- Đằng tiểu thư, tôi sở dĩ hôm nay đến đây, là muốn nói rõ với cô ba việc. Thứ nhất, thuyền buôn lậu của các người sẽ bị giữ lại, toàn bộ hàng hóa đều bị tịch thu, thuyền viên đều bị xử theo pháp luật, sẽ không nhận được bất kỳ sự khoan dung nào. Thứ hai, Anjelina từ nay về sau sẽ không còn bất kỳ quan hệ gì với các người. Thứ ba, các người nhất định phải kiềm chế, cam đoan từ nay về sau đừng có chọc giận tôi.
- Không cần biết cô là ai, cũng không cần biết các người là ai, tôi hi vọng ba việc này, các người có thể nghe cho rõ ràng, minh bạch. Bằng không, các người nhất định sẽ hối hận.
Tiêu Phàm chậm rãi nói, từng chữ đều nói rất rõ ràng.
Đôi lông mày của Đằng Phi Vân mãnh liệt dương lên, khắp mặt đều là thần sắc không dám tin.
- Hối hận? Bọn ta sẽ hối hận? Tiêu tiên sinh, anh nhất định nhầm rồi, người hối hận nhất định chính là anh!
Tiêu Phàm gật gật đầu, cái gì cũng không nói nữa, đứng dậy, xoay người dời đi.
- Đứng lại.
Đằng Phi Vân giận giữ đứng dậy, quát lên một tiếng.
Vị đại hán cường tráng đứng sau lưng ả buồn bực hừ một tiếng, mạnh mẽ sải cước bộ, muốn ngăn cản Tiêu Phàm. Tòa núi thịt lớn này vừa động, dường như cả căn phòng bao này đều chấn động theo.
Bóng người chợt lóe lên.
Tân Lâm cũng có hành động rồi.
Sau đó là tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa, hòa lẫn tiếng xương cốt vỡ vụn.
Đằng Phi Vân trợn mắt há hốc mồm.
Đại hán khi nãy còn hung hùng hổ hổ, trong nháy mắt đã biến thành một đống bùn nhão, mềm nhũn ngã xuống đất, khắp đầu và mặt đều là máu chảy đầm đìa, cuộn lại thành một khối, còn đang không ngừng co giật nôn mửa.
Phòng bao một mớ hỗn độn.
- Ngươi ….
Đằng Phi Vân vừa mới phun ra một chữ, bỗng nhiên cũng là một tiếng thét chói tai.
Tiếng thét chói tai đột nhiên dừng lại, khuôn mặt trắng nõn của Đằng Phi Vân trở nên đỏ bừng, miệng há tó, vù vù thở dốc, ngay cả lưỡi đều thè ra ngoài.
Đằng Phi Vân thật sự là thân bất do kỷ.
Ở giữa cái cổ to khỏe của ả, nhiều hơn một bàn tay ngọc thon thon, năm ngón tay như lưỡi câu, gắt gao bóp chặt cổ, đem thân mình hơn sáu mươi cân của ả nhấc lên.
Đằng Phi Vân ở trong giới nữ, được xem là có thân hình to lớn đẫy đà, cao hơn 1m7, Tân Lâm lại là dáng vẻ yêu kiều thướt tha, so với Đằng Phi Vân còn thấp hơn vài phân, dáng người cao gầy thon thả. Thế nhưng Đằng Phi Vân dưới tay của Tân Lâm, không có chút sức lực kháng cự nào.
Tình hình diễn ra trước mắt này, thật đúng là gà con bắt diều hâu, quỷ dị vô cùng.
Tân Lâm bóp chặt Đằng Phi Vân, trừng mắt nhìn con ngươi của ả, ánh mắt lạnh băng.
Đằng Phi Vân chỉ cảm thấy một cỗ hàn khí tụ giữa ngực và bụng dâng lên, sắc mặt vốn dĩ đỏ bừng trong nháy mắt lại chuyển thành tái nhợt, thiếu chút nữa liền tè ra quần.
Từ đầu đến cuối, Tân Lâm không hề nói câu nào.
Thế nhưng Đằng Phi Vân tin tưởng nếu ả còn dám vô lễ, kết của của ả ta, tuyệt đối còn thảm hại hơn đại hán kia. Vừa rồi Tân Lâm ra tay nhanh như chớp, Đằng Phi Vân gần như không nhìn thấy rõ ràng, sức chiến đấu kinh người như Delcy liền trở thành một đống bùn.
Phỏng chừng xương cốt khắp người ít nhất bị gãy thành bảy tám đoạn.
Một tiểu cô nương xinh đẹp mỹ miều như vậy ra tay, không có nửa điểm lưu tình.
- Tân nhi.
Tiêu Phàm nhẹ nhàng gọi một tiếng.
- Cô nhớ cho kĩ, không tự biết người biết ta, thông thường đều là bị chết nhanh nhất đấy.
Tân Lâm lạnh lùng nói, buông nhẹ tay, Đằng Phi Vân liền nặng nề ngã xuống ghế sô pha, thiếu chút nữa đạp phải một chân của chiếc bàn trà bên cạnh, cả người không nhịn được phát run, thân hình đẫy đà như sóng vỗ rung động không ngừng.
Tân Lâm lập tức ở phía sau Tiêu Phàm, cùng đi ra cửa.
- Vì sao không ở trong này xử lí ả ta?
Tân Lâm nhàn nhạt hỏi một câu.
Tiêu Phàm lắc đầu, thấp giọng nói:
- Ả không phải là người quyết định cuối cùng, chọc giận ả, để bọn họ đem tất cả thực lực phơi ra.
Tân Lâm gật gật đầu.
Giống như lời Tiêu Phàm vừa nói, không cần biết Đằng Phi Vân là ai, cũng không cần biết đứng sau lưng ả ta là người nào, trong mắt Tiêu Phàm, đều không quan trọng, hắn không muốn lãng phí quá nhiều sức lực cho chuyện này. Đằng Phi Vân mặc dù không phải là người quyết định cuối cùng, cũng được tính là một nhân vật quan trọng.
Tiêu Phàm hi họng có thể trong một lần giải quyết hết vấn đề.
Ở thủ đô Bắc Kinh, ở quốc thổ Trung Hoa, Đằng Phi Vân bọn họ bất kể có bao nhiêu năng lực, ở trước mặt Tiêu Phàm thật đúng là chưa đủ để nhìn.
Cho đến khi Tiêu Phàm và Tân Lâm đã rời đi hoàn toàn được một lúc, Đằng Phi Vân mới hồi phục lại tinh thần, tay run run, móc điện thoại từ chiếc bóp đem theo người, chuẩn bị quay số. Bỗng nhiên cửa phòng bao nhẹ nhàng bị đẩy ra, Chu Đại Thường vẫn là một thân quần áo đầu bếp chậm rãi đi vào.
- Đằng tiểu thư, chờ một chút.
Chu Đại Thường chậm rãi nói, khuôn mặt tròn trịa giống như Phật Di Lặc kia, không nhìn thấy vẻ mặt chất phác tươi cười thường ngày, hiện ra vẻ vô cùng trầm tĩnh.
- Cút.
Đằng Phi Vân trong nháy mắt bùng phát, hướng về phía Chu Đại Thường thét lên một tiếng chói tai.
Chu Đại Thường không cút, chỉ dửng dưng nhìn ả.
- Cút ra ngoài.
Đằng Phi Vân lại một lần nữa thét lên, kích động.
Nhiều năm như vậy, ả vẫn chưa từng mất mặt như hôm nay, bị một tiểu cô nương bóp chặt cổ, dạy dỗ trước mặt, còn không có chút sức trở tay. Hiện tại, ngay cả một lão béo chết tiệt chẳng hiểu tại sao, một đầu bếp nho nhỏ, đều dám ở trước mặt bản thân mình không mặn không nhạt cười chế giễu.
Quả thật buồn cười.
- Ông có cút hay không? Còn không cút, ta cho hội sở của ông mở cửa không nổi nữa.
Chu Đại Thường lắc đầu, chậm rãi bước qua, khẽ vươn tay ra, Đằng Phi Vân chỉ cảm thấy mắt hoa lên, điện thoại vốn dĩ đang nắm trong tay, trong chớp mắt đã ở trong bàn tay to lớn của Chu Đại Thường.
Đằng Phi Vân lại thêm một lần nữa ngơ ngác.
Ả không phải là thiên kim tiểu thư tay trói gà không chặt, thân thể đẫy đà, một chút cũng không ảnh hưởng đến thân thủ của ả. Có thể được ủy thác trọng trách “huấn luyện viên trưởng”, đại tỷ tuyệt đối không phải hạng người hời hợt, đại hán cường tráng như Delcy, cũng chưa chắc đã là đối thủ của ả.
Thế nhưng hôm nay trong cái phòng bao bé nhỏ này, đại tỷ đột nhiên biến thành một búp bê vải, chỉ có thể mặc cho bất kỳ người nào định đoạt.
Ở trước mặt Tân Lâm, ả không có một chút sức lực trở tay, ở trước mặt Chu Đại Thường béo ục ịch, ả rõ ràng vẫn là không có chút sức chống trả.
Cái thế giới này làm sao vậy.
Chu Đại Thường đem chiếc điện thoại tinh xảo của ả chậm rãi đặt ở đầu bên kia của chiếc bàn trà, cứ như vậy đứng trước mặt, trên cao vọng xuống nhìn ả, rất nghiêm túc nói:
- Đằng tiểu thư, làm ông chủ của hội sở Hoa Nhài, tôi hoan nghênh các quý vị đến nơi này của tôi làm khách. Thế nhưng, tôi không hoan nghênh khách có lòng dạ khó lường.
- Bất luận các người có mưu đồ gì, cũng bất luận các người có thế lực lớn như thế nào, tôi chỉ hi vọng, từ nay về sau, các người đừng bao giờ xuất hiện trước mắt của tôi. Tôi là người buôn bán, tôi chỉ muốn yên ổn làm ăn, kiếm tiền của tôi, hưởng thụ cuộc sống của tôi. Tôi không muốn loại cuộc sống này bị người khác làm đảo lộn, một chút cũng không muốn, cô có hiểu không?
Đằng Phi Vân dần dần trấn định lại, ngồi thẳng người, lạnh lùng nhìn Chu Đại Thường, đưa tay vuốt lại mớ tóc rối loạn của mình, cười lạnh nói:
- Ông chủ Chu, thật nhìn không ra, ông cũng là chân nhân bất lộ tướng. Trong thành tứ cửu này thật đúng là ngọa hổ tàng long. Thế nhưng, ông biết tôi là người thế nào không? Những lời này của ông hôm nay có nghĩ đến hậu quả không?
Chu Đại Thường cười nhạt một tiếng, hai bàn tay mập mạp nắm lại các ngón tay đan vào nhau, vặn vẹo vài cái nói:
- Đằng tiểu thư, cô tự tin quá mức rồi. Tôi biết cô không đơn giản, biết các người cũng không đơn giản. Tôi không có ý định đi phỏng đoán thân phận của cô, càng không muốn dây vào trong chuyện của các người. Nhưng mong Đằng tiểu thư nhớ cho kĩ, người không đơn giản, không chỉ có một mình cô. Tôi trước nay chưa từng coi thường bất cứ người nào. Tôi chỉ mong cô, đừng có kéo theo tôi và hội sở của tôi liên lụy vào. Đương nhiên, nếu như Đằng tiểu thư kiên trì phải làm như vậy, tôi cũng không thể ngăn cản. Thế thì, mong Đằng tiểu thư và người đứng sau cô chuẩn bị tâm lí thật tốt, nhiều thêm một kẻ thù cũng không chắc là chuyện tốt.
Đôi mắt Đằng Phi Vân chợt nhíu lại.
Chu Đại Thường này, không chỉ thân thủ nhìn thong dong điềm tĩnh, tư thế không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, chỉ sợ lai lịch lại càng không đơn giản.
Đây là điệu bộ của bang phái giang hồ điển hình.
Mười phần lo lắng.
- Đằng tiểu thư xin mời. Vị huynh đệ này, tôi sẽ gọi người đưa anh ta đến bệnh viện.
Không chờ Đằng Phi Vân nói thêm gì nữa, Chu Đại Thường lập tức quyết định cho ả giọng điệu vô cùng cương quyết, không có nghi ngờ.
Đằng Phi Vân không do dự thêm nữa, đứng dậy, cầm lấy điện thoại bước nhanh ra cửa, đối với vị đại hán lực lưỡng đang nằm run rẩy co giật không ngừng trên mặt đất đều không liếc mắt nhìn một chút.
Chu Đại Thường nhìn thấy bóng lưng bước đi vội vàng của Đằng Phi Vân, không nhịn được lắc đầu.
Người đàn bà này, quá coi trọng bản thân rồi.
Chu Đại Thường cảm thán cũng không duy trì bao lâu, mắt nhìn thấy “đống thịt” lớn như vậy đang co giật không ngừng dưới chân, cho dù là đầu bếp cấp một nổi tiếng, cũng có chút nổi da gà.
Rất nhanh, đại hán cường tráng liền được khiêng ra ngoài.
Huy động bảy tám thanh niên khỏe mạnh, gộp hai bộ cáng cấp cứu lại làm một, mới xem như có thể đem đống thịt mềm này chuyển đi.
Chu Đại Thường rời phòng bao, đi đến phòng làm việc của mình, ông là ông chủ của Hoa Nhài, không thể từng giây từng phút đều coi mình thật sự trở thành đầu bếp. Ông chủ có chức trách của ông chủ.
- Chu tổng.
Quẹo qua cửa bán nguyệt, Chu Đại Thường đột nhiên ngừng cước bộ, đôi mắt nhỏ đang híp lại bỗng dưng trợn tròn.
Bên bồn hoa cách đó không xa, Tiêu Phàm chắp tay sau lưng, lẳng lặng đứng ở nơi đó, dường như đang thưởng thức cả vườn ánh trăng.
- Tiêu đại thiếu.
Chu Đại Thường cười khổ một chút, chẫm rãi bước lên phía trước.
Xem ra, phiền toái cuối cùng vẫn phải đến.
Tiêu Phàm chậm rãi xoay người, đối diện Chu Đại Thường, nụ cười trên mặt rất ôn hòa, nhẹ giọng nói:
- Chu tổng, có một chuyện, muốn mong ông giúp đỡ.
- Đại thiếu gia khách khí rồi.
Chu Đại Thường lập tức đáp, ánh mắt đảo qua trên người Tân Lâm đang đứng cạnh Tiêu Phàm. Ông ta mặc dù không tận mắt nhìn thấy Tân Lâm làm thế nào đánh ngã đại hán cường tráng kia, thế nhưng ông nghe thấy âm thanh. Quá trình vô cùng ngắn gọn, từ đầu đến cuối, chỉ nghe tiếng kêu rên của đại hán lực lưỡng đó, không hề nghe thấy âm thanh trả đòn.
Vị “nha hoàn tùy thân” này của Tiêu đại thiếu, nhìn qua yêu kiều mềm mại, thân thủ có phần quá dũng mãnh rồi.
Tiêu Phàm nói:
- Chu tổng, tôi muốn có một phần tài liệu.
Chu Đại Thường nghiêm túc nhìn Tiêu Phàm, thấp giọng hỏi:
- Tài liệu gì?
- Tôi cần biết khi Đằng Phi Vân đến hội sở Hoa Nhài tiêu tiền, thẻ liên kết phụ của cô ta là thẻ hội viên của người nào.
Chu Đại Thường sắc mặt hơi biến đổi, chần chừ, nói:
- Tiêu nhất thiếu, cái này, e rằng có chút không thích hợp….
Người có tấm thẻ hội viên liên kết với thẻ của Đằng Phi Vân, cũng không phải là nhân vật bình thường, trong đó lai lịch của một người khác, thậm chí không hề kém Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm nhẹ nhàng cười nói:
- Chu tổng, thích hợp đấy. Ông đưa tư liệu giao cho tôi, những việc khác để tôi đi xử lí.
Chu Đại Thường sắc mặt lại biến đổi.
Ý của Tiêu Phàm trong lời nói này, ông làm sao nghe không hiểu chứ?
Ông không đưa tài liệu cho tôi, vậy những người khác quay về tìm ông. Thế nhưng đến lúc đó, chỉ sợ không giống như đêm nay trao đổi riêng thế này, có lẽ là mời uống trà.
- Được, hai vị mời đi theo ta.
Chu Đại Thường cũng là người cực kỳ quyết đoán, suy nghĩ trong chốc lát, liền đưa ra quyết định.
- Ừm.
Tiêu Phàm khẽ xoa cằm.
Dường như quyết định này của Chu Đại Thường, sớm đã nằm trong dự liệu của hắn.
Giao thiệp với người thông minh, thông thường đều tương đối thoải mái vui vẻ.
Sau này một thời gian, bất cứ lúc nào cũng có khả năng đứt đoạn, cũng nói trước với mọi người , mong mọi người lượng thứ.