Đại Đường Tiểu Lang Trung

- Đây là thơ tương thân, nếu do Chỉ Nhi viết, sau này người ta thấy bút tích không đúng, cho rằng thiếu gia sao chép của người khác, gây ra hiểu lầm thì không hay.

Tả Quý nhớ tới hiểu lầm giữa Bạch Chỉ Hàn và nhi tử hồi xưa, ai có thể ngờ từ chuyện nhỏ mà dẫn tới kết cục như vậy, nếu không giờ này ở nhà sắp có cháu bế rồi, đâu cần bôn ba vất vả, lần quyết không không thể có sai sót nào hết:

- Chỉ Nhi nói phải đấy, con tự viết đi.

Nha đầu lắm chuyện, Tả Thiếu Dương làu bầu:

- Thì vốn là ta sao chép của bằng hữu còn gì nữa.

Tả Thiếu Dương liền cầm bút viết, không cần cố ý viết xấu đi làm gì, mấy tháng qua tuy ngày ngày luyện tập thư pháp song nhìn thái độ của Bạch Chỉ Hàn đủ biết chưa đáng vào đâu, không lo người ta nhìn chứ mình xiêu lòng, viết xong giao Bảo chưởng quầy.

Bào chưởng quầy đi rồi, Tả Thiếu Dương và Bạch Chỉ Hàn về phòng mình. Khách sạn Bằng Lai có ba loại phòng thượng, trung, hạ. Phòng thượng có ba gian, có cả nơi tiếp khách và gian nhỏ cho hạ nhân. Phòng trung chỉ hai gian trong ngoài, không có chỗ tiếp khách. Phòng hạ duy nhất một cái giường để ngủ.

Tả Quý ở phòng thượng còn Tả Thiếu Dương và Bạch Chỉ Hàn ở phòng trung.

Bạch Chỉ Hàn thấy từ lúc rời phòng Tả Quý thì Tả Thiếu Dương không thèm nhìn mình cái nào, trong lòng có chút tủi thân, vào phòng rồi đóng chặt cửa lại, đi theo sau Tả Thiếu Dương lí nhí nói:

- Thiếu gia …

Tả Thiếu Dương ngồi xuống giường hừ nhạt:

- Hay lắm Chỉ Nhi, vậy là nàng hùa cùng với tất cả mọi người hùa nhau lừa gạt ta phải không?

Bạch Chỉ Hàn đi tới trước giường, đầu cúi gằm:

- Thiếu gia, Chỉ Nhi muốn tốt cho thiếu gia thôi.

- Ta biết, là cha mẹ ta muốn nàng nghĩ cách để lừa ta lên kinh, chuyện này ta không trách nàng, nhưng sau đó sao nàng không kể với ta.

Tả Thiếu Dương thực sự có chút tức giận, giận nàng tự ý quyết định mà không bàn bạc với mình:

- Khi ở Long Châu nàng có giả thiết, nếu như sau này xảy ra chuyện mà ta chỉ có cách phải làm quan mới giải quyết được thì sao, vậy bây giờ ta cũng đưa ra giả thiết, nếu sau này nàng thấy rằng chỉ có nàng rời bỏ đi, ta mới có thể có tiền đồ, vậy thì nàng cũng cứ thế mà bỏ ta đi đúng không?

Bạch Chỉ Hàn run run, nàng rốt cuộc biết Tả Thiếu Dương giận vì sao:

- Thiếu gia, Chỉ Nhi sai rồi, sau này Chỉ Nhi không dám nữa.

- Còn có sau này à, lại gần đây.

Bạch Chỉ Hàn vừa tới gần thì người chúi xuống, nàng bị Tả Thiếu Dương kéo ngã nằm lên đùi, Tả Thiếu Dương giơ tay vỗ đánh đét lên mông nàng một cái:

- Nha đầu này không đánh không được, nàng cho rằng ta hiền lành dễ bắt nạt hả?

Một cú này đánh xuống không nhẹ, cảm giác truyền về tay rất mê hồn, rất đàn hồi, Bạch Chỉ Hàn thì “á” một tiếng, bặm môi lại như cố nén đau đớn lẫn hờn tủi, âm thanh đáng yêu đó khiến yết hầu Tả Thiếu Dương cuộn lên cuộn xuống mất lượt.

Trước kia ánh mắt luôn bị dung mạo tuyệt thế của nàng thu hút, giờ mới nhận ra nàng còn sở hữu cặp mông hết sức tròn trịa, tư thế nằm này khiến càng khiến nó cong lên đầy khiêu khích, khoe trọn sức hấp dẫn của mình. Tả Thiếu Dương cổ họng khô khốc, kiếm cớ đánh cái nữa:

- Sau này không được dấu diếm ta nghe rõ chưa?

Bạch Chỉ Hàn đâu có ngốc, cú đánh thứ hai này nàng nhận ra ngay tính chất biến đổi rồi, cựa mình muốn đứng lên, Tả Thiếu Dương bị phát hiện mưu gian, chẳng xấu hổ còn cười đắc ý, thoải mái thi triển ma thủ trên bờ mông tròn lẳn của nàng, làm Bạch Chỉ Hàn ngượng chín mặt.

Tả Thiếu Dương không đùa với lừa quá mức, vì biết chưa tới đêm động phòng hoa chúc thì Bạch Chỉ Hàn sẽ không để y đột phá phòng tuyến cuối cùng, tới tận bây giờ họ vẫn duy trì tình cảm rất thuần khiết, chơi quá đà chỉ khổ mình, hít sâu một hơi, nâng tấm thân mềm mại của Bạch Chỉ Hàn lên, đặt ngàng ngồi trên đùi mình, hôn nhẹ lên môi, quay về chủ đề cũ:

- Từ giờ trở đi có chuyện gì chúng ta cùng nhau bàn bạc giải quyết. Bây giờ chuyện đã thế này, nàng bảo ta làm sao đây? Hôn nhân đâu phải trò đùa mà chỉ gặp một lần, dùng một bài thơ dò ý mà quyết định được?

Bạch Chỉ Hàn dựa đầu vào vai y, giọng u oán xen chút giận dỗi:

- Vậy thiếu gia muốn thế nào, đợi tìm được người vừa tâm đầu ý hợp với thiếu gia, lại vừa môn đăng hộ đối đúng ý lão gia phu nhân, vừa xinh đẹp vừa tài hoa, người ta còn là chính thất, thế ba tỷ muội nô tỳ sẽ thế nào?

Tả Thiếu Dương đờ người, y chưa từng nghĩ tới chuyện này, dù muốn hay không, y có thê tử, sẽ san sẻ một phần tình cảm của các nàng, các nàng vốn đã ở thế yếu.

Bạch Chỉ Hàn biết nói trúng rồi, tranh thủ rèn thép khi còn nóng:

- Thiếu gia, huống hồ không nên trì hoãn thêm, chưa nói thái thái nóng lòng lắm rồi, vài tháng nữa là qua năm mới, Tiểu Muội đã mười tám, Bội Lan cũng mười bảy, đều không còn nhỏ nữa rồi.

Nói tới đó giọng có chút buồn buồn.

Tả Thiếu Dương thì phì cười:

- Cái gì mà không còn nhỏ nữa, với ta các nàng chỉ là quả đào tơ mà thôi, còn cả chục năm nữa mới thành mật đào chín.

- Thiếu gia không cần an ủi, Chỉ Nhi còn nhiều tuổi hơn hai muội muội nữa, sắp thành lão cô nương rồi.

Đúng là khác biệt thời đại, mới chưa hai mươi đã lo già, thảo nào vừa rồi nàng không nhắc tới tuổi mình, Tả Thiếu Dương đưa tay cưng chiều vuốt chóp mũi nhỏ của Bạch Chỉ Hàn:

- Kể cho nàng một chuyện, trước kia bằng hữu ta đi chu du thiên hạ về, kể với ta, hắn qua một nơi, nữ tử ba mươi tuổi còn chưa muốn cưới chồng sinh con, muốn chăm lo sự nghiệp, cô nương trên hai mươi vẫn còn đang đi học, ở nhà làm nũng cha mẹ. Còn ở độ tuổi như các nàng đều là tiểu nha đầu, nếu kết hôn là phạm pháp, nam nhân phải ngồi tù …

Nhìn Bạch Chỉ Hàn tròn mắt ngốc nghếch đáng yêu, Tả Thiếu Dương càng vui, lâu rồi y không dám nhớ về nơi đó, hôm nay nói ra thấy rất thoải mái.

Những ngày tiếp đó Tả Thiếu Dương không muốn vào kinh thành chỉ ăn với chơi đợi người ta làm mai mối vớ vẩn phí hoài thời gian, chuyển sang đi tới các hiệu thuốc, nghiên cứu giá cả, nguồn gốc các loại dược liệu, như hay mọc ở đâu, số lượng thế nào, cùng tình hình tiêu thụ.

Ý thức bảo mật thương nghiệp của người xưa gần như không có, Tả Thiếu Dương dễ dàng nắm được thông tin mình cần, y làm hẳn cuốn sổ điều tra thị trường, một là để quyết định xem trồng loại dược liệu nào có lãi nhất, hai là đem thông tin này về trao cho Chúc Dược Quỹ, tin rằng với sự tinh minh của ông già đó, sẽ nhìn ra những điều y không thấy.

Chuyện tương thân cũng có kết quả, Tả Thiếu Dương đánh giá quá thấp uy lực bài thơ của Nạp Lan Tính Đức rồi, lần trước mất gần mười ngày mới thuyết phục được một nhà, lần này mới ngày thứ ba Bảo chưởng quầy đã hớn hở tới tìm họ, vừa gặp đã nói:

- Ái dà Tả công tử, giờ Bảo mỗ mới biết hai bài thơ của công tử giá trị thế nào, chuyết kinh đem tới mười nhà thì hết chín là gật đầu rồi, nói nếu không nạp thiếp, lập tức đính hôn cũng được. Chuyết kinh thấy thế nắm chắc hơn, trọng điểm đưa tới những nhà mà khuê nữ của họ có chút tiếng tăm, quả nhiên danh bất hư truyền, ba nhà đồng ý luôn, các vị tự chọn đi.

Tả Quý mừng khôn xiết, xem ra y thuật ra sao có tự tâng bốc lên tận trời cũng vô nghĩa, người ta không nhìn thấy, song văn tài thế nào, có thể nhận ra ngay tức thì, sao trước kia không biết nhi tử còn có bản lĩnh này, xem ra hi vọng vinh diệu tổ tông có rồi, giờ không thể cẩu thả, phải tìm nhi tức phụ thật xứng tâm vừa ý, bên cạnh nhi tử có Bạch Chỉ Hàn trợ giúp, nên yêu cầu cao nhất đương nhiên là hiền huệ thực đức, để gia đình hài hòa, thứ tới là đẹp thể diện, hỏi:

- Ba nhà nào?

- Nếu lấy quan chức mà luận, Cao gia xếp hàng đầu, Cao lão gia làm thừ tự lăng thái miếu, quan tòng bát phẩm, dung mạo rất tốt, chuyết kinh kể, Cao tiểu thư đọc xong thơ của lệnh lang còn khóc một hồi. Thứ đến là Lý gia, chính bát phẩm, Lý tiểu thư có tiếng xinh đẹp, không ít nhà đánh tiếng, nhưng chưa gật đầu, khen ngợi bài thơ Trường An của lệnh lang, nói lệnh lang có tầm nhìn chí hướng cao xa. Còn tiểu thư Tôn gia, muốn gặp xem tỳ thiếp nào mà khiến lệnh lang chung tình như thế, chuyết kinh nói nghe giọng điệu có vẻ không phải người hiền hậu, nhưng vì họ đồng ý cả ba điều kiện nên ta cứ nói...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui