Đại Đường Tiểu Lang Trung

Gió tuyết tung bay, dưới gốc mai cổ thụ có một đôi nam nữ, nam hơi chút gầy gò, nhưng tuấn nhã tiêu sái, nữ càng thêm xuất chúng, váy trắng như tuyết lất phất theo từng cơn gió, mi như núi xa, mắt tựa minh nguyệt, đẹp không diễn tả được bằng lời.

Khung cảnh vô cùng lãng mạn khiến người ta không thể không liên tưởng tới cuộc hẹn hò của một đôi nam tài nữ mạo, thế nhưng nội dung cuộc trò chuyện của không liên quan gì tới tư tình nam nữ.

Trong khi đầu óc Tả Thiếu Dương còn lấn cấn bởi ý nghĩ hoang đường của mình thì Bạch Chỉ Hàn hỏi:

- Thiếu gia, hôm mùng một Tết có đi qua chỗ này không?

Thì ra là như thế, Tả Thiếu Dương vỗ trán, y nhớ ra rồi, hôm mùng một Tết vì buồn chán nên y có đi dạo quanh thành, khi đi qua đây thì cây mai này đang bắt đầu rụng hoa rất nhiều, nổi cảm xúc đọc tuyệt tác Vịnh mai của Lục Du, có thể Bạch Chỉ Hàn vừa vặn đi mang đồ cho cữu cữu của mình ngang qua nên nghe nên thấy, không lâu sau bọn họ gặp lại, chỉ tiếc ở hoàn cảnh không hay ho lắm tại nha môn.

Nếu như bọn họ gặp nhau sớm hơn một chút, khi y đang ngâm bài thơ kia, có lẽ ấn tượng nha đầu này về mình đã khác, một loạt chuyện hiểu lầm sau đó không xảy ra, biết đâu …

Không, không nên nghĩ thế, mình đã có Bội Lan, không nên đứng núi này trông núi nọ.

Phản ứng của Tả Thiếu Dương đã thay câu trả lời rồi, Bạch Chỉ Hàn buông tay cho mấy bông hoa đỏ rơi lả tả xuống tuyết, không hỏi thêm nữa mà đột nhiên quay người đi:

- Thiếu gia, tuyết lớn quá, chúng ta nên về thôi.

Khuôn mặt của Bạch Chỉ Hàn thường không có biểu cảm gì, nhưng Tả Thiếu Dương đã phát hiện lông mày, ánh mắt nàng lại vô cùng sinh động, như vừa rồi mi nàng khẽ rủ xuống, mắt nhìn bang khuâng ra xa, nha đầu này đang thất vọng, cũng phải thôi, bài thơ tuyệt vời như vậy lại làm ra bởi một kẻ lòng dạ độc ác, lợi dụng khó khăn của người khác, không có ý đức mà, vỡ mộng mà.

Thế tức là ấn tượng của nha đầu này về mình chẳng hề thay đổi gì cả, Tả Thiếu Dương nhìn theo bóng lưng Bạch Chỉ Hàn, nha đầu chỉ mười mấy tuổi thôi, đang ở tuổi thích mơ mộng, có lẽ mong đợi một ngày nào đó gặp được hoàng tử bạch mã của mình, là giấc mơ đẹp không nên để nó đổ vỡ, thở dài nói:

- Bài thơ này, không phải do ta làm mà của một bằng hữu.

- Thật sao?

Bạch Chỉ Hàn quay người lại:

Nha đầu này, nể mặt mũi ta chút được không, đừng thể hiện rõ ràng như thế, Tả Thiếu Dương có hơi hậm hực:

- Nếu cô muốn gặp hắn thì xin lỗi, ta không làm được, hắn như thần long thấy đầu chẳng thấy đuôi, xưa nay đều là hắn tới tìm ta, ta không cách nào tìm được hắn. Được rồi, chúng ta mau về thôi, nếu không để quan binh tuần tra bắt được thì công sức đổ sông đổ biển hết.

Nói xong đi thẳng một mạch về nhà.

Không ai nói thêm một lời nào, tới nhà đều quá mệt mỏi, cứ thế để nguyên quần áo đi ngủ.

Mới sáng sớm ra Quý Chi Đường còn chưa mở cửa thì bên ngoài đã có tiếng chiêng la ầm ĩ, vẫn là tên quan binh ngày hôm qua kéo dài cái giọng của hắn phá đám giấc ngủ của mọi người:

- Chư vị hương thân, sáng ngày hôm nay là thời hạn cuối cùng bán lương rồi, mọi người yên tâm, đừng sợ bán lương sẽ không có cái ăn, quân đội sẽ thống nhất phát cháo cứu tế, đảm bảo mỗi người đều có cái ăn, không ai phải chết đói. Với những hương thân biết đại thế hiểu đại cục, lấy lương thực trong nhà ra ủng hộ quan quân, Đại tướng quân vô cùng cảm tạ, quan binh không khiến các vị thất vọng, phản quân sẽ bị tiêu diệt, cuộc sống hòa bình yên vui sẽ sớm quay trở lại với bách tính.

Trừ người của nha môn và binh sĩ ra thì bây giờ dậy sớm cũng chẳng làm gì, mọi hoạt động trong thành đều ngưng trệ, đường phố vắng tanh vắng ngắt, chẳng hề có khán giả mà tên quan binh kia vẫn cứ nói không biết mệt:

- Một lần nữa ta khuyên những kẻ điêu dân mang tâm lý cầu may, đừng ảo tưởng nữa, hành vi đầu cơ lương thực, mưu lợi trong lúc người khác gặp tai ương là điều không thể tha thứ, nếu bị phát hiện, lập tức chém đầu, bất kể thân phận người đó cao thấp thế nào! Chú ý, mọi người chú ý, chỉ còn nửa ngày nữa, qua giờ ngọ là quan quân sẽ đi kiểm tra từng hộ một, nếu như tìm ra kẻ nào...

Bên trong Quý Chi Đường, Lương thị vẫn dậy pha trà cho trượng phu ngồi ở cái bàn khám bênh, dù đã quyết định đem bán lương thực cho quan quân rồi, Lương thị nghe quan binh bên ngoài cảnh báo vẫn sợ, lo quan binh xông vào nhà lục soát bất kỳ lúc nào, cảnh cái đầu lăn lông lốc kia tới giờ vẫn ám ảnh bà:

- Lão gia, mau mau mang lương thực bán cho quan gia đi thôi, bán sớm vẫn hơn, ít nhiều yên lòng mà.

Tả Quý làm vài hớp trà trước mới thong thả gật đầu:

- Được rồi, bà sang gọi Bội Lan đi, nhờ nó mang lương thực giúp chúng ta.

- Khoan đã.

Tả Thiếu Dương bị tên quan binh kia đánh thức, đang ngồi ôm chăn chửi rủa thì thoáng nghe thấy cha mẹ nói chuyện, chống nạng đi ra nói:

- Cha mẹ, lương thực trong nhà ta ngoại trừ khẩu lương theo quy định thì đã được Tiêu đại ca vận chuyển đi đêm qua rồi.

- Cái gì?

Tả Quý sững sờ, nhất thời không phản ứng lại:

- Tiêu đại ca nào?

- Thì chính là Tiêu đại ca đã giúp nhà ta mua lương thực lần trước đó.

Tả Thiếu Dương đưa tay làm động tác vuốt râu:

Tả Quý bấy giờ mới nhớ ra:

- Vận chuyển đi đâu?

- Chuyện này con cũng không biết, hôm qua sau khi cha mẹ ngủ, Tiêu đại ca tới tìm con, con mới nói chuyện quan binh trưng thu lương thực, huynh ấy nói có chỗ giấu lương thực, quan binh tuyệt đối không tìm ra được, khi nào tình hình khẩn cấp sẽ đưa tới cho chúng ta. Con nghĩ đằng nào bán cho quan quân cũng vậy, chỉ cần lương thực không còn trong nhà ta nữa là được, thế nên để huynh ấy mang đi rồi, không tin cha mẹ cứ tự đi mà xem.

Chuyện can hệ tới sinh tử của cả nhà, Tả Quý tất nhiên không dễ dàng chỉ nghe nhi tử nói mà tin được, cùng thê tử vào phòng bào chế, nhấc nồi sắt lên, đi xuống hầm, quả nhiên bên trong trống không, toàn bộ số lương thực chất đầy hầm đã không cánh mà bay.

Tả Quý vẫn không yên tâm, đập vách tường một hồi, không thấy gì cả, trèo lên, tìm kiếm khắp phòng bào chế, rồi cả nhà bếp, lấy chổi dài chọc nóc nhà, lục tung mọi thứ lên, ngoại trừ ba đấu gạo trong chum thì không có tung tích số lương thực kia.

Chỗ đó là một trăm năm mươi đấu lương thực, có thể chất đầy tới nóc nhà, nếu giấu trong nhà, không thể không tìm thấy.

Lương thị vẫn không yên lòng, chỉ lo con mình tiếc tiền mà tự ý dấu lương thực đi, vì ngay từ đầu Tả Thiếu Dương đã cương quyết không giao nộp lương thực rồi, giọng như sắp khóc tới nói:

- Trung Nhi à, đây không phải chuyện có thể đùa được đâu, tiền không còn thì sau này lại kiếm, con dấu lương thực ở đâu mau nói đi, còn kịp mang ra bán cho quan binh, nếu để muộn, cả nhà ta nguy mất, hôm qua con nhìn thấy quan binh chặt đầu Trương thiết tượng rồi, bọn họ làm thật đó.

Tả Quý cũng nghiêm khắc nói:

- Trung Nhi, suy nghĩ cho kỹ đi, đây không phải là lúc tiếc của.

Tả Thiếu Dương cười khổ:

- Cha mẹ, con lại mang an nguy cả nhà đem đánh đổi với tiền bạc sao, Tiêu đại ca đã mang đi xa rồi, không liên quan tới nhà ta nữa, con cũng không biết ở đâu.

Tả Quý quay sang Bạch Chỉ Hàn:

- Chỉ Nhi, cháu ở cùng phòng với nó, lương thực lại ngay dưới phòng bào chế, chả lẽ không biết gì hay sao?

- Lão gia, khi Tiêu đại ca tới thì Chỉ Nhi có biết, song mang lương thực đi đâu thì Chỉ Nhi không biết, thực sự là mang ra khỏi nhà ta rồi.

Bạch Chỉ Hàn không cần cố ý nói dối, vẻ mặt nàng làm người ta không thể phân biệt thực hư, hơn nữa đây không hoàn toàn là lời nói dối, lương thực đã mang đi hết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui