Đại Giá Quý Phi



(Gả)

“Ta nhớ ngươi…”

Giống như buổi tối của rất nhiều năm về trước, một câu “Ta nhớ ngươi” nhàn nhạt còn hơn ngàn vạn lời tỏ tình, trong lời nói chất chứa nỗi tương tư qua bao năm giống như ôm trọn lấy yếu mềm, khe khẽ hòa tan tất cả tâm tư trong lòng Mộc Thiên, lửa giận hừng hực dần dần chuyển thành yêu thương sâu sắc.

Bất đắc dĩ thở dài, Mộc Thiên, không, Long Ngự Thiên ba bước cũng chỉ cần hai bước xoải dài đã đến trước mặt Lí Tĩnh Lam, một tay ôm y vào lòng, giống như những lần trước, ôm đến xương cốt y phát đau, ôm đến y không cách nào hô hấp…

Long Ngự Thiên cũng không để ý đang có người  bên cạnh kinh ngạc nhìn bọn họ, một cái cúi đầu cắn lên chiếc cổ trắng ngần của y, cho đến khi trong lúc gần gũi nếm thấy chút vị máu tươi nồng đậm mới nhả, hơi đẩy người Lí Tĩnh Lam ra, đôi môi vương chút tơ máu khẽ nhếch, nói những lời bá đạo: “Không được lại rời khỏi bên cạnh ta! Không được tùy tiện rời đi nữa!”

“Không, ta muốn đi.” Lí Tĩnh Lam mỉm cười cự tuyệt, chứng kiến ánh mắt hắn biến đổi, liền tiếp lời: “Đi theo ngươi.”

Long Ngự Thiên ngốc lăng ra, ánh mắt chất chứa yêu thương mê đắm vô hạn nhìn y, mỉm cười tựa lên trán y, “Đáng ghét! Nghĩ xem ta tốt xấu gì cũng đã từng là quân chủ một quốc gia, nhưng lần nào cũng bị ngươi khi dễ!” Tiếp đó trước mặt một đống tượng bị hóa đá mà cực kỳ từ tốn hôn lên đôi môi mềm mại đã từng nghĩ rằng không bao giờ còn được chạm vào kia.

Lí Tĩnh Lam len lén vươn tay vòng quanh cổ hắn, nhẹ nhàng đáp trả nụ hôn của hắn. Chạy trốn lâu như vậy, lánh nhiều năm như vậy, kháng cự qua mấy nghìn ngày đêm, nhưng chung quy trốn không được lòng, kháng cự không nổi tình y…

Dù cho không thể lưu lại hậu thế thì đã sao? Dù cho bị thế nhân khinh bỉ lại thế nào? Yêu chỉ là yêu, nắm chặt liền không muốn buông tay ra nữa…… Chỉ là vì sao mình không thể hiểu được đạo lý trong đó sớm hơn một chút? Cũng may lúc này có thể hiểu được cũng không xem là đã quá muộn.

“Lí thúc thúc, phụ thân tại sao lại muốn ăn miệng miệng của thúc thúc xấu xa đó vậy?” Mộc Thanh Tranh ngửa khuôn mặt ngây thơ kéo kéo tay áo của Lí Nho Sinh.

“Ưm? Khụ khụ!” Lí Nho Sinh bị hành động dũng cảm này chủ nhân làm cho sợ ngây người bất thình lình hoàn hồn, không được tự nhiên ho khan hai tiếng, nhìn tiểu chủ nhân trong tay, trên mặt có màu hồng khả nghi, “Đó là vì cha người đang trả thù cho người, tốt lắm, chúng ta về nhà trước đi, cha người báo xong thù cho người rồi sẽ về.” Nói xong Lí Nho Sinh liền ôm Mộc Thanh Tranh bỏ đi. Chắc không cần phải báo cáo với chủ nhân chứ? Dù sao hắn cũng không có thời gian để nghe.

Cho đến khi Lí Tĩnh Lam thấy mình sắp ngạt thở mà chết, Long Ngự Thiên rốt cuộc đẩy người y ra, hai người ngắm nhìn nhau, cùng trông thấy lửa dục gợn sóng trong mắt nhau. Lí Tĩnh Lam lúc này mới nhớ ra, bọn họ vậy mà lại dám hôn nhau ngay trong đại viện nhà mình, không kềm nổi vội đẩy Long Ngự Thiên. Long Ngự Thiên nhất thời không kịp phòng bị rốt cuộc bị y đẩy lùi lại vài bước, mới phát hiện hoàn cảnh của bản thân, hạ nhân bên người chẳng biết từ khi nào đã lui đi hết, trong đình viện to như thế chỉ có hai người bọn họ đứng đối diện, không khỏi có hơi xấu hổ.

Một trận gió thổi qua, cuộn cuộn cát bụi bốc lên khỏi mặt đất, trầm mặc lặng lẽ.

Lại trầm mặc…

Cuối cùng, ngay lúc trận gió lạnh lần nữa thổi tới trên mặt, Long Ngự Thiên sực tỉnh, nhưng lại luống cuống như một thiếu niên làm sai chuyện, xấu hổ gãi gãi đầu, nhìn Lí Tĩnh Lam mặt không chút thay đổi trước mắt. Tại sao lần thứ hai tương phùng lại là cái dạng này?

“Vậy…” Long Ngự Thiên mở miệng, cũng không biết nên phải nói những gì.

“Ừm?” Lí Tĩnh Lam nhướng mày chờ câu sau của hắn.

“Cái đó… Ta đi trước…”

“Ừm.”

“A?” Chẳng lẽ y không muốn nói gì sao? “Ta… Ta sẽ sai người đem mấy thứ bị đập hư tới.”

“Ừ.”

“Ta đi đây a.”

“Được.”

Long Ngự Thiên xoay người, đi được hai bước lại ngoảnh đầu, “Ta đi thật đó a!”

“Ừ, đi đi!”

“Ngươi…” Muốn nói cái gì đó, rồi lại không biết nên nói cái gì, cuối cùng Long Ngự Thiên chỉ đành chán nản quay người đi về phía cửa.

“Nhớ đưa đồ tới nhiều nhiều một chút, ít nhất phải gấp năm lần mấy thứ bị ngươi đập hư, còn phải là thượng hạng nữa.” Lí Tĩnh Lam thản nhiên nói sau lưng hắn.

“Ưm?” Long Ngự Thiên lại quay lại, khó hiểu nhìn y.

“Sính lễ.” Lí Tĩnh Lam mỉm cười khẽ, chớp mắt chạy vào thính đường.

“Ừ! Biết rồi!” Long Ngự Thiên dùng sức gật đầu, miệng gần như toét tới tận mang tai, nhìn người kia đầu cũng không quay lại lao vào thính đường, đóng cửa phòng, lúc này mới phi thân bay đi, chớp mắt biến mất tiêu.

Lí Tĩnh Lam dựa vào cửa phòng đưa tay sờ sờ lên khuôn mặt nóng hổi, không khỏi khẽ cười thành tiếng, y vậy mà… Y vậy mà lại đòi sính lễ của người ta, xem mình như nữ nhân mà gả đi! Ngẫm lại thật không cam tâm, tại sao không phải là hắn đưa ra yêu cầu chứ? Có điều nhớ tới vẻ luống cuống của hắn lúc đó thật đúng là đáng yêu mà! Đã từng ở ngôi vua mà cũng để lộ ra vẻ mặt đáng yêu như thế, e rằng trên thế gian này chỉ có một mình mình nhìn thấy thôi sao? Tính ra y cũng không xem như phải chịu thiệt gì lắm.

Long Ngự Thiên rời đi được một lúc lâu sau, từng rương hòm bảo vật được người ta cột tơ lụa đỏ thẫm khiêng vào trong quốc cữu phủ. Lâm Lộc cùng thê tử của mình trở về phủ, nhìn thấy trong tiểu viện chất đầy xếp đống những rương lớn, Trương Bưu đang đứng ỉu xìu trong viện nhìn những cái rương đó, thì trong lòng không sao hiểu nổi.

“Đây là cái gì?”

Trương Bưu nghe tiếng ngẩng đầu, gọi một tiếng Lâm thúc, khom người mở vài cái rương, “Người tự nhìn đi!”

Lâm Lộc tức khắc trợn trừng hai mắt, ngây cả ra nhìn chằm chằm vào từng rương hòm châu báo ngọc khí, vải hoa tơ lụa, “Này này này…” Ngón tay run rẩy chỉ vào cái rương hết nửa ngày cũng không ra được một câu kết luận.

“Phiền nhích ra một chút.”

Lâm Lộc cứng ngắc xoay người, nhìn mấy người nâng ba cái rương đang chờ lão nhường đường, phía sau còn có người khiêng bàn ghế gì đó, khỏi đoán, tuyệt đối là giá trị xả xỉ.

Lâm Lộc lách người qua một bên, chờ người ta đặt rương xuống xong mới hỏi: “Tiểu ca nhi, xin hỏi là ai bảo đưa tới vậy?”

Người khiêng rương vỗ vỗ tay, lau lau mồ hôi trên trán, trời lạnh cực kỳ mà mấy lần khiêng rương tới lại tuôn ra một thân mồ hôi, “Là lão bản của chúng ta, ông mau sai người chuyển mấy thứ trong viện ra đi, tiếp theo còn mấy rương nữa lận!” Nói xong vung tay dẫn người rời đi, để Lâm Lộc đứng cứng họng tại chỗ không biết nên nói cái gì.

Khi chập choạng tối, Lí Vệ Đình và Lí phu nhận cũng đã về phủ rồi, nhìn thấy rương hòm trong viện cũng không khỏi hoảng hốt, “Đây là sao?” Lí Vệ Đình hỏi bọn hạ nhân đang bận bịu dọn dẹp đồ đạc.

“Lão gia.” Lâm Lộc từ trong đám người đi ra, tới cạnh Lí Vệ Đình, “Ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nghe Trương Bưu nói hồi chiều có một kẻ quái dị vào phủ, ôm thiếu gia…” Lâm Lộc nhìn sang bên cạnh một chút, tiếp đó nói bên tai Lí Vệ Đình: “Loạn hôn một trận, hơn nữa người này còn là một nam nhân.”

Lí Vệ Đình sửng sốt nhìn Lâm Lộc, Lâm Lộc gật đầu với y, cả người Lí Vệ Đình không khống chế được mà run rẩy, hỏi: “Thiếu gia đâu?”

“Thiếu gia đang ở trong phòng ngủ, mặc cho ta có gọi thế nào cũng không mở cửa.”

Lí Vệ Đình vượt qua đống rương hòm đặt lộn xộn trong viện, nhanh bước về phía phòng ngủ của Lí Tĩnh Lam, Lí phu nhân không biết chuyện gì theo sát sau lưng y, “Lão gia, làm sao vậy? Phát sinh chuyện gì rồi?”

Lí Vệ Đình mím chặt môi không nói, ra sức đấm vào cửa phòng Lí Tĩnh Lam, “Tĩnh! Mở cửa, ta là cha đây! Mở cửa mau!”

Cửa phòng được người bên trong mở hé ra một khe, Lí Tĩnh Lam ló đầu nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Cha.” Sau đó cúi đầu không nói, y vẫn chưa nghĩ ra nên nói chuyện này với phụ thân như thế nào mới được, rằng y cư nhiên trong lúc xúc động mà tự gả mình đi!

Lí Vệ Đình dùng sức đẩy mở cửa, kéo người Lí Tĩnh Lam xoay một vòng, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm, “Y không làm con bị thương chứ? Đừng sợ, y lúc này không còn là Hoàng thượng nữa, Ngạc Uyển quốc vẫn là thiên hạ của Ngân Diệp, y không dám làm gì con đâu!”

Lí Tĩnh Lam lặng lẽ không nói, dè dặt liếc nhìn Lí Vệ Đình, lại nhìn Lí phu nhân ở bên cạnh, muốn nói lại thôi.

“Tĩnh, con chẳng phải là muốn nói gì sao?” Lí phu nhân hỏi.

Lí Tĩnh Lam gật đầu, nhẹ nhàng lùi khỏi Lí Vệ Đình vài bước, “Cha… con đã tự gả mình rồi.”

“Ừm, gả đi thì tốt.” Một lòng một dạ đang nghĩ làm cách nào mới có thể khiến cho Long Ngự Thiên không gặp được Lí Tĩnh Lam nữa, Lí Vệ Đình không nghe rõ y nói gì đã liền gật đầu đáp, lập tức lại cảm thấy có điều gì đó là lạ, “Cái gì? Gả mình đi? Cái gì gọi là con tự gả mình đi?”

Lí phu nhân cũng ngạc nhiên, cau mày nhìn con mình, chờ y giải thích, nói thế nào thì Tĩnh cũng là một nam nhân, bảo cưới cũng không sao, còn nói gả đi, này chưa biết phải gọi là gì a?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui