Đại Hào Môn

Rõ ràng bị Uyển Thiên Thiên rội nước một phen, Lê thiếu trong lòng lại buồn bực, nhưng lại không thể phủi tay áo mà đi, cứ như vậy mà rời khỏi hội trường.

Dù nói thế nào, đại hội giám định bảo vật này vẫn chưa kết thúc, vẫn còn một người hiến bảo vật đang chờ để được mang bảo vật của ông ta mời chuyên gia giám định, nếu như Lê thiếu rời đi lúc này thì có vẻ thật không có khí độ.

- Mời người hiến bảo số 12, Mã tiên sinh.

Nam chủ trì thấy tình thế không ổn, liền cao giọng gọi to.

Thời điểm này, chỉ có mau chóng chuyển sự chú ý của mọi người mới có thể làm cho Lê thiếu bớt lúng túng.

Trong tiếng nhạc nhẹ nhàng, người hiến bảo số 12, Mã tiên sinh hướng về phía trước, đi vào tầm nhìn của mọi người. Vị Mã tiên sinh này khoảng năm mươi tuổi, nếp nhăn khắp mặt, cách ăn mặc vô cùng mộc mạc, thoạt nhìn có thể biết gia cảnh không tốt lắm, cuộc sống không thật như ý, điều này không phải vì sự giản dị ấy mà vì khí chất toát lên từ cả con người ông ta.

Bước trên thảm đỏ tiến đến Đài giám bảo, Mã tiên sinh co ro, sợ sệt, khuôn mặt mang theo một nụ cười gượng gạo, một chút cũng không có dáng vẻ tự tin, ngạo mạn của một kẻ thành công.

Chẳng hạn như Tiêu Phàm, dù cũng ăn vận đơn giản như thế cũng không ai nghĩ hắn là một thư sinh nghèo cả.

Mã tiên sinh trên tay bê một chiếc hộp, vỏ ngoài khá tươi sáng, mang đầy hơi thở hiện đại, rất dễ nhận ra chiếc hộp này mới được thêm vào, giả dụ như bảo bối mà ông ta mang đến cũng “tươi mới” như thế thì cũng không cần phải giám định nữa.

Đồ cổ đồ cổ, quan trọng nhất chính là ở chữ “cổ”.

Trải qua phen phập phồng kích thích vừa rồi, mọi người đối với chiếc hộp trong tay Mã tiên sinh trái lại lại tràn đầy cảm giác mong đợi, hy vọng Mã tiên sinh có thể mang đến một bảo vật quý giá hơn cho mọi người. Như vậy Đại hội giám bảo ngày hôm nay có thể coi là kết thúc mỹ mãn, so với những kỳ Đại hội giám bảo trước đều kích thích hơn.

Ít nhất những lần Đại hội giám bảo trước cũng không có chuyện tát vào mặt tới vang cả tiếng chán chát.

Có điều nhìn vị Mã tiên sinh bộ dạng trung thực này, không ít người cũng hoài nghi trong lòng, người như vậy có thể cất giấu bảo bối tốt gì đây?

Trên thực tế, Mã tiên sinh quả thật cũng không để cho người ta bất ngờ. Khi mở chiếc hộp rõ ràng không cân xứng ấy ra, Mã tiên sinh cẩn thận lấy từ trong ra một vật mang hình dáng chiếc bát khất thực, liền có mấy vị khách quý lộ rõ vẻ thất vọng trong ánh mắt. Những vị khách quý có thể tham gia Đại hội giám bảo loại này đều không phải hạng đơn giản như vậy, năng lực giám định và thưởng thức đồ cổ đều không giống bình thường. Nếu thật sự chỉ là đồ gà mờ, thì làm sao dám tùy tiện tham dự cạnh tranh?

Mặc dù nói, có cả Nam Thúc Đồng trong ba vị chuyên gia giám bảo trong những trường hợp như thế này vẫn tương đối khiến người ta tín nhiệm, nhưng họ cũng sẽ chỉ báo ra một giá đấu giá thấp nhất, đến cuối cùng giá của bảo vật là bao nhiêu mới là giá cao nhất, phải xem nhận biết của mọi người đối với món đồ này rồi. Kẻ hoàn tòan một lỗ cũng không thông rất dễ bị biến thành đầu lớn bị một đao oan.

Những chuyện thông đồng lẫn nhau, kết phường làm thịt người ở hội đấu giá thì số lượng cũng không ít.

Chiếc bình bát mà Mã tiên sinh lấy ra màu sắc xanh trắng xen lẫn, chất ngọc cũng bình thường, thậm chí có thể nói là thấp kém. Người chơi đồ cổ lành nghề đều rất rõ đồ bằng ngọc không thật sự đáng giá, cho dù là đồ bằng ngọc cổ, nếu không đặc biệt phi thường, thì giá cả thường cũng sẽ không quá cao.

Lại càng không cần phải nói, chiếc bình bát Mã tiên sinh lấy ra này, chất ngọc bình thường như thế, vừa thấy cũng biết là tạp ngọc. Như vậy, bát khất thực tạp ngọc, kể cả niên đại cao, chạm trổ cũng tinh xảo, thì giá trị cũng cực kỳ có hạn.

Mà vẻ mặt ba vị giám bảo đại sư thì càng có thể nói rõ vấn đề.

Vừa thấy chiếc bình bát tạp ngọc này, Nam Thúc Đồng liền hiện lên một tia cười thản nhiên nơi khóe miệng, vị giám bảo lớn tuổi nhất thì nhẹ nhàng lắc đầu, thần sắc trên mặt rõ ràng ko cho là đúng lắm, mặt khác vị giám bảo còn lại kia thì thoáng nhìn qua liền lập tức bưng chén nước trước mặt lên, dường như ngay cả một cái liếc mặt cũng không có hứng thú.

Quả thật cũng không có gì đẹp mắt.

Chẳng những là tạp ngọc, hơn nữa trạm trổ cũng bình thường, chứ đừng nói tới đặc biệt.

Gọi là tạp ngọc là nói cho dễ nghe một chút, kỳ thực là một tảng đá hơi bóng láng một chút thôi.

Nhưng nếu thứ này đã đến được trước mặt Nam Thúc Đồng, mà lại là trong Đại hội giám bảo chính thức này, cũng không thể cứ như vậy để người ta lấy về, cũng phải giám định một chút, cho vài lời bình.

- Mã tiên sinh, chiếc bình bát này lấy được như thế nào vậy?

Nam Thức Đồng cầm lấy chiếc bát, lật xem vài lần, rất tùy ý hỏi.

Đây là quy trình tiêu chuẩn của Đại hội giám bảo, mỗi một vị hiến bảo đi lên, người giám bảo đều phải hỏi một câu như vậy.

Mã tiên sinh vội vàng kính cẩn đáp:
- Nam tiên sinh, chiếc bình bát này không phải của tôi, là của một người họ hàng của tôi, nhà anh ta ở xa nên đã để cho tôi mang món đồ này tới…

- Ố, họ hàng thân thích à? Có phải gia truyền không?

Nam Thúc Đồng liếc nhìn chiếc bình bát, lại thuận miệng hỏi.

- Có lẽ là đồ gia truyền, người họ hàng đó của tôi rất trung thực, rất an phận đấy… Nam tiên sinh, tôi muốn hỏi một chút, chiếc bình bát này có đúng là chính phẩm không?

Lúc hỏi câu này, giọng điệu Mã tiên sinh có chút khẩn trương, tựa hồ như sợ Nam Thúc Đồng mở miệng nói ra một chữ “không” vậy.

Nam Thúc Đồng cười ha hả nói:
- Mã tiên sinh, chính phẩm đúng là chính phẩm, chiếc bình bát tạp ngọc này của ông, ta thấy là đồ cổ thời kỳ Tần Hán. Thủ pháp và hoa văn điêu khắc xem ra đều mang đặc trưng rất rõ nét của đặc thù Tiền Hán.

- Đúng là đồ cổ à? Vậy Nam tiên sinh, chiếc bình bát này đáng giá bao nhiêu tiền vậy?

Mã tiên sinh lập tức liền hứng phấn hẳn lên, hỏi luôn một câu.

- Giá trị bao nhiêu tiền ư?

Câu hỏi này của Mã tiên sinh dường như hỏi khó Nam Thúc Đồng, có chút chần chừ, trầm ngâm không nói.

Tất cả mọi người đều trở nên chú tâm, ngay cả mấy vị khách quý bi thất vọng lúc nãy cũng mở to mắt, nín thở chờ Nam Thúc Đồng báo giá, có lẽ chính mình cũng có thể nhìn nhầm rồi.

Dù nói thế nào, đây cũng là đồ cổ thời kỳ Tần Hán.

- Mã tiên sinh, tôi nói ra ông cũng đừng thất vọng nhé. Ở giới cổ vật, chế phẩm ngọc thạch không thể nào nhất quán đánh giá. Chiếc bình bát này chất ngọc quá kém, chạm trổ cũng quá bình thường, còn có không ít tổn hại, bề ngoài càng thêm bình thường, mặc dù là đồ cổ thời kỳ Tần Hán, cũng không phải rất đáng tiền.

- Thế rốt cuộc giá trị bao nhiêu tiền vậy?

Mã tiên sinh liên tục không ngừng truy vấn, trên mặt hiện đầy vẻ suy tính thiệt hơn.

Nam Thúc Đồng ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Mã tiên sinh, tôi cho giá của chiếc bình bát này là hai ngàn đồng.

- Hai ngàn?

Mã tiên sinh lập tức lộ ra vẻ thật vọng cực độ trên khuôn mặt.

Nam Thúc Đồng gật gật đầu, lại nhẹ nhàng lắc đầu. Nói thật, ông ta cho chiếc bình bát này giá hai ngàn đồng đã là rất cao rồi. Nếu người khác lấy một bình bát tạp ngọc như vậy đến “Thiên Bảo Trai” bán, thì nhân viên của hàng chỉ có thể ra giá năm trăm đồng là cao nhất. Ông ta thấy lão Mã này là người thành thật, bộ dạng đáng thương mới lương tâm phát giác cho cái giá cao gấp bốn năm lần như vậy.

Nếu như thật sự tòan bộ Hội đấu giá này không có ai nhìn ưng chiếc bình bát này, thì Nam Thúc Đồng sẽ bỏ ra hai ngàn đồng để mua lại, coi như làm chút việc thiện.

- Ha ha, Mã tiên sinh, cho ông cái giá này thật sự là rất công bằng rồi.
Vị giám bảo hơn năm mươi tuổi chậm rãi đặt chén trà xuống, cười như không cười nói:
- Chiếc bình bát này của ông có phải muốn bán đấu giá ở đây không?

Thật ra vị chuyên gia này cũng là ngầm nhắc nhở Mã tiên sinh, nếu ông thật sự muốn bán thì hãy bán ở đây, cho dù giao với giá thành thấp nhất cũng kiếm không ít. Đợi đến khi ra khỏi của của Đại hội giám bảo này rồi, đừng nói là hai ngàn, chỉ e năm trăm cũng không có người đồng ý.

Lúc này, có thể khó được Nam Thúc Đồng lương tâm phát giác.

Mã tiên sinh trên mặt âm u một trận rồi lại trời quang một trận, dường như không nắm chắc được chủ ý, cắn răng một cái, nói:
- Hai ngàn thì hai ngàn, vậy bán đấu giá ở đây đi.

Nhìn ra được, Mã tiên sinh cũng không phải loại người ngốc nghếch, biết rất rõ, nếu không bán đấu giá ở trong này, chỉ sợ cái giá hai ngàn đồng cũng không thể lấy được. Tuy rằng đây không phải đồ của bản thân mình, nhưng người họ hàng kia đang cần tiền dùng. Hai ngàn tệ trong mắt người thành phố cũng chỉ là tiền ăn một bữa cơm, nhưng tại vùng núi xa xôi thì cũng đủ tiền sinh hoạt cần thiết cho một nhà mấy miệng ăn trong một năm rồi.

Nói một cách khác, đối với người họ hàng kia của ông ta mà nói, hai ngàn đồng cũng là một con số trên trời rồi.

- Tốt lắm, vậy thì đấu giá ngay tại đây đi.

Nam Thúc Đồng mỉm cười vuốt cằm, dường như cảm thấy Mã tiên sinh đưa ra quyết định vô cùng chính xác.

Người nam chủ trì vội vàng cầm lấy chiếc bình bát tạp ngọc kia, đặt ở một bên trên đài đấu giá, chùy nhỏ vừa gõ một tiếng làm phấn chấn tinh thần, nói:
- Bình bát tạp ngọc thời kỳ tiền Hán một chiếc, giá khởi điềm hai ngàn, mỗi lần tăng giá không thể ít hơn hai trăm! Bây giờ bắt đầu đấu giá!

Dường như trong gian đại sảnh đa năng này lại vang lên một trận cười.

Không ít khách quý đang ngồi ở đây đều là dân pro, đã tham gia qua vài lần Đại hội giám bảo, loại đồ cổ đẳng cấp thấp như vậy lại công khai đấu giá ở Đại hội giám bảo, thật sự là mới gặp lần đầu tiên.

Hai ngàn tệ?

Trong mắt những ông chủ lớn ở đây, hai ngàn tệ cũng tính là tiền sao?

Người nam chủ trì cũng không nhịn nổi cười. Làm người điều khiển chương trình, anh ta tự nhiên phải cố hết sức để kéo không khí của Đại hội giám bảo lên. Chỉ có điều hiện nay xem ra muốn dựa vào món bình bát tạp ngọc rách rưới này để dấy lên đợt cao trào cuối cùng của đêm nay, e rằng lực chưa đủ.

Anh ta lại có khả năng tạo bầu không khí, làm thế nào khi nàng dâu có khéo léo mà không có gạo làm sao nấu được cơm.

- Các vị, bình bát tạp ngọc này tuy rằng không tính là vật quý, nhưng Nam Thúc Đồng tiên sinh tự mình giám định đấy, là đồ cổ thời kỳ Tần Hán, hai ngàn tệ không phải quá đắt, mời các vị nhiệt tình ra giá.

Mắt thấy phía dưới không một vị khách ra giá, người nam chủ trì cũng rất bất đắc dĩ phải nói như vậy.

Vẫn không có ai ra giá, chỉ sợ rằng phải bỏ qua rồi.

- Được rồi, tôi ra hai ngàn!

Một vị khách nữ số 16 tay cầm biển giơ lên, vẻ mặt đồng tình.

Xem ra không ít vị khách và Nam Thúc Đồng có tâm tư giống nhau, không phải chỉ hai ngàn tệ sao? Coi như làm việc tốt giúp người đi.

- Tốt tốt, thật tốt quá, cảm tạ vị nữ sĩ khẳng khái số 16! Hai ngàn tệ, có ai ra giá cao hơn hai ngàn tệ không? Có không? Hai ngàn tệ lần đầu tiên…

Người nam chủ trì lớn tiếng hô to, trùy nhỏ trong tay giơ lên, dường như bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị đập xuống, như vậy chấm dứt Đại hội giám bảo ngày hôm nay.

- Hai ngàn năm trăm!

Ngay sau khi người nam chủ trì kêu to “hai ngàn tệ lần thứ hai”, rốt cục cũng có người ra giá.

Vẫn là cái giọng nam lười biếng ấy, mang theo cái sự tự cho là tao nhã.

Lê Lạc!

Bị Uyển Thiên Thiên hung hăng quăng cho một cái tát, Lê thiếu không ngờ lại một lần nữa xuất thủ. Chẳng lẽ Lê thiếu muốn dựa vào chiếc bình bát tạp ngọc nho nhỏ này để xoay chuyển việc mất mặt vừa rồi hay sao?

Nếu thực như thế, khó khăn này không khỏi là quá lớn rồi.

- Ba ngàn!

Quả nhiên, Lê Lạc vừa dứt lời, lập tức có người ra giá cao hơn, hơn nữa một lần bỏ thêm năm trăm.

Lê Lạc “ồ” lên, hung hăng quay đầu quét ánh nhìn về vị khách số 31, ánh lửa nổi lên trong mắt.

Trong ánh mắt hung tợn của Lê thiếu, Tiêu Phàm sắc mặt bình tĩnh, chẫm rãi buông tay cầm biển xuống, hòan tòan như không thấy ánh mắt như phóng lửa của Lê thiếu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui