Đại Hào Môn

Bất kể Diệp Cô Vũ đối với Tiêu Phàm là loại đánh giá như thế nào, ít nhất đạo dẫn trận mà Tiêu Phàm bày ra rất hiệu quả, không đến hai canh giờ, lực cắn nuốt kia trong địa cung miếu Đông Hoa đế quân liền cơ bản phát ra sạch sẽ.

Nhìn qua, Tiêu Phàm thần sắc như thường, Cơ Khinh Sa lại có chút mệt mỏi, hồng nhan diêm dúa lẳng lơ hơi có vài phần kiều mị yếu ớt, lại cộng thêm vài phần quyến rũ, làm cho nam nhân vừa thấy liền sinh lòng thương tiếc.

Cô và của Lạc Giáp của cô cùng nhau hợp thành trận nhãn của đạo dẫn đại trận, đem lực cắn nuốt trong địa cung dần dần dẫn ra bên ngoài, phát ra giữa đất trời, trong quá trình này, đương nhiên là cô hao phí tinh lực nhiều nhất. Tiêu Phàm vị cư Bắc Đẩu Thất Tinh Thiên Quyền, dùng sức của bản thân kéo toàn bộ Thất Tinh vận chuyển, dường như là rất lao lực, nhưng trong đạo dẫn trận này, Bắc Cực Tinh là Đế Tinh, là chủ, Bắc Đẩu Thất Tinh làm phụ, chủ yếu và thứ yếu rất rõ ràng. Bắc Đẩu Thất Tinh chuyển động xung quanh Bắc Cực Tinh.

- Chị, vất vả rồi!

Uyển Thiên Thiên tiến lên, thấp giọng nói với Cơ Khinh Sa, vẻ mặt đều là ý cảm kích.

Sự cảm kích của cô bé đối với Cơ Khinh Sa phải nói vẫn là rất thành tâm thành ý. Dù sao hôm nay Tiêu Phàm đặc biệt trở lại một chuyến, là để hóa giải lực cắn nuốt này bên trong cơ thể cô. Cơ Khinh Sa phen này vất vả, cũng toàn bộ là vì cô.

Theo Uyển Thiên Thiên, Tiêu Phàm vất vả vì cô, đó là đương nhiên, dù sao từ nay về sau, cái mạng nhỏ này của mình, con cái của Uyển Thiên Thiên này đều mang họ Tiêu. Những người khác vì mình vất vả, hẳn là nên tỏ vẻ cảm tạ.

Cơ Khinh Sa khẽ mỉm cười, giơ tay sờ sờ tóc đen mềm mại của cô.

Trên thực tế chỉ có bản thân cô là rõ ràng nhất, mình mệt mỏi như thế, chỉ có một nửa là bởi vì đạo dẫn đại trận mà hao phí chân nguyên, còn có một nửa lại là vì phải lĩnh ngộ vận chuyển của toàn bộ đạo dẫn trận. Chân nguyên vì thế mà hao phí so với sử dụng chân nguyên cho đạo dẫn đại trận còn nhiều hơn mấy phân.

Dựa vào tu vi về mặt thuật pháp của Tiêu Phàm, cam tâm làm trợ thủ của cô, trợ giúp cô lĩnh ngộ toàn bộ vận chuyển của đạo dẫn trận, chẳng những khiến Cơ Khinh Sa đối với tinh túy của bản thân Hà Lạc phái càng thêm xâm nhập lĩnh ngộ, đối với vận tác trận pháp của Vô Cực Môn cũng có được hiểu biết nhất định. Từ ý nghĩa nào đó mà nói, Tiêu Phàm đây là đang chia xẻ với cô ý nghĩa tinh túy của thuật pháp Vô Cực Môn.

- Nhất thiếu có gì lĩnh ngộ?

Cơ Khinh Sa không kịp điều hoà nội tức có chút hỗn loạn của mình, nhìn Tiêu Phàm, mỉm cười hỏi. Bản thân mình vừa rồi tất cả tâm thần đều đang lĩnh ngộ vận chuyển của đại trận này, Tiêu Phàm bên kia khẳng định cũng có chút lĩnh ngộ khác.

Tiêu Phàm lại nhẹ nhàng lắc đầu, hai hàng lông mày nhíu lại, nói:
- Khó nói ••••••

Là thật sự khó nói, không phải mượn cớ.

Thông qua đạo dẫn trận để dẫn lực cắn nuốt, âm sát khí phát ra ngoài, Tiêu Phàm trên sát trận phong thuỷ ở thời đại xa xưa này, cảm nhận được một luồng hơi thở tương đối quen thuộc. Dường như pháp trận sát cục phong thuỷ này và nội dung pháp trận của Vô Cực Môn có không ít chỗ ăn ý với nhau.


Nhưng đồng thời lại có rất nhiều chỗ mâu thuẫn với truyền thừa pháp trận Vô Cực Môn.

Về phần đại sư thuật pháp đã bố trí phong thuỷ sát trận này là cao nhân triều đại nào, tự nhiên cũng rất khó phán đoán được.

- Sát khí trong địa cung đã dẫn ra bên ngoài trời đất rồi, bất kể sát khí hung ác cỡ nào đều tồn tại không được bao lâu, rất nhanh sẽ dần dần tiêu tan. Lực cắn nuốt trên người Thiên Thiên hẳn là đã tiêu trừ rồi.

Tiêu Phàm rất nhanh gạt bỏ suy nghĩ về pháp trận, liếc mắt nhìn Uyển Thiên Thiên một cái, nói.

- Tôi đang muốn hỏi anh đấy, nếu lực cắn nuốt trên người tôi đã tiêu trừ, vậy anh chừng nào thì giải phong cấm cho tôi?

Uyển Thiên Thiên lập tức nói.

Vừa rồi đứng ở bên ngoài miếu thờ, cùng với vận chuyển của đạo dẫn trận, lực cắn nuốt trong địa cung dần dần phát ra, lực cắn nuốt trong cơ thể cô liền biến thành nước không nguồn cây không rễ, cũng cùng một lúc phát ra ngoài. Nhưng mà nội tức chân khí của cô vẫn bị chân nguyên bổn mạng của Tiêu Phàm chặt chẽ trấn áp phong ấn tại đan điền, khó có thể cử động.

Tiêu Phàm thản nhiên nói:
- Lực cắn nuốt tuy rằng tiêu trừ, nhưng sát khí trong cơ thể cô vẫn vô cùng nồng đậm, hơn nữa thương thế của cô cũng chưa có khỏi hẳn. Trong thời gian này cô vẫn là phải tĩnh dưỡng thật tốt, không thể động thủ với người khác.

- Anh là để cho tôi đánh không trả đòn, mắng không nói lại, đúng không?

Uyển Thiên Thiên gần như muốn gào lên.

Gặp phải sự biển thủ của lực cắn nuốt, bị Tiêu chân nhân "Vô tình phong cấm" coi như là chuyện có nguyên nhân, Uyển Thiên Thiên tuy rằng khó chịu, cũng chỉ có thể không có cách nào khác thừa nhận sự thật này. Hiện giờ uy hiếp của lực cắn nuốt đã tiêu trừ, Tiêu Phàm lại vẫn không có ý sẽ "Buông” cô ra, vẫn muốn chặt chẽ trói tay chân của Uyển Đại đương gia cô lại, làm sao mà chịu được chứ?

- Ừ.

Tiêu Phàm thẳng thắn thừa nhận.

Uyển Thiên Thiên có chút hổn hển:

- Cái người nọ nếu muốn giết tôi thì sao? Làm sao bây giờ?

Tiêu Phàm không chút nào thay đổi, thản nhiên đáp:
- Cô ở bên cạnh tôi, người khác muốn giết cô, trước hết phải giết tôi!

- Nói cách khác, tôi về sau chỉ có thể ỷ lại anh rồi. Anh muốn như thế nào thì tôi như thế đó, tôi dù sao không thể phản kháng anh...

Uyển Thiên Thiên bĩu môi, nói thầm.

- Đúng.

Không ngờ Tiêu Phàm vẫn là không chút khách khí liền thừa nhận sự thật này.

Uyển Thiên Thiên lập tức chán nản.

Cô lại không biết Tiêu Phàm không dám cùng cô giằng co nhiều trong vấn đề như thế này, chỉ có thể áp dụng phương pháp trả lời nhìn như vô tình lạnh băng như vậy. Tiêu Phàm ghi nhớ một điều, muốn hoàn thành một chuyện nào đó, thì quyết không thể thương lượng với con gái. Càng là cô bé điêu ngoa, ngươi ở trước mặt nàng lại càng phải là bạo quân, bằng không, chuyện gì cũng đừng nghĩ hoàn thành.

Đường Huyên nhẹ nhàng lôi kéo Uyển Thiên Thiên, ra hiệu cô không nên ở chỗ này trong giờ phút này "Tranh luận" với Tiêu Phàm.

Không biết tại sao, Đường Huyên hơi sợ Tiêu Phàm. Cô cảm thấy vị Tiêu gia Nhất thiếu này bề ngoài tao nhã, mang theo hơi thở quý tộc, nhưng thực chất bên trong lại giống như một nhân vật kiêu hùng luôn quyết định chủ ý. Dựa vào xuất thân của Tiêu Phàm, lại chạy đi "Xuất gia", còn đã luyện thành một thân nội công đáng sợ như vậy, trình độ thuật pháp cũng là thâm sâu không lường được, khắp nơi đều biểu hiện ra, tâm trí của Tiêu Phàm kiên định, quả thực không gì sánh kịp.

Một người đối với bản thân đều có thể ác như vậy, một khi ác đối với người khác, đây tuyệt đối là ác mộng của mọi người.

Thiên Thiên bây giờ còn phải cầu người ta chữa bệnh nữa, nếu thực đắc tội với người ta, thì sẽ như thế nào đây?

Yên Chi Hồng là xinh đẹp, nhưng nếu chẳng may Tiêu Phàm không háo nữ sắc, đại sát khí này lập tức liền biến thành phế chiêu, một chút tác dụng cũng không có.

Uyển Thiên Thiên liền bĩu môi, không nói gì nữa, tuy nhiên từ ánh mắt của cô có thể thấy, cô bé thật là không phục. Hiện tại nhiều người, không so đo với anh, khi nào ít người, chúng ta phải lý luận cho ra nhẽ.


- Đi thôi, xuống địa cung xem xem.

Tiêu Phàm khoát tay chặn lại, dẫn đầu đi về phía cửa địa cung trong hậu viện miếu thờ.

- Tiêu nhất thiếu!

Đường Huyên bỗng nhiên kêu một tiếng.

Tiêu Phàm dừng bước, quay đầu nhìn về phía vị nhã nhặn này, nhìn qua coi như là Yên Chi Hồng Nhị đương gia xinh đẹp thuộc thành phần tri thức, ánh mắt rất là dịu dàng.

Đường Huyên do dự mà nói:
- Nhất thiếu, địa cung tôi và Tống Hoàn đã xuống rồi, lần này chúng tôi không xuống nữa, ở lại bên ngoài canh gác nhé?

Buổi tối hôm qua, trong miếu đổ nát này, bọn họ mới từ địa cung đi ra, lập tức liền bị đám người Trì Bân núp trong bóng tối đánh lén, một phen ác đấu, mới miễn cưỡng trốn thoát.

Cái gọi là "Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng".

Nhưng yêu cầu như vậy, Đường Huyên cũng lo lắng Tiêu Phàm đem lòng sinh nghi. Nói cho cùng, bọn họ và Tiêu Phàm hiện tại vẫn chưa nói tới là bạn thân cỡ nào, cái gọi là "Lòng người khó dò", nếu chẳng may Tiêu Phàm hoài nghi cô bụng dạ khó lường, vậy thì phiền toái.

Nhưng Đường Huyên cũng thật sự có chút lo lắng, nếu chẳng may bọn họ đều đi vào, lại có người trốn ở bên ngoài muốn đánh lén thì làm sao? Thậm chí còn trực tiếp đóng cửa địa cung, bọn họ liền bị chôn sống trong đó rồi.

Ai ngờ Tiêu Phàm vẫn không tức giận, gật gật đầu, mỉm cười nói:
- Cũng tốt, vậy phiền Nhị đương gia và Tam đương gia rồi.

Cơ Khinh Sa tự nhiên cười, nói:
- Huyên Huyên, kỳ thật có Nhất thiếu ở đây, bất kể là ai muốn đánh lén chúng ta, đều không dễ dàng như vậy.

Không cần nói ở gần khu vực miếu thờ, mà cho dù ở một nơi cách đây một hai dặm xuất hiện dị thường, Tiêu Phàm chỉ sợ cũng có thể phát giác được. Loại đại thuật sư đạo pháp cao thâm này, cảm giác rất nhạy bén, vượt xa tưởng tượng của người thường.

Đường Huyên không hiểu thuật pháp, tự nhiên cũng không thể hiểu chỗ lợi hại của đại thuật sư.

Tiêu Phàm cười cười, nói:
- Cẩn thận một chút là rất tốt, cẩn thận sẽ không gây ra sai lầm lớn.


Người thường muốn tiếp cận bên cạnh mình, Tiêu Phàm cố nhiên có thể phát giác được, nhưng nếu như đối phương cũng là đại thuật sư, trình độ cao siêu, vậy không nhất định rồi. Buổi tối hôm qua ở trong phòng chữa bệnh cho Uyển Thiên Thiên, mặc dù không có đi ra cửa tìm tòi đến tột cùng, nhưng mà lúc Diệp Cô Vũ tới gần, thanh thế lớn như vậy Tiêu Phàm tự nhiên có thể nhận thấy được hết sức rõ ràng.

Không thể nghi ngờ, Diệp Cô Vũ là kẻ địch lớn thực sự!

Có một kẻ địch lớn như vậy nhìn lén ở bên cạnh, bất kể là ai cũng không dám thật sự phớt lờ.

- Cảm ơn Nhất thiếu.

Đường Huyên cung kính nói, còn hơi hơi khom người, mơ hồ đã coi Tiêu Phàm trở thành "Đại ca" . Nếu ngay cả Đại đương gia cũng đã "Thần phục", Tiêu Phàm tâm tình của Đường Huyên tự nhiên cũng liền trở nên thay đổi.

Nói thật ra, Yên Chi xã nếu như có thể được che chở dưới cánh chim của Tiêu nhất thiếu thậm chí toàn bộ lão Tiêu gia, đó là thiên đại tạo hóa. Cho dù bỏ qua uy vọng cao thượng của lão Tiêu gia và Tiêu lão gia tử ở Hoa Hạ quốc sang một bên, chỉ cần địa vị của Tiêu Phàm trên giang hồ, cũng đã vô cùng tuyệt vời rồi.

Thái độ của Cơ Khinh Sa đối với Tiêu Phàm cũng có thể nhìn ra được, Vô Cực Môn thật sự là truyền thừa vô cùng lợi hại. Cơ Khinh Sa trong nội tâm có bao nhiêu kiêu ngạo, Đường Huyên lại rõ ràng. Tiêu Phàm nếu chỉ là con cháu lão Tiêu gia, bản thân không có năng lực, Cơ Khinh Sa quả quyết sẽ không có thái độ như vậy.

- Nhị đương gia đảm nhiệm cảnh chừng cho mọi người, là chúng tôi phải cảm ơn cô mới đúng.

Tiêu Phàm mỉm cười nói.

Đường Huyên vuốt vuốt tóc đen trên thái dương, thản nhiên nói:
- Nhất thiếu quá khách khí, xin cứ gọi thẳng tên của tôi đi.

Tuổi của Đường Huyên không lớn, cũng chừng hai lăm hai sáu tuổi, so với Tiêu Phàm còn nhỏ một hai tuổi. Gọi thẳng tên, cũng không tính là vô lễ.

Tiêu Phàm cười gật gật đầu, bước đi đi thẳng về phía trước.

Hậu viện của miếu Đông Hoa đế quân lộ ra ngỏ hẻm này, vô cùng rộng, hoàn toàn không phải cái loại "Đạo động" cổ mộ, nhỏ hẹp tới mức gần như chỉ có thể cho phép một người chen qua. Ngỏ hẻm này, nền gạch xanh, hoàn toàn là một thông đạo ngầm tiêu chuẩn.

Đây là thuộc loại kiến trúc địa cung, không phải Uyển Thiên Thiên bọn họ đào ra, bọn họ chỉ có là rửa sạch cái thông đạo này mà thôi.

Đối với cái thông đạo này, Tiêu Phàm rất hài lòng, ít nhất hắn không cần từ "Đạo động" bò vào. Nếu thật phải bò đạo động, Tiêu Phàm có muốn đi vào địa cung hay không, thì phải suy nghĩ một chút mới được.

Tiêu chân nhân là thân phận nào chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận