Đại Đường Tiểu Lang Trung

Thúy Nương thấy cơ hội sắp tới rồi, nịnh bợ:

- Không ngờ công tử phân tích đâu ra đó lắm, e rằng ngài không phải lang trung mà là bộ khoái.

- Không, ta là lang trung thật đó, người hành y thì vọng văn vấn thiết phải am tường, nhìn thần sắc, thể hình, màu da, nghe âm thanh nói chuyện, để đoán ra bệnh, thế nên phải giỏi quan sát.

- Nếu công tử quan sát kỹ như thế thật thì phải biết nô gia không phải hung thủ chứ, chẳng lẽ chỉ vì nô gia kiểm nghiệm ra thiếu phụ đó cẩu thả với Bá Đào mà kết luận sao.

- Cô không tin sao.

Tả Thiếu Dương mỉm cười, nâng thanh đao lên, hươ qua hươ lại trước mặt Thúy Nương:

- Ví như ta biết nãy giờ cô vẫn nhìn vào thanh đao này,

Thúy Nương lòng lạnh ngắt, yếu ớt phân bua:

- Công tử, ta không có …

- Không cần phải sợ, nếu là ta thì ta cũng làm thế thôi, chuyện thường tình của con người mà, ai chả muốn sống, song ta khuyên cô không nên thử thì hơn, ta đã nói rồi, không qua được mắt ta đâu.

Tả Thiếu Dương thu đao về:

- Tiếp tục câu chuyện, tên Bá Đào đó nói dối, vậy thiếu phụ nói thật, bọn họ không làm chuyện kia. Cô lại đi nói là có, vậy rõ ràng muốn giúp tên Bá Đào đó thoát tội, không ngờ cô giết luôn cả hắn, thật là quyết đoán, bội phục!

- Nô gia nói dối gỡ tội giúp hắn làm gì, đổ tội cho hắn không phải là hết hiềm nghi sao?

- Cô nói dối là để tên Bá Đào đó cảm kích cô, thêm chút dụ dỗ, tên háo sắc đó không khó lợi dụng. Thứ hai là để sau khi cô giết thiếu phụ, mọi người nhận định là thiếu phụ đó hổ thẹn tự sát.

Tả Thiếu Dương nói tới đó mặt trở nên âm trầm:

- Đáng tiếc lúc đó ta không nghĩ ra, những kẻ kia chết cũng đáng, nhưng thiếu phụ đó rất tội nghiệp, cô không bỏ qua được sao? Cùng là phận nữ với nhau, cô hẳn phải hiểu nỗi khổ của người ta chứ!

Thúy Nương rùng mình:

- Công tử, ta thực sự không giết thiếu phụ đó, cô ta treo cổ mà.

- Hừ, cô và tên Bá Đào đó buộc thừng vào cổ thiếu phụ, kéo lên xà nhà.

- Công tử chỉ suy luận.

Tả Thiếu Dương quân quan tâm sự phản đối của ả:

- Người treo cổ chết, khi đạp ghế vì trọng lượng cơ thể khiến thừng hoặc xà nhà có dấu vết rõ ràng, còn nếu bị chết trước rồi kéo lên thì không có dấu vết này. Ta đã kiểm tra xà nhà, thấy được vết ma sát rõ ràng do kéo vật nặng lên, chứng tỏ thiếu phụ đó không tự sát mà bị người ta giết.

- Vậy làm sao nô gia thuyết phục được Bá Đào giết người, bây giờ trượng phu nàng ta đã chết, chẳng phải thuận tiện cho hắn quá sao?

Tả Thiếu Dương lắc đầu:

- Ta không có mặt ở đó, làm sao biết cô làm thế nào, có lẽ hắn lẻn vào phòng Liễu Thiện đại sư trộm chuỗi vòng, đại sư tỉnh lại, hắn hoảng loạn giết đại sư, bị cô bắt được nên uy hiếp hắn giúp mình giết thiếu phụ để hủy diệt mọi đầu mối.

- Tất cả chỉ là suy đoán, công tử có chứng cứ không?

- Chứng cứ cô giết thiếu phụ thì không, nhưng chứng cứ cô giết đào binh thì có, ta đoán cô giết hắn ở trong phòng cô cùng cách cô giết thanh niên kia, sau đó vác hắn ra sân, ném xác ở đó. Cô đã rất cẩn thận xóa tất cả dấu chân, nhưng lại bỏ sót dấu chân quan trọng nhất, đó là khi cô đặt thi thể hắn xuống, đã che đi dấu chân của cô, lúc đó ta nâng xác hắn lên liền nhận ra ngay, dấu chân đó rất nhỏ, không phải đám đại nam nhân bọn ta, càng không phải của muội tử ta, từ đó mới suy luận ngược lại mọi việc, tất cả đều khớp.

Thúy Nương vẫn cãi cố:

- Đó là dấu chân của Mị Nhi thì sao, tới giờ chưa thấy cô ta đâu, rất có thể cô ta âm thầm giết người.

- Không thể.

- Vì sao?

- Vì cô ta cũng bị cô giết mất rồi, còn là người bị giết đầu tiên.

Thúy Nương run run:

- Nô gia ác độc tới như thế sao? Công tử nhầm rồi.

- Ta cũng không ngờ con người có thể độc ác tới mức đó, nói thật lúc mới gặp nhau, ta thấy cô nói nhiều hoạt bát, cứ nghĩ cô là người hướng ngoại thẳng tính, không ngờ âm trầm toan tính như vậy.

Tả Thiếu Dương tới lúc này không thấy giận nữa, chỉ biết buông một tiếng thở dài, trước mắt y là minh chứng sống cho việc con người có thể trở nên ác độc thế nào:

- Trong lúc cô và lão đầu kia bận rộn thì ta cũng chẳng nhàn, tìm kiếm trong ngoài đại điện một lượt, vì ta biết với sức của cô không thể mang thi thể đi xa, quả nhiên ta không phải tìm lâu, vén tấm lụa đen cực lớn kia lên là thấy rồi.

Thúy Nương lúc này mới như mất hết sức lực, người nhũn ra, phải vịn vào bàn cúng miễn cưỡng giữ cơ thể không ngã, chối cãi là vô nghĩa:

- Đúng là ta giết bốn người họ, nhưng công tử sai ở chỗ không phải ta bắt được quả tang Bá Đào giết Liễu Thiện đại sư, ông ta đã chết từ trước rồi.

- Vậy làm sao cô thuyết phục được Bá Đào giúp cô giết thiếu phụ kia?

- Cũng không phải hắn giết, ta giả vờ rủ hắn tới phòng thiếu phụ đó xin lỗi, ta vào rồi liền giữ cửa để hắn vào, thiếu phụ đó chỉ biết khóc mãi, ta thì thầm bảo hắn, giờ trượng phu cô ta đã chết, chỉ cần có được thân thể của cô ta, sợ gì cô ta không nghe, còn bảo nếu hắn làm được, ta cũng tham gia với bọn họ. Thế là tên háo sắc đó nhào tới, ta giúp hắn giữ thiếu phụ đó, cô ta dãy dụa nhưng sợ không dám la hét, ta cố ý làm đổ đèn, phòng rất tối, ta thừa cơ siết cổ cô ta, Bá Đào không biết gì, khi cô ta nằm im rồi lại tưởng là cô ta chịu ưng thuận, nhân lúc hắn không phòng bị dùng mũi tên chuẩn bị sẵn đâm chết hắn, sau đó kéo thi thể thiếu phụ lên xà nhà, còn xác tên Bá Đào đó thì lôi ra sân.

- Vậy ai giết đại sư?

- Ta không biết, nhưng chắc chắn không phải Bá Đào vì hắn chết rồi, có thể là lão giả kia.

- Ừm... Hẳn là thế, giờ lão ta đã đền tội, coi như báo ứng.

Tả Thiếu Dương đứng dậy:

- Mọi chuyện đã rõ ràng, giờ giúp ta làm việc thôi.

Thúy Nương cười cay đắng:

- Công tử mới thực sự là cao thủ, ta mạo hiểm bày mưu tính kế, vất vả cả đêm cuối cùng thành vô nghĩa, người hưởng lợi là công tử.

- Nhiều lời, theo ta xuống hầm.

Tả Thiếu Dương lấy ra một xâu chìa khóa:

- Đây là chìa khóa ta lấy trên người đại sư, nhưng đại sư nói cái hầm đó do cao thủ cơ quan làm ra, ta không thông thạo, chẳng may đụng vào cơ quan thì nguy, thế nên cần một người đi trước dò đường.

- Công tử đã hứa không giết nô gia mà.

- Ta không giết cô, nhưng nếu cô bị cơ quan trong đó giết thì do mệnh cô không tốt thôi, có điều cô giết tới bồn người, có chết cũng đáng. Nếu như cơ quan đúng là bị đại sư đóng rồi, thì cô may.

Thúy Nương biết với kẻ tàn độc này thì không thương lượng được, chỉ còn biết dựa vào vận may:

- Nhưng chân nô gia bị thương rồi.

Tả Thiếu Dương vung đao chặt bàn cúng lấy hai miếng gỗ, nắn qua loa lại xương cho ả rồi nẹp vào, ném cho ả chìa khóa:

- Đi thôi.

Tay cầm đầu giây đã thòng vào cổ Thúy Nương

Thúy Nương nén đau tập tễnh đi vào thiện phòng, mở cửa hầm, tay cầm quải trượng, dò dẫm từng bước đi vào, tốn rất nhiều thời gian mới xuống được hầm.

Tả Thiếu Dương giữ đầu dây ở ngoài không vào, thấy ả bình an vào được hầm cũng thở phào, ra lệnh:

- Mở rương ra.

Thúy Nương lấy chìa khóa mở rương, tách một cái, khóa đồng rơi xuống, ả hồi hộp nâng nắp lên, nhìn một cái, tức thì hóa đá, ngay lập tức ngửa mặt cười, cười tới nước mắt cũng chảy ra.

- Này, cười cái gì thế?

Tả Thiếu Dương ngạc nhiên:

Thúy Nương quay đầu lại cười nhạo:

- Muốn biết sao không vào mà xem, ta đã thăm dò cơ quan rồi, không có đâu.

Tiếp đó nghĩ tới cái gì, Thúy Nương lại lê cái chân gãy tới bao lương thực, xé mạnh, nghe thấy tiếng rào rào, ả lại cười lớn, cười gập cả lưng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui