Đại Đường Tiểu Lang Trung

Phản quân đầu hàng rồi?

Đám Tả Thiếu Dương căng thẳng như ra trận kết quả nghe một tin tưởng chừng như đùa, nhất thời chưa tiêu hóa được tin này, cứ đưa mặt nhìn nhau.

Con ngõ này khá vắng, cho nên Tả Thiếu Dương chạy xuyên qua Quý Chi Đường ra ngoài phố, hôm nay trời quang mây tạnh, nắng xuân ấm áp chiếu khắp nơi, đường phố một thời gian dài âm u vắng lặng, đột nhiên náo nhiệt hẳn lên, người thì reo hò, người thì túm lấy người khác hỏi han, xác nhận sau đó cũng chạy đi loan báo, y bị bốn năm người liền chẳng hề quen biết nắm lấy vai hét cùng một câu:

- Không đánh nau nữa, phản quân đầu hàng rồi.

Làm sao có thể, hôm nọ còn nghe nói Đại tướng quân dẫn quân rời thành mà.

Ngơ ngơ ngác ngác nhìn hàng xóm láng giềng xung quanh hóa rồ hóa dại, chợt thấy Thẩm Quân đang nhảy cẫng lên, Tả Thiếu Dương tóm nhanh lấy hắn:

- Rốt cuộc là sao? Phản quân tới thành đầu hàng à?

Thẩm Quân nước mắt giàn dụa, nhưng miệng cười ngoạc tới tận mang tai:

- Phản quân huyện Song Hòe bị chiêu an rồi, đám còn lại nghe vậy thì bỏ … bỏ chạy, phản quân huyện Song Phong bất ngờ đánh ra tuyên bố hoặc đầu hàng hoặc giết chết, nha môn đã dán cáo thị, chính Tiền huyện lệnh đọc cho mọi người nữa. Chưa hết từ hôm nay ở bốn cổng thành đông tây nam bắc còn phát cháo, mỗi người một bát, nhanh nhanh về nhà lấy bát kẻo hết.

Tả Quý không biết lúc nào đã chạy tới đằng sau, run run nói:

- Đi đi, mau đi tới nha môn xem sao.

Cha con Tả Quý tới nha môn châu phủ đã nơi này đã đông kín người, đám người điên hò reo nhảy mua, có người ngồi bệt xuống đất khóc chết cha chết mẹ, hỗn loạn cực kỳ, quan binh đứng duy trì trật tự.

Lúc này đoàn người Tả Thiếu Dương mới dám tin, phản quân đầu hàng thật rồi, không đánh nhau nữa rồi.

Bên cạnh nha môn châu phủ bắc một đài cao, bốn phía cờ bây phần phật, có binh sĩ khải giáp sáng loáng, bộ dạng thiếu đói không thấy nữa, thay vào đó là lưng thẳng tắp, đầu ngẩng cao, một vị quan quân bắc tay làm loa, giọng đã khản đi, chẳng biết hô bao nhiêu lần:

- Các vị hương thân, sáng nay phản quân huyện Song Hòe đầu hàng, tiếp nhận chiêu an của Đại tướng quân, hiện đang phối hợp quân ở huyện Song Phong cùng quân ta truy kích những kẻ chịu quy thuận, không cần đánh nhau nữa.

Bách tính lại bùng lên những tiếng hò reo vang dội, cứ như là nghe thấy lần đầu vậy, Tả Thiếu Dương cũng nhảy cẫng lên la hét:

- Vạn tuế, vạn tuế!

Tả Thiếu Dương ăn no uống đủ, rõ ràng hô khỏe gấp đôi người thường, làm một thanh niên giật mình ngã quay ra đất, sau đó đứng dậy hai tay bóp vai y cùng hét:

- Vạn tuế, vạn tuế!

Quan quân trên đài tiếp tục hô:

- Từ trưa nay bốn cổng thành đông tây nam bắc sẽ phát cháo cứu tế, mỗi người một bát, các vị hương thân phụ lão đừng lo, không ai chết đói nữa, mỗi người nên nhận một bát thôi, để người sau còn có phần, hôm nay, ngày mai, ngày kia … sẽ còn phát cháo.

Tin tức quả nhiên là thật.

Tả Quý tới lúc này còn có chút không dám tin, chen lấn đám đông tới tường dán công cáo trước nha môn, bên trên đã xé toàn bộ thông báo cũ rồi, còn duy nhất một cái, ghi rõ rành rành, phản quân tiếp nhận chiêu an, chiến tranh kết thúc.

Người như vẫn đang ở trong mơ, Tả Thiếu Dương chạy hú hét chạy đi, thấy người nào còn hoang mang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì thì đứng lại gào vào mặt họ “phản quân đầu hàng rồi, không đánh nhau nữa”, đâu đâu cũng là cảnh tưng bừng, thậm chí có một thiếu phụ giữ y lại hỏi xem có đúng hay không, Tả Thiếu Dương nói mình vừa ở nha môn về, hoàn toàn chính xác, còn được nàng ôm chầm lấy hôn lên má rồi chạy mất, y cứ sờ má cười mãi.

Chạy mệt rồi mới nhớ phải về nhà thông báo cho mọi người, ai dè trừ mấy người già cả không có sức mà đi thì chẳng còn lấy một ai nữa, trống không, Lương Thị nước mắt ngắn dài:

- Trung Nhi, con nghe chưa, không phải đi nữa, phản quân đầu hàng rồi, nhà ta không cần chia cách nữa.

- Mẹ, con biết, con vừa ở nha môn về mà.

Tả Thiếu Dương cười toét miệng, trong chính đường chỉ còn Cù lão thái gia, Nghê mẫu, Chúc Dược Quỹ có tuổi không đi, đến cả Nghê Nhị cũng sai nhi tử tức phụ khiêng cáng đi xem thông báo rồi, Tiểu Muội mới phục hồi chút sức khỏe cũng không thấy đâu, Bạch Chỉ Hàn mà cũng đi nốt.

Mọi người dù biết tin vẫn bảo Tả Thiếu Dương nói lại lần nữa, nghe xong Cù lão thái thái lau nước mắt liên hồi:

- Tốt quá, tốt quá, nhà ta không cần chạy nạn ăn xin nữa.

Dư chưởng quầy giữ thân phận, không đi lĩnh cháo, mà chân cẳng ông như thế, cũng chẳng xếp hàng được, bảo thê nhi đi rồi, dù sao giảm bớt gánh nặng cho Tả gia chút nào hay chút đó:

- Lão thái thái nói phải, thực tình lão hủ chẳng muốn đi chút nào, nghĩ tới vứt bỏ nhà cửa tổ tiên đó đi tha hương kiếm ăn, chỉ muốn đập đầu chết cho rồi.

Chúc Dược Quý cười ha hả, nhà ông ta thực ra chưa cạn lương, gì chứ dược liệu ăn được ở nhà ông ta còn nhiều bằng mấy Tả gia, chưa kể không thiếu nhân sâm, chỉ là dù sao thuốc cũng không phải là thứ ăn trường kỳ được, nếu không thay vì chết đói lại chết bệnh:

- Đã nói với mọi người mà, cười lên mà sống, cuối cùng chẳng phải đã qua đấy sao.

Nghê mẫu vừa mừng vừa lo:

- Trước tiên cứ xem tình hình chẩn tai trong thành đã, nếu không không có cái ăn, chỉ e là vẫn phải đi chạy nạn.

- Nghê gia tẩu tử, đừng nói mấy chuyện phiền lòng đó, hôm nay chỉ nói chuyện vui thôi, bỏ qua đi, khuyển tử về nhà lấy rượu rồi, hôm nay nhất định phải uống một bữa thật say.

Ở một góc Vượng Tài đang báo gì đó Kiều lão gia, ông ta nghe xong thì thì thầm căn dặn hắn rồi cùng thê tử trao đổi một hồi, đi tới bên phía Tả Quý vừa mới chạy về nhà, nhỏ giọng nói:

- Tả lang trung, phu thê lão hủ có chuyện gấp muốn thương lượng với ngài và Tả phu nhân, không tốn nhiều thời gian đâu, nhanh thôi.

Tả Quý trông cực kỳ tức cười, mũ với một bên giày đã mất rồi, áo thì xộc xệch, thường ngày y phục không chỉnh tề thì ông tuyệt đối không gặp mặt người khác, lúc này cười nói vui vẻ, trông như trẻ ra tới mấy tuổi.

Cũng lờ mờ đoán được Kiều gia muốn nói gì, Tả Quý vuốt râu gật đầu, hơn hai tháng Kiều Xảo Nhi ở lại Quý Chi Đường chữa bệnh, ông quan sát rồi, cô bé này tuy không thể so được với Bạch Chỉ Hàn ở mặt quản lý gia vụ, nhưng lại hơn hẳn ở mặt hòa hợp với mọi người, ai cũng yêu quý, nhi tử mình sau này khỏi nói cũng biết thê thiếp đầy đàn, xa đâu chưa biết chứ Miêu Bội Lan và Tang Tiểu Muội là không thể bỏ được, chính thê hòa hợp với thiếp thân cũng là một tiêu chuẩn quan trọng.

Thế nhưng chính thất lại chỉ có thể chọn một, nhìn tình hình nhi tử và Bạch Chỉ Hàn như vậy, cho thêm nửa năm nữa chắc chắn không phải lo gì, đành phải từ chối thối Kiều gia vậy, ngay từ đầu Kiều gia cũng là bất đắc dĩ mới phải tính chuyện gả khuê nữ đi, phu thê Kiều gia lúc nào cũng ủ dột không vui, chuyện tới đây xem như đã có kết cục vui vẻ cho cả hai nhà.

Phu thê Tả Quý cùng phu thê Kiều lão gia vào sương phòng bên đóng cửa nói chuyện.

Kiều lão gia trước tiên khách sáo vài câu, biểu thị cảm kích với Tả gia, ấp úng nói:

- Tả lang trung, là thế này, vừa rồi nô bộc nhà ta tới chỗ quan binh nghe ngóng, nói phản quân huyện Song Hòe đã dâng thành, mở cửa cho mọi người tự do qua lại rồi. Lão hủ với chuyết kinh trao đổi, trận binh tai này đại viện Kiều gia bị cháy sạch, chẳng còn lại cái gì, cho nên muốn lập tức rời khỏi đây, khuyển tử là giáo thư lang ở Hoằng Văn quán kinh thành, đã năm bảy lần muốn đón cả nhà lên ở, chỉ là lão hủ quyến luyến đất tổ không đi, bây giờ nhà bị cháy xem như là thiên ý. Chúng tôi chuẩn bị chuyển tới kinh thành không về nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui