Đại Hào Môn

Dùng mèo của ta, đấu với chó của gã ta.

- Nếu ta thua, tiền cược khi nãy Tiêu Thiên nợ, ta trả. Ta thắng, sáu triệu tệ các ngươi tự móc ra đây.

Tiêu Phàm chậm rãi nói, giọng điệu chân thật đáng tin.

- Tiêu đại thiếu gia, ngươi xác định dùng mèo đấu với chó sao?

Hiện trường yên lặng vài giây đồng hồ, Cơ Khinh Sa nhẹ giọng hỏi. Trường đấu chó rất lớn, hai khán phòng bao riêng khoảng cách cũng không gần, thế nhưng một câu nói nhẹ nhàng, lại làm cho mỗi người nghe được hết sức rõ ràng.

Đám người Diệp Hạo Văn, Uông Thuật không hiểu chỗ này. Cao thủ như Tiêu Phàm, trong lòng lập tức rõ ràng, Cơ Khinh Sa cũng là người đồng đạo.

- Cơ tổng, ta nghĩ lời của ta nói đã hết sức rõ ràng.

- Được, vậy thì xử lí như vậy đi. Nếu Tiêu thiếu gia thắng, ta ngoài tiền thưởng sẽ dâng thêm một triệu, xem như là phí thưởng thức.

Mèo và chó đấu nhau, hơn nữa lại là đấu với “quán quân chó ngao Tây Tạng”, quả thật đáng giá với số tiền “phí thưởng thức” rồi.

Uông Thuật Văn bỗng nhiên nói xen vào:
- Tiêu nhất ca, hay là, ta cũng góp vào cuộc vui? Ta thêm hai triệu, có điều không phải là phí thưởng thức, mà là đặt cược. Ta không có nhiều tiền thế lớn như Cơ tổng, he he….

Cho dù Tiêu Phàm trâu bò đấy, thế nhưng Uông Thuật Văn vẫn là không thật sự tin tưởng, trên thế giới này có loại mèo có thể đánh thắng chó ngao Tây Tạng.

Dù cho Tiêu Phàm đem đến một con “mảnh khảnh” cũng được. Chó nhỏ thật sự, hình thể nhỏ một chút, sức chiến đấu tuyệt đối không kém, tin đồn con chó nhỏ đánh bại con chó lớn cũng không ít.

Thế nhưng, mèo…

Cái này quả thật khó làm cho người khác tin phục.

- Có thể.

Tiêu Phàm không chút do dự gật đầu nhận lời.

Diệp Hạo Văn cũng chen vào nói:
- Tiêu thiếu gia, đừng trách Diệp Hạo Văn ta lắm miệng, đây đều gần mười triệu tệ rồi, có phải nên có một cái đảm bảo hay không?

Ngươi đừng giống như em trai ngươi cùng nhau thoái thác!

- Ta đảm bảo.

Tiêu Phàm chưa trả lời, Uyển Thiên Thiên cười hì hì mở miệng.

- Diệp đại thiếu gia phải không? Tất cả tiền đặt cược của Tiêu nhất thiếu đều do ta đảm bảo.

Diệp Hạo Văn liền cười, híp mắt lên, nhìn về hướng Uyển Thiên Thiên, thản nhiên hỏi:
- Tiểu muội muội!

- Ngươi lại là vị nào vậy?

Ta ngay cả ngươi là ai cũng không biết, ngươi dựa vào cái gì đảm bảo?

Ngươi đảm bảo cho Tiêu Phàm, ai cho ngươi đảm bảo?

Uyển Thiên Thiên thoáng nhìn lướt qua, Diệp Hạo Văn không kìm nổi trong lòng phát lạnh với ánh mắt của cô gái nhỏ này, làm sao có thể bỗng nhiên lạnh như vậy? Giống ánh mắt dao giết người.

- Nghiêm tổng, ngươi nói một câu đi, ta đảm bảo cho Tiêu thiếu gia, có được hay không?

Uyển Thiên Thiên không để ý đến gã ta nữa, trực tiếp hỏi Nghiêm Bác, vẫn là cười hì hì.

Nghiêm Bác liền cười khổ.

Bà cô nhỏ ta dám nói không được sao? Bằng không, cô liền dỡ cái trường đấu chó này của ta rồi!

- Có thể, đương nhiên có thể.

Nghiêm Bác một tràng nói liên tiếp.

Uyển Thiên Thiên liền gật gật đầu nói với Diệp Hạo Văn:
- Diệp đại thiếu gia, cái này ngươi có thể yên tâm rồi chứ? Ai nha, đúng là đáng tiếc, không có ai tình nguyện nhận đặt cược của ta.

Cơ Khinh Sa khẽ cười nói:
- Thiên Thiên, ngươi muốn đặt cược thế nào?

- Ta đương nhiên là cược Tiêu đại thiếu gia thắng rồi. Thực ra thua cũng không sao, ta thích nhất là trai đẹp, nhất là trai cực đẹp nói năng hoành tráng, chính là niềm yêu thích lớn nhất của ta.

Uyển Thiên Thiên cười dài nói, một chút cũng không đỏ mặt.

- Haiz, Ager lena, anh chàng đẹp trai này thế nào, có phải rất tuyệt vời không?

- Cực kỳ tuyệt vời.

Ager lena yêu kiều đáp, từ đầu đến cuối đều gắt gao dựa sát bên cạnh Tiêu Phàm, dáng vẻ tràn đầy hạnh phúc, quả thực làm cho người ta phải đố kỵ.

Cơ Khinh Sa khẽ lắc đầu, thở dài một hơi nói:
- Thiên Thiên, ta với ngươi đánh cuộc đi.

- Được đó, được đó, nếu như ngươi thua rồi, cái khác ta không cần, chỉ cần cái bàn trang điểm năm Tái Sơ kia của ngươi.

Uyển Thiên Thiên lập tức chụp tay đến, càng thêm phần ngây thơ mơ mộng.

Cơ Khinh Sa lập tức trừng mắt lên, cả giận nói:
- Ngươi muốn nằm mơ ban ngày.

“Tái Sơ” là niên hiệu thứ nhất mà Tắc Thiên đại thánh hoàng đế lâm triều xưng đế dùng. Bàn trang điểm đó của Cơ Khinh Sa nghe nói chính là sau khi Võ Tắc Thiên chính thức xưng đế, nội phủ vì chúc mừng nữ hoàng đăng cơ mà đặc chế ra bàn trang điểm long phượng được xem là niềm yêu thích nhất của Cơ Khinh Sa.

Uyển Thiên Thiên đỏ mắt đã lâu rồi.

- Tỷ, ngươi đáp ứng với ta đi, dù sao cơ hội thắng của ngươi là rất lớn, người ta chỉ có một mèo, ngươi xem ngươi đi, chó lớn biết bao nhiêu, phải không? Một miếng liềnthủ tiêu Thổ Tá rồi. Thế này đều không thắng được, Đoạn đại thiếu gia, ngươi có thể đi chết được rồi.

Mắt thấy cô và Cơ Khinh Sa quấy rối rất hăng, không dự đoán được cuối cùng lời nói lại xoay chuyển, trực tiếp hướng về phía Đoạn Khổng Tước.

Khuôn mặt hung hăng của Đoạn Khổng Tước trong phút chốc liền trầm xuống, trong mắt lộ ra tia hung dữ.

- Thiên Thiên!

Cơ Khinh Sa dường như đã có chút không vui, hai hàng lông mày nhíu lại.

Uyển Thiên Thiên không thèm để ý chút nào, cười đùa nói:
- Sao thế, ta nói không đúng sao? Đoạn tiểu vương gia, đừng có xông tới trừng mắt với ta. Ta không phải là Tiêu thiếu gia, phong độ tốt như thế, độ lượng lớn như thế, ta là người đại nhỏ nhen. Ngươi còn xông đến trừng mắt với ta, có tin ta sẽ móc tròng mắt của ngươi rakhông.

Vẫn là cười yểu điệu như thế, thế nhưng trong lòng mỗi người đều toát ra một cỗ khí lạnh, giống như ai cũng đều biết, Uyển Thiên Thiên không phải đang nói đùa.

Đoạn Khổng Tước càng biết là cô không nói giỡn.

Mặc dù gã vẫn không thể xác định được thân phận thực sự của Uyển Thiên Thiên, thế nhưng chỉ cần dựa vào thần thái thân quen giữa cô và Cơ Khinh Sa, liền biết nha đầu này không đơn giản, tuyệt đối không phải là con cháu nhà quan hay nhà giàu mới nổi, ỷ vào quyền thế trong nhà để càn quấy.

Loại “con cháu” này, trong mắt của Cơ Khinh Sa chẳng xem là cái gì.

- Tỷ, cứ nói như vậy là được rồi. Nếu như ta thua rồi, cái vòng tay bảy màu kia thuộc về tỷ, thế nào, tỷ không lỗ chứ?

Cơ Khinh Sa nghiêm túc hỏi:
- Thiên Thiên, là ngươi nói đó?

- Đương nhiên là thật rồi, ta lừa ai cũng không dám lừa tỷ nha.

Cơ Khinh Sa liền cười nói:
- Được, một lời đã định.

Nha đầu này não chắc chắn bị nhúng nước rồi, không ngờ còn chơi lớn như vậy. Cái vòng tay bảy màu kia của Uyển Thiên Thiên giá trị tuyệt đối không dưới cái bàn trang điểm Tái Sơ kia của ả. Từ trước tới nay đều là thứ yêu thích nhất của Uyển Thiên Thiên.

Chẳng lẽ thỏi son đỏ này bỗng dưng động xuân tình, nhìn trúng “công tử bột” Tiêu Phàm kia rồi.

Cơ Khinh Sa quả thật có chút không dám tin.

Đây là Uyển Thiên Thiên sao?

Đệ nhất ma nữ giang hồ!

Lại nhìn anh chàng đẹp trai có vận đào hoa đang nở rộ, bị lọt vào mắt của đệ nhất ma nữ kia, lại là một thần sắc bất đắc dĩ, thế nhưng cũng không có ngăn cản Uyển Thiên Thiên làm. Hơn nữa, cho dù Tiêu Phàm có muốn ngăn cản, cũng chưa chắc có thể ngăn cản được.

- Tiểu Diệp, yên tâm rồi chứ?

- Nếu như Nghiêm tổng đã khẳng định đảm bảo, vậy có thể, ta liền mỏi mắt mong chờ rồi, xem xem kỳ tích sẽ xảy ra như thế nào đây.

Diệp Hạo Văn vẻ mặt là thần sắc thoải mái.

Thực ra tất cả mọi người đều rất hiếu kỳ.

Tiêu Thiên hạ giọng nói:
- Anh, anh không nói đùa chứ.

Cậu chưa từng thấy qua Hắc Lân, cho dù đã từng nhìn thấy tuyệt đối cũng không thể cho rằng một con mèo có thể đánh lại một con chó chiến đấu, hơn nữa lại là một “quán quân chó ngao Tây Tạng”. Tiêu Thiên mặc dù chưa từng chứng kiến cuộc thi đấu chó quốc tế thật sự, thế nhưng nghĩ đến chó ngao Tây Tạng đó của Đoạn Khổng Tước, cũng cho rằng trong vòng đấu chó hạng nhất quốc tế cũng nhất định sẽ vô cùng hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Tiêu Phàm không lên tiếng, buông một tay, Hắc Lân đứng ở dưới chân hắn nhân lúc nhàn rỗi liền chui vào trong lòng hắn, nheo mắt lại, hưởng thụ sự vuốt ve của Tiêu Phàm, vẫn là bộ dạng lười biếng như cũ.

Đoạn Khổng Tước đứng dậy, chắp tay nói với bốn phía xung quanh:
- Chư vị đều nhìn thấy rồi, cuộc thi đấu này không phải do họ Đoạn tôi đưa ra, người phá hỏng quy củ cũng không phải tôi.

Cơ Khinh Sa nhàn nhạt nói:
- Đoạn công tử, nếu ngươi đã đến nơi này, mọi người đều là khách của Cơ Khinh Sa ta. Ta sẽ đảm bảo công bằng, bất kể là ai cũng đều phải tuân thủ quy tắc.

Đoạn Khổng Tước liền âm thầm thở phào một cái.

Chỉ cần Cơ Khinh Sa trước sau đều là thái độ này, trong lòng gã cũng xem như có chút nhẹ nhõm.

Đoạn Khổng Tước vốn là tính tình bướng bỉnh không chịu khuất phục, nhưng đối mặt với Tiêu Phàm, trong lòng gã thực tế là hoang mang lo sợ. Mặc dù Yến Tây Lâu và Tân Lâm hai kẻ dũng mãnh đi theo không ra gì kia đều không ở đây, thế nhưng ai biết được bọn họ đang ẩn náu ở nơi nào.

Tề Bình bây giờ còn đang trực tiếp nằm ở bên dưới, không ai để ý đến y.

Nghiêm Bác cũng không để nhân viên làm việc khiêng Tề Bình ra ngoài, cứ nằm úp sấp như thế, sống chết mặc bay. Dường như Nghiêm Bác vốn không bận tâm với bộ dạng của Tề Bình có thể xảy ra một cái án mạng.

Không người nào để ý.

Như hiện giờ còn có thể tiếp tục ở lại đây, thật không phải là nhân vật đơn giản.

- Tiêu đại thiếu gia, có thể bắt đầu chưa?

Nghiêm Bác trầm giọng hỏi.

- Có thể.

- Được, ta gọi người dọn dẹp một chút.

Thi thể của Thổ Tá vẫn còn đang nằm trên đài đấu chó, máu tươi đã nhuộm đỏ cả một mảng lớn nền xi măng.

Chó ngao Tây Tạng màu đen vàng vẫn lười biếng nằm sấp trong góc, giống như hết thảy mọi chuyện ở đây đều không có liên quan gì tới nó. Nếu như nói như trong đấu chó cũng có “Cao thủ ra vẻ tinh tướng”, con chó ngao Tây Tạng được Đoạn Khổng Tước xưng là “ sư vương” này, có thể xem là diễn vai tốt nhất rồi.

- Không cần, trận đấu sẽ không kéo dài lâu đâu.

Tiêu Phàm thản nhiên nói.

Mọi người lại trợn tròn mắt.

Lời này rất trâu bò.

Uyển Thiên Thiên đã hướng về phía Tiêu Phàm kêu lên:
- Này, anh đẹp trai , đây chính là mèo đấu của ngươi hả? Hình dáng cũng không có cái gì đẹp nhỉ….. Chính là béo một chút. Ngươi đừng làm ta thua, ta sẽ rất tức giận, đến lúc đó ngươi sẽ rất phiền. Ta không nói lí lẽ đâu…..

Hắc Lân vốn vẫn đang lười biếng nằm trong lòng của Tiêu Phàm, đột nhiên ngóc đầu lên, hai mắt nhíu lại, trừng mắt nhìn về phía Uyển Thiên Thiên.

Không sai. Con mèo này chính là đang lườm Uyển Thiên Thiên.

Giống như nó có thể nghe hiểu được lời của Uyển Thiên Thiên, biết rằng Uyển Thiên Thiên đang mắng nó khó coi.

- Hơ, còn nổi nóng kìa, ta nói với ngươi, đại mèo lười, nếu như ngươi giúp ta thắng được cái bàn trang điểm kia, vây xanh cá ngừ, bao ăn no, thế nào?

Uyển Thiên Thiên cũng rất tuyệt, lại có thể nghiêm túc nói điều kiện với Hắc Lân.

Cơ Khinh Sa hơi dở khóc dở cười, chỉ có thể lắc đầu.

Thật sự, ả có túm được Uyển Thiên Thiên cũng không có cách nào, bà cô nhỏ này chính là thích gây chuyện.

Vây xanh cá ngừ, một nửa cân thịt bán khoảng hơn mười nghìn tệ.

Còn có tiền mà không mua được.

- Thiên Thiên cô nương, cô xem như gãi đúng chỗ ngứa của Hắc Lân rồi. Nó chính là một cái thùng cơm, có điều ta nhắc nhở cô, dạ dày của Hắc Lân rất lớn, hơn nữa nếu như cô muốn nuốt lời, nó sẽ tìm cô gây phiền phức, nó so với cô còn không nói lí lẽ hơn.

Tiêu Phàm cũng cười rộ lên.

- Này, anh đẹp trai, ngươi không thể nói thế này được, so sánh ta với mèo, là có ý gì?

Uyển Thiên Thiên không cười nữa, một khuôn mặt xinh đẹp trong nháy mắt liền xị ra, hầm hừ nói.

Ager lena tự nhiên cười nói:
- Làm mèo rất tốt nha, mỗi ngày đều có thể được người mình yêu ôm ấp.

Uyển Thiên Thiên lập tức nghẹn lời, trố mắt thật lâu sau, mới lên tiếng:
- Đúng, ngươi nói rất đúng, quả thực quá đúng, có thể được người mình yêu ôm mỗi ngày, làm mèo vậy thì làm mèo được rồi, ta không để bụng.

Uyển đại đương gia lại cũng không hỏi xem, Tiêu đại thiếu gia người ta có để bụng hay không.

Phỏng chừng cũng sẽ là không để bụng, trừ khi Tiêu đại thiếu gia có bệnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui