Đại Hào Môn

Vào lúc đó, điện thoại của Nghiêm Bác vang lên, Nghiêm Bác vội vàng nhìn sang phía Cơ Khinh Sa! Cơ Khinh Sa khẽ vuốt cằm.

Nghiêm Bác vội vàng bấm nút trả lời, cười ha hả nói:
- Xin chào xin chào, Cục trưởng Trương …. Cái gì?

Ngay sau đó, sắc mặt của Nghiêm Bác hiện rõ sự kinh ngạc.

- A a, tốt tốt, tôi hiểu rồi, cảm ơn cục trưởng Trương, có thời gian uống rượu với tôi nhé….Ồ ồ, được được, cứ như vậy nhé, cảm ơn, cảm ơn.

Tắt điện thoại, Nghiêm Bác cười khổ nói:
- Cơ tổng…. Cục trưởng thành phố Trương gọi điện đến, ông ta yêu cầu chúng ta lập tức ngừng việc kinh doanh, đợi hợp thức hóa rồi tính sau.

Cơ Khinh Sa nhíu mày nói:
- Nhanh vậy sao?

- Đúng vậy đó, hơi bất ngờ.

Sắc mặt Nghiêm Bác trở nên phức tạp, vốn dĩ Tiêu Phàm đã nói ngay trước mặt đoàn ngườirằng ” sẽtính sổ”.Nghiêm Bác cũng biết sự việc này còn có phiền toái, nhưng “lệnh phong sát” đến nhanh như vậy, vẫn ngoài dự định của ông ta.

Vị Tiêu nhất thiếu này đúng là một nhân vật cực độc ác, nói là làm, tuyệt đối không hàm hồ.

- Thiên Thiên, em nói Tiêu Phàm làm việc ở Cục Tôn giáo ư?

Cơ Khinh Sa trầm ngâm hỏi.

- Hình như là vậy, là Lưu Bát nói như vậy.

- Cục Tôn giáo, Cục tôn giáo!

Cơ Khinh Sa lẩm bẩm hai câu.

Lão Tiêu gia chính là Tiêu lão gia, một câu nói của một đệ tử đời thứ ba tùy tiện nói ra, trường nuôi chó cách xa trăm dặm phải lập tức ngừng kinh doanh.

- Cơ tổng, làm sao bây giờ?

Nghiêm Bác quen miệng hỏi, ngày bình thường, chuyện nuôi chó là do ông ta phụ trách. Một lời mà quyết, cũng không cần xin chỉ thỉ. Đây cũng chính là đặc điểm dùng người của Cơ Khinh Sa – người nghi ngờ thì không dùng, người dùng thì không nghi ngờ.

Tuy nhiên, nếu Cơ Khinh Sa ở trước mặt ông ta, thì nhất định phải xin chỉ thị.

Ít nhất cũng bày tỏ thái độ.

Cơ Khinh Sa lập tức bình tĩnh trở lại, thản nhiên nói:
- Làm sao bây giờ ư? Đương nhiên là ngừng kinh doanh. Nghiêm Bác, lập tức ngừng kinh doanh, không cần chờ đến ngày mai, tối nay thu dọn, ngừng hẳn việc kinh doanh.

Nghiêm Bác giật mình kinh hãi, vẻ mặt lộ vẻ chần chừ.

Trong điện thoại cục trưởng Trương cũng chưa từng yêu cầu nghiêm khắc thế, chỉ là bắt ông ta ngừng kinh doanh từ ngày mai. Xem chừng bây giờ đầu óc của cục trưởng Trương cũng rất mù mịt, không hiểu thế nào cả. Không biết Nghiêm Bác đã đắc tội với nhân vật lớn nào ở bên trên. Đêm hôm khuya khoắt gọi điện thoại cho ông ta, “Chiếu cố” một trường nuôi chó.

Tuy nhiên Nghiêm Bác chần chừ cũng không lâu lắm, lập tức gật đầu, nói:
- Được, Cơ tổng.

- Ông đi thu xếp đi.

Cơ Khinh Sa khoát tay.

- Vâng.

Nghiêm Bác hơi hơi khom người, lui ra ngoài.

Uyển Thiên Thiên ưỡn thân hình thon thả mềm mại ra một chút, nói:
- Ai da, mệt mỏi quá… Chị cứ bận việc đi nhé, em về trước đây.

Hiển nhiên bên kia Tiêu Phàm đã bắt đầu “Tính sổ”, Cơ Khinh Sa giữ vững được tinh thần ứng đối rồi, người ta có việc nhà phải thương lượng. Uyển Thiên Thiên sẽ không làm ồn ở đây đâu.

Cơ Khinh Sa tự nhiên cười nói:
- Cô bé,cái bàn trang điểm kia của chị, em cũng đừng có nhung nhớ, ngày mai chị sẽ cho người đưa đến.

- Được, được, em biết mà, chị đối với em là tốt nhất … Nào, ôm một cái!

Uyển Thiên Thiên vỗ tay cười nói.

- Đi đi, đi đi, đi ngủ đi. Buổi tối không ngủ được, thì gọi điện thoại cho mấy anh chàng đẹp trai mà tâm sự. Xem bộ dạng đó của anh ta, hẳn là người tốt. Ai, nhưng chị nhắc nhở em, bây giờ là lúc đấy, phải giữ chặt, đừng bỏ lỡ nữa.

Cơ Khinh Sa cười trêu chọc.

Uyển Thiên Thiên liếc cô một cái, đôi mắt quyến rũ như tơ:
- Chị, câu này phải là nói cho chính chị mới đúng. Hì hì…

Uyển Thiên Thiên cũng có thể không nhẹ không nặng trước mặt Cơ Khinh Sa như vậy.

Có lẽ cũng chỉ có ở trước mặt Uyển Thiên Thiên, Cơ Khinh Sa mới tìm thấy chút cảm giác bình thường của một người phụ nữ.

Ở chỗ cao không khỏi bị lạnh.

Nhìn theo Uyển Thiên Thiên và Đường Huyên rời đi, hai hàng lông mày của Cơ Khinh Sa lại nhàu lên, hạ giọng nói:
- Phạm Nhạc, ngươi thấy thế nào?

- Rất bị động.

Lời của Phạm Nhạc ít mà ý nhiều.

Những cái khác không có gì quan trọng hơn, tạm ngừng kinh doanh nuôi chó một thời gian, tất nhiên tổn thất không nhỏ, cũng còn có thể thừa nhận trong phạm vi. Chỉ cần Cơ Khinh Sa này còn, việc nuôi chó sớm hay muộn sẽ lại phát đạt thôi.

Điều quan trọng là Đoạn Khổng Tước bị đưa đi, đây mới là phiền phức.

Toàn quyền chủ động nằm trong tay Tiêu Phàm rồi.

Tuy nhiên Cơ Khinh Sa liên tục chau hai hàng lông mày, vẫn khiến Phạm Nhạc có chút kinh ngạc. Mấy năm nay Cơ Khinh Sa nói tới vấn đề khó khăn, so với người khác không nhiều. Trong đó nhiều thứ so với lúc này cục diện còn ác liệt hơn, Phạm Nhạc cũng không thấy Cơ Khinh Sa nhíu mày liên tiếp như vậy.

Phạm Nhạc biết rằng, Cơ Khinh Sa không phải đang lo lắng chuyện nuôi chó, thậm chí cũng không hoàn toàn lo lắng chuyện Đoạn Khổng Tước. Tiêu Phàm không giáo huấn Đoàn Khổng Tước ngay tại chỗ, chứng tỏ đã để lại cho gã đường sống.

Như vậy, cũng chỉ còn một nguyên nhân – Cơ Khinh Sa lo lắng, chính là Tiêu Phàm!

Trong mắt Cơ Khinh Sa, Tiêu Phàm chính là đối thủ đáng sợ.

Có lẽ Cơ Khinh Sa có thể hóa giải được môi nguy lần này, nhưng trở mặt với Tiêu Phàm như vậy, thật sự không chuyện gì làm người ta cảm thấy vui được.

Xem ra, suy đoán của Cơ Khinh Sa đối với Tiêu Gia, có chút sơ suất.

Hai huynh đệ nhà Lão Tiêu, mặc dù không người nào đi theo con đường làm quan, nhưng vị Tiêu nhất thiếu“Học đạo” này thìdường như không thấp kém như tưởng tượng từ trước đến giờ, càng không đơn giản như ban đầu nghĩ.

Thật ra cảm giác này của Phạm Nhạc, là đúng rồi.

Cơ Khinh Sa đúng là nhíu mày liên tiếp vì Tiêu Phàm, nhưng chủ yếu không phải là vì thân phận đích tôn trưởng Tiêu gia của Tiêu Phàm, cô suy nghĩ không ra một thân phận khác của Tiêu Phàm.

Cơ Khinh Sa nghi ngờ cao độ, cái con “Hắc lân” kia rõ ràng là mèo, là linh sủng bổn mạng của Tiêu Phàm.

Người có thể nuôi dưỡng linh sủng bản mạng, ở trong đạo thuật tu vi cực cao, không thể nghi ngờ.

Cơ Khinh Sa trầm ngâm, đang muốn nói chuyện, chợt nhướn mày, giữa lông mày hiện lên một chút tơ đỏ diêm dúa lẳng lơ, tay trái nhấc chiếc váy màu đen, bay người ra cửa chính của phòng bao, động tác nhanh như điện.

Cùng lúc đó, ở giữa tay phải nhàn rỗi trắng nõn của Cơ Khinh Sa biến thành màu đỏ tươi, một trận tiếng động khớp xương vang lên. Những ngón tay vốn đã dài lại thêm thon dài hơn vài phần so với ban đầu. Móng tay sơn màu đen và bàn tay đỏ tươi, dưới ánh đèn sáng ngời, lóng lánh không nói hết được sự diêm dúa lẳng lơ sáng bóng.

Động tác của Phạm Nhạc không chậm chút nào, cùng lúc Cơ Khinh Sa đi ra, Phạm Nhạc cũng đứng lên, một bước đã ở trước Cơ Khinh Sa. Đem thân hình cường tráng che khuất hoàn toàn Cơ Khinh Sa ở phía sau. Hai mắt nhìn bốn phía, vẻ mặt vô cùng cảnh giác.

Chỉ thấy cuối hành lang, một bóng dáng màu trắng mơ màng, chợt lóe lên, lướt qua, thân thủ cực nhanh, xuất quỷ nhập thần, rất mơ hồ.

- Đứng lại!

Phạm Nhạc hét to một tiếng, ánh sáng chợt lóe lên, một thanh dao găm vô cùng lợi hại được giữ lại trong tay anh ta, khom người cản không kịp.

- Phạm Nhạc, đừng đuổi theo.

Cơ Khinh Sa nhẹ giọng kêu lên. Lại một trận tiếng khớp xương rất nhỏ vang lên. Bàn tay đỏ tươi của Cơ Khinh Sa dĩ nhiên đã trở nên trắng nõn, những ngón tay thon dài cũng rụt trở lại.

Phạm Nhạc cứng rắn xoay bước chân nhìn về phía Cơ Khinh Sa.

Cơ Khinh Sa lắc lắc đầu nói:
- Không đuổi kịp đâu.

Sắc mặt Phạm Nhạc xanh mét nói:
- Nực cười, dám tới tận đây.

Chuyện kỳ lạ tối nay đúng là không ít. Sau khi Cơ Khinh Sa phục hồi, mấy năm gần đây, loại sự việc này đã rất ít phát sinh.

Dường như những nhân vật lỗi lạc có tiếng kia đã có sự ăn ý ngầm, thừa nhận Cơ Khinh Sa thừa kế địa vị “Bá chủ Yến Bắc” của Cơ gia.

Thế lực của Cơ gia ở Yến Bắc quả thật cũng là cây lớn rễ sâu, không phải là nhỏ.

Không ngờ Tiêu Phàm vừa mới đi, phía sau đã xuất hiện một “Quỷ ảnh” màu trắng, trực tiếp nhằm vào Cơ Khinh Sa, không coi Phạm Nhạc ra gì, thật là khinh người quá đáng.

Còn một điều cũng làm cho Phạm Nhạc cảm thấy có chút khó hiểu.

Cơ Khinh Sa có một giác quan thứ sáu nhạy bén khác thường, đã từng cứu mạng Cơ Khinh Sa nhiều lần. Mỗi lần gặp phải tình hình dị thường, phản ứng của Cơ Khinh Sa đều nhanh hơn Phạm Nhạc.

Đương nhiên, Phạm Nhạc cũng biết, loại giác quan thứ sáu nhạy bén này, có lẽ có liên quan đến “Thủ pháp” của Cơ Khinh Sa.

Đây là một điều vô cùng kì diệu.

Nhưng lần này, loại giác quan thứ sáu cực kỳ nhạy bén này của Cơ Khinh Sa lại dường như mất đi hiệu lực rồi. Gần như anh ta và Cơ Khinh Sa đồng thời nhận ra nguy hiểm, đây chỉ là thủ thuật bản năng võ thuật.

- Xảy ra chuyện gì vậy?

Phạm Nhạc hỏi vẻ mặt nghi ngờ.

Sắc mặt Cơ Khinh Sa cũng có chút không tốt, nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Người tới đây không đơn giản, có thể che đậy hơi thở của mình.

Vẻ mặt Phạm Nhạc đột nhiên biến đổi.

- Cũng là cao thủ ư?

Phạm Nhạc biết rằng về phương diện này năng lực của Cơ Khinh Sa, là một cô gái, năm đó nhận mệnh lệnh nguy hiểm, để xoay chuyển tình thế, Cơ Khinh Sa đã học truyền thừa thuật pháp, có trợ lực cực lớn.

- Hẳn là vậy, hơn nữa trình độ không thấp.

Phạm Nhạc ngẫm nghĩ một chút hỏi:
- Tiêu Phàm?

Cơ Khinh Sa lắc đầu, giọng điệu rất khẳng định nói:
- Không phải Tiêu Phàm, người này ít khả năng, khí phách phi phàm, quang minh chính đại, sẽ không làm chuyện lén lút như vậy. Cũng không cần thiết.

Điểm này, Phạm Nhạc cũng có cùng suy nghĩ như phân tích của Cơ Khinh Sa.

Tiêu Phàm là người khí phách rộng lượng, cũng không phải giả tạo, là trời sinh đã vậy.

Cơ Khinh Sa chậm rãi quay trở lại phòng bao, một tay di di, trong lòng trầm tư. Ở đây đang nuôi chó, bỗng nhiên lại xuất hiện một cao thủ võ thuật cao minh như vậy nhìn trộm, vấn đề tuyệt đối không đơn giản.

Nhớ lại cuối năm ngoái, Văn nhị thái gia bỗng nhiên vào kinh, cho tới nay khồng hề xuất hiện cùng bạn bè trên giang hồ. Trong lòng Cơ Khinh Sa càng thêm không thoải mái. Mơ hồ cảm thấy, có gió thổi mưa giông trước cơn bão thời đại.

Một hồi tiếng chuông dễ nghe chợt vang lên.

Cơ Khinh Sa cầm lấy điện thoại, người lập thức ngồi thẳng đứng.

- Đoạn vương gia.

Cơ Khinh Sa mỉm cười, chào hỏi người bên kia điện thoại.

Sắc mặt Phạm Nhạc lập tức nghiêm trọng.

Đoạn Thất Tinh gọi điện thoại đến rồi ư?

Động tác rất nhanh.

- Cơ tổng, thật ngại quá, cái đồ khốn kiếp Đoạn Khổng Tước đã khiến cô phải bận tâm rồi.

Ở trong điện thoại, Đoạn Thất Tinh rất khách khí, nhưng trong giọng nói lại có ý lo âu, cũng khó có thể che dấu.

Cái này cũng khó trách, Đoạn Khổng Tước tất nhiên không chính khí. Thế nhưng con trai Đoạn Thất Tinh như vậy, không thể không quan tâm. Huống chi ở nơi xa xôi, có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ vượt quá tầm với của Đoạn Thất Tinh.

Cơ Khinh Sa cười nhẹ nhàng hạ giọng nói:
- Đoạn vương gia, không cần quá lo lắng. Người trẻ tuổi chí khí rất cao, cũng là bình thường.

Ngữ điệu tao nhã, chỉ có điều không khỏi nói mình già rồi.

Bên kia điện thoại, Đoạn Thất Tinh thở phào một cái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui