- Cậu có tướng mệnh Thiên tử chí tôn, nếu cậu không phải là quý nhân, trên thế giới này liền không có quý nhân rồi.
Tân Lâm vẫn giữ im lặng bỗng nhiên mở miệng nói.
- Tân Lâm, cô, cô đang nói tôi sao?
Tiêu Thiên lại một lần nữa há to miệng, trợn tròn mắt.
Đối với Tân Lâm, Tiêu Thiên vẫn luôn rất tò mò, cũng có một chút lúng túng.
Biết quan hệ của cô và anh trai không đơn giản, nhưng lúc này kêu cô là "Đại tẩu", tự nhiên là không thỏa đáng, tính cách lãnh đạm của Tân Lâm, Tiêu Thiên cho dù ham chơi, thích nói đùa, nhưng trước mặt Tân Lâm cũng không dám. Nếu gọi là "Chị", Tân Lâm so với mình rõ ràng nhỏ tuổi hơn.
Tiêu Thiên chỉ nhỏ hơn Tiêu Phàm một tuổi, chưa đến hai tuổi.
Gọi là tiểu thư Tân, không khỏi quá xa lạ.
Cho nên, Tiêu Thiên dứt khoát gọi thẳng tên, ngược lại tự nhiên hơn nhiều, Tân Lâm cũng chấp nhận cậu ta gọi như vậy.
- Đúng, chính là nói cậu, Tiêu Thiên, cậu chưa nhận rõ được giá trị của bản thân, cậu không biết anh cậu vì cậu đã bỏ ra biết bao nhiêu tâm huyết. Cậu phải đem mình trở thành một nhân vật.
Ngữ khí của Tân Lâm có chút kích động.
Biểu tình này xem như là cực kỳ hiếm thấy ở Tân Lâm. Trừ những lúc đối diện với Tiêu Phàm, Tân Lâm có đôi khi động tình, những lúc khác, Tân Lâm vĩnh viễn là yên tĩnh, lãnh đạm như vậy.
Tân Lâm chính là loại con gái cố chấp tới cực điểm, trong chuyện tình cảm, cả cuộc đời cam nguyện vì một người đàn ông mà sống, cũng chỉ vì một người đàn ông mà chết. Kích động giờ phút này của Tân Lâm cũng chỉ vì Tiêu Phàm.
Chỉ có cô mới biết, trong lòng Tiêu Phàm yêu thương người em trai này như thế nào. Vì bảo vệ Tiêu Thiên, bảo vệ cả Tiêu gia, Tiêu Phàm đã phải trả giá lớn như thế nào. Nếu Tiêu Thiên vẫn không nỗ lực tiến lên, có thể thấy trong lòng Tiêu Phàm sẽ thất vọng như thế nào.
Tiêu Thiên hoàn toàn bối rối.
Tướng mệnh Thiên tử tôn quý, điều này cậu trước đây chưa hề nghe nói đến.
Tiêu Phàm vẫy vẫy tay, hạ giọng nói:
- Tiêu Thiên, Tân nhi nói rất có đạo lý. Căn phòng nhỏ này lúc trước là nơi ông nội ở. Lúc đó, chỉ sợ không có bàn học, cũng chẳng có đệm giường như vậy. Hiện tại thì sao, tiếng tăm của ông nội đã nổi đến mức nào?
Tiêu lão gia tử chính là từ căn phòng nhỏ thô sơ này bước ra. Cậu không là quý nhân, ai mới là quý nhân?
Ai nói trong căn phòng đơn sơ này không có quý nhân?
Tiêu Thiên bừng tỉnh đại ngộ, không khỏi gãi đầu cười "Ha hả". Cậu sở dĩ chưa hồi thần bởi vì cậu chưa từng tiếp xúc với các vấn đề về như tướng thuật nhân mệnh, trong đầu không có huyền căn.
- Tiêu Thiên, em kiên trì ở trong nhà tổ là sự lựa chọn rất đúng. Dựa theo quan điểm của thuyết phong thủy, căn nhà tổ của chúng ta là long mạch phong thủy thượng giai. Trong thời gian em làm việc ở thôn Hồng Sơn nhất định phải kiên trì ở trong này, không được chuyển nhà. Thậm chí em chỉ cần không rời khỏi trấn Hồng Sơn, không rời khỏi huyện La Châu, cho dù về sau có làm đến chức Bí thư, chủ tịch thị trấn, Bí thư, chủ tịch ủy ban nhân dân huyện, vẫn phải thường xuyên về đây ở vài hôm. Đã nhớ chưa?
- Được, được, em nhớ rõ rồi. Anh, anh yên tâm đi.
Tiêu Thiên liên tục gật đầu.
Trong đầu đã mơ mơ hồ hồ có chút khái niệm. Tuy rằng rất khó hiểu, nhưng những lời này do anh trai nói ra thì lại khác. Tiêu Thiên biết rằng anh trai sẽ không bao giờ hại mình.
Cậu ta là người trẻ tuổi nên đối với những kiến thức mới, sự vật mới tiếp thu tương đối nhanh, cũng không mâu thuẫn giống như Tiêu Trạm.
Chỉ cần anh trai nói làm như vậy mới có lợi, vậy về sau cứ như vậy mà làm, sẽ không sai.
- Tiêu Thiên, vừa rồi Tân nhi đã nói rất rõ ràng, em có tướng mệnh Thiên tử chí tôn, là tướng mệnh tôn quý nhất. Từ Chấn có thể mượn hồng phúc của em, đó là phúc khí của y, cũng là tổ tiên y tích nhiều âm đức mới có quý nhân phù trợ.
Tiêu Thiên gãi đầu nói:
- Anh, em không có lợi hại như vậy chứ?
Có chút chóng mặt rồi.
Tiêu Phàm thản nhiên cười nói:
- Hiện tại đương nhiên chưa có lợi hại như thế, tướng mệnh có tốt hơn nữa cũng phải dựa vào sự nỗ lực của chính bản thân em, nếu không tướng mệnh này cũng sẽ thay đổi.
Tiêu Thiên cười nói:
- Anh, theo như anh nói Từ Chấn mượn hồng phúc của em, vậy không phải là hồng phúc của em sẽ bị giảm đi sao? Còn nữa, trên thế giới này không phải chỉ có một “Quý nhân” là em chứ? Tại sao không đi mượn của người khác?
Hoặc ít hoặc nhiều mang một chút ý tứ đùa giỡn, cũng có vài phần tò mò.
Người trẻ tuổi chính là như vậy, một khi nảy sinh ra tâm lý tò mò với một sự vật nào đó thì sẽ muốn nghiên cứu đến cùng, làm cho rõ ràng. Đương nhiên Tiêu Thiên không biết những học vấn trong tướng mênh bói toán như vậy không phải có thể làm rõ ràng trong thời gian ngắn.
Tiêu Phàm mỉm cười gật đầu, vẻ mặt mang theo sự cổ vũ nói:
- Không ngại đường xa tới tìm em, anh đương nhiên là đã có suy tính. Cái mà Từ Chấn mượn không phải là hồng phúc hiện tại của em mà là hồng phúc tương lai của em. Mượn hồng phúc cũng chỉ là một cách nói, không giống với việc mượn tiền trong cuộc sống hiện thực. Đơn giản mà nói, mệnh của Từ Chấn là phải trải qua kiếp nạn này, bắt buộc phải có người đại phú quý giúp y chống đỡ hung hiểm, từ đó về sau vận mệnh của y sẽ bị trói chặt bên cạnh em. Hiện tại y mượn bao nhiêu hồng phúc từ em, sau này sẽ phải trả cho em gấp bội. Người này cũng có năng lực, hơn nữa năng lực của y khá mạnh. Giúp y hóa giải kiếp nạn này, đưa y từ trong vực sâu trở lại, y về sau sẽ vô cùng cảm kích em.
Tiêu Thiên liên tục gật đầu.
Cậu ta hiểu được ý tứ trong lời nói này.
Cái gọi là tài nguyên chính trị chính là nhân tình cho đi rồi nhận lại như vậy. Ngươi giúp đỡ họ khó khăn lúc này, lần sau họ sẽ giúp lại ngươi gấp bội.
- Từ Chấn con người này rất được. Chỉ cần giúp y qua khỏi kiếp nạn này, con đường phía trước của y sẽ rất rộng mở. Đương nhiên anh cũng sẽ đốc thúc y, bắt y làm nhiều việc tốt, ít làm những việc hại người. Tiêu Thiên, những đại nhân vật từ trước đến nay đều cần rất nhiều thế lực giúp đỡ. Em về sau cần phải tạo dựng mạng lưới quan hệ rộng hơn nữa.
- Vâng, em hiểu rồi, em hiểu rồi.
Tiêu Thiên gật đầu như con chim gõ kiến.
Từ Chấn là giám đốc một ngân hàng lớn, chỉ cần lần này giữ được y, giữ được ngân hàng lớn này, về sau Tiêu Thiên muốn làm hạng mục xây dựng gì ở trên đất này, người này nhất định có thể toàn lực giúp đỡ.
Đây là kết cấu của tam thắng.
Có lợi với Tiêu Thiên, có lợi với Từ Chấn, cũng có lợi với tất cả mọi người trên đất này. Hạng mục này được thực hiện, kinh tế phát triển, mọi người đều có lợi.
- Em nên làm như thế nào?
Tiêu Thiên hỏi.
Tiêu Phàm còn chưa mở miệng, cửa gỗ mỏng của phòng bao phía đông vang lên tiếng ngõ nhẹ vô cùng cẩn thận.
- Mời vào.
Tiêu Phàm cao giọng nói.
Cửa đẩy ra, người đi vào quả nhiên là Từ Chấn, trong tay cầm điện thoại, vừa vào cửa liền cúi người chào, trên mặt lại không giấu được vẻ kinh hoảng.
- Vụ trưởng Tiêu cái này…… thị trường chứng khoán bên Mỹ kia truyền đến tin tức, vừa mới bắt đầu phiên giao dịch, quỹ ngân sách lớn lại tiếp tục giảm rồi, làm không tốt hôm nay cổ phiếu lại đi xuống.
Cả khuôn mặt Từ Chấn đều hiện lên vẻ khổ sở.
Tiêu Phàm thản nhiên nói:
- Không sao cả, cứ để nó xuống. Cũng không xuống được bao lâu nữa.
Thêm vài lần thị trường chứng khoán xuống giá như vậy, thì cũng đủ để y gỡ bảng hiệu rồi, không cần đến vài ngày.
Từ Chấn nuốt một ngụm nước bọt, không nói nên lời, chỉ gương mắt nhìn Tiêu Phàm.
- Tiêu Thiên, cái chặn giấy Phi Long lần trước anh đưa cho em ở đâu rồi?
Tiêu Phàm không để ý đến Từ Chấn mà nói với Tiêu Thiên.
- A, ở đây, ở đây.
Tiêu Thiên vội vàng đứng dậy, kéo cái ngăn kéo ở bàn làm việc, đem cái chặn giấy Phi Long màu xanh đồng loang lổ ra. Đây là cái chặn giấy Tiêu Phàm lấy được trong phòng làm việc của Lục Hồng, trước khi Tiêu Thiên đến Hồng Sơn làm việc Tiêu Phàm đã tặng nó cho cậu.
Tiêu Phàm tiếp nhận cái chặn giấy, ngón tay cái bên phải nhẹ miết qua thân của cái chặn giấy. Cái chặn giấy này đã rất lâu đời, là khí cụ mà Đạo quân hoàng đế Tống Huy Tông đã dùng qua, vừa lấy được từ trong tay Lục Hồng.
Chỉ có một ít khí tức tôn giả. Ở bên cạnh Tiêu Phàm một đoạn thời gian, khí tức tôn giả đã mạnh lên rất nhiều.
Vật phẩm chí tôn cũng chỉ có độc nhất tôn giả mới có thể trấn áp được nó.
Huống hồ Tống Huy Tông là vua của một nước đã mất, mà Tiêu Thiên tương lai sẽ trở thành người đứng đầu hưng thịnh, vận mệnh của hai người không giống nhau. Đồ vật này đặt ở bên cạnh Lục Hồng là một mầm họa, còn đặt ở bên cạnh Tiêu Thiên lại càng tăng thêm sức mạnh.
- Giám đốc Từ, cái chặn giấy Phi Long màu xanh đồng này là vật phẩm trong cung đình từ thời Tống, tôi đã kiểm định rồi là vật phẩm Đạo quân hoàng đế dùng. Hiện tại vật này em trai tôi Tiêu Thiên tặng cho ngài, ngài đem về dùng đi.
Đặt ở trên bàn thờ trong văn phòng của ngài, chính là nơi ngài dùng để cúng bái thần tài.
Tiêu Phàm đem cái chặn giấy Phi Long đưa cho Từ Chấn.
Từ Chấn vội vàng đưa hai tay đón nhận, coi như bảo vật, khẩn trương vô cùng, chỉ sợ mình không cẩn thận làm rơi.
- Giám đốc Từ, cung phụng phải có lòng thành khẩn, như vậy mới có thể trấn áp được kiếp nạn của ngài. Nếu như ngài chỉ làm qua loa cho xong thì nó sẽ không linh nghiệm. Điểm này ngài phải nhớ kỹ.
Tiêu Phàm chậm rãi nói, ngữ khí vô cùng nghiêm trọng.
- Vâng, vâng, Trưởng phòng Tiêu an tâm, tôi nhất định thành khẩn cung phụng, quyết không qua loa cho xong việc. Vụ trưởng Tiêu vì tôi Từ Chấn mà hao tổn nhiều tâm huyết, đến vật tùy thân của Tiêu nhị thiếu gia cũng tặng cho tôi, tôi vô cùng cảm kích, vô cùng cảm kích…
Từ Chấn không ngừng nói.
Trong lòng hiểu được Tiêu Phàm nói "Mượn hồng phúc" của quý nhân, đoán chừng vị quý nhân này chính là Tiêu Thiên. Đừng nghĩ Tiêu Thiên bây giờ chỉ là một phó bí thư đảng ủy kiêm bí thư chi bộ nho nhỏ của thôn, bảng hiệu của Tiêu gia không phải là giả, chỉ cần Tiêu Thiên từ nay về sau "Sửa chữa", chú tâm trong con đường làm quan thì tiền đồ tương lai chưa chắc đã dưới Uông Thuật Đô.
Quả thật có thể gọi là quý nhân.
Cái gọi là mượn hồng phúc tốt nhất là mượn của người tương lai sẽ trở thành quý nhân. Những người hiện tại đã là quý nhân vinh quang hiển hách thì phúc khí của họ thường là chính họ sử dụng, có thể “cho mượn” thực sự không nhiều. Hơn nữa ngươi muốn mượn cũng phải có sự đồng ý của họ mới được.
Quý nhân không phải cam tâm tình nguyện “cho mượn” hồng phúc của mình, thì biện pháp mượn hồng phúc đó sẽ không linh nghiệm.
Mượn hồng phúc, không phải đoạt hồng phúc.
Dùng thủ đoạn cứng rắn hoặc bỉ ổi cướp đoạt sẽ đi ngược lại với ý nguyện ban đầu.
Ở Tiêu Thiên sẽ không tồn tại vấn đề này, anh trai nói gì thì chính là như thế.
- Giám đốc Từ, hôm nay cứ yên tâm nghỉ ngơi không cần nghĩ ngợi nhiều, ngày mai trở về cứ làm theo lời tôi dặn đem tất cả mọi việc hoàn thành hết, trên cơ bản ngài sẽ vượt qua cửa ải khó khăn này.
Từ Chấn lập tức tinh thần phấn chấn, lại liên tục nói tiếng cám ơn.
Lời nói này của Tiêu Phàm nói rất chắc chắn, không có nửa điểm lập lờ, y nghe rồi tinh thần lập tức hăng hái hẳn lên.
- Mặt khác sau khi trở về ngài nhớ quyên góp cho thôn Hồng Sơn một lô phân bón hóa học xem như là hành thiện tích đức. Về sau nhất định phải nhớ làm nhiều việc thiện, tích nhiều âm đức thì mới thật sự đi trên con đường của tướng mệnh phú quý.