Đại Hào Môn

Trận bán kết thứ hai là giữa con chó ngao Tây Tạng của Đoạn Khổng Tước và con Bori của khách nhân Yến Nam mang đến.

Hai con chó đấu hình thể tương đương nhau, vòng đấu bảng đều là sau hai mươi mấy phút khổ chiến mới đạt được cấp thắng thảm. Trận này bọn Tiêu Thiên không đặt cược, đang nén sức cho trận chung kết.

Dựa theo trạng thái dũng mãnh phi thường con Thổ Tá chiến thắng con Caucasus vừa rồi, bất kể hai con chó đấu này con nào chiến thắng, hẳn cũng không phải là đối thủ của Thổ Tá.

Đợi tới trận chung kết, cược lần nữa cũng không muộn.

Quả nhiên, hai con chó đấu này lại đánh rất gian khổ, khoảng chừng nửa giờ, sắp hết thời gian thi đấu, con chó ngao Tây Tạng cuối cùng đã đánh bại con Bori, giành được tư cách bước vào trận chung kết.

Trận bán kết này đánh xong, nhân viên công tác đem hai tờ chi phiếu tiền mặt vào phòng bao.

Là chi phiếu Diệp đại thiếu và Uông nhị thiếu gia ký.

- Hai vị, cảm tạ.

Tiêu Thiên giơ giơ chi phiếu lên, hướng về Diệp Hạo Văn và Uông Thuật Văn ở phía đối diện cười nói.

Uông Thuật Văn hừ lạnh một tiếng, Diệp Hạo Văn lại khôi phục bình tĩnh, mỉm cười khoát tay áo, dường như lơ đễnh. Uông Thuật Văn hung hăng trừng mắt nhìn Diệp đại thiếu một mắt.

Hai triệu Uông nhị thiếu gia không phải là thua không nổi, mấu chốt là trong lòng không thoải mái, cảm giác bị Diệp Hạo Văn đùa cợt một phen.

Chẳng lẽ là cái gã này liên hợp với Tiêu Thiên âm thầm chơi mình một phen?

Thế đạo hiện giờ, chuyện gì cũng đều có thể phát sinh.

Đối với thủ đoạn của bọn người Diệp Hạo Văn và Tiêu Thiên kia, không thể không đánh giá cao.

Hai tấm chi phiếu, Tiêu Thiên đều giao cho Tề Bình, Tề Bình cũng không khách khí, nhận lấy. Tiêu Thiên không muốn chiếm tiện nghi của Tề Bình. Về phần một triệu bọn họ thắng kia, chắc hẳn Tề Bình cũng không dám nuốt, đến lúc đó tự nhiên sẽ đưa tiền mặt cho bọn họ.

- Nhị thiếu gia, đợi trận chung kết, chúng ta cược nhiều một chút nhé? Tôi xem chừng, tỉ lệ cược ít nhất là ba một. Bằng không, Nghiêm Bác đến quần đều thua sạch rồi.

Nhận lấy chi phiếu, Tề Bình cười ha hả nói.

Không đợi Tiêu Thiên trả lời, Tiểu Quế Tử lập tức nói:
- Đương nhiên rồi, chúng tôi toàn bộ cược hết.

Tiêu Thiên và Giang Vũ Thành đều gật gật đầu.

Mặc dù nói trận đấu chó không có xảy ra cái gì bất ngờ cả, nhưng trạng thái của hai con chó đấu chênh lệch quá mức rõ ràng, cũng là không cần phải hoài nghi.

Quả nhiên, đối với trận chung kết Nghiêm Bác khai ra tỉ lệ cược là ba một.

Trong trận chung kết "Cẩu Vương" khai ra tỉ lệ cược như vậy, vẫn là lần đầu. Bình thường mà nói, chó đấu có thể tiến vào trận chung kết, cũng sẽ không kém nhiều lắm. Đây không phải là ngộ chiến, mà là thông qua vòng đấu bảng, vòng bán kết để đi lên đấy. Chó đấu kém quá xa, căn bản không vào được trận chung kết.

Chỉ có điều lần này cũng thật sự là vừa vặn, vòng bán kết rút thăm, ngẫu nhiên rút được Thổ Tá và Caucasus cùng một đội, cũng có nghĩa là trận chung kết được tiến hành trước rồi.

Nhưng chỉ cần chủ của chó đấu hai bên không ai đề xuất không tham gia trận đấu, trận đấu kế tiếp cho dù lực cách xa, thì vẫn phải tiến hành. Xem ra nam khách nhân trẻ tuổi của phòng bao số sáu kia tính cách tương đương quật cường, biết rõ không địch lại, cũng muốn kiên trì tới cùng.

Tỉ lệ cược là ba một, đại đa số khách nhân vẫn cược cho con Thổ Tá của Tề Bình.

Nghiêm Bác sắc mặt trở nên thật khó coi.

Trong vòng mấy phút, tiền đặt cược y thu được cũng đã hơn chục triệu, đợi trước khi trận đấu chính thức bắt đầu, phỏng chừng có thể thu đến hai chục triệu tiền đặt cược. Cho dù là tỉ lệ cược là ba một, nếu như chó ngao Tây Tạng thua trận, y cũng phải bồi thường hơn sáu triệu.

Biết rõ chín mươi phần trăm là phải thua, nhưng tiền đặt cược này vẫn phải cắn răng làm tiếp.

Vậy cũng coi như là bất đắc dĩ của nhà cái.

- Nghiêm tổng, nếu như ông cảm thấy áp lực quá lớn, vậy bàn này một mình tôi tiếp.

Vào lúc đang ầm ầm, Đoạn Khổng Tước của phòng bao số sáu đứng lên, đi tới cửa sổ phòng bao, trong tay kẹp một điếu thuốc lá nghi ngút khói, chậm rãi nói.

Giọng nói tuy rằng không lớn, lại không một chút chịu ảnh hưởng bởi không khí hỗn loạn của hiện trường, mọi người ở đây gần như đều nghe được rõ ràng. Trong bãi lộn xộn trong nháy mắt liền an tĩnh lại, tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn về phía người trẻ tuổi ngoại lai sắc mặt tái nhợt này, cả đám lộ ra vẻ kinh ngạc.

Đây rốt cuộc là đặc biệt có niềm tin đối với con chó ngao Tây Tạng của mình, hay là nhiều tiền quá không có chỗ ném?

Có lẽ hai cái đều có đủ cả.

- Đoạn thiếu, hảo ý tâm lĩnh, vẫn là ta tự mình tiếp nhận.

Nghiêm Bác gượng cười, nói.

Đây cũng là vấn đề thể diện. Nghiêm tổng không thể khiến mọi người cảm thấy y ngay cả sáu triệu đều không bồi thường nổi. Mở trường đấu chó quy mô lớn như vậy, chút thực lực ấy cũng không có, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến kinh doanh sau này.

Nói trắng ra là, ở đây, sức hấp dẫn của đánh bạc không chút thua kém sức hấp dẫn của đấu chó.

Vì sao các trại nuôi chó khác đều không thể làm ra quy mô lớn như vậy? Không phải người ta nuôi dưỡng không ra chó ngoan, cái chính là không có tài lực lớn và mạng lưới quan hệ rộng rãi như Nghiêm Bác.

Đoạn Khổng Tước gật gật đầu, bỗng nhiên chuyển hướng sang Tiêu Thiên ở phòng bao số bốn, cười nói:
- Tiêu nhị thiếu gia, hay là chúng ta cũng chơi một phen bên ngoài trận nhỉ? Một so một, bốn triệu, như thế nào?

- Một so một?

Tất cả mọi người kinh hô lên, mở to hai mắt nhìn, ánh mắt nhìn Đoạn Khổng Tước thật giống như đang nhìn một kẻ điên bất trị.

Tuy rằng chó là chính ngươi nuôi dưỡng, có niềm tin là chuyện tốt. Nhưng chênh lệch vẫn ở đó, mà vẫn có chết cũng không nhận thua. Đó không phải là vô cùng tin tưởng, mà là đã uống nhầm thuốc.

Tiêu Thiên mỉm cười, ánh mắt hơi hơi híp mắt, nói:
- Đoạn thiếu, hai ta trước kia chưa từng gặp nhau nhỉ? Vô duyên vô cớ đưa bốn triệu cho ta, có chút không đảm đương nổi a. Vô công bất thụ lộc.

- Không sao, đây không phải thú vị sao? Dù sao mấy triệu đồng cũng không phải là chuyện gì to tát cả, ngươi thấy đúng không, Tiêu nhị thiếu gia? Lúc tôi ở phía nam, thường xuyên nghe bằng hữu nói rằng, các công tử đại thiếu ở thủ đô người nào cũng đều rất giỏi, coi tiền tài như phân, đêm nay xem như được lĩnh hội rồi.

Đoạn Khổng Tước mỉm cười nói, tươi cười nhìn qua một cách đặc biệt chân thành, hình như là từ đáy lòng đang tán thưởng công tử đại thiếu của thủ đô.

Tiêu Thiên liếc mắt sang bên cạnh một cái, phát hiện Tề Bình không ở trong phòng, có thể là đi phòng vệ sinh rửa tay.

Đoạn Khổng Tước dường như đã nhận ra động tác nhỏ của Tiêu Thiên, cười nói:
- Tiêu nhị thiếu gia, ngay cả chút chuyện như vậy, không cần phải cả đám cùng nhau thương lượng chứ? Tiêu nhị thiếu gia vừa rồi chẳng phải đã thắng bốn triệu sao?

Diệp Hạo Văn cười ha hả, nói:
- Đoạn thiếu, đúng không? Ngươi có thể không rõ ràng lắm, công tử đại thiếu của thủ đô bên này cũng chia ba bảy loại đấy. Tiêu nhị thiếu gia như vậy đương nhiên là nhất đẳng, ngươi nói như vậy, Tiêu Nhị thiếu gia có thể sẽ tức giận đấy.

- Hừ hừ...

Uông Thuật Văn bên kia kéo dài giọng cười lạnh hai tiếng, thần thái khinh thường, mặc cho ai đều là rành mạch.

Diệp Hạo Văn, Uông Thuật Văn không dính vào, có lẽ Tiêu Thiên còn phải do dự một chút. Dù sao bốn triệu thắng vừa rồi, phân đến trên đầu của mình chỉ có ba trăm ngàn, Tề Bình lại đúng lúc không có ở đây, Đoàn Khổng Tước một hơi đã kêu tới bốn triệu. Nhưng hiện tại Diệp đại thiếu và Uông nhị thiếu gia đều đâm một chân, Tiêu Thiên thật đúng là không thể do dự tiếp được nữa.

- Bốn triệu thì bốn triệu, ai sợ ai chứ?

Giang Vũ Thành ở một bên buồn bực, giọng nói hờn dỗi tiếp lời.

Tiêu Thiên liền cười, hướng về phía Đoạn Khổng Tước nói:
- Được, Đoạn thiếu muốn chơi, liền chơi với ngươi chứ sao. Ai, chúng ta phải nói trước, một so một là chính Đoạn thiếu tự mình nhận đấy, mọi người hãy làm chứng, cũng không phải là Tiêu nhị tôi định.

Đoạn Khổng Tước ngạo nghễ nói:
- Đương nhiên là do tôi định, điều này có gì phải hoài nghi Chứ. Chó do tôi nuôi dưỡng, tôi trong lòng có nắm chắc.

- Được, lời này của Đoạn thiếu, tôi thích nghe. Hay là tôi chơi với anh. Tiêu Nhị thiếu gia, tôi thêm hai triệu, một so một, như thế nào?

Diệp Hạo Văn cười nói.

Uông Thuật Văn và Uông Phi liếc nhau, trên mặt đều lộ ra thần sắc hoài nghi.

Diệp Hạo Văn đang làm cái trò gì?

Vừa mới thua hai triệu, hiện tại lại chơi hai triệu. Mặc dù cả đám đều biết Diệp đại thiếu không thiếu tiền, nhưng hai triệu tùy tiện lấy ra nước dội lá khoai, cũng không phải chuyện hay chứ?

Tiêu tiền không phải là tiêu như vậy.

Tuy nhiên Uông Nhị thiếu gia và Uông Tam thiếu đều không có tham gia vào. Không làm rõ được tình trạng, tùy tiện dính vào, là rất không sáng suốt. Uông nhị Uông tam không phải người ngu, lại không ai ép buộc, không cần phải nhảy vào vũng nước đục làm gì.

Uyển Thiên Thiên vẫn cười dài nhìn hết thảy này, quay đầu nói với Đường Huyên:
- Nhị tỷ, chúng ta đặt hai triệu, mua con chó ngao Tây Tạng của Đoạn Khổng Tước.

Đường Huyên hai hàng lông mày hơi hơi giương lên, kinh ngạc nói:
- Mua chó ngao Tây Tạng ư?

- Đúng vậy, một chọi ba, tiền như vậy mà không kiếm, không phải đồ ngốc sao?

- Một chọi ba thì một chọi ba, nhưng...

- Không nhưng nhị gì hết, gọi điện thoại cho Nghiêm Bác, mua.

Uyển Thiên Thiên vung tay lên, giọng điệu không chút nghi ngờ.

- Vâng!

Đại Đương gia hạ quyết tâm, Đường Huyên cũng không khuyên nữa, cầm điện thoại lên đặt cược.

- Thế nào, Tiêu nhị thiếu gia, không nể tình à? Đoạn thiếu bốn triệu ngươi đều tiếp rồi, ta đây chỉ là hai triệu, không tính là chuyện lớn chứ?

Mắt thấy Tiêu Thiên vẫn buồn bực không lên tiếng, Diệp Hạo Văn từng bước ép sát, vẻ khiêu khích đã viết hẳn lên trên mặt.

- Tiêu nhị thiếu gia, tiếp đi. Một chọi một, nếu như ngươi không muốn tiếp, vậy ta tiếp a...

Trong bãi có khách nhân gấp gáp không kìm nổi kêu la. Kỳ thật y và mấy vị đại thiếu này cũng không quen biết, chính là đỏ mắt với tỉ lệ một chọi một. Nếu lại đặt cược ở chỗ Nghiêm Bác, muốn thắng hai triệu, vậy nhất định phải đặt cược sáu triệu mới được.

Ánh mắt của Diệp Hạo Văn nhàn nhã quét lại, lạnh lùng nói:
- Ngươi là vị nào? Đoạt kinh doanh với Tiêu nhị thiếu gia sao, xem thường Tiêu nhị thiếu gia à?

Khách nhân kia cười ha hả, không nói thêm gì nữa.

- Tiêu nhị thiếu gia, tiếp!

- Đúng vậy, chơi với gã một phen, sợ cái gì chứ?

Ngạo khí của Diệp Hạo Văn đã chọc giận không ít khách nhân, đều đánh trống reo hò, bơm hơi khuyến khích cho Tiêu Thiên. Biết ngươi Diệp đại thiếu có lai lịch, nhưng đêm nay trong trận này, cũng không có đồ gà mờ. Khoe khoang cái gì chứ?

- Nhị ca, tiếp. Cho dù là sáu triệu, anh em chúng ta ba người chia đều, cũng liền một người hai triệu, dọa không được ai.

Tiểu Quế Tử nhịn không được, ở một bên khuyến khích.

Mấu chốt là ưu thế của Thổ Tá nhà mình rõ ràng như vậy, người ta tăng cường đưa tiền tới cửa, không tiếp mới là người ngu.

- Được, Diệp thiếu gia, vậy chúng ta sẽ chơi một phen.

Tiêu Thiên rốt cục hạ quyết tâm. Tiêu nhị thiếu gia vốn không phải tính tình của đàn bà, chỉ là hầu bao không phồng, sáu triệu vượt quá xa phạm vi chịu đựng của cậu ta, trong đầu hoặc nhiều hoặc ít có chút lo lắng, không đủ dũng khí.

Bị Diệp Hạo Văn từng bước ép sát, trực tiếp đẩy đến chân tường, không tiếp không được.

Bất kể như thế nào, phía mình phần thắng cũng lớn hơn rất nhiều.

Lường trước trận đấu chó bên này, cũng không dám giở trò gì trên người con chó. Năm kia có một ông chủ của bãi đấu chó ở Tứ Cửu thành từng giở trò như vậy, sau khi bị khách nhân phát hiện, thiếu chút nữa bị mất mạng, bãi đấu cho như vậy đóng cửa.

Tiền tuy rằng là đồ tốt, nhưng phải có mạng thì mới hưởng thụ được.

Người khác không biết lai lịch của Tiêu nhị thiếu gia, nhưng Nghiêm Bác lại rất rõ ràng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui