Đại Giá Quý Phi



Phiên ngoại thiên chi thập bát niên tiền

Mười tám năm trước, Vân Lan quốc vẫn còn là một tiểu quốc phụ thuộc vào quốc gia khác, bên trong nước chinh chiến liên miên nhiều năm, thật là chiến tranh không ngừng, dân chúng lầm than.

Một năm đó, đúng là một năm lửa chiến rực cháy nhất, mà tân đế Vân Phàm tuổi còn trẻ. Ngay trước khi lâm vào nguy cơ vong quốc, các đại thần đã nhiều lần thương nghị, cuối cùng đi đến quyết định dùng phương thức cổ xưa nhất nhưng cũng hữu hiệu nhất để giải quyết tạm thời mối nguy cơ này – hòa thân.

Đông Kì lúc đó còn là một đại quốc, cũng là một quốc gia có đủ tính xâm lăng nhất. Đội ngũ hòa thân do Vân Phàm đế đích thân chỉ huy tiến đến, để biểu thị thành ý của Vân Lan quốc.

Rất suôn sẻ, Trưởng công chúa lúc ấy của Đông Kì đại quốc thật đúng là đã hợp ý Vân Phàm đế tướng mạo đường đường, ôn hòa nho nhã này, nhưng Trưởng công chúa đó lại là hạt minh châu trong tay quốc vương Đông Kì, từ nhỏ đã bá đạo, hay đố kỵ, sau khi biết được Vân Phàm đế ở Vân Lan quốc nguyên lai đã có một vị phi tử, thậm chí còn đang mang thai, Trưởng công chúa tuy ngoài mặt không nói gì, nhưng đã ngầm phái sát thủ đi.

Ngày thứ ba khi Vân Phàm đế khởi hành về nước, trong hoàng cung Vân Lan quốc xuất hiện một nhóm thích khách, nhưng may mắn thay khi ấy có đệ đệ của Vân Phàm đế và tình nhân hắn đang ở đó, Di phi nương nương này và đứa con trong bụng nàng mới có thể nhặt về được hai cái mệnh.

“Di tỷ tỷ, tỷ có biết những người này không?” Lí Tương Đình tháo khăn che mặt của hắc y nhân ra, hỏi Di phi đã sợ đến ngây người.

Di phi lắc đầu, “Có thể là có người phái tới ám sát Hoàng thượng không?”

Vân Cảnh lắc lắc đầu, phất tay sai người đem thi thể ra ngoài, “Không đâu, Hoàng thượng đã đến Đông Kì quốc hòa thân, đây là chuyện mọi người đều biết, ai lại lúc này phái sát thủ vào cung ám sát Hoàng đế a? Rất rõ ràng, bọn chúng là nhắm tới người.”

“Sao lại thế?” Di phi tức khắc bay mất sáu hồn, “Bọn họ tại sao lại muốn ám sát ta? Là ai muốn ám sát ta?”

“Di tỷ tỷ, tỷ trước tiên đừng hoảng hốt, tỷ ngồi xuống uống chén trà, chúng ta từ từ nghĩ cách.” Lí Tương Đình đỡ nàng ngồi xuống, rót một chén trà cho nàng, ngẩng đầu dùng ánh mắt hỏi Vân Cảnh.

“Này… Ta cũng không rõ chuyện gì đã xảy ra, ta sẽ cho người điều tra trước xem sao!”

Nghe trả lời của Vân Cảnh, Lí Tương Đình tức giận dậm chận, “Còn điều tra? Chờ người điều tra xong rồi, nói không chừng Di tỷ tỷ đã sớm mất mạng!”

“Vậy nàng nói xem phải làm sao bây giờ?”

“Ta thấy không bằng thế này,” Lí Tương Đình đôi mắt xoay xoay vừa chuyển, lao qua trước mặt Vân Cảnh nói: “Di tỷ tỷ lúc này ở hoàng cung đã không còn an toàn nữa, không bằng người tiếp nhận Di tỷ tỷ vào trong cung của người ngụ, ta đây, sẽ lưu lại làm Di tỷ tỷ, ta cũng biết chút võ công, cho nên ngay cả có thích khách đến ta cũng không sợ! Sau đó những thứ khác sẽ chờ sau khi Hoàng thượng hồi cung rồi lại định đoạt! Các người thấy thế nào?”

“Liều lĩnh! Quả thực là quá liều lĩnh!” Vân Cảnh không nghĩ nhiều liền một hơi bác bỏ đề nghị của nàng.

“Ta trái lại cho rằng cách này có thể làm được.” Di phi được cung nữ dìu đến trước mắt Vân Cảnh, “Ta cảm thấy đề nghị của Tương Đình không tồi, ta biết người đang lo lắng Tương Đình sẽ gặp nguy hiểm, nhưng Tương Đình chẳng phải biết võ công sao? Chúng ta chỉ cần phái thêm nhiều người bảo vệ nàng là được. Chẳng lẽ Vân Cảnh người nhẫn tâm chứng kiến ta và cháu trai chưa ra đời của người chết thảm trong cung sao? Hoàng thượng sau khi trở về người làm sao mà ăn nói với ngài a?”

“Ta…”

“Đi mà đi mà, Vân Cảnh, hảo Vân Cảnh của ta, người cho ta chơi đùa trong cung hai ngày thôi!” Lí Tương Đình như con mèo cọ vào chân làm nũng với hắn.

“Được rồi được rồi!” Vân Cảnh đánh không lại dây dưa của nữ tử mình yêu, đành phải đáp ứng, “Vậy anh nàng bên kia thì làm sao đây?”

“Chuyện này dễ lắm, ta sẽ nói với huynh ấy ta đến Niệm Từ am thanh tu rồi!”

Vì thế, vào lúc ban đêm, Vân Cảnh liền lén lút đưa Di phi về Vương phủ, đưa cô nương mình yêu lưu lại nơi ngọn nguồn nguy cơ.

“Ta hối hận, ta thật sự rất hối hận, hối hận ta lúc đó như thế nào lại đáp ứng nàng đây?” Vân Đế che mặt khóc, lộ ra vẻ hối tiếc tràn ngập trên khuôn mặt đã phong sương.

“Kế tiếp ra sao?” Lí Tĩnh Lam rót một chén trà cho hắn, “Sau đó nhất định còn xảy ra chuyện nữa chứ? Bằng không như thế nào lại có ta đây?”

“Sau đó…” Vân Đế uống một ngụm trà, hít sâu một hơi làm dịu tâm tình của mình.

Nửa tháng sau khi về nước, cũng thuận lợi kết hôn với Trưởng công chúa rồi, hơn nữa còn phong hậu cho nàng.

Sau khi hạ triều, Vân Phàm đế đã mấy tháng không gặp ái phi vội vội vàng vàng tiến đến hậu cung, nhưng không ngờ, đón hắn trong Thanh Trúc viên lại không phải là ái phi của hắn, mà là một nữ tử hắn không quen biết.

“Dân nữ Lí Tương Đình khấu kiến Hoàng thượng.” Lí Tương Đình nhìn thấy hắn cũng không chút hốt hoảng, hành lễ quỳ xuống.

“Nàng…” Vân Phàm đế nhìn quanh, không biết nên hỏi như thế nào.

“Hoàng thượng là tìm Di tỷ tỷ sao?” Lí Tương Đình đứng dậy, đi tới cửa nhìn ra ngoài, sau đó đóng cửa phòng, “Hoàng thượng mời theo thần đến đây, Di tỷ tỷ ở ngay bên trong.”

Vân Phàm đế vẻ mặt mê muội, đi theo Lí Tương Đình mặc y phục quý phi vào phòng trong.

Cửa vừa mở, một cung nữ liền lao đến, Vân Phàm đế đỡ nàng ổn định lại thân thể, đang định quát nàng không chút quy củ, liền phát hiện nữ tử trong ngực hắn chính là Di phi mình mong nhớ ngày đêm, “Này… Đây là chuyện gì?” Vân Phàm đế nhìn qua Di phi đang khẽ nấc, nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng trấn an, lại nhìn qua Vân Cảnh bên cạnh, “Chuyện gì đã xảy ra?”

“Hoàng huynh.” Vân Cảnh hành lễ xong, khẽ thở dài một tiếng, “Có người muốn giết Di phi nương nương.”

“Cái gì?” Vân Phàm đế kinh hãi, một tay gắt gao ôm Di phi vào ***g ngực, cảm giác sợ hãi tràn ngập trong lòng, “Cái… Ai muốn giết ái phi của trẫm?”

“E rằng là Hoàng hậu.”

“Vì cớ gì?” Vân Phàm đế khó hiểu, “Trẫm đã tự mình đưa nàng từ Đông Kì cưới về nước, hơn nữa còn phong hậu cho nàng, nàng vì sao lại muốn giết ái phi?”

Vân Cảnh lấy một phong thư gấp lại từ trong ngực đưa cho Vân Phàm đế, “Đây là người của thần đệ bí mật điều tra được, Hoàng hậu từ nhỏ đã bá đạo, mang trong lòng đố kị nặng, ham muốn chiếm giữ rất mạnh, thần đệ nghĩ, nàng ta có thể sẽ không buông tha cho Di phi nương nương và hoàng tử trong bụng nàng.”

“Vậy… vậy trẫm… Trẫm nên làm gì bây giờ?”

“Hoàng thượng.” Di phi vẫn chưa hề mở miệng từ trước ngực Vân Phàm đế ngẩng đầu lên, dung nhan lê hoa đái vũ càng đặc biệt gợi người thương hại, nhìn đến Vân Phàm đế trong lòng đau xót, “Thần thiếp mấy ngày nay luôn ở Cảnh Vương phủ, nơi đó rất an toàn, thần thiếp định sau khi sinh nở thần thiếp mới trở về cung, khi đó, thần thiếp dù có chết, cũng để lại được long chủng cho Hoàng thượng, thần thiếp chết cũng nhắm mắt…”

“Nói ngốc nghếch gì chứ? Trẫm sẽ không để nàng chết!”

“Thần thiếp hiểu, vận mệnh Vân Lan quốc hiện nay rất nguy hiểm, hết thảy đều phải dựa vào Hoàng hậu nương nương, cho nên Hoàng thượng, ngàn vạn lần đừng vì thần thiếp mà làm cho Hoàng hậu nương nương không vui, thần thiếp chịu ủy khuất một chút cũng không sao, thần thiếp chỉ cần biết Hoàng thượng yêu thần thiếp là được rồi.”

Vân Phàm đế nhẹ nhàng lau đi dòng lệ đứt đoạn của Di phi, hít sâu một hơi, càng ôm nàng vào lòng gắt gao hơn, chớp chớp đôi mắt ướt, “Trẫm yêu nàng, trẫm cả đời này chỉ yêu nàng một người. Các người, trẫm nhất định sẽ hảo hảo thống trị quốc gia, trẫm nhất định sẽ bảo vệ nàng và đứa con.”

Cứ như vậy, Vân Cảnh lại mang Di phi về Cảnh Vương phủ, vì không để cho Hoàng hậu nương nương sinh lòng ngờ vực, tiếp tục lưu Lí Tương Đình lại trong cung…

“Ta vẫn không biết, nàng khi đó vậy mà lại đang mang thai con ta, cũng chính là con và tỷ tỷ con.” Vân đế nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của Lí Tĩnh Lam, tựa hồ muốn nhìn thấy bóng dáng người yêu xưa, nhưng đứa bé này tướng mạo lại rất giống hắn, “Hoàng hậu nương nương cũng không phát hiện được, hoàng huynh cũng luôn lấy lý do thương thảo đại sự quốc gia, vời ta vào cung hoặc đến Vương phủ của ta, mỗi lần nhìn bọn họ ân ái, ta lại đặc biệt nhớ Đình Nhi, nhưng ta cũng không thể đến thăm nàng, bởi vì Hoàng hậu nương nương đã bố trí tai mắt trong cung, ta không thể mạo hiểm như vậy. Cho đến tám tháng sau, ngày Quân Triết đầy tháng, hoàng huynh mới nói cho ta biết, Đình Nhi mấy tháng này ở trong cung sống qua thật không ổn, cơ thể nàng rất suy nhược, có thể sẽ sinh non.”

Vân đế một phen lau mặt, ôm ngực hít sâu mấy hơi, mới tiếp tục chậm rãi kể: “Ta không cách nào khống chế bản thân, ta ấn hoàng huynh xuống đất, hung hăng đánh y, ta liều lĩnh vọt vào trong cung, nhưng nàng lại đóng cửa không gặp ta, ta biết nàng không muốn ta nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của nàng, nàng không muốn ta tự trách mình, nhưng nàng không biết, nàng càng không cho ta nghĩ, càng khiến ta cảm thấy hổ thẹn, có lỗi với nàng.” Khi nói đến đây, Vân đế đột nhiên nắm hai tay Lí Tĩnh Lam, đôi mắt nhìn thẳng vào y hỏi: “Lam Nhi, con hận ta sao? Hận ta để cho mẫu hậu con rơi vào cảnh khốn cùng, nhưng ta lại bất lực.”

Lí Tĩnh Lam cúi đầu nhìn thoáng qua đôi tay khô héo kia, đôi tay đó đang run rẩy, phải nói là toàn bộ cơ thể Vân đế đang run rẩy, trong lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi, Lí Tĩnh Lam mỉm cười lắc đầu, “Đấy là lựa chọn của nàng, vì người, vì Di phi nương nương và Hoàng thượng, vì quốc gia này, biết rõ sẽ nguy hiểm mà còn lựa chọn như thế, nàng… là một nữ nhân lương thiện.”

“Đúng, nàng là một nữ nhân lương thiện.” Vân đế gật đầu, nhếch miệng cười khẽ một tiếng, “Hơn nữa còn là một nữ nhân ngốc nghếch khiến cho người ta phải lo lắng.”

“Sau khi sinh con, hoàng huynh vì để bù đắp nỗi ân hận cho chúng ta, đã ban thưởng nàng rất nhiều thứ, cũng tăng người đến bảo vệ nàng, không ngờ, một hành động đó hoàn toàn chọc giận Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu bắt đầu không còn kiêng nể nữa mà phái người đầu độc ba người mẹ con các ngươi, hoàng huynh cuối cùng không thể chịu đựng được đã tước phong hào Hoàng hậu của nàng ta, Đông Kì quốc đưa quân áp sát, Đình Nhi trong một ngày đêm mang con và tỷ tỷ của con trốn ra khỏi cung sau đó liền không còn tin tức. Vân Lan quốc và Đông Kì quốc chinh chiến năm năm, không biết là mẹ con sau khi qua đời ở trên trời có linh, không ngờ đình chiến một năm khiến cho sĩ khí các tướng sĩ đại chấn, cuối cùng làm cho Đông Kì quốc phải cúi đầu khuất phục.”

Sau khi Vân đế nói xong, bên trong một hồi im lặng, tĩnh đến chỉ có thể nghe được tiếng thở của nhau, Lí Tĩnh Lam cúi đầu thật thấp, không một nét biểu cảm, không biết y đang nghĩ gì.

Rất lâu, bất thình lình nghe được một tiếng cười khẽ, tiếp đó là tự giễu mà cười, dần dần, trở thành tiếng cười sằng sặc thê lương.

Vân Quân Triết thất thần từ trên ghế đứng lên, lùi về sau một bước, trên khuôn mặt tái nhợt hiện một nụ cười thảm thương, “Ha, ha ha! Ha ha ha ha… Khó trách, khó trách nhiều năm như vậy người cho tới bây giờ cũng không để mắt đến ta, khó trách bất luận ta có làm gì cũng không chiếm được tán thưởng của người, nguyên lai… nguyên lai ta vốn không phải là con của người!” Vân Quân Triết gào to, cười điên cuồng, nhưng lại vô hạn bi thương.

“Ngã phật từ bi, thiện tai thiện tai.” Ngoài cửa vang lên một thanh âm, đại môn đóng kín bị người mở ra.

“Hoàng… Hoàng thượng, vị sư thái này có kim bài do Hoàng đế ban cho, nô tài không thể ngăn cản.”

Vân đế phất phất tay để tiểu thái giám quỳ trên đất rời đi, đứng lên đến trước mặt vị sư thái đó, hé miệng thở dốc, lại không biết nên nói gì.

“Chuyện cũ trước kia đã như mây khói thoảng qua, Hoàng thượng cần gì phải nói với đồ tăng nhi phiền não đây?”

“Trẫm không làm được, không làm được nhẫn tâm như người thế kia, có thể chặt đứt hồng trần, nếu không nhìn thấy con ta một lần.”

Sư thái im lặng, đứng một lát thì rời đi, xoay người hướng ra ngoài cửa, khi lướt qua bên Vân Quân Triết, thoáng dừng chân, sau đó tiếp tục đi về phía cửa, “Có tức là không, không tức là có, thế gian vạn vật, tứ đại giai không, có thì sao? Không thì sao?”

Mọi người nhìn bóng lưng đó biến mất trong bóng đêm, đều không lên tiếng hỏi, Vân Quân Triết tựa hồ đã tỉnh lại, cười khẽ một tiếng, quỳ xuống hướng về phía Vân đế, rồi thất thần đi ra ngoài cửa. Quỳnh Ngọc Công chúa do dự chốc lát, theo sát sau lưng.

“Lam Nhi, phụ hoàng muốn nói chuyện với con.”

Lí Tĩnh Lam mỉm cười, đứng dậy, “Thảo dân mệt mỏi, không muốn nói gì cả, trừ khi là Hoàng thượng bằng lòng cho ta quay về Thánh Long quốc.”

“Con…” Vân đế cảm thấy một trận choáng váng, đỡ bàn ngã ngồi lên ghế, “Chẳng lẽ con liền như vậy chán ghét làm con của trẫm sao? Chẳng lẽ con không muốn bảo vệ vùng đất mẹ con đã dùng tính mạng để đối lấy biên cương này sao?”

“Ta đến nơi này, chỉ là muốn biết nguyên do mọi việc, giờ đây tất cả đều đã rõ ràng, ta đương nhiên không cần phải ở đây nữa.” Lí Tĩnh Lam chậm rãi xoay người, nhìn Vân đế trợn trừng mắt, đột nhiên có chút không đành lòng, vì thế nhẹ giọng, “Hoàng thượng, Di phi nương nương nói rất đúng, chuyện cũ đã qua như mây khói thoảng, người cần gì phải chấp nhất? Vân Quân Triết làm con người mười tám năm, mặc dù không phải con ruột của người, nhưng y cũng lưu giữ huyết thống giống như người chẳng phải sao? Ta tin y vẫn luôn xem người như cha ruột của mình, mà ta, cũng không thể bỏ lại cha mẹ đã dưỡng ta mười tám năm, để một mình mình ở nơi đây làm Hoàng thái tử.”

Đại môn nhẹ nhàng được đóng lại, Vân đế cũng vẫn chưa hồi tỉnh, hắn không biết chuyện gì đã xảy ra, hắn chỉ là muốn con mình trở lại bên cạnh mình, chỉ muốn cho y điều tốt nhất, cho y hết thảy mọi thứ hắn có thể, bù đắp y những hổ thẹn của hắn. Tình yêu của hắn đối với y, chẳng lẽ đều là sai lầm sao? Vì sao? Vì sao con trai ruột của hắn không nhận hắn? Đình Nhi, nàng nếu ở trên trời có biết, nàng có thể nói cho ta biết hết thảy chuyện này rốt cuộc là vì sao không? Vì sao…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui