Đại Đường Tiểu Lang Trung

Lương thị không nghi ngờ lời Nghê mẫu, lần trước bà muốn nhờ Nghê mẫu giới thiệu cho nhà phù hợp, nhưng Nghê mẫu nói không có nên từ chối, nhất định không thể nói tùy tiện được:

- Lãi thái thái dụng tâm như vậy, thiếp thân cảm kích lắm, lão gia nhà ta lại vô cùng trúng ý Chỉ Nhi, vẫn hi vọng hai đứa nó ở gần nhau lâu ngày sinh tình.

- Ồ thế à...

Nghê mẫu hơi thất vọng:

- Hơn nữa...

Lương thị nói tiếp:

- Nói thực, Trung Nhi rất hiếu thuận vâng lời, chỉ có chuyện kết hôn là quái lắm, nó nhất định muốn tự chọn tức phụ, nói cái gì mà phải tình đầu ý hợp, cái gì mà ghét hôn nhân mua bán trao đổi... Tam nha đầu Tang gia đó, cũng xinh xắn lắm, hai đứa cũng có tình cảm với nhau, chỉ là lão mẫu Tang gia quá hám lợi, đòi sính lễ 70 quan, sau lại đòi lương thực, Trung Nhi giận lên, từ chối ngay. Nếu nó mà biết dùng lương thực đổi tức phụ, thì chuyện này hỏng ngay.

- Thì ra là thế.

Nghê mẫu lắc đầu:

- Tang gia làm thế cũng đâu phải là tham tài, khuê nữ vất vả nuôi lớn bao năm mà, gả đi không có sính lễ, khác nào coi rẻ con mình chứ, hàng xóm biết được chê cười. Rồi tiền sính lễ rồi cũng chuẩn bị hồi môn đem về nhà chồng thôi, ài, sao lệnh lang lại có suy nghĩ ngược đời như vậy?

- Thiếp thân cũng không hiểu vì sao nữa, nói chung ở chuyện này Trung Nhi nó quái lắm, rất kiên quyết, nói thế nào cũng không được, thậm chí còn dám cãi lại cha nó, mà nó là đứa hiếu thuận lắm, chyện khác nói sao nó nghe vậy.

Lương thị thấy đau đầu không thôi:

Nghê mẫu rất muốn tác thành chuyện này, nghĩ một lúc nói:

- Vậy thì chuyện đổi lương thực thì không nói là được.

- Cơ mà Chỉ Nhi..

- Ài Tả phu nhân, vẫn câu nói đó thôi, nếu lệnh lang không hài lòng thì đừng ép làm gì, dở chuyện ra. Hơn nữa giờ Bạch tiểu thư là nha hoàn cho lệnh lang, là người trong phòng rồi còn gì, đi đâu được nữa, mai sau lệnh lang hồi tâm chuyển ý chỉ là một câu nói mà thôi. Lệnh lang tiền đồ to lớn, năm thê bảy thiếp có hề gì.

- Chỉ Nhi mà làm thiếp sao, thiệt cho nó quá.

- Bất đắc dĩ thôi mà.

Nghê mẫu kéo Lương thị quay lại chủ đề kia, bày mưu:

- Giờ trước tiên cứ kiếm lý do để lệnh lang gặp Kiều tiểu thư đã, xem hai bên thế nào. Vừa vặn Kiều tiểu thư bị thương ở chân, hãy để lệnh lang chữa cho, chúng ta ở bên quan sát, nếu có ý tứ thì hãy nói với lệnh lang, chuyện chả phải thành sao? Lương thực khi đó lấy làm sính lễ, không nói trao đổi, ai biết đấy vào đâu.

Lương thị bắt đầu xuôi xuôi:

- Lão thái thái nói có lý, cơ mà cần bao nhiêu lương thực?

- Mọi người đều có cái khó, họ cũng không dám đòi hỏi nhiều, chỉ nó nuôi người nhà vượt qua trận đói này là đủ.

- Vậy không khó, Trung Nhi là đứa nhân hậu, hôm quan binh trưng thu lương thực, nó đi trên đường thấy quan binh giết nhiều người còn dám đấu lý với họ, cuối cùng Đại tướng quân nghe theo sửa lại lênh đấy, người ngoài còn vậy, nó đời nào để nhà nhạc trượng chết đói.

Lương thị hết sức tự hào khoe:

- Ái dà còn có vụ này nữa à, lão thân chưa biết.

Nghê mẫu vội kiềm tò mò lại:

- Nói thế thì phu nhân đồng ý rồi.

- Chuyện này thiếp thân không định đoạt được, phải thương lượng với lão gia, sau đó nhìn qua Kiều tiểu thư đã.

- Đây là điều tất nhiên rồi, thế này đi, lát nữa phu nhân nói với Tả lang trung, lão thân về nói với Kiều gia, cứ lấy cớ chân bị thương đưa tới Quý Chi Đường cho lệnh lang khám bệnh.

- Được, ầy dà, chuyện này mà thành thì không biết phải tạ ơn lão thái thái thế nào cho phải.

- Tạ ơn gì chứ, lão thân vừa mắt lệnh lang, muốn cậu ấy có hôn sự như ý, chưa kể các vị c ũng giúp nhà ta nhiều rồi.

Nghê mẫu nói tới đó cười ngượng:

- Đương nhiên, nếu Tả gia có dư lương, bán cho nhà ta một hai đấu thì tốt quá.

Lương thị khó xử:

- Đại tướng quân nói rồi, số lương thực này chỉ được tự ăn, không được phép bán...

- Ra là vậy... Đại tướng quân phong lệnh lang làm "ủng quân giai mô", vậy tất nhiên không để Tả gia chết đói, lão thân mặt dày tính thế này, phu nhân xem có được không, nhà ta đưa Trí Nhi tới Quý Chi Đường làm học đồ, nó có miếng ăn...

Đây mới là mục đích lớn nhất chuyến đi này của Nghê mẫu, bà ta đoán thế nào Tả gia cũng được phong thưởng, hôm nay thấy nhà họ dùng trứng gà cứu một tiểu cô nương không quen biết nhặt ngoài đường càng chứng minh mình suy đoán không sai, Đại tướng quân không chỉ thương mà còn thưởng lớn, chuyện hôn sự chỉ là bán ân tình trước cho dễ mở miệng thôi:

- Chuyện này à?

Lương thị ngập ngừng, nghĩ một lúc nói:

- Thiếp thân không làm chủ được, phải hỏi lão gia, có điều vấn đề không lớn, một đứa bé thì ăn được là bao, cùng lắm thiếp thân bớt ăn một ít phần cho nó là được.

Nghê mẫu mừng rơi nước mắt, nhún mình thi lễ:

- Tả phu nhân là đại ân nhân của Nghê gia hu hu hu...

Lương thị vội đỡ lấy bà:

- Không dám, lão thái thái giúp Tả gia việc lớn như vậy, chuyện nhỏ này đáng gì.

- Chuyện này không chậm trễ, chúng ta chia nhau đi làm thôi.

Nghê mẫu nói xong rời phòng, chào hỏi cha con Tả Quý rồi vội vã về nhà.

Lương thị và Nghê mẫu rời phòng bào chế, Bạch Chỉ Hàn cũng chui từ trong chăn ra, ngửa mặt nhìn trần nhà, trong lòng thực sự ngũ vị tạp trần, chua cay mặn ngọt đều có, vuốt ve Bi Vàng lẩm bẩm:

- Bi Vàng ơi, tỷ tỷ sai quá rồi, làm sao chuộc lỗi bây giờ?

Bi Vàng không trả lời được, nó vẫn ngủ.

Không cần phải nói, câu chuyện hôm nay đã chứng minh điều Bạch Chỉ Hàn vốn đã nghi ngờ, nàng thực sự hiểu lầm Tả Thiếu Dương mất rồi.

Trước kia mỗi hành động của Tả Thiếu Dương đều bị nàng nghi ngờ, cho rằng y có mục đích, không tốt đẹp như bề ngoài, nhưng bây giờ hóa ra không phải, chỉ vì y quá tốt, tốt tới mức ngốc nghếch, cho dù bề ngoài cố tỏ ra mạnh mẽ khắc nghiệt thì trái tim thực sự mềm như đậu hũ vậy.

Mình phải làm sao bây giờ, xin lỗi ư, không phải nàng kiêu ngạo tới mức không thể hạ mình xin lỗi, giờ làm nô tỳ của người ta rồi, còn cái gì nữa mà hạ mình hay không?

Được, cứ vậy đi, y là người tốt, vậy thì cả đời mình hầu hạ y coi như cũng có chốn về tốt, bất kể là nô tỳ, hay thê thiếp...

Bạch Chỉ Hàn nằm trên giường, đầu óc không ngừng suy nghĩ miên man, nàng nghĩ rất nhiều nhưng cũng rất loạn, không nghĩ được cái gì ra đầu ra đũa hết, quyết định ngồi dậy, nàng phải xuống xem cài nhà mà Nghê mẫu giới thiệu kia thế nào, tuy người ta chẳng có lý do gì nói dối, song nàng không dễ tin tưởng người khác, người Tả gia quá hiền lành, nàng không muốn họ bị thua thiệt, giờ đây nàng thực sự coi đây là nhà mình, muốn bảo vệ nó.

Vốn chỉ cảm nhẹ, được Tả Thiếu Dương cho uống thuốc kịp thời, toát mồ hôi một hồi đã khỏe hơn rồi, nhẹ nhàng đặt Bi Vàng vào ổ mà không đánh thức nó, vội thay nam trang rộng rãi, thay y phục một nửa bất giác thừ người ra, bộ y phục này cũng do Tả Thiếu Dương thấy nàng bị thương mặc Hồ phục không tiện mới chọn trong số y phục mới lần trước lấy lương thực đổi được, nhìn bề ngoài thì là nàng hầu hạ y, nhưng tới việc quan trọng đều là y chăm sóc nàng, hơn nữa đều làm trông lặng lẽ.

Từ lúc nghe lệnh ngoại công tới Tả gia, nàng thấy cuộc đời mình vậy là đã hết, trước mắt chỉ có một màu u tối, Tả Thiếu Dương nhiều lần gây khó dễ, nàng cũng không phản ứng lại, không phải vì nàng giữ thân phận nô tỳ, mà vì thấy mọi thứ trở nên vô nghĩa, chỉ cam chịu thôi, nhưng bây giờ khác hẳn, bây giờ mùa xuân như mới thực sự tới, Bạch Chỉ Hàn ôm lấy chăn, đưa lên mũi ngửi nhẹ, khóe môi hơi nhếch lên thành nụ cười đẹp đẽ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui