Đại Hào Môn

Ánh nắng mặt trời ấm áp trên cao nguyên hoàng thổ xuyên vào cửa sổ, Uyển Thiên Thiên mở mắt “ưm” lên một tiếng, chỉ cảm thấy cả người mềm nhũn, tinh thần không vực dậy nổi.

Đối với uyển đại đương gia mà nói, đây là tình huống cực kì hiếm thấy. Lúc Uyển Thiên Thiên lúc nào cũng khỏe như vâm, ngập tràn tinh lực. Chưa được bao lâu thì lại bị mệt mỏi vô lực như thế này?

Cảm giác được da thịt trơn bóng ma sát với chăn lụa, Uyển Thiên Thiên theo phản xạ có điều kiện kéo chăn cao lên một chút, che đi bộ ngực, sau đó vươn tay vào trong chăn sờ soạng một phen.

Hoàn hảo, đã mặc nội y.

Khuôn mặt cô bé lập tức đỏ bừng, không kìm nổi cắn cắn đôi môi xinh đẹp. Tất cả sự việc trong buổi tối hôm qua nháy mắt xông lên đầu. Tất cả cô đều nhớ, chỉ có đoạn trí nhớ cuối cùng có chút mơ hồ. Tuy nhiên Uyển Thiên Thiên cũng có thể đoán ra đó là sự sắp xếp của Tiêu Phàm. Nghĩ tới cảnh Tiêu Phàm luống cuống mặc đồ lót cho cô, đem thân hình của cô lật qua lật lại như chiên bánh, trái tim Uyển Thiên Thiên không kìm nổi mà đập thùm thụp kinh hoàng không thôi.

Uyển Thiên Thiên có nằm mơ cũng không nghĩ sẽ có một ngày như vậy.

Giống như những cô gái trẻ tuổi khác, Uyển Thiên Thiên cũng từng ảo tưởng cô cùng “ hoàng tử bạch mã” và “cảnh ngày tân hôn”, ảo tưởng tới một ngày được hai cánh tay cường tráng của bạch mã hoàng tử mạnh mẽ cởi quần áo mình.

Tuyệt không đoán được đó lại là loại tình hình này, cùng người ta đối nhau thẳng thắn như này.

Trước đó, hoàng tử bạch mã trong đầu uyển thiên thiên chỉ là hư ảo, nhưng hiện tại, vị bạch mã hoàng tử đã trở nên vô cùng rõ ràng.

Đó chính là Tiêu Phàm.

Chỉ có thể là Tiêu Phàm, không thể là người khác.

Với ý nghĩ như vậy, Uyển Thiên Thiên bắt đầu tìm kiếm bóng dáng “bạch mã hoàng tử” trong phòng. Rất nhanh sau đó Uyển Thiên Thiên phải thất vọng, trong phòng ngủ rất yên tĩnh, ngoại trừ cô thì không còn ai khác.

Uyển Thiên Thiên dùng sức xuống giường, do không tìm được quần áo của mình, cô liền tùy tiện tìm một bộ áo tắm màu trắng mặc lên che thân hình duyên dáng của mình lại.

Đây là một căn phòng ngủ.

Vừa mới đẩy cửa phòng ngủ, Uyển Thiên Thiên liền thấy Tân Lâm.

Tân Lâm đang ngủ, thân thể nhỏ bé co rúc trên ghế sô pha, trên người đắp một chiếc ga trải giưòng, hai hàng lông mày xinh đẹp tuyệt trần hơi cau lại, dường như trong mộng gặp phải chuyện không vui.

Xem ra Tân Lâm đã rất mệt mỏi.

Uyển Thiên Thiên rất nghiêm túc đánh giá Tân Lâm vài lần, trước kia, mỗi lần cô nhìn thấy Tân Lâm, cô gái này chính là Thất Diệu- cung thiếu chủ luôn lạnh lùng, giống như một vị băng sơn mĩ nhân, hai bên cũng không có nói chuyện với nhau nhiều, thậm chí còn mơ hồ mang vài phần địch ý. Uyển Thiên Thiên lí giải đó chính là do Tân Lâm ghen, làm “nha hoàn bên người” của Tiêu Phàm, đương nhiên hễ có cô gái nào tiếp cận Tiêu Phàm là Tân Lâm sẽ rất đề phòng.

Về điểm này, Uyển Thiên Thiên cũng hoàn toàn đồng tình. Nếu đổi lại cô ở vị trí của Tân Lâm, chỉ sợ còn lâu mới có được biểu hiện bình thản như Tân Lâm. Ai mà có chủ ý với “người yêu” của mình, Uyển đại đương gia cô ắt sẽ cầm con dao trắng đâm đỏ một đao vào cô ta.

Có bạn trai như Tiêu Phàm, tuyệt đối đáng giá để bản thân liều mạng.

Tân Lâm đã quá hào phóng rồi, thậm chí còn vì họ bảo vệ nữa.

Tất nhiên là Tân Lâm bảo vệ Tiêu Phàm, chứ không phải là bảo vệ Uyển Thiên Thiên. Chuyện phát sinh không thể lường có lẽ là chính là việc Tân Lâm bất chấp tất cả, “khiêng” Tiêu Phàm bỏ chạy, về phần Uyển đại đương gia thì Tân thiếu chủ không có quản nhiều như vậy.

Dù là như vậy, Uyển Thiên Thiên vẫn rất biết ơn.

Bất kể như thế nào, buổi tối qua vì cứu cô, Tiêu Phàm, Tân Lâm, Cơ Khinh Sa, Phạm Nhạc đều đã bỏ ra công sức rất lớn.

Là một người mới, là một người thứ ba, tâm tình của Uyển Thiên Thiên tự nhiên cùng tâm tình của Tân Lâm có chút bất đồng.

Cảm giác của Uyển Thiên Thiên tối qua chính là đã làm một kẻ trộm, trộm mất bảo vật trân quý nhất của Tân Lâm.

Mặc dù Tiêu Phàm toàn tâm toàn ý vì cô chữa thương thế, nhưng trừ lần đó ra, không phát sinh thêm gì khác. Nhưng Uyển Thiên Thiên rất rõ ràng, từ nay về sau bất kể thái độ của Tiêu Phàm là gì cũng không thể thay đổi tâm ý của cô: anh có thể không để ý tới em, nhưng tuyệt đối không thể ngăn cản em thích anh, bám theo anh.

“Tân tỷ tỷ” kì thực vô cùng xinh đẹp.

Trước đó, Uyển Thiên Thiên chưa bao giờ cảm thấy những cô gái khác xinh đẹp cả.

Đây là bệnh chung của mấy cô nương mĩ lệ. Trong mắt mấy cô, trừ mình ra thì không còn cô gái nào xinh đẹp nữa, tối thiểu cũng không coi người ta là trở ngại. Hiện tại tâm tình của Uyển Thiên Thiên đã thay đổi, nhìn lại Tân Lâm liền cảm thấy “Tân tỷ tỷ” thực sự rất đẹp, mặt mày như vẽ, tuy rằng có chút “lạnh”, băng sơn mỹ nhân tự khắc sẽ có cái thú vị của băng sơn mỹ nhân.

Uyển Thiên Thiên cũng biết, tuổi thật của mình so với Tân Lâm còn lớn hơn 2 tuổi, có điều tiếng “tỷ tỷ” cũng là cô cam tâm tình nguyện gọi.

Mọi việc đều phải chú ý thứ tự đến trước và sau, không phải sao?

Để cô ấy làm “tỷ tỷ” là đúng rồi.

“Tân tỷ tỷ” ngủ rất trầm tĩnh, chưa phát hiện Uyển Thiên Thiên đang nhìn trộm.

Tuy nhiên Tiêu Phàm cũng tự nhiên cảm giác được, ngẩng đầu lên, liếc mắt sang bên phòng ngủ một cái, dịu dàng nói:
- Tỉnh rồi sao?

Gương mặt trắng nõn của Uyển Thiên Thiên lập tức hiện lên hai rặng mây đỏ, mở hai to hai con mắt trắng dã nhìn Tiêu Phàm.

Không phải vì cái khác mà chính là vì ngữ khí của Tiêu Phàm rất dịu dàng, rất trấn định. Thật giống như tối qua không hề phát sinh chuyện gì, mọi thứ đã như mây khói theo gió bay đi không tồn tại.

Người đàn ông này sao lại có thể không tim không phổi đến thế chứ?

Người ta cũng là hoàng hoa khuê nữ đấy nhé!

Bị ngươi lột sạch trần truồng, ôm cũng ôm rồi, sờ cũng sờ rồi, toàn thân trên dưới cũng nhìn hết rồi. Trời sáng một cái, ngươi mặc xong quần áo là liền quỵt nợ là sao hả?

Muốn cứ như vậy đem ta vứt bỏ sao?

Không có cửa đâu nhé!

Có bản lĩnh thì làm dấu răng kia mất ngay đi!

Uyển Thiên Thiên bỗng nhiên lại rất đắc ý, cảm thấy mình “đặc biệt cơ trí”, trong tình huống như vậy còn nhớ phải “công khai chủ quyền” nữa, khiến tên đàn ông thúi kia không còn chỗ nào có thể chối cãi.

Tiêu Phàm cười cười, đối với sự “khinh bỉ” của Uyển Thiên Thiên làm như không thấy, nhẹ giọng nói ra:
- Trong ba tháng sinh hoạt hàng ngày thì có thể, nhưng tuyệt đối không thể động chân khí, càng không thể cùng người khác đấu đá. Nhớ kĩ đấy!

Uyển Thiên Thiên “hừ” một tiếng, nhắc tới chân khí sao?

Tính cách của cô là vậy, ngươi càng cấm, cô càng không phục.

Ngay sau đó là tiếng kêu đau đớn, khuôn mặt xinh đẹp của Uyển Thiên Thiên tái xanh, mồ hôi lạnh rỉ ra cho thấy cô lỗ lớn rồi!

- Anh làm cái gì với em thế hả?

Sau một lúc, đan điền khí hải Uyển Thiên Thiên chạy tán loạn xung quanh, như đao tử kẹp lại chân khí mới miễn cưỡng bình phục lại, Uyển Thiên Thiên nghiến răng nghiến lợi hỏi, âm thanh vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ.

Vừa rồi cô mới vận chân khí, liền thấy nội tức chân nguyên của mình đã bị giam cầm lại, cố gắng nén ép đan điền khí hải lại, cưỡng ép tụ khí, lập tức bị kịch liệt cắn trả, bụng đau như cắt.

Loại tình hình này từ lúc Uyển Thiên Thiên tu luyện nội công tới nay chưa bao giờ gặp phải.

Phản ứng đầu tiên của Uyển Thiên Thiên chính là “có phải mình đã bị phế đi hay không vậy?”

Đối với một cao thủ võ thuật mà nói, nội lực bị phế là một vấn đề cực kì nghiêm trọng. Nhất là đối với người có tính cách tranh cường háo thắng như Uyển Thiên Thiên, phế bỏ nội lực của cô không bằng trực tiếp giết cô đi cho cô được thoải mái.

Hai hàng lông mày của Tiêu Phàm nhăn lại, có chút không hài lòng nói:
- Đã bảo đừng có làm loạn rồi. Trong cơ thể cô, âm sát khí và lực cắn nuốt đã hòa làm một thể, tạm thời chưa thể thanh trừ được. Tôi mới tạm thời ngăn cách nó ở bên ngoài đan điền khí hải, đem nội lực nén trong đan điền khí hải, hai thứ không thể tiếp xúc. Bằng không, chân nguyên bản mạng của cô sẽ bị cắn nuốt không còn một mảnh. Cô muốn sử dụng nội lực thì trừ khi có thể phá tan cấm chế tôi đặt ra cho cô.

Uyển Thiên Thiên hừ nhẹ một tiếng, mân mê đôi môi đỏ tươi xinh xắn.

Cô biết Tiêu Phàm không lừa cô, vừa rồi vận tới chân khí, tình hình quả đúng như Tiêu Phàm nói. Để áp chế chân khí ở trong đan điền, đem âm sát khí và lực cắn nuốt ngăn cách ở bên ngoài, Tiêu Phàm không biết đã trút không biết bao nhiêu bản mạng chân nguyên lên người cô mới làm được thế này.

Nhìn sắc mặt của Tiêu Phàm so với mấy ngày trước càng thêm tái nhợt.

Hắn vốn đã là một người bệnh rồi.

Hiện tại vì chữa thương cho cô, bệnh tình của hắn nhất định lại tăng lên rồi.

Có điều, Uyển Thiên Thiên cũng không nói gì thêm. Nói ngắn gọn lại, cô quyết định phải “cùng” Tiêu Phàm, về sau tất cả của bản thân đều giao cho hắn, cũng chưa nói tới báo đáp cái gì hay không.

- Vậy sao này thế nào? Về sau em làm thế nào bây giờ? Có phải bị phế mãi mãi như vậy hay không?

Uyển Thiên Thiên bĩu môi một trận rồi hỏi như vậy.

Tiêu Phàm lắc đầu, thần sắc lại trở nên nghiêm túc, nói:
- Phải hóa giải âm sát của cô đã, tuy rằng khá phiền toái nhưng không phải là không có phương pháp.

Cô cùng tôi, mỗi ngày cô làm theo tôi lý nhuận kinh mạch toàn mạch, chậm rãi hóa hóa giải nội âm sát khí trong người cô. Thời gian hơi lâu một chút, nhưng mà lại đảm bảo.

Đây vốn là hóa giải âm sát khí, trước kia thì Tiêu Phàm khó nói ra nhưng bây giờ lại tự nhiên nói vậy, dường như ở trong làm hắn đã vượt qua một ngưỡng, cùng Uyển Thiên Thiên Thiên ngày trước và Uyển Thiên Thiên bây giờ đã có chút không giống nhau.

- Mấu chốt chính là lực cắn nuốt, cỗ lực cắn nuốt này vô cùng tà môn, hình như không có gì là không cắn. Nuốt không được chân khí của cô liền cắn nuốt âm sát khí. Hiện tại đã cùng âm sát khí của cô hòa làm một. Phải hóa giải âm sát khí đã, ắt phải hóa giải cỗ lực cắn nuốt kia. Xem ra, ắt phải đem ngọn nguồn giải trừ đi.

Tiêu Phàm nói xong, đem cái hộp đen lên bàn nghiên cứu. Hắn sau đó đứng dậy, hai tay chắp sau lưng, trong phòng khách đi qua đi lại, tâm sự có vẻ rất nặng nề.

- Ngọn nguồn? Anh muốn vào trong mộ đó nữa hả?

- Ừ!

Tiêu Phàm trở về bên chiếc bàn nhỏ, vươn ngón tay gõ lên hộp đen vài cái, thần sắc ngưng trọng.

- Chiếc hộp này tạm thời không mở được, nhưng tôi có thể cảm thấy lực cắn nuốt giống như vậy, cả hai đều có cùng đồng nguyên. Có vẻ vấn đề này phải tới khu mộ đó một chuyến, không tìm được ngọn nguồn, muốn hóa giải e là rất khó khăn.

Chiếc hộp đen này chính là Uyển Thiên Thiên trăm cay nghìn đắng từ cổ mộ trong cung mang ra ngoài. Trong lúc khẩn cấp, Uyển Thiên Thiên chưa kịp nhìn kĩ, hiện tại theo cách nói của Tiêu Phàm, chiếc hộp đen này còn có huyền cơ gì đó, tạm thời không thể mở ra được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui