Một chiếc Mercedes Benz đen bóng, chậm rãi dừng ở trước cửa đại sảnh tòa nhà Trung Thiên. !
Dưới ánh mặt trời gay gắt của tháng đầu xuân, tòa nhà Trung Thiên giống như một thanh kiếm sắc, đâm thẳng lên trời, bức tường thủy tinh màu lam, dưới ánh mặt trời chiếu sáng rạng rỡ, lóng lánh như hào quang mộng ảo.
Tòa nhà Trung Thiên là kiến trúc tiêu chuẩn của vùng này.
Tổng cộng cao bốn mươi chín tầng.
Cao hơn tất cả các công trình kiến trúc xung quanh, thậm chí so với khách sạn Trung Thiên cách vài dặm còn cao hơn mười ba tầng. Khách sạn Trung Thiên và tòa nhà Trung Thiên, đều là một phần của cùng một tập đoàn, tập đoàn Trung Thiên, là công ty con trực thuộc tập đoàn Cơ thị.
Tuy nhiên cấu thành cổ phần của tập đoàn Trung Thiên cực kỳ phức tạp, tập đoàn Cơ thị là công ty mẹ, chỉ chiếm không đến 35% cổ phần. Rất nhiều cổ đông khác của tập đoàn Trung Thiên, thân phận tương đối thần bí, thậm chí thời điểm mời dự họp đại hội cổ đông, đều là cắt cử đại biểu đến tham gia.
Mercedes Benz vừa mới dừng hẳn, thân mặc lễ phục, bảo an trẻ tuổi tinh thần hưng phấn lập tức bước đến, mở cửa xe ra.
Tòa nhà Trung Thiên không phải là khách sạn, là văn phòng làm việc. Công ty ở trong cao ốc này làm việc, ít nhất là trên một trăm cái. Tuyệt không phải là bất luận loại xe nào đến, bảo an trước cửa đều đi lên đón tiếp.
Nhưng chiếc xe Mercedes Benz không giống vậy, tất cả bảo an và nữ lễ tân của tòa nhà Trung Thiên, đều biết chủ nhân của nó là ai.
Cửa xe mở ra, một đôi chân mang tất lụa thon dài thẳng tắp đưa ra ngoài cửa xe, Cơ Khinh Sa một thân áo đen đi xuống xe, ở trước cửa xe dừng chân trong chốc lát, bộ ngực cao ngất, vòng cổ trân châu màu vàng nhạt, lóng lánh ánh hào quang dịu dàng.
Bất kể ở nơi nào, bất kể vào lúc nào, Cơ Khinh Sa vĩnh viễn đều là cao nhã tinh tế như vậy, thướt tha mê người.
- Chào Cơ tổng.
Bảo an liên tục cúi người chào bà chủ lớn.
Nơi làm việc của chi nhánh công ty ở thủ đô của tập đoàn Cơ thị nằm trong tòa nhà Trung Thiên.
Cơ Khinh Sa mỉm cười gật đầu, xem như đáp lễ.
"Ngọc Quan Âm" danh chấn kinh yến, trước mặt các nhân viên cấp thấp nhất chưa bao giờ làm bộ làm tịch, bày ra thế ông chủ lớn. Cô càng bình dị gần gũi, nhân viên công ty lại càng kính yêu cô.
Phạm Nhạc bước nhanh đến phía trước, đưa chìa khóa xe trong tay giao cho bảo an.
Bảo an sẽ tự động đem xe lái đến bãi đỗ xe.
Dưới sự bồi cùng của Phạm Nhạc, Cơ Khinh Sa vào thang máy, trực tiếp lên tầng bốn mươi tám.
Toàn bộ tầng bốn mươi chín, chỉ có một đơn vị làm việc, chính là văn phòng của Chủ tịch Hội đồng quản trị Cơ Khinh Sa. Trên thực tế, Văn phòng Chủ tịch Hội đồng quản trị chỉ chiếm một không gian rất nhỏ, kề sát văn phòng làm việc, là một cái hoa viên không trung thật lớn.
Mỗi khi thời tiết đẹp, thời điểm tầm nhìn tốt, Cơ Khinh Sa đều thích ngồi ở trong hoa viên không trung, pha một bình chè xanh, hai đĩa quả hạch, chậm rãi trôi qua một buổi sáng hoặc là một buổi chiều.
Thang máy ở đại sảnh chỉ có thể lên tới tầng bốn mươi tám.
Muốn lên tầng bốn mươi chín, nhất định phải đi bộ.
Ở đầu cầu thang thông lên tầng cao nhất, có bảo an đứng gác, không phải khách nhân đã hẹn trước, ai cũng không thể đi lên quấy rầy Cơ tổng. Cho dù ngươi lớn tới đâu đi chăng nữa, cho dù là Chủ tịch thành phố đến đây, không có hẹn trước đều không thể đi lên tầng cao nhất.
Nơi này bảo an và những nhân viên làm công tác thư ký khác, chỉ phụ trách một mình Cơ tổng.
Cơ Khinh Sa và Phạm Nhạc lên đến tầng cao nhất, một nhân viên văn phòng xinh đẹp mặc bộ váy màu lam nhạt đi theo phía sau. Cô là thư ký chuyên trách của Cơ Khinh Sa ở công ty con tại thủ đô.
Mỗi nhân viên công tác ở bên người Cơ Khinh Sa đều đã trải qua chọn lựa tỉ mỉ, nữ xinh đẹp đoan trang, nam đẹp trai phong độ. Người không đẹp đồng loạt không cần.
Cơ Khinh Sa thích hết thảy đều tốt đẹp, sự vật cảnh đẹp ý vui.
Vậy sẽ khiến cho cô ấy tâm tình vui vẻ.
Văn phòng Chủ tịch Hội đồng quản trị sáng sủa sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi. Cơ Khinh Sa hàng năm ở trong này làm việc thời gian cũng không nhiều, nhưng văn phòng này vĩnh viễn đều được thu dọn sạch sẽ, gọn gàng ngăn nắp.
Cơ Khinh Sa không có đi đến sau cái bàn giám đốc thật lớn ngồi vào chiếc ghế giám đốc cũng đồng dạng thật lớn kia, mà là mở ra cánh cửa thủy tinh thông giữa văn phòng và hoa viên không trung, một cỗ hương hoa tươi mát xông vào mũi.
Cái hoa viên không trung cực lớn nàythật ra là đóng kín toàn bộ.
Toàn bộ kết cấu bằng thép, cộng thêm thủy tinh không màu trong suốt thật dày, cách ly hoa viên với không gian bên ngoài. Thấy rằng thủ đô thời tiết sương mù, có vẻ càng ngày càng nghiêm trọng, nếu không đóng kín lại toàn bộ nhiều lúc hoa viên không trung đều không thể đợi. Lại nói hoa cỏ thực vật trong hoa viên, cũng cần một không gian ấm áp mới có thể bảo đảm bốn mùa đều xanh, hoa nở kiều diễm.
Đương nhiên, cửa sổ thủy tinh cũng có một bộ phận là có thể di động. Thời điểm thời tiết tốt, có thể mở ra để thông gió thoáng khí.
Cơ Khinh Sa khoan thai đi vào thảm cỏ xanh mượt của hoa viên không trung.
- Cơ tổng, hôm nay nhật trình an bài là như này… Chín giờ sáng, cũng chính là hai mươi phút sau, cần triệu tập cuộc họp với người phụ trách các phòng trong công ty con… Kế tiếp, phải thảo luận hợp đồng đầu tư ở thôn Hồng Sơn tỉnh Giang Hán của công ty…
Thư ký đi theo phía sau Cơ Khinh Sa, thấp giọng báo cáo.
Cơ Khinh Sa nhẹ nhàng giơ tay, cắt đứt báo cáo của thư ký, nói:
- Tiểu Lý, đem hợp đồng đầu tư thôn Hồng Sơn lưu lại, những thứ khác không cần hồi báo, tất cả công tác sáng hôm nay tôi không tham gia, do Phạm tổng thay tôi chủ trì.
Thư ký thoáng sửng sốt, lập tức kính cẩn mà đáp nói:
- Vâng, Cơ tổng.
- Đây là hợp đồng đầu tư thôn Hồng Sơn.
Nói xong, đem một phần tư liệu thật dày nhẹ nhàng đặt tại một góc trên bàn trà hình tròn, lập tức chuyển hướng sang Phạm Nhạc, chờ y chỉ thị.
Phạm Nhạc không chỉ là "vệ sĩ bên người" của Cơ Khinh Sa, còn đảm nhiệm chức vụ là thành viên hội đồng quản trị kiêm phó tổng giám đốc cấp cao của tập đoàn Cơ thị. Cơ Khinh Sa và loại người cổ quái như Phạm Nhạc kết hợp, cực kỳ hiếm thấy, ít nhất theo hiểu biết của thư ký, trước mắt trên đất kinh yến còn không có công ty lớn nào có loại tổ hợp như vậy.
Quan hệ của Cơ Khinh Sa và Phạm Nhạc là một "bí ẩn" vĩnh hằng.
Trước kia là vậy, bây giờ cũng vậy, có thể đoán được trong tương laisẽ vẫn là bí mật mà tất cả nhân viên trong tập đoàn Cơ thị thích phỏng đoán nhất. Phỏng đoán quan hệ giữa hai người bọn họ, gần như thành thú vui lớn nhất của một số ít nhân viên.
Phạm Nhạc ở trong tập đoàn Cơ thị không có phân công rõ ràng nào, nhưng mỗi quản lý cao cấp của tập đoàn Cơ thị đều rất rõ ràng, Phạm Nhạc hoàn toàn có thể đại biểu Cơ Khinh Sa, chỉ cần là Phạm tổng quyết định, sau đó Cơ tổng chưa bao giờ xem lại.
Phạm Nhạc, là "cái bóng" của Cơ Khinh Sa.
- Tiểu Lý.
Phạm Nhạc gọi thư ký một tiếng, bước nhanh về phía phòng làm việc bên ngoài.
Thư ký vội vàng theo sát.
Tình hình tương tự, cô cũng đã từng trải qua, không cần hỏi nhiều, dựa theo ý Cơ tổng cùng Phạm tổng làm việc là được rồi, Cơ tổng tuyệt đối sẽ không trách cứ sự vô lễ của cô.
Rất nhanh, hoa viên không trung to lớn, thậm chí là toàn bộ tầng bốn mươi chín cũng chỉ còn lại một người là Cơ Khinh Sa.
Làm "nhân vật số hai" trong tập đoàn Cơ thị, Phạm Nhạc không có phòng làm việc của mình ở tòa nhà Trung Thiên, thậm chí ở tại tổng bộ của tập đoàn Cơ thị, y cũng không có phòng làm việc riêng của mình. Y luôn ở bên cạnh Cơ Khinh Sa, an bài cho y một văn phòng đơn độc, thuần túy là lãng phí. Rất ít thời điểm, nếu y đại biểu Cơ Khinh Sa tới công ty xử lý sự vụ, sẽ trực tiếp sử dụng phòng làm việc của Cơ Khinh Sa.
Cơ Khinh Sa không có vội vã lật xem phần hợp đồng đầu tư kia, mà là cởi giày cao gót, cứ như vậy chân trần dẫm trên thảm cỏ mềm mại, chậm rãi đi đến một góc hoa viên, mở ra cửa sổ thủy tinh, một cơn gió mát nhẹ nhàng rót vào, đem một lọn tóc đen rủ xuống bên tai cô thổi bay phất phới. Cơ Khinh Sa mở ra cái bóp nhỏ mang theo bên mình, lấy ra thuốc lá dành cho nữ, đưa đến bên miệng, vừa mới chuẩn bị đánh lửa, dường như nhớ ra cái gì đó, lại đem bật lửa và thuốc lá đều cất vào, đón lấy ánh mặt trời, hít một hơi thật sâu.
Bộ ngực đầy đặn càng thêm cao ngất.
Cơ Khinh Sa ở trước hàng rào bảo vệ đứng một hồi, mới chậm rãi trở lại ngồi dưới cái dù che nắng, tự mình pha một bình trà, lúc này mới cầm lấy phần hợp đồng đầu tư kia, chậm rãi lật xem.
Cũng tại thời khắc này tiếng chuông điện thoại di động dễ nghe lại vang lên.
Cơ Khinh Sa cầm lấy di động vừa xem, khóe miệng hơi nhếch, hiện lên một nụ cười quyến rũ. Mặc kệ là có người hay không, nụ cười của Cơ Khinh Sa vĩnh viễn là mềm mại quyến rũ như vậy, làm người ta mê say.
- Nhất thiếu, chào buổi sáng.
Cơ Khinh Sa dùng giọng nói hơi khàn khàn lại kiều mỵ tận xương của riêng cô chào hỏi Tiêu Phàm ở bên kia điện thoại.
- Cơ tổng, cô hiện giờ đang ở thủ đô sao?
Tiêu Phàm mỉm cười hỏi.
- Đúng vậy. Nhất thiếu tìm tôi sao?
- Phải. Nếu Cơ tổng hiện tại có thời gian, tôi muốn gặp Cơ tổng.
Cơ Khinh Sa nhẹ nhàng cười, nói:
- Nhất thiếu tìm tôi, tôi lúc nào cũng có thời gian. Vị trí hiện tại tôi là ở tòa nhà Trung Thiên, tầng bốn mươi chín, cung nghênh Nhất thiếu đại giá quang lâm.
- Được, xin Cơ tổng chờ một chút, tôi lập tức tới.
- Ừ, tôi chờ anh.
Giọng nói của Cơ Khinh Sa càng thêm kiều mỵ nhu mì, đối với người không hiểu biết về cô ấy, có lẽ chỉ cần vừa nghe đến giọng nói kiều mỵ như vậy, chỉ sợ sẽ mất hồn mất vía, suy nghĩ vớ vẩn rồi.
Tắt điện thoại của Tiêu Phàm, Cơ Khinh Sa đem hợp đồng buông xuống, nâng chén trà lên, thân mình khẽ dựa vào sau, nâng chân trái thon dài lên đặt ở trên đùi phải, chậm rãi thưởng thức một ngụm nước trà, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên ánh sáng lóng lánh, ai cũng không biết cô giờ phút này suy nghĩ cái gì.
Ước chừng sau nửa giờ, Tiêu Phàm xuất hiện tại tầng cao nhất tòa nhà Trung Thiên.
Không ai đi cùng.
Đến Tân Lâm cũng không ở bên cạnh hắn.
Cơ Khinh Sa vừa mới phân phó bảo an dưới lầu, Tiêu tiên sinh có thể trực tiếp lên tầng cao nhất, không cần bất cứ kẻ nào đi cùng.
Tiêu Phàm cố ý đến tìm cô, có chút ngoài dự liệu của Cơ Khinh Sa, phỏng chừng có chuyện trọng yếu muốn cùng cô nói chuyện, tự nhiên sẽ không hy vọng có người khác nghe.
- Nhất thiếu, hoan nghênh.
Cơ Khinh Sa mỉm cười đứng dậy đón chào.
Cô đã đi giày cao gót vào, giữa cô và Tiêu Phàm vẫn chưa đạt tới mức độ tùy ý như vậy. Nghiêm chỉnh mà nói, cô và Tiêu Phàm vẫn không thể tính là bạn bè, về sau có thể trở thành bạn bè hay không, còn phải chờ xem.
Tiêu Phàm xuyên qua văn phòng Chủ tịch Hội đồng quản trị, đi vào hoa viên không trung, đánh giá bốn phía, cười nói:
- Cơ tổng, chỗ tốt. Ở trong đô thị toàn sắt thép xi măng, tạo ra một thế ngoại đào nguyên như vậy, Cơ tổng thật có nhã hứng a.
Nhìn ra được lời tán thưởng của Tiêu Phàm là xuất phát từ nội tâm.
Hắn quả thật không ngờ tới, Cơ Khinh Sa làm việc ở hoa viên không trung lớn như thế. Trong hoàn cảnh như vậy, bất kể là sinh hoạt hay làm việc, đều sẽ làm người ta cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Cơ Khinh Sa là một nữ nhân rất biết cách hưởng thụ cuộc sống.
Văn phòng Chủ tịch Hội đồng quản trị của cô là một căn phòng hoàn chỉnh đầy đủ, có phòng bếp nhỏ, chỉ cần bản thân Cơ Khinh Sa có hứng thú, hoàn toàn có thể ở trong này tự chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến, nằm ngủ dưới bầu trời đầy sao.