Sắc mặt của Diêm đại sư hoàn toàn trầm xuống, hai hàng lông mày nhíu chặt, đuôi lông mày không ngừng dựng lên, do dự, lại đưa tay nắm lấy tấm biển.
- Diêm đại sư!
Lê Lạc giành trước, đè tấm biển xuống, hướng về phía Diêm đại sư nhẹ nhàng lắc đầu, hai lông mày cũng nhíu chặt.
Lông mày của Diêm đại sư nhẹ nhàng dương lên, lạnh lùng nói:
- Lê thiếu, chiếc bình bát này đối với tôi rất quan trọng, nhất định phải có được….Cậu hiện giờ giúp tôi chuyện này, tôi sẽ không để cậu phải giúp đỡ vô ích đâu.
Lê Lạc cười nhạt một tiếng, đè thấp giọng nói:
- Diêm đại sư, phải đoạt được chiếc bình bát này, không chỉ có một cách. Chúng ta không cần ở trong này liều mạng với người ta. Tiếp tục như vậy, chỉ càng làm cho người khác được lợi.
- Ý của Lê thiếu là…
Diêm đại sư ngẩn ra, trong mắt mang theo ý trưng cầu.
Lê thiếu gật gật đầu, vẻ mặt vô cùng chắc chắn.
Diêm Đại Sư cười nói:
- Tôi thiếu chút nữa quên rồi, Cổ Đô này chính là địa đầu của Lê thiếu.
Lê Lạc cười cười, nói:
- Diêm đại sư, lời này thật không dám nhận. Thế nhưng mong Diêm đại sư yên tâm, Người quen vẫn là có mấy người, có người nếu muốn ở nơi này làm mất thể diện của ta, cũng không phải là dễ dàng như vậy.
Diêm đại sư mỉm cười xoa cằm, thân mình hơi dựa về phía sau, không để ý đến nữa.
Uyển Thiên Thiên vốn dĩ dồn hết sức lực, đợi bên kia “quyết sống mái một trận”, ai biết đợi cả nửa ngày cũng không có động tĩnh, không khỏi cảm thấy kỳ quái, hạ giọng nói:
- Bọn họ muốn làm cái trò gì vậy?
Đường Huyên cười nói:
- Đã không có trò gì rồi. Bất kể là thứ đồ có tốt bao nhiêu đi chăng nữa, đều có một mức giá giới hạn cao nhất.
Uyển Thiên Thiên lại lắc đầu liên tục, nói:
- Không đúng không đúng, tôi vẫn cảm thấy bên trong có vấn đề, tên Lê Lạc kia không giống như tính cách chịu thua dễ dàng như thế, phỏng chừng còn sẽ xuất ra làm một con thiêu thân gì đó.
Tân Lâm cười lạnh một tiếng, thản nhiên nói:
- Có cái gì là chịu thua không chịu thua đây? Căn bản chính là bị chiều hư rồi. Nếu như rời khỏi thành phố này, cô xem anh ta còn có giữ tính cách này hay không?
Đường Huyên cười tự nhiên, gật gật đầu, tựa hồ tán đồng sâu sắc với lời này của Tân Lâm.
Mắt thấy Lê Lạc và Diêm đại sư đều dựa vào phía sau ghế, dáng vẻ muốn từ bỏ chuyện cạnh tranh, người nam chủ trì cũng không đợi thêm nữa.
- …Hai triệu lần thứ ba! Được, hoàn tất!
Bộp một tiếng, chiếc búa nhỏ nện thật mạnh xuống.
- Chúc mừng khách bàn số 31, với giá hai triệu, đã giành được bảo vật cuối cùng của tối nay!
Trong đại sảnh vang lên một tràng tiếng vỗ tay.
Mặc kệ hai bên tham gia đấu giá rốt cuộc có tâm lí như thế nào, ít nhất trận đại chiến cuối cùng tối hôm nay cũng rất hay, rất đáng để mọi người vỗ tay hoan hô. Nhất là ông chủ Long, vỗ tay đặc biệt hăng say, cười tươi hết cỡ, không nhịn được thiếu chút nữa lớn tiếng trầm trồ.
- Tôi tuyên bố, đại hội giám bảo tối nay đến đây là kết thúc, cảm ơn các vị đại giá quang lâm. Các vị khách đã đấu giá được bảo vật, xin mời đi vào hậu trường làm các thủ tục bàn giao…
Đại hội giám bảo ồn ào náo nhiệt đến hai ba tiếng, cuối cùng cũng hết tiệc người tan.
Lê Lạc và Diêm đại sư đứng dậy đi ra, các thủ tục bàn giao có liên quan, hiển nhiên có người tùy tùng đi làm, không cần nhọc Lê thiếu gia đích thân lao tâm. Bất kì ai cũng không ngờ được, giám bảo đại hội hôm nay, Lê thiếu gia danh chấn động Cổ Đô, cư nhiên sẽ bị người ta đánh vào mặt, hơn nữa quăng đến lại là hai cái tát, “ bốp bốp” vang lên.
Trước khi ra cửa, Diêm đại sư bỗng nhiên quay đầu lại, đụng ánh mắt của Tiêu Phàm.
Tinh quang trong mắt Diêm đại sư lóe ra, Tiêu Phàm điềm tĩnh vững vàng.
Lúc đi làm các thủ tục bàn giao phía hậu đài, Mã tiên sinh vẫn là kích động vô cùng, tay che ngực, dựa vào chỗ kia vù vù thở dốc. Thấy nhóm người Tiêu Phàm đi đến, lập tức liền trấn định tinh thần, đi lên trước, hướng về phía Tiêu Phàm liên tục cúi đầu, nói không ít lời cảm ơn.
Ông ta thực sự không ngờ, chiếc bình bát tạp ngọc này cư nhiên có thể bán với giá hai triệu tệ. Mặc dù chiếc bình bát này không phải là của ông ta, ông ta chỉ là nhận sự ủy thác của người khác, thế nhưng bán được với giá cao như vậy, người bà con kia còn chưa biết phải cảm ơn ông ta như thế nào đâu, tiền chiết khấu của ông cũng không thể thiếu, nói thế nào cũng phải được ba đến năm chục ngàn chứ? Cho dù cho ông ta một trăm ngàn phí cảm ơn, cũng không có gì là quá đáng.
- Tất cả, đều là nhờ Tiêu Phàm ban tặng.
Ngoài dự đoán của mọi người, Nam Thúc Đồng cũng đích thân chờ đợi ở hậu đài, mỉm cười bước đến chào hỏi:
- Thiên Thiên tiểu thư, xin chào xin chào, tôi là Nam Thúc Đồng…Xin hỏi quý tính đại danh của vị tiên sinh này.
Mục tiêu của ông ta hiển nhiên là đặt trên người Tiêu Phàm, thế nhưng nghe Lê Lạc nhắc đến tên của Uyển Thiên Thiên, bèn chào hỏi Uyển Thiên Thiên trước.
- Nam tiên sinh, xin chào, tôi họ Tiêu, Tiêu Nhất Hành.
- Tiêu tiên sinh, xin chào xin chào. Chúc mừng Tiêu tiên sinh,
- Nam tiên sinh khách khí rồi.
- Tiêu tiên sinh, đây là danh thiếp của tôi, tôi có mở một cửa tiệm nhỏ ở chợ đồ cổ Huyền Vũ, Tiêu tiên sinh và bạn bè nếu như có hứng thú, hoan nghênh đến làm khách của cửa tiệm chúng tôi….Có thể nhìn ra, Tiêu tiên sinh và mấy vị bằng hữu kia đều là người lành nghề.
Tiêu Phàm nhận lấy danh thiếp ông ta đưa đến, mỉm cười không nói.
- Tiêu tiên sinh, trong lòng tôi có chút hiếu kì, có một vấn đề, muốn thỉnh giáo Tiêu tiên sinh…Không biết chiếc bình bát tạp ngọc này rốt cuộc có chỗ nào đặc biệt? Xin thứ cho tôi con mắt vụng về, quả thực nhìn không ra.
Sau khi hàn huyên vài câu khách khí, Nam Thúc Đồng cuối cùng cũng nói đến vấn đề chính. Mặc dù trong tâm của Nam Thúc Đồng, đã cơ bản nhận định, đây là hai tên công tử ghen tuông tranh giành, ném tiền để tìm vui vẻ, thế nhưng trình độ ném tiền này, vẫn là làm cho lòng người không thể dịu lại được. Ngộ nhỡ chiếc bình bát tạp ngọc này còn có huyền cơ gì khác, mà ông ta lại nhìn không ra, sau này truyền ra ngoài, ông chủ lớn của “Thiên Bảo Trai” như ông ta, danh tiếng hàng đầu của đại sư chuyên giám định văn vật đất Cổ Đô, khó tránh khỏi bị hao tổn lớn.
Đến được địa vị ngày này giờ này của Nam Thúc Đồng, tiền tài nhiều cũng chỉ là thứ yếu, càng ngày càng coi trọng thanh danh và thể diện.
Tiêu Phàm khẽ mỉm cười, nói:
- Nam tiên sinh, tôi cũng không nhìn ra chiếc bình bát tạp ngọc này có điểm gì đặc biệt, chỉ là cảm thấy rất thú vị mà thôi. Nam tiên sinh yên tâm, món đồ này tôi cầm về tự mình cất giữ, không chuyển qua tay người khác.
Nam Thúc Đồng ngoài thất vọng cũng không kìm được âm thầm thở phào một cái, động thời trong lòng cũng ngạc nhiên, kinh sợ.
Người trẻ tuổi này thật sự thông minh tuyệt đỉnh, liếc mắt liền nhìn thấu tâm tư của mình.
Tiêu Phàm chẳng khác gì là đang nói rõ cho ông ta biết, việc này đến đây là chấm dứt, bất kể chiếc bình bát tạp ngọc này có chứa cơ mật động trời nào, cũng sẽ không lan truyền ra ngoài, đối với đại danh của ông chủ Nam, càng sẽ không có một chút tổn hại nào.
Về phần cơ mật mà chiếc bình bát tạp ngọc này ẩn chứa, Nam Thúc Đồng cũng không hy vọng một câu nói có thể hỏi được từ miệng Tiêu Phàm, đó là chuyện không thực tế.
Kỳ thật thời điểm cạnh tranh khốc liệt nhất khi nãy, Nam Thúc Đồng thậm chí còn hối hận tại sao bản thân mình lại là giám bảo sư, nếu như không phải là giám bảo sư, mà là khách, nói không chừng còn thật sự sẽ ra tay, mua chiếc bình bát kia trở về, tỉ mỉ nghiên cứu một chút, xem xem rốt cuộc là chuyện gì.
Chỉ tiếc, để đảm bảo công bằng, giám bảo sư không được phép tham gia vào cuộc cạnh tranh đấu giá.
Nam Thúc Đồng cũng không tiếp tục giằng co, Tiêu Phàm rất rõ ràng không có tâm tư tiếp tục nói chuyện sâu với ông ta. Trong mắt người khác là ông chủ Nam rất tài giỏi, trong mắt Tiêu tiên sinh dường như so với thị dân bình thường cũng không khác biệt bao nhiêu.
Trong lòng Nam Thúc Đồng có chút không thoải mái cho lắm, thế nhưng nghĩ đến “cảnh ngộ” khi nãy của Lê Lạc, Nam Thúc Đồng lập tức liền thăng bằng trở lại.
Hai triệu là do Uyển Thiên Thiên thanh toán.
Vốn dĩ chiếu theo ý của Tân Lâm, là do Tiêu Phàm thanh toán một triệu bốn trăm ngàn, còn lại sáu trăm ngàn mượn của Uyển Thiên Thiên. Uyển Thiên Thiên liền mím môi, rất không vui đem hai triệu đi thanh toán dứt khoát một lần.
Dường như cực kỳ bất mãn việc Tân Lâm xem cô như người ngoài.
Quái lạ ở chỗ, Tân Lâm cư nhiên lại không kiên trì ý kiến của mình, số tiền này là do Uyển Thiên Thiên chi.
Tâm tư của một người phụ nữ, đừng nói đàn ông không hiểu, ngày cả một người phụ nữ khác, cũng chưa chắc đã hiểu được. Ai mà biết được trong lòng của Tân Lâm rốt cuộc là nghĩ như thế nào?
- Đi..đi, nhanh, quay về phòng thôi!
Uyển Thiên Thiên quẹt thẻ xong, lập tức ôm chiếc bình bát kia trước ngực, liên tục lên tiếng kêu thúc giục. Kỳ thực cô so với bất cứ người nào càng muốn biết, bên trong chiếc bình bát này rốt cuộc ẩn chứa bí mật gì.
Tiêu Phàm lại không vội vã như thế, vẫn ở đó nói chuyện với Mã tiên sinh, lấy được số điện thoại và địa chỉ nhà của Mã tiên sinh. Có thể nhìn ra, Mã tiên sinh còn có chút hoảng sơ, không phải là cam tâm tình nguyện như vậy. Có lẽ ông ta đến bây giờ vẫn chưa thật sự có thể ổn định tinh thần.
Tiêu Phàm tuy rằng nhìn qua vô cùng hiền lành, không giống như ác nhân kẻ cướp, thế nhưng người có thể móc ra hai triệu tệ mua một cái chén bể, nếu như muốn có ý đồ xấu gì, làm thế nào đều không phải là Mã tiên sinh có thể “chống đỡ” nổi.
- Đi nhanh lên, nhanh lên!
Uyển Thiên Thiên liên tục thúc giục.
Ngay lập tức ba mỹ nữ vây quanh Tiêu Phàm, quay về phòng của mình.
- Tiêu Phàm, mau đến xem xem, thứ đồ này rốt cuộc là cái gì…
Vừa vào cửa, Uyển Thiên Thiên liền cẩn thận hết sức đặt chiếc bình bát tạp ngọc trên bàn trà, miệng nói linh tinh, cúi lưng quỳ gối, không ngừng nhìn chằm chằm vào chiếc bình bát.
Trên mặt Đường Huyên cũng lộ ra vẻ hiếu kỳ.
Duy chỉ có Tân Lâm không hề “đi góp vui”, trước tiên đi kiểm tra phòng ốc một lượt, xác định không có vấ đề gì, lúc này mới quay về phòng khách, nói với Tiêu Phàm:
- Tôi cảm thấy chúng ta vẫn là lập tức đổi một khách sạn khác đi.
Tiêu Phàm còn chưa trả lời, khóe miệng Uyển Thiên Thiên đã nhếch lên, cười lạnh:
- Sợ cái gì? Lẽ nào anh ta còn thật sự dám đưa thiêu thân ra sao?
Tân Lâm thản nhiên nói:
- Loại công tử bị chiều hư hỏng này, làm việc sẽ không biết suy nghĩ đến hậu quả gì.
Uyển Thiên Thiên mỉm cười một cái, nói:
- Vậy thì để cho anh ta đến là được rồi, văn hay võ tùy anh ta.
Tiêu Phàm lại không thể ý đến thảo luận của hai người kia, rất chuyên chú nhìn một lượt chiếc bình bát tạp ngọc, sau đó hai mắt khép hờ, hai tay cầm chiếc bình bát trước ngực, bắt đầu dùng lực thần niệm kiểm tra sâu.
Chỉ nhìn bề ngoài, chiếc bình bát này không có điểm nào thần kì, bằng không, loại lão giang hồ thật sự như Nam Thúc Đồng cũng sẽ không bị che mắt.
Ba cô gái đồng loạt ngậm miệng lại, đều rất căng thẳng nhìn chằm chằm về phía Tiêu Phàm.
Hai hàng lông mày của Tiêu Phàm, nhẹ nhàng dương lên.
Lực thần niệm của hắn vừa mới tiếp xúc với chiếc bình bát, trong tâm trí bỗng nhiên hiện ra một bức họa đồ, chính là bức họa đồ mà tối qua lúc hắn dò rùa ngọc xuất hiện, rõ ràng vô cùng. Tiêu Phàm gần như lập tức có thể khẳng định, chính là chiếc bình bát tạp ngọc trong tay hắn. Chỉ là chiếc bình bát trong tâm trí tản ra ánh sáng dịu dàng, dường như bị một cỗ lực lượng than bí vây quanh.
Tiêu Phàm lại chuyên chú thêm chút nữa, lực thần niệm ngay lập tức liền từ ánh sáng dịu bên trong xuyên vào, trong nháy mắt liền thấy được đáy bình, bảo quang dịu dàng đó, chính là từ đáy bình phát ra ngoài, dường như ở đó, cất dấu một bí mật không muốn cho người khác biết được.
- Tìm thấy rồi.
Tiêu Phàm thì thào tự nói một tiếng.
- Tìm thấy rồi? Là cái gì? Mau nói cho tôi…
Uyển Thiên Thiên lập tức lêu lên.
Ngay vào lúc này, một tiếng vang cực lớn, cửa phòng khách sạn bị một cước đạp mở ra, ngay sau đó có người trực tiếp đi vào.
- Tất cả không được nhúc nhích
- Cảnh sát!