Đại Đường Tiểu Lang Trung

- Mọi người tạm lui đi.

Kiều Quan đi nhanh tới lấy tờ giấy trong tay muội muội, mặt trầm xuống, phẩy tay, so với người khác hắn còn biết nhiều hơn về vị công chúa dâm đãng này, Đậu Phụng Tiết, trượng phu của ả tuy là nhi tử của Đậu Quỹ đường huynh Đậu hoàng hậu, đường đường là Tả Vệ tướng quân, Tần Châu đô đốc mà cũng không làm gì được ả, đành mắt nhắm mắt mở làm rùa đen.

Thời gian trước ả nhìn trúng Dương Dự Chi, vốn là trượng phu của cháu gái mình, ả ta là di mụ của Dương Dự Chi, ấy thế mà còn không từ thủ đoạn, biến Dương Dự Chi thành tình nhân của mình, Dương gia thân phận không thấp, chỉ có thể nuốt nhục vào trong, đủ biết ả dâm phụ này càn rỡ thế nào.

Chuyện này dó chính miệng Đậu Phụng Tiết say rượu nói ra với người huynh đệ của Kiều Quan trong Đại lý tự.

- Vâng, đại nhân nếu cần chỉ cần hô lớn một tiếng.

Tuần bộ Đại Lý tự chuyên tróc nã tội phạm, khả năng quan sát cao hơn người một bậc, chỉ thoáng nhìn mặt Kiều Xảo Nhi là biết chuyện không lành, kinh thành có vô số điều cấm kỵ, lặng lẽ thi lễ lui ra.

Thoáng cái trong phòng chỉ còn lại ba người.

Cái lưới này của Đại lý tự chuyên để bắt tội phạm, có cơ quan, tội phạm càng vùng vẫy nó càng thít chặt, lại không thể dùng sứt làm đứt, hắc y nhân biết thế nên ngồi im, hắn cũng không sợ, dựa vào phong thư kia thách Kiều gia dám làm gì mình.

Kiều Quan xem tờ giấy một lượt nữa, mặt không khác nhiều, song cơ thịt gò má giần giật, cho thấy tim tình không hề bình tĩnh, bên tai truyền tới tiếng khóc của Kiều Xảo Nhi:

- Ca, làm sao bây giờ?

Hắc y nhân cười khùng khục:

- Còn làm sao nữa, các ngươi muốn chống đối à? Đếm lại xem bản thân có mấy cái đầu?

Kiều Quan chậm rãi mượn động tác gấp tờ giấy để lấy lại bình tĩnh, khống chế nhịp điệu giọng nói, lúc này không thể tỏ ra yếu thế hơn đối phương được:

- Ngươi là người của Vĩnh Gia trưởng công chúa sao?

- Chuyện này ngươi không cần biết, biết chuyện của mình là đủ rồi. Cảnh cáo các ngươi, trưởng công chúa không muốn nhiều người biết chuyện này, cho nên tuyệt đối không được nói với Tả gia. Nếu không cẩn thận tính mạng của cả nhà các ngươi, đừng trách ta không nói trước.

Kiều gia đã chuẩn bị trước tinh thần, dù quan lớn tới mấy bọn họ cũng không sợ, quan viên kinh thành quan hệ chằng chịt, ai chẳng có đồng niên, đồng môn, chưa kể người đảm bảo khoa cử cho Kiều Quan năm xưa cũng là trọng thần trong triều, nhưng động tới hoàng gia đó là vấn đề khác hẳn rồi, hoàng gia chú trọng nhất là uy nghiêm thể diện, chuyện này vỡ lở Vĩnh Gia trưởng công chúa bị phạt thế nào chưa nói, nhưng Kiều gia, Tả gia làm mất mặt hoàng tộc, dù có đúng hoàng thượng sẽ không tha cho bọn họ.

Kiều Xảo Nhi mặt thất thần, trong suy nghĩ của nàng nếu Vĩnh Gia công chúa muốn giết Kiều gia, thì không khác gì giết một con kiến, hạnh phúc quá ngắn ngủi, đôi chân không duy trì được cơ thể nữa, ngồi bệt xuống đất:

- Ngươi muốn nhà ta hối hôn sao?

- Đúng, chỉ cần hối hôn mà thôi, vốn chuyện này ta định trực tiếp tìm cha ngươi, nhưng cha ngươi lại luôn cùng người Tả gia chuẩn bị hôn sự, thời gian quá gấp, nên ta mới phải tìm tới ngươi.

Kiều Xảo Nhi đột nhiên bò tới, Kiều Quan đang suy nghĩ, thấy thế giật mình giữ lại:

- Xảo Nhi, muội định làm gì, hắn rất nguy hiểm.

Kẻ này thân thủ không tầm thường, tới chiếc lưới thứ ba mới khống chế được, người giang hồ luôn có một hai mánh khóe phòng thân lúc nguy cấp, Kiều Quan sợ muội muội gặp nguy hiểm, vội ngồi xuống nắm lấy cổ áo nàng.

Kiều Xảo Nhi mặc kệ, nhìn hắc y nhân:

- Đại ca, cầu xin huynh thương tình, đáp ứng ta một chuyện được không?

- Chuyện gì? Muốn xin ta tha cho tính mạng cả nhà các ngươi à? Thế thì không cần cầu, chỉ cần ngươi không gả cho Tả công tử, hối hôn là được. Ta vốn định gặp trực tiếp cha mẹ ngươi, có điều họ lúc nào cũng ở bên Tả gia bàn hôn sự, các ngươi kết hôn quá gấp, nên ta mới tìm tới ngươi.

Kiều Xảo Nhi lắc đầu, nước mắt lã chã như mưa rơi:

- Cả nhà ta trước kia ở Hợp Châu, thiếu chút nữa chết đói trong chiến loạn, phu thê Tả bá phụ nhịn đói chia sẻ lương thực, cho nên mới vượt qua được, ơn cứu mạng cả đời không quên. Khi ấy cha ta không muốn ta ở lại Hợp Châu chịu khổ, hối hôn lên kinh, ta không biết, tưởng Tả đại ca không thích ta. Bây giờ ta biết rồi, Ta đại ca nhờ người làm mai tới hỏi cưới ta, trong lòng huynh ấy có ta, ta vui lắm. Tả gia đã ba lần bị hối hôn, Tả bá phụ vì thế kiện tới tận nha môn, nếu bị nhà ta hối hôn lần nữa, thể diện Tả gia không còn, bá phụ nếu giận quá có gì bất trắc, Kiều gia cả đời sống không yên lòng.

Hắc y nhân như ngẩn người trong khoảnh khắc, sau đó hừ một tiếng che giấu:

- Lần này các ngươi quản bản thân là được, quản tới người khác làm gì?

- Nhận ân bằng giọt nước, báo đáp cả dòng sông, huống hồ là ân cứu mạng. Cho nên ta muốn cầu xin ngươi một việc, cho ta cơ hội báo ân, để ta gả cho Tả đại ca, bái đường xong, ta lập tức tự vẫn, tạ tội với trưởng công chúa.

Nói tới đó Kiều Xảo Nhi dập đầu khóc nấc lên:

Kiều Quan vốn đang suy nghĩ Vĩnh Gia trưởng công chúa đã thành thân, không thả gả cho Tả Thiếu Dương, nếu ả dâm phụ này nhìn trúng Tả Thiếu Dương, cũng không đi phá hoại hôn sự của người ta khắp nơi, nếu ả ghen, nói một câu Tả Thiếu Dương làm sao dám cưới ai, phái người đi phá thế này, lắm người nhiều miệng, thế nào cũng khó giữ bí mật, ai làm chuyện thừa thãi ngu xuẩn như thế, mới nghĩ tới đó thì nghe thấy lời muội muội, hoảng sợ quát:

- Xảo Nhi, muội điên rồi hay sao?

Kiều Xảo Nhi mặt thê thảm:

- Ca, muội không còn cách nào khác, chỉ có cách đó hai nhà mới được bình an thôi.

Hắc y nhân sửng sốt:

- Ngươi thà chết cũng muốn gả cho Tả công tử? Được, ta thành toàn cho ngươi, chỉ cần ngươi thề bái đường xong sẽ tự sát.

- Súc sinh, câm mồm.

Kiều Quan vung chân đá hắc y nhân, ai ngờ hắn tuy bị trói trong lưới, vẫn lách mình né được, chỉ là vừa cử động, lưới lập tức thít chặt, lần này nằm lăn quay ra đất, không thể cựa quậy được nữa.

Hắc y nhân thấy Kiều Quan lại định đá cất thì giọng âm trầm:

- Kiều đại nhân, nóng giận không giải quyết được gì đâu, ngươi dám đá cái nữa, sau này ta chặt chân ngươi.

Kiều Quan quả nhiên không dám đá nữa, mũi thở phì phò vì giận, mặt âm trầm quay sang nhìn Kiều Xảo Nhi, rít lên nho nhỏ:

- Đêm tân hôn, thê tử tự vẫn, muội nghĩ ra cách báo ân hay đấy nhỉ, muội nghĩ xem Tả công tử sẽ thế nào? Tả bá phụ còn không tự vẫn ngay sau muội hay sao? Đầu óc muội bị lừa đá rồi à?

Kiều Xảo Nhi ngơ ngác, nàng gấp quá, nhất thời nghĩ thiếu chu toàn, nắm lấy tay Kiều Quan lắc liên hồi:

- Vậy chúng ta phải làm sao đây?

Kiều Quan ngồi xuống ghế, khép mắt lại:

- Cứ đợi Tả công tử tới, chúng ta cùng thương lượng cách giải quyết chuyện này.

- Cái gì? Tả Thiếu Dương sắp tới đây sao?

Hắc y nhân giọng có vẻ hoảng loạn, cựa người ngồi dậy, mặc cho tấm lưới thít chặt trên người:

- Thân thủ ngươi rất cao, chỉ tiếc trí tuệ không ra sao cả.

Kiều Quan không làm được gì hắn, mỉa mai trả thù:

- Tả công tử và ta vạch ra kế hoạch này, tất nhiên sẽ phải tới xem thành quả rồi, trước khi ta bước chân vào phòng đã cho người hỏa tốc báo với Tả công tử, không bao lâu nữa sẽ tới đây thôi.

Hắc y nhân vùng vẫy:

- Các ngươi quên lời ta cảnh cáo rồi sao, nếu để người khác biết, cẩn thận tính mạng cả nhà ngươi. Thả ta ra ngay thì còn đường thương lượng.

- Ca, không thể để Tả đại ca biết, chúng t...

Kiều Xảo Nhi cuống lên:

- Im, chuyện này để nam nhân bọn ta giải quyết, muội xen vào chỉ hỏng việc thôi, Tả công tử là trượng phu của muội, muội phải tin vào y, đừng làm ca ca ta phải hối hận vì tác thành hôn sự này.

Kiều Quan trừng mắt tức giận:

Hắc y nhân rống lớn:

- Đây là lời cảnh cáo cuối cùng, nếu các ngươi không nghe hối hận đừng trách.

Đúng lúc này ngoài cửa phòng có người kêu lên:

- Tiêu lão ca, Tiêu lão ca, là huynh sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui