Đại Đường Tiểu Lang Trung

Kiều Xảo Nhi không biết may vá, lần chưa rời giường được, nhờ Bạch Chỉ Hàn dạy, kết quả là học một buổi tay chi chít vết kim rồi, nàng cũng không đủ kiên nhẫn học, mà có học thì chắc cả đời này chẳng bằng một phần mười Bạch Chỉ Hàn, nên bỏ rồi.

Chuyện cơm nước nấu nướng cũng chẳng tới lượt Kiều Xảo Nhi, cho dù mặt này nàng khá hơn may vá một chút, nhưng ăn cơm Bạch Chỉ Hàn nấu một bữa, nàng mất hết tự tin.

Mấy chuyện nặng nhọc hơn như giặt giũ quét dọn thì đã có Hà Tử lo.

Bây giờ Kiều Xảo Nhi lại là phụ nhân, không phải tiểu cô nương như trước thoải mái chạy ra ngoài chơi, vì thế ở nhà chẳng có việc gì làm, Kiều Xảo Nhi có thời gian dài rầu rĩ.

Tả Thiếu Dương thầm nghĩ nếu ở Hợp Châu, nhà cửa rộng rãi, có nhiều ruộng, nhiều gà vịt trâu bò, nhiều nông hộ, nếu để nàng lo việc quản lý rất thích hợp, Kiều Xảo Nhi vốn tính hòa đồng, lại là phu nhân quan gia, hơi hạ mình chút xíu, cố khi nâng tô lên gấp đôi, nông hộ cũng vui rồi.

Đáng tiếc đây là ở kinh thành, Tả Thiếu Dương cũng chẳng có cách nào, may Bạch Chỉ Hàn nghĩ ra cách này, làm Kiều Xảo Nhi vui vẻ trở lại, cô gái như vậy, không yêu không được mà.

Tả Thiếu Dương đưa tay ra định nắm tay Bạch Chỉ Hàn kéo vào lòng khen ngợi một phen, nhưng nàng quá hiều y rồi, lách sang một bên, ôm lấy tay Kiều Xảo Nhi, hai cô gái cười khúc khích.

Biết làm sao, nhà có tới ba cô gái, một mình y là nam nhân, âm thịnh dương suy, chắc chắn bị bắt nạt, không biết bao giờ mới được thỏa mãn mộng tưởng trái ôm phải ấp, Tả Thiếu Dương tạm bỏ qua, hỏi:

- Chỉ Nhi, nàng định trồng hoa toàn bộ chỗ này sao?

- Không, hoa trồng trong bồn được rồi, nô tỳ trồng ít rau cải, chúng ta ăn rau không cần ra chợ nữa, vừa đỡ tốn tiền lại tươi.

Bạch Chỉ Hàn nhìn quanh:

- Tiếc là mảnh đất này nhỏ quá, nếu không có thể trồng một ít thuốc thiếu gia cần rồi.

Tả Thiếu Dương lòng máy động, khí hậu ở Hợp Châu và Trường An khác nhau tương đối nhiều, một số thuốc ở Hợp Châu không trồng được như sâm Hoa Sơn, đảng sâm, hương hồng thiên, những cây này đều là đặc sản bản địa Thiểm Tây, có thể trồng được ở Trường An, hơn nữa là thứ thuốc thường dùng, ví như đảng sâm, có tác dụng thay thế nhân sâm ở mức độ nhất định, còn có thể bổ huyết, giải quyết phần nào nhu cầu thuốc cho người nghèo.

Nghĩ tới đó buột miệng nói:

- Chúng ta mua mảnh đất trồng thuốc thì tốt rồi.

Kiều Xảo Nhi nghe thế bĩu môi:

- Phu quân, kinh thành đất đai đắt đó, chàng mua về trồng thuốc, định bao đời mới hoàn nổi vốn.

Đúng thế thật, ý tưởng cao vời vừa hiện lên bị thực tế bóp nát tan tành, đợi giàu lên tính sau, Chúc Dược Quỹ nói khai xuân sẽ dùng thứ phụ tử đặc biệt kia lấy tiếng, mở cánh cửa thị trường kinh thành, lần trước bản điều tra thị trường Tả Thiếu Dương đưa về làm ông rất mừng, trước kia ông luôn muốn thị trường béo bở này.

Bây giờ cổ phần Tả Thiếu Dương ở Hằng Xương dược hành đã lên tới 7%, tính ra hoa hồng mỗi tháng chia mỗi tháng 17 quan, dù sinh hoạt Trường An đắt đỏ, một nhà bốn người bọn họ một tháng 10 quan cũng dư dả lắm rồi.

Từ khi chuyển tới nhà mới này, Tả Thiếu Dương rất tích cực khám bệnh cho hàng xóm láng giếng gia cảnh bần hàn như Ngưu bả thức không ít, với nhà đặc biệt khó khăn còn miễn giảm tiền thuốc, số tiền này Tả Thiếu Dương bỏ ra, mọi người cảm kích lắm, lại không có gì báo đáp, cho nên cứ gặp ai cũng giúp y tuyên truyền, cho nên người tới y quán tìm Tả Thiếu Dương khám bệnh nhiều lên.

Chuyện đó tất nhiên là tốt, nhưng mục đích chính của Tả Thiếu Dương ở chỗ khác, trong nhà có ba cô gái thôi, y đi suốt ngày, không yên tâm. Người Quan Trung hào khí trượng nghĩa, nhận ân một báo đáp gấp mười, y bỏ chút tiền coi như thuê được vô số hộ viện hết lòng như thế, thấy mình lãi lớn rồi.

Hôm đó Tả Thiếu Dương đang chẩn bệnh tại y quán, đột nhiên xa xa nghe thấy tiếng chiêng la mở đường, người đi đường vội vàng chạy sang bên tránh, cản đường quan viên là bị đánh đòn thậm chí vào nhà lao như chơi.

Cái này thi thoảng cũng nghe thấy rồi, ở thành Trường An này đừng nói gì tới quan, công tước hơn bốn mấy vị, hầu tướng trăm vị, bá tước thì đông nhung nhúc, quan lại không khác gì chó chạy ngoài đồng, chỉ là cái y quán đông nam này ở chỗ bách tính bình thường, thanh bình một chút.

Tiếng chiêng la lần này tới gần, phát ngay ra ở cửa:

- Lại bộ thị lang Bành đại nhân tới, người không liên quan tránh đường.

Liêu y chính vội chạy ra thúc giục ba y chính bọn họ ra cửa nghênh đón, những y công, châm công, dược công, hỏa kế, dược đồng không có tư cách này, cúi đầu đứng tại chỗ.

Vị lại bộ thị lang này thì Tả Thiếu Dương tất nhiên biết, hơn một tháng trước tới lại bộ nhận lệnh bổ nhiệm có tới đáp tạ ông ta theo lệ, khi đó Bành Bính ho suyễn rất nặng, thiếu chút nữa ngạt thở, Tả Thiếu Dương còn châm cứu cho ông ta, chỉ là khi đó ông ta không tin tưởng y thuật của y lắm, lần này chẳng lẽ tới tìm mình khám bệnh?

Nghĩ tới đó phủ định ngay, nếu chỉ khám bệnh thì cần gì cầu kỳ thế này, quan viên cấp bậc như Bành Bính, gọi mình tới phủ khám bệnh là được rồi, hà tất tới đây cầu y, vậy là có nguyên nhân khác.

Cỗ xe ngựa dừng lại, có phó tòng vén rèm, Bành Bính xuống xe, vừa đi vừa ho.

Liêu y giám bước nhanh tới, lưng cong xuống một góc độ Tả Thiếu Dương thấy không tốt cho mấy ông già tuổi này:

- Ti chức tham kiến Bành đại nhân.

- Ừ.. khụ khụ..

Bành Bính vỗ vỗ vai ông ta, gật đầu với từng người, tới Tả Thiếu Dương thì vui vẻ nói:

- Tả đại nhân, bản quan còn lo ngươi đi xuất chẩn rồi... Khụ khụ...

Không ít người kinh hãi, Bành đại nhân tới đây là vì Tả Thiếu Dương, ông ta là quan tứ phẩm, thế mà hạ cố tới khu nghèo khổ này vì viên quan cửu phẩm, rốt cuộc vị thám hoa lang này thân phận thế nào, người sinh lòng ngưỡng mộ, thậm chí ghen tỵ không ít, có điều chắc chắn sau này không ai dám tỏ thái độ thù địch với y, người ta không phải là y quan, mà là quán lớn thực sự, còn là người quản mũ trên đầu, ai dám đùa.

Tả Thiếu Dương thì không thấy hay ho gì hết, y thà khám bệnh cho một trăm bách tính chứ không muốn khám bệnh cho một quan viên, vì sao, phiền phức chứ sao, quan càng to càng phiền, người ta tới tận đây phiền gấp mấy:

- Ti chức không dám.

- Khụ khụ... Khách sáo gì, hôm nay ta tới đây không phải là quan trên... Tới đây khám bệnh, là bệnh nhân... Khụ khụ..

Lần trước gặp nhau, Bành Bính rất hiền hòa, nhưng không tỏ ra thân thuộc thế này, chuyện đó kệ đi, Tả Thiếu Dương nghe tới khám bệnh, chú ý ngay tới tiếng ho ông ta khàn rồi, bệnh tình đã vào giai đoạn nghiêm trọng, không lề mề nữa:

- Đại nhân, mời vào trong để ti chức xem bệnh.

Bành Bính gật đầu nắm cánh tay Tả Thiếu Dương, đi vào phòng khám bệnh.

Vào trong phòng, Tả Thiếu Dương kéo ghế của mình cho Bành Bính ngồi, nhưng ông ta lại vén áo ngồi ở ghế người bệnh, nhìn đám Liêu y giám đi theo, xua tay:

- Bản quan nói rồi, khụ khụ khụ... Hôm nay ta tới đây chỉ là bệnh nhân, ai về chỗ người nấy đi, đừng để vì bản quan ảnh hưởng tới khám chữa bệnh... Khụ khụ... Nhiều người bệnh đang đợi đó...

Chỉ một câu này của Bành Bính làm Tả Thiếu Dương tăng thêm không ít thiện cảm.

Đám Liêu y giám rối rít vâng dạ lui ra, mắt nhìn Tả Thiếu Dương đầy nghi hoặc. Bọn họ vừa đi, Bành Bính liền cười vui vẻ:

- Xem cái mặt bọn chúng... Khụ, không biết suy đoán gì, thú vị, ha ha ha... thực ra ta chỉ đi ngang qua... Đang khó chịu, lần trước ngươi châm cứu dễ chịu lắm, châm cứu khụ khụ...

Lần trước có đánh giá ông ta là người hóm hỉnh, hóa ra là nổi hứng trêu chọc người khác, làm mình thót tim chứ, Tả Thiếu Dương nhanh chóng lấy kim châm châm cứu cho Bành Bính, châm cứu giảm ho của y không chữa được bệnh, song tổng hợp kiến thức huyệt đạo của y học Nhật cùng với phương tây, hiệu quả nhanh kéo dài hơn biện pháp châm cứu đương thời.

Chừng một tuần hương sau, Bành Bính thở phào:

- Tốt, tốt hơn nhiều rồi, vừa xong trên xe suýt nữa không thở nổi...

- Đại nhân, đừng trách ti chức nói câu này, bệnh của ngài so với lần trước gặp ti chức thì nặng hơn rất nhiều rồi, châm cứu chỉ là biện pháp tình thế, không trị được bệnh, đại nhân cứ để bệnh kéo dài như thế này... rất nguy hiểm.

Nếu là người bệnh bình thường, Tả Thiếu Dương đã nói là không sống được bao lâu:

- Ài, bản quan cũng biết thế, bệnh này của ta nhiều năm rồi, thái y cũng chịu thua.... Về sau gặp được vị danh y, có kê đơn cho ta, nhưng hiệu quả không được như ý miễn cưỡng trấn áp được bệnh, chính là cái đơn lần trước ngươi tới chỗ ta, có nói thuốc thì đúng, nhưng liều lượng không đủ... Thực ra vị danh y đó cũng nói, sức khỏe ta không chịu nổi thuốc mạnh, nếu là gặp ông ấy mấy năm trước, còn có cách... khụ khụ.

Bành Bính tuy đỡ ho hơn, nhưng nói chuyện vẫn vất vả, nói được một lúc mắt đỏ như chạy đường trường về:

- Nhưng ngươi cũng khá lắm nói bệnh giống vị danh y đó, rất khá.... Hôm nay ngươi nói bệnh của ta nguy hiểm, hẳn là nguy hiểm rồi.

Tả Thiếu Dương tò mò:

- Vị danh y trị bệnh cho đại nhân là ai thế?

- Là Tôn lão.

- Tôn lão?

Tả Thiếu Dương mừng rỡ:

- Là dược vương Tôn Tư Mạc sao? Dược vương khám bệnh cho đại nhân à?

- Ồ, ông ấy còn được gọi là dược vương à?... Ta không biết, có điều cũng đúng, ông ấy dùng thuốc rất chuẩn, hay dùng nhiều thuốc lạ, gọi là Dược vương không sai... Xem ngươi kìa, làm sao mà như nghe thấy mỹ nữ.

Tiếc quá, nếu biết đơn thuốc đó là do Tôn Tư Mạc kê, mình xin về rồi, cất kỹ trong nhà, mấy trăm năm sau bán khối tiền, bút tích của dược vương, đời sau muốn tìm cũng chẳng ra, Tả Thiếu Dương hưng phấn:

- Không giấu gì đại nhân, ti chức ngưỡng mộ Tôn lão lâu rồi, lần trước tới nhà tìm, tiếc là lão nhân gia không có nhà, nô phó nói, ông ấy ra ngoài tu luyện tuần y rồi.

-... Lần sau Tôn lão tới khám bệnh cho ta, ta sẽ cho gọi ngươi... Để ngươi biết ông ấy về.

- Vâng, đa tạ đại nhân.

Có thể nói sau Lý Thế Dân thì người Tả Thiếu Dương muốn gặp nhất chính là Tôn Tư Mạc rồi, nghĩ thôi đã thấy phấn khích, đồng thời một ý tưởng nảy ra trong đầu, nếu như mình chữa được bệnh Tôn Tư Mạc không chữa được, đây không phải cách gây ấn tượng tốt nhất sao, lúc đó xin gặp mặt, cơ hội cũng cao hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui