Khi Joseph vừa mới buông điện thoại xuống, điện thoại di động của Trần Dương liền chấn động vang lên. !
Trần Dương vội vàng lấy điện thoại di động ra xem, lập tức biến sắc, chần chờ, không có ấn xuống nút trả lời.
Tiêu Phàm nghiêng đầu lại, nhẹ giọng hỏi:
- Là điện thoại trong bộ của các cô gọi tới ư?
- Ừ, là cục trưởng Nhạc của cục hai chúng tôi……
Trần Dương vội vàng đáp, sắc mặt có chút không được tự nhiên. Đoán chừng là đồng đội của cô tiểu Cao thấy tình huống không đúng, đã báo cáo với lãnh đạo cục . Trưởng tôn Tiêu gia đích thân đi đối phó với phần tử tội phạm quốc tế bình thường, bất kể như thế nào đều phải báo cáovới lãnh đạo cục. Vạn nhất xảy ra chuyện gì, bọn họ thật sự gánh vác không nổi trách nhiệm.
Cục hai bộ an ninh, Tiêu Phàm đương nhiên biết là phụ trách ở phương diện nào. Cục hai trong nội bộ bộ an ninh thứ tự gần như là đứng đầu, tầm quan trọng này không cần nói cũng biết.
Cục trưởng cục hai Nhạc Thu Phong, Tiêu Phàm đã từng nghe qua.
Tiêu Phàm ngẫm nghĩ một chút, đưa tay hướng phía Trần Dương, nói:
- Đưa điện thoại cho tôi.
Trần Dương lập tức đưa điện thoại di động qua, cô đang lo không biết nên giải thích với Nhạc cục trưởng như thế nào. Tính cách càng là háo thắng cậy mạnh, lại càng sợ hãi bị phê bình.
- Trần Dương, việc này là thế nào?Cô to gan quá!
Tiêu Phàm vừa mới ấn nút trả lời, bên kia liền vang lên tiếng rít gào của một người đàn ông trung niên, giọng nói trấn động màng nhĩ, Tiêu Phàm không thể không đem ống nghe dời ra xa một chút.
- Tại sao không nói chuyện? Câm rồi ư? Nói mau, hiện tại Tiêu Phàm ở nơi nào, tình huống của hắn như thế nào rồi?
Nhạc Thu Phong tiếp tục rít gào như sấm, trong giọng nói, rõ ràng mang theo sự lo lắng bất an.
- Nhạc cục trưởng, tôi là Tiêu Phàm, tôi rất khỏe, cảm ơn ngài quan tâm.
Chờ lúc Nhạc Thu Phong ngừng lại để lấy hơi, Tiêu Phàm chậm rãi nói, giọng điệu bình thản.
Điện thoại đầu bên kia lập tức cũng không còn âm thanh, Nhạc Thu Phong thật sự không nghĩ tới, là Tiêu Phàm trực tiếp nghe điện thoại.
- Trưởng phòng Tiêu, xin chào, tôi, tôi là Nhạc Thu Phong…
Ít phút sau, trong điện thoại lại vang lên giọng nói của Nhạc Thu Phong, hiển nhiên là Nhạc Thu Phong cũng đang sắp xếp lại câu từ. Cục trưởng cục hai bộ An ninh ở trong toàn bộ hệ thống an ninh đều là một nhân vật khó lường, Tiêu Phàm tuy là con cháu dòng chính Tiêu gia, Nhạc Thu Phong vốn cũng không đến nỗi khẩn trương như thế, mấu chốt là việc ngày hôm nay, thật là có chút "hiểu lầm". Đặc công của bộ an ninh, theo dõi hành tung của trưởng tôn Tiêu gia, nghe lén điện thoại của hắn. Một khi lan truyền ra ngoài, Nhạc Thu Phong thật sự khó mà ăn nói.
Tiêu Phàm nhẹ nhàng cười.
- Tiêu trưởng phòng, ngài bây giờ đang ở chỗ nào, tôi lập tức đến ngay.
Nhạc Thu Phong dù sao cũng không phải nhân vật bình thường, rất nhanh đã điều chỉnh tốt ý nghĩ của mình, rất khách khí nói.
Tiêu Phàm nói:
- Nhạc cục trưởng, như vậy đi, chuyện ở bên này, tôi cơ bản đã xử lý xong rồi, ngài không cần vội vã lại đây. Tôi lát nữa sẽ đi đến bộ thăm hỏi, chúng ta giáp mặt nói chuyện.
- Được, được, hoan nghênh, hoan nghênh.
Nhạc Thu Phong cũng là vô cùng quyết đoán, nghe ngữ khí của Tiêu Phàm, dường như cũng không đặc biệt có ý tức giận, trong lòng liền yên tâm thêm vài phần, lập tức đáp ứng. Sách lược tốt nhất trước mắt, chính là chờ Tiêu Phàm chủ động "đặt yêu cầu", Nhạc Thu Phong có thể thỏa mãn liền tận lực thỏa mãn, chỉ cần có thể đem việc này hóa giải là được.
Tiêu Phàm cúp điện thoại, mặt hướng về phía Joseph.
Joseph vội vàng ưỡn thẳng người lên, rất nghiêm túc nhìn Tiêu Phàm.
Đối thoại của Tiêu Phàm và Nhạc cục trưởng, y nghe được rất rõ ràng. giới thiệu của Trần Dương đối với Nhạc Thu Phong, gã nghe càng thêm hiểu được —— cục trưởng cục hai. Joseph đương nhiên biết Nhạc Thu Phong là người của cục hai nào.
Nghe xong đối đáp của Tiêu Phàm và Nhạc Thu Phong, Joseph mới xem như yên lòng.
Xem ra Ạnelina ở trong suy nghĩ của Tiêu Phàm quả nhiên phân lượng rất nặng, Tiêu Phàm cự tuyệt cơ quan cường lực nhúng tay vào việc này. Chỉ cần bộ an ninh không can dự vào, như vậy tình huống sẽ không gay go tới cực điểm, vẫn còn đường đàm phán.
- Joseph tiên sinh, chúng ta phải thay đổi sang chỗ khác rồi.
- Được, hết thảy đều nghe theo sắp xếp của Tiêu tiên sinh.
Joseph không có nửa điểm ý kiến, theo thế cục trước mắt mà nói, sách lược ứng đối tốt nhất chính là hết thảy đều dựa theo Tiêu Phàm phân phó mà làm, ngàn vạn lần không thể chọc giận hắn, để tránh gây thêm rắc rối.
Trần Dương lộ ra còng tay.
Tiêu Phàm lắc đầu, nói:
- Cô còng tay cô ấy, còng tay này đối với y vô dụng.
Joseph lại cười khổ một cái.
Tiêu Phàm quả thật liệu việc như thần, còng tay bình thường như vậy, không cần nói là một bộ, mà cho dù có đeo cho y mười bộ, cũng không hề có tác dụng. Y có biện pháp trong thời gian ngắn nhất mở được còng tay ra.
Trần Dương cũng không hỏi nhiều, lập tức đi qua, "Cùm cụp" một tiếng, còng lên tay của Đằng Phi Vân.
Từ đầu đến cuối, Đằng Phi Vân đều không có kháng cự, càng không có nói nửa chữ.
Cô thật sự không dám vi phạm chỉ lệnh của Tiêu Phàm. Có lẽ Tiêu Phàm chỉ là hù dọa cô, nhưng cô một chút cũng không muốn đi nghiệm chứng phỏng đoán của mình chuẩn xác hay không. Một khi phỏng đoán sai, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
- Joseph tiên sinh, có thể nhìn ra được anh là người giỏi quyền thuật, cho nên trong khoảng thời gian tới, anh đành phải chịu ủy khuất một chút.
Tiêu Phàm thản nhiên nói.
- Hết thảy theo ý của Tiêu tiên sinh.
Tiêu Phàm đứng dậy, đi đến bên người Joseph, trong tay hàn quang chợt lóe, có nhiều hơn một tiểu đao lá liễu, Joseph còn chưa rõ ràng là có chuyện gì, chỉ cảm thấy trên người hơi nhói đau, lập tức liền cảm thấy máu toàn thân tựa hồ đều trở nên đặc dính vô cùng, lưu động không thông, tất cả mọi lực lượng đều bị giam cầm.
- Tiêu tiên sinh, đây, đây chính là trong truyền thuyết, điểm huyệt của võ thuật Phương Đông sao?
Joseph vừa kinh ngạc vừa khiếp sợ, cũng nhịn không được có chút tò mò.
Cảm giác kỳ diệu như vậy, y vẫn là lần đầu tiên nếm thử. !
- Joseph tiên sinh đối với võ thuật Đông Phương thật là hiểu rất rõ!
- Không dám không dám, chỉ là đã nghe thấy. Không ngờ thật sự có loại võ thuật thần kỳ như vậy…… Khâm phục, khâm phục!
Người Germanic mà diện mạo giống quỷ hút máu này, trình độ Hán ngữ quả thật không thấp, còn ra vẻ nho nhã khoe chữ với Tiêu Phàm.
Trần Dương không nhịn được có chút buồn cười, chẳng qua nụ cười kia chỉ chợt lóe qua, lập tức lại khôi phục vẻ mặt nghiêm túc. Việc ngày hôm nay, lại có thể có kết quả như thế, hoàn toàn không thể ngờ được.
- Tân nhi, cô dẫn hai người bọn họ đi trước, tôi đi tới cục hai gặp Nhạc cục trưởng.
- Vâng.
Tân Lâm gật gật đầu, lập tức áp giải Joseph và Đằng Phi Vân đi hướng ra bên ngoài biệt thự, để lại cái chìa khóa của chiếc Mercedes Benz cho Tiêu Phàm, lái một chiếc xe minibus ra khỏi biệt thự.
Biệt thự to như vậy, lập tức trở nên yên tĩnh.
Trần Dương liếc qua đại hán ngã trên mặt đất, máu đã chảy đầy một vùng, mùi máu tanh gay mũi, Trần Dương không khỏi nhăn mày, nói:
- Nơi này làm sao bây giờ?
Tiêu Phàm vừa đi hướng ra ngoài, vừa nói:
- Không sao, nơi này rất hẻo lánh, có rất ít người đến, tạm thời sẽ không ai phát hiện dị thường. Đồng sự của cô sẽ đến dọn sạch hiện trường.
Trần Dương yên lặng đi theo sau Tiêu Phàm, hỏi:
- Anh vì sao từ chối cho chúng tôi tham dự? Dù sao nếu có chúng tôi tham dự, chỉ số an toàn càng cao hơn một chút. Anh... cũng không cần phải mạo hiểm.
Tiêu Phàm thản nhiên đáp:
- Tôi sợ bọn họ chó cùng rứt giậu, tôi phải bảo đảm sự an toàn của Anjelina.
Trần Dương cắn cắn đôi môi đỏ mọng kiều diễm, bỗng nhiên lại hỏi:
- Anh…… thật sự thích Anjelinakia như vậy sao?
Tiêu Phàm chậm rãi đi về phía trước, không có vội vã trả lời vấn đề này, ra khỏi cửa sau biệt thự, mới nhẹ giọng nói ra:
- Cô ấy là vô tội, tôi không hy vọng cô ấy lại bị bất cứ thương tổn nào.
Trần Dương lại cắn cắn môi nhìn bóng lưng của Tiêu Phàm, không nói gì thêm.
Nam nhân như câu đố này.
Rất nhanh, hai người trở về phía sau sườn núi nhỏ, lên chiếc Mercedes Benz, chạy về phía nộithành.
Đợi Tiêu Phàm đi vào văn phòng của Nhạc Thu Phong, ước chừng đã trôi qua một giờ. Một giờ này đối với Nhạc Thu Phong mà nói, tương đối gian nan. Trên cơ bản, ông ta chính là đi đi lại lại trong phòng làm việc, những mẩu thuốc lá trong chiếc gạt tàn, nhanh chóng chất đầy một đống.
Không biết Tiêu Phàm sẽ có thái độ như thế nào.
Lúc cửa phòng làm việc bị gõ vang, Nhạc Thu Phong gần như là chạy tới mở cửa.
Tiêu Phàm đứng ở trước cửa, Trần Dương đứng ở phía sau hắn cúi đầu, không dám nhìn tới ánh mắt của Nhạc Thu Phong.
Xem chừng Nhạc cục trưởng thật sự rất tức giận.
Tuy nhiên bây giờ Nhạc Thu Phong cũng chẳng rảnh để răn dạy cô, cười ha hả đưa hai tay về phía Tiêu Phàm nói liên tiếp:
- Xin chào, xin chào, Tiêu trưởng phòng, hoan nghênh, hoan nghênh!
Tiêu Phàm mỉm cười bắt tayvới Nhạc Thu Phong.
- Đến, Tiêu trưởng phòng, mời vào, mời vào trong ngồi!
- Cảm ơn Nhạc cục trưởng.
Tiêu Phàm hồi phục lại vẻ mặt tao nhã, ai có thể nghĩ được, ngay tại một giờ trước, có sáu phần tử phạm tội cực kỳ hung ác đã chết ở trong tay của hắn và Tân Lâm.
Nhạc Thu Phong đưa Tiêu Phàm đến ngồi xuống ghế sô pha dùng để tiếp khách.
Đối với cán bộ cấp cục trưởng bộ ủy quốc gia khác mà nói, văn phòng của Nhạc Thu Phong có vẻ hơi nhỏ hẹp chút. Tuy nhiên bên trong bố trí đơn giản thanh thoát, không làm mất phong cách mạnh mẽ phóng khoáng.
Không cần đợi Nhạc cục trưởng phân phó, Trần Dương đã chủ động đảm đương công việc của nhân viên phục vụ, bưng trà cho Tiêu Phàm, lại bưng cốc nước đến cho Nhạc Thu Phong.
Nhạc Thu Phong trừng mắt, cả giận nói:
- Trần Dương, cô a, liền rất thích tự chủ trương!
Trần Dương vội vàng cúi đầu, làm bộ dạng khiêm tốn nhận phê bình, đầu lưỡi linh hoạt cực nhanh liếm lấy môi dưới của mình một chút, lại nhanh chóng thu trở về.
Tiêu Phàm khoát tay áo, nói:
- Nhạc cục trưởng, chuyện này cũng đừng trách trưởng phòng Trần, cô ấy cũng là đang thực hiện chức trách của mình.
Giọng điệu không vội vàng không hấp tấp, ôn hòa rộng lượng.
Nhạc Thu Phong vội vã gật gật đầu, tuy nhiên vẫn là trừng mắt nhìn Trần Dương một cái.
Đầu của Trần Dương cúi xuống càng thấp hơn.
- Tiêu trưởng phòng, rất xin lỗi a, đây là hiểu lầm. Tiểu Trần mới đến trong bộ của chúng tôi làm không bao lâu, về phương diện kinh nghiệm còn khuyết thiếu, xin Tiêu trưởng phòng rộng lượng bỏ qua.
Lời này được nói rất uyển chuyển —— Tiêu trưởng phòng, lúc này a, căn bản chính là do người mới Trần Dương này càn quấy, cô không hiểu quy củ. Tuyệt đối không phải là người trong cục chúng tôi muốn nhằm vào ngài Tiêu trưởng phòng, càng không phải là đang nhằm vào Tiêu gia.
Tiêu Phàm cười cười, nói:
- Nhạc cục trưởng, tôi có một yêu cầu……
- Tiêu trưởng phòng mời nói.
- Chuyện này, tạm thời để cho tôi xử lý, quý cục không cần tham dự. Chờ sau khi tôi xử lý xong, vụ án này tiếp sau đó nên điều tra và giải quyết như thế nào, do quý cục tiếp nhận, tôi sẽ không tham dự vào. Có thể chứ?
- Không thành vấn đề, hết thảy đều theo Tiêu trưởng phòng an bài mà làm.
Nhạc Thu Phong cũng rất sảng khoái, một hơi liền đáp ứng, lập tức lại hỏi:
- Tiêu trưởng phòng, có gì cần chúng tôi giúp đỡ không?
- Những yêu cầu khác đều không có, hiện trường sự việc kia, xin Nhạc cục trưởng phái người tới dọn dẹp một chút, không cần đưa tới khủng hoảng không cần thiết.
- Đương nhiên, đương nhiên, chúng tôi nhất định sẽ dọn dẹp sạch sẽ.
- Vậy là tốt rồi, cảm ơn Nhạc cục trưởng.
- Không có gì, không có gì.
Nhạc Thu Phong rốt cục cũng hoàn toàn an tâm.
Chỉ có mỗi một điều kiện như vậy, quá dễ làm rồi, thật sự là có chút bất ngờ.