, chính là thủ hạ đắc lực, chiến tướng Côn Trực Hoang của Khiết Đan đại tù trưởng A Bảo Giáp. Họ Côn che dấu tai mắt của kẻ khác bằng bộ Hán phục cải biến mang phong cách của người Long Tuyền.

Hai người trong lòng rúng động, chỉ cần thấy Côn Trực Hoang có khả năng tìm thấy bọn gã nhanh như vậy, là đủ biết người Khiết Đan tại nơi này quả có thế lực, tai mắt rất nhiều.

Côn Trực Hoang điềm tĩnh tiến tới trước bàn, dùng tiếng Đột Quyết cười nói:

- Ta có thể ngồi không?

Khấu Trọng thầm kêu không hay, lại không thể không ép bản thân nở nụ cười nói:

- Hoan nghênh còn không hết! Tiểu nhị, lấy thêm rượu.

Côn Trực Hoang vui vẻ ngồi xuống nói:

- Chỉ cần một bình trà là tốt rồi, hai vị tuyệt không nên uống rượu.

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng trong lòng càng thầm kêu không ổn, hiểu rằng hắn tới không có ý tốt đẹp gì, lại còn biết được thương thế bọn gã không nhẹ. Tin tức của hắn nhiều khả năng đến từ Thâm Mạt Hoàn, nhân vì bọn chúng từng liên thủ phục kích hai người bên ngoài Hoa Lâm, cho đến bây giờ vẫn còn liên lạc cũng không lạ gì. Côn Trực Hoang đang ở đây, thì Hô Diên Kim kẻ cùng bọn gã kết thành thâm cừu tưởng cũng ở không xa.

Bất quá bọn gã bị hãm vào thế hạ phong vô lực phản kích. Lúc trước Khấu Từ ở bên ngoài Tứ Hợp viện đã hiển lộ thân thủ, dọa cho ba toán người giám thị bọn gã phải sợ hãi bỏ đi. Vì thế Côn Trực Hoang tuy từ Thâm Mạt Hoàn chứng thực được bọn gã xác thật bị trọng thương, nhưng vẫn không thực sự nhìn rõ tình huống, không nhịn được buộc phải tới do thám tình hình.

Khấu Trọng cười ha hả nói:

- Lão ca ngươi thật là lạ kỳ, bọn ta nếu uống rượu mà gặp họa, đó không phải chính là điều ngươi mong mỏi sao?

Côn Trực Hoang ngạc nhiên trong chốc lát, rồi nở nụ cười đáp:

- Bọn ta cùng hai vị vốn không hiềm khích, chỉ vì Ngũ Thải thạch mà có tranh đoạt. Hai vị nếu khẳng khái giao Ngũ Thải thạch ra, bọn ta sau này tất thành bằng hữu.


Giờ đến lượt hai người ngạc nhiên, thầm chửi rửa Thâm Mạt Hoàn vô sỉ, không nói cho Côn Trực Hoang biết Ngũ Thải thạch đã bị Mỹ Diễm phu nhân thu hồi.

Khấu Từ cùng cảm thấy tiến thoái lưỡng nan. Nếu theo sự thật mà nói, có khi lại khiến Côn Trực Hoang ngược lại tin rằng bọn gã thân thụ trọng thương, không có khả năng động thủ nên bịa ra chuyện Ngũ Thải thạch không có ở trên người. Nếu vậy thì hậu quả thật khó lường. Theo tính toán của bọn gã, nếu chính diện giao phong thì dẫu may mắn đào sinh, khẳng định thương thế sẽ gia tăng, kéo dài rất nhiều thời gian phục nguyên.

Khấu Trọng thấy mục quang của Côn Trực Hoang lơ đễnh lướt qua ly rượu đã cạn hơn nửa bên cạnh gã, hiểu được hắn đang thẩm tra xem ngụm rượu gã uống khi nãy là thật hay giả, tức thời lấy lại sự tự tin, điềm đạm nói:

- Nếu bọn ta vì một câu của lão ca mà đem Ngũ Thải thạch giao ra, Hô Diên Kim đã không bị bọn ta đốt trại diệt người, càng không có trận chiến bên ngoài Hoa Lâm. Côn Trực Hoang ngươi không phải đang mơ ngủ mà nói chứ?

Hữu cước của Từ Tử Lăng dưới bàn hướng về phía Khấu Trọng vươn ra, hai chân chạm nhau, nội lực lập tức cuồn cuộn truyền qua, làm Khấu Trọng có khả năng động thủ lập tức. Hiện tại bọn gã sợ nhất là khi Côn Trực Hoang tấn công, Khấu Trọng lại không nhận được chi viện, tình thế sẽ không thể giấu nổi.

Côn Trực Hoang lạnh lùng nói:

- Côn Trực Hoang ta dám tới đây cùng hai vị nói chuyện, đương nhiên đã mười phần chuẩn bị. Ta đích thực không muốn người ta nói là nhân lúc người lâm nguy, nên mới dùng lời thiệt hơn phân tích. Hai vị rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.

Lần này hắn dùng tiếng Hán nói chuyện, địch ý sung mãn mạnh mẽ. Nhưng hai người trong lòng biết rõ đối phương không hiểu rõ thương thế của bọn gã, cố ý khiêu khích nhằm xem phản ứng của bọn gã thế nào.

Khấu Trọng nhờ Từ Tử Lăng âm thầm chi viện, song mục tinh quang sáng rực, nhanh chóng xuất chỉ, qua mặt bàn nhằm thẳng mi tâm Côn Trực Hoang điểm tới. Tiếng chỉ phong phá không xèo xèo vang lên.

Côn Trực Hoang vốn cho rằng Khấu Trọng thụ thương sẽ không dám chủ động xuất thủ. Sắc mặt hắn nhất thời trầm xuống, hét lớn:

- Như vậy là có ý tứ gì?

Vừa nói, hữu chưởng nhanh nhẹn chém ngang. Chỉ kình cùng chưởng phong giao kích, vang lên một tiếng “phanh”. Côn Trực Hoang thân trên khẽ run rẩy một lượt, hiển thị đã chịu thua thiệt.

Khấu Trọng không dịch chuyển một ly nhưng trong lòng phát lạnh. Không tưởng nổi Côn Trực Hoang trong lúc vội vã lại có thể hoàn chiêu, hoàn toàn phong bế chỉ kình của gã, công lực chiêu số đều cao minh phi thường.

Nghĩ vậy song miệng vẫn cười nói:

- Ý tứ gì ư, đương nhiên là xem lão ca ngươi có phân lượng và tư cách nói ra những lời ngông cuồng như thế không.

Gã biết hắn tinh thông tiếng Hán nên đã đổi sang dùng tiếng Hán đối đáp. Chỉ hóa thành chưởng, nhằm thủ trảo của Côn Trực Hoang đánh tới.

Côn Trực Hoang hiểu rằng hắn không thể lui, nếu không Khấu Trọng sẽ thừa thế truy kích, thủ trảo lập tức trở ngược đón đánh. Lưỡng thủ ép chặt vào nhau phía trên mặt bàn.

Chân khí chính diện giao phong.

Côn Trực Hoang toàn thân kịch chấn, biến sắc nói:

- Ngươi thụ thương là giả.

Khấu Trọng cười đáp:

- Biết được thì đã quá muộn!

Chỉ riêng Từ Tử Lăng bắt đầu thấy Khấu Trọng không còn chịu đựng lâu hơn được nữa. Mất máu nhiều cùng với kinh mạch tổn thương, Khấu Trọng nếu cứ tiếp tục vọng động chân khí, tất sẽ làm thương thế nặng thêm. Gã chỉ còn cách làm như không có việc gì, nói:

- Ngũ Thải thạch căn bản không ở trên người bọn ta, Côn Trực Hoang ngươi có tin hay không?

Khấu Trọng thấy dịp tốt để rút lui, thừa cơ còn đang đang chiếm chút thượng phong giả tạo, muốn rút tay về bèn lạnh nhạt nói:

- Lão huynh ngươi chắc biết được Đột Lợi và Hiệt Lợi đã giảng hòa. Ngũ Thải thạch cho dù cho ngươi đoạt về, cuối cùng chỉ sợ cũng bị bức bách giao ra nhằm tránh bị Đột Quyết dụng binh đối phó với bọn ngươi.

Côn Trực Hoang toàn thân chấn động lần nữa.

Hai gã mỗi người một câu, toàn là những chiêu số công tâm rất lợi hại.

Khấu Trọng lúc này vì đã nỗ lực quá sức, kình khí yếu dần. Côn Trực Hoang lại tưởng đối phương thả lỏng, vội vã rút tay về, nói:


- Lời nói này là thật chứ?

Khấu Trọng thầm hít một hơi, lòng thầm kêu nguy hiểm, nghiêm mặt nói:

- Bọn ta thấy ngươi còn giống con người, không như loại Hô Diên Kim gian dâm, cướp của, không việc ác gì không làm, nên mới thành thật cho biết. Ngươi đã từng nghe ai nói Khấu Trọng ta nói dối bao giờ chưa?

Côn Trực Hoang hít một hơi, sắc mặt trắng bệch hồi phục lại như thường, hiển thị công lực hắn rất thâm hậu, trầm giọng nói:

- Mỹ Diễm không phải đã nhờ các ngươi mang Ngũ Thải thạch giao cho Bái Tử Đình sao, cớ sao lại thu hồi?

Từ Tử Lăng đáp:

- Có lẽ chỉ có nàng ta mới có khả năng cho ngươi đáp án.

Hai gã mười phần khẳng định Côn Trực Hoang sẽ rút lui. Nói cho cùng thì một tộc của A Bảo Giáp cùng bọn gã cũng không có cừu oán gì không hóa giải nổi, còn tính toán gì nữa? Côn Trực Hoang chỉ có thể bỏ qua ân oán cá nhân, lấy đại cục làm trọng. Đột Lợi đã cùng Hiệt Lợt nối lại quan hệ tốt trước đây, đối với chư tộc Đông Bắc không còn cố kỵ gì, thấy kẻ nào không thuận mắt sẽ xuất quân giáo huấn ngay. Trong tình huống này, nếu sát tử huynh đệ Khấu Trọng và Từ Tử Lăng của y, hậu quả thật sẽ khó lường.

Côn Trực Hoang sau một lát thần sắc bất định, cuối cùng gật đầu nói:

- Hai vị đều là anh hùng, ta đương nhiên tin tưởng lời của các ngươi. Ài, nếu không phải Ngũ Thải thạch gần như tượng trưng cho vinh nhục của người Khiết Đan bọn ta, tệ thượng cũng không muốn cùng hai vị kết thành địch nhân.

Sau đó hắn hạ thấp giọng nói:

- Đề phòng Hô Diên Kim và Thâm Mạt Hoàn. Bọn chúng liên thủ vốn nhằm đưa các ngươi vào tử địa. Hôm qua công kích ngươi chính là bọn chúng.

Khấu Từ thầm kêu lợi hại. Côn Trực Hoang đầu óc hoạt động linh hoạt, nhanh nhẹn ngoài sự tưởng tượng của hai gã. Hắn không chỉ nắm rõ toàn bộ tình thế hòa hoãn giữa Đột Lợi và Hiệt Lợi, mà còn lập tức nắm lấy cơ hội duy nhất, tỏ hảo ý đối với bọn gã nhằm hóa giải ân oán của cuộc phục kích tại Hoa Lâm. Lại còn ngầm thi triển kế sách “tá đao sát nhân”. Bởi vì bọn A Bảo Giáp luôn khó chịu đối với Hô Diên Kim, bây giờ Hô Diên Kim lại không còn giá trị lợi dụng, cho nên hắn hy vọng Khấu Trọng và Từ Tử Lăng có khả năng trừ khử tên này giúp hắn, nhằm loại bỏ uy hiếp tới địa bàn của Khiết Đan tộc.

Khấu Trọng không lấy làm ngạc nhiên hỏi:

- Hô Diên Kim trốn tại đâu?

Côn Trực Hoang nhìn nhanh qua hai bàn khách nhân còn lại, bàn gần nhất cũng cách bọn họ sáu, bảy chiếc ghế, hạ thấp thanh âm xuống thì không lo bọn người đó có thể nghe được, bèn khoát đạt nói:

- Hô Diên Kim trốn tại khu rừng rậm cách phía Bắc ngoại thành năm dặm. Bất quá tối nay hắn sẽ vào trong thành đi gặp Thâm Mạt Hoàn, còn địa điểm và thời gian thì chỉ có hai người bọn chúng biết.

Từ Tử Lăng hỏi:

- Hắn có bao nhiêu người?

Côn Trực Hoang đáp:

- Chỉ khoảng hơn mười người, nhưng tất cả đều là cao thủ chân chính cả.

Khấu Trọng cười nhẹ nói:

- Tình báo của lão huynh thật hiệu quả phi thường, mời!

Côn Trực Hoang tự biết không nên ở lâu, nhanh nhẹn nói:

- Thâm Mạt Hoàn đã ly khai Ngoại Tân quán nơi người Cao Ly trú ngụ, đi ẩn trốn nơi khác. Nếu như ta thu được tin tức gì nữa, tất sẽ thông báo với hai vị.

Nói xong hắn đứng dậy thi lễ rồi ly khai.

Khấu Trọng cười khổ nói:

- Ta hiện tại đã minh bạch thế nào gọi là vừa mừng vừa lo.

Từ Tử Lăng tất nhiên đồng ý.

Mừng là vì tiểu sư di Phó Quân Tường không tiếp tay cho Thâm Mạt Hoàn, vì thế tên sa tặc này mới rời Ngoại Tân quán vốn đang an toàn. Lo là vì không hiểu Thâm Mạt Hoàn đã trốn về đâu.

Khấu Trọng ôm đầu nói:

- Lần này muốn không đưa Mỹ Diễm nương tử đó ra làm con mồi cũng không được.

Từ Tử Lăng đứng dậy nói:

- Kiếm chút chuyện đau đầu tuyệt không phải là việc xấu, chí ít bọn ta cũng không nghĩ tới Ngọc Thành. Đi thôi, bọn ta đi tìm hảo bằng hữu Việt Khắc Bồng, xem xem hắn gần đây có tốt không. Chào hỏi một chút, rồi đi phó ước cùng Khả Đạt Chí và Đỗ Hưng.

Khấu Trọng ngả ghế, giơ tay nói:


- Ta thật mệt, có thể ngủ một lát được không?

Từ Tử Lăng cầm bình rượu trên mặt bàn, cười nói:

- Nói trắng ra, ta cũng cầu mà không được. Ta hiện tại mong muốn nhất là trộm ít thời giờ rảnh rỗi đi gặp Sư Phi Huyên, cùng nàng nói vài câu tâm sự.

Khấu Trọng ngồi thẳng người, nhìn Từ Tử Lăng với ánh mắt không tin nổi, kinh ngạc nói:

- Sức mạnh của tình yêu con bà nó quả là vô cùng vĩ đại. Ta chưa bao giờ tưởng nổi ngươi còn nói thẳng hơn cả ta, nhưng hiện tại ngươi đã làm được!

Từ Tử Lăng phá lên cười:

- Biến nhanh đi, đừng nói bậy nữa. Thời gian không nhiều, bọn ta đi kiếm Việt Khắc Bồng thôi!

Khấu Trọng nhảy dậy, nắm lấy bắp tay Từ Tử Lăng đi ra ngoài cửa, hướng tới ngã tư đường người ngựa qua lại không ngừng. Nam thành môn cổ kính vẫn không ngừng có người từ các nơi đến xem náo nhiệt tiến vào.

Khấu Trọng nói:

- Ngươi cứ việc đi tìm tiên tử của người, tiểu đệ chính là người thông tình đạt lý nhất trên thế gian. Trong ái tình, ngươi dũng cảm hơn ta, ta thông thường không phấn chấn lại nổi sau thất bại, lão ca ngươi lại càng bại càng hăng. Bội phục bội phục.

Từ Tử Lăng kéo Khấu Trọng đi về phía Ngoại Tân quán phía bắc đại lộ Chu Tước, nói:

- Ngươi có vẻ đã quên mất tình trạng bản thân hiện tại tồi thế nào. Bọn ta có khả năng phân khai sao?

Khấu Trọng vỗ nhẹ lên thái dương nói:

- Nói rất đúng! Ta thật mừng quá nên quên! Ài! Ngọc Thành! Ta thật không hiểu nổi.

Gã vẫn vì sự ngang ngược đột ngột của Ngọc Thành mà canh cánh trong lòng, vô cùng không vui.

Vì muốn làm gã phân tâm, Từ Tử Lăng nói:

- Ngươi đoán xem kết minh giữa Thâm Mạt Hoàn cùng Hô Diên Kim, liệu có phải do Hiệt Lợi từ phía sau một tay giật dây không?

Ánh dương quang ôn nhu chiếu lên người bọn gã. Mặt trời quá ngọ hiện ra từ phía sau đám mây dày, rồi lúc ẩn lúc hiện, gió mạnh từ phía Đông Bắc thổi về Long Tuyền, nhưng nơi chân trời vẫn luôn có đám mây đen to, khiến cho người ta có cảm giác bất tường.

Khấu Trọng ngẫm nghĩ nói:

- Rất khó nói, nhìn dáng vẻ Hiệt Lợi thì lão đúng là nhân vật kiêu hùng, chắc không vì nhỏ mất lớn, làm tổn hại tới quan hệ mỏng manh với Đột Lợi, lại mạo hiểm làm mất lòng Tất Huyền. Ngươi nói sao?

Sự thật thì Từ Tử Lăng chỉ cố ý tìm chuyện để nói. Gã bèn nhún vai nói:

- Ngươi nói cũng có đạo lý. Ta chỉ vì suy nghĩ Hô Diên Kim không muốn minh hữu A Bảo Giáp thần phục Đột Quyết, mà Thâm Mạt Hoàn thì ắt là con chó săn cho Hiệt Lợi, song phương lẽ ra phải tràn đầy địch ý, nên mới nghĩ phải có người xâu kim dẫn lối, khiến bọn chúng có thể liên thủ đối phó bọn ta.

Khấu Trọng linh quang chợt hiện, nhỏ giọng nói:

- Có khả năng là tên tiểu tử Mã Cát không?

Từ Tử Lăng chấn động đáp:

- Khả năng thật rất lớn.

Mã Cát là cánh tay đắc lực của thế lực lớn nhất trên đại thảo nguyên, cùng Thâm Mạt Hoàn và Hô Diên Kim đều có liên hệ mật thiết. Trong tình thế trước mắt, Hiệt Lợi vô luận là thống hận Khấu Trọng, Từ Tử Lăng và Bạt Phong Hàn thế nào cũng đành phải gắng nuốt giận. Nhưng Mã Cát biết được bọn Khấu Trọng tuyệt sẽ không tha cho hắn, không những phải giao trả da dê, mà còn phải nhận tội cướp da dê, vì thế tốt nhất là “tiên hạ thủ vi cường”, thông qua Hô Diên Kim cùng Thâm Mạt Hoàn mà xử lý bọn gã.

Hô Diên Kim cùng Thâm Mạt Hoàn cũng không còn đường lùi. Bạt Phong Hàn đối với bọn chúng chính là uy hiếp vô cùng lớn. Thêm vào Khấu Trọng cùng Từ Tử Lăng, tình thế lại càng xấu thêm. Tiên phát chế nhân, hậu phát chế vu nhân. Lúc sinh tử tồn vong, thù mới hận cũ chính là động lực thúc đẩy. Hô Diên Kim và Thâm Mạt Hoàn dẫu trước kia có hiềm khích gì cũng đã tạm thời cởi bỏ, cùng nhau hợp tác vì sự sinh tồn.

Kẻ nói vô tâm, người nghe hữu ý. Hai người bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Khấu Trọng ghé sát tai Từ Tử Lăng nói:

- Bọn chúng khẳng định gặp mặt tối nay đợi khi bọn ta ăn uống xong đi nghỉ thì động thủ.

Từ Tử Lăng gật đầu đồng ý. Giống như tình huống hai người bị tập kích lúc sáng, địch nhân có khả năng biết rõ thời gian và lộ tuyến của bọn gã. Hơn nữa lại không thể bỏ qua cơ hội ngàn vàng khi Bạt Phong Hàn không có mặt, bọn gã hai người thân thụ trọng thương.

Còn về Bái Tử Đình, hắn chỉ hận không có ai có khả năng trừ khử huynh đệ của Đột Lợi là hai người bọn gã, nên đương nhiên là không can thiệp.

Đột nhiên có một cỗ xe ngựa chạy tới gần hai người, rồi nghe giọng nói vọng ra từ trong xe:

- Hai vị đại ca, mời lên xe.

(


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận