Đại Hiệp Gặp Hạn

Lãng Quên

Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, cả hai không ngoài ý muốn đều trần như nhộng nằm chung trên một giường, mà Lục Quân Diêu càng không ngoài ý muốn bị nàng ngược đãi vô cùng thảm.

“Thiếp, có hay không….” Thấy bộ dáng này của hắn, cảm thấy bản thân có lỗi.

“Có.” Giọng nói đầy ủy khuất.

“Thiếp… Không có quá… Không khống chế được hả?”

“Cực kỳ thô bạo.” Đã nói nàng nhẹ nhàng thôi, mà nàng vẫn giống hổ đói bổ nhào vào, người không biết chuyện tưởng hắn để nàng bỏ đói rất lâu rồi.

“... Tại chính chàng nói thiếp uống rượu.” 

“Nàng đừng hiểu lầm, ta không có ý trách cứ nàng, lúc đó có thể thấy được vẻ mặt quyến rũ của nàng, là tổ tiên ta tích đức, ta vui còn không kịp, nàng có thể mặc sức hưởng dụng, thật sự không sao, một chút đó ta chịu đựng được, cắn răng một cái là xong rồi.”

“...” Người nam nhân này bắt đầu học nói xấu từ bao giờ?

Hắn cười như đọc được suy nghĩ trong đầu nàng: “Là Phúc Bá dạy ta.”

Phúc Bá nói thiếu phu nhân quá đứng đắn, nếu hắn cũng quá nề nếp thì sẽ không có thú vị trong cuộc sống. Muốn hắn hơi thay đổi tính cách trầm ấm ổn định, bảo đảm chuyện khuê phòng sẽ có nhiều điều vui vẻ.

Có thể khiến cho thê tử hạnh phúc, ngẫu nhiên trêu chọc nàng như vậy cũng tốt.

Đường đời sau này còn dài, nàng sẽ từ từ nhận thấy được chân tâm của hắn, có thể tìm được cách ở chung phù hợp nhất, hắn không tiếc bất cứ chuyện gì.

Dạy Phán Nhi viết chữ xong hết trở về phòng, Mạnh Tâm Nha đã trờ lại phòng trước hắn một lúc, tinh thần hoảng hốt đang ngồi ở trước bàn nhìn chằm chằm chén canh thuốc. 

“Đó là cái gì? Ta ngửi thấy được mùi thuốc Đông y!

“A! Đó là… Thuốc bổ dưỡng thân thể, không phải chàng muốn thiếp bồi bổ thân thể sao?” Hắn đột nhiên trở về dọa nàng nhảy dựng lên, cũng không biết vội cái gì, liền bưng chén thuốc lên uống.

Lục Quân Diêu mở rộng áo, quay đầu thấy nàng uống vội vàng như vậy, nhẹ nhàng nói: “Uống chậm một chút, cẩn thận bị sặc.”

“Khụ, khụ, khụ…” Quả thật lại bị sặc rồi.

Bó tay với nàng, Lục Quân Diêu đưa tay vỗ lưng thay nàng, nhận lấy chén thuốc còn lại trên tay nàng, múc từng thìa một đút cho nàng.

Bên trong có một số thuốc hắn không nhận ra, nhưng có một số thuốc Đông y hắn vẫn nhận ra được, quả thật là dùng để bổ hư hàn thể.

“Uống nhiều chút, mới có thể khỏe mạnh cường tráng sống với ta đến bạc đầu răng long.”

Sau đó vài ngày, hắn xong việc ở cửa hàng trở về, trên đường hồi phủ thấy bán đồ chơi trẻ nhỏ, nhịn không được dừng chân nhìn nhiều thêm một lúc. Giày nhỏ cho trẻ mới sinh, tả lót với cái yếm nhỏ, vòng khóa vàng.... Hắn than nhẹ, những thứ này sợ là không có cơ hội dùng đến rồi. &^3%4LãngQuên*&^@2

“Lục thiếu gia? Ngài là Lục thiếu gia?”

Hắn quay nhìn về phía bên hông: “Ngài là?”

“Ta là đại phu của Hồi Xuân Đường ở cuối phố, tháng trước mới thay lệnh phu nhân bắt mạch… Nàng đã nói với ngài rồi?”

Chuyện khó có thể mang thai? Hắn gật đầu: “Ta đã biết, làm phiền đại phu rồi.” Không sinh được thì thôi, không sao cả, người không có chuyện gì là tốt rồi.

Đại phu nhíu mày nói: “Ngài không có khuyên nàng? Thuốc này rất có hại cho thân thể, tôi thấy ngài cũng yêu thương nàng, thật sự có thể để cho nàng chịu khổ sao? Nếu muốn có hài tử, có thể nạp thiếp, hà tất…”

“Đợi một chút, cái gì có hại cho thân thể?”

Thì ra thiếu phu nhân chưa có nói! Khó trách, ông cũng thấy được Lục thiếu gia này cũng không phải là người lòng lang dạ sói.

“Nhiều năm trước khi thiếu phu nhân sinh tiểu thiếu gia bị khó sinh, đến nỗi gây thương tổn thân thể, bây giờ rất khó có thể mang thai. Sau khi thiếu phu nhân biết được rất khổ sở, cách mấy ngày lại đến tìm tôi, kiên trì muốn tôi viết phương thuốc cho nàng.”

“Phương thuốc gì?”

“Cái đó, ngài cũng biết có thuốc tránh thai, đương nhiên cũng có thuốc hỗ trợ nữ nhân dễ dàng mang thai. Nhưng mà thân thể của phu nhân… Thật sự không có cách nào chống đỡ được gánh nặng mang thai cùng sinh nở sống chết được, nếu muốn miễn cưỡng sợ là sau này sẽ thương tổn nền tảng. Tôi nói ngài, Lục thiếu gia, nếu muốn cùng nàng sống đến già, khuyên nàng từ bỏ ý nghĩ này đi, vì một đứa bé đánh đổi hai ba mươi năm tuổi thọ, thật không đáng.”

Nghiêm trọng như vậy?! Lục Quân Diêu khiếp sợ không thôi, nàng lại có thể một chữ cũng không nói với hắn.

Nhớ đến mấy buổi tối nay, nàng uống chén thuốc đó… 

Hắn hít sâu vào một hơi, ngực đập vô cùng đau đớn: “Đa tạ đại phu, tôi nhất định không để cho nàng làm chuyện điên rồ này.”

Đáng chết! Ngay cả loại chuyện này mà nàng cũng lừa gạt hắn, cuối cùng nàng có hiểu nặng nhẹ không, đứa trẻ so với nàng quan trọng hơn sao? Sớm muộn gì hắn cũng bị nàng làm cho tức chết.

Về đến phủ, một chân bước vào phòng, thấy nàng đang bưng chén thuốc chuẩn bị uống, lửa giận vô danh bốc lên nhanh chóng, chưởng phong quét ngang qua đánh đổ chén thuốc, quát to: “Nàng còn muốn uống loại thuốc đáng chết này bao lâu nữa?”

Hắn đã biết!

Nháy mắt Mạnh Tâm Nha cảm thấy bối rối: “Thiếp… Không phải… Cái này không có hại, thiếp chỉ là…”

“Chỉ là nghĩ muốn sinh hài tử? Mạnh Tâm Nha, nàng đáng chết suy nghĩ cái gì vậy hả?”

“Không… Không phải chàng… Chàng rất muốn sao? Thiếp biết, thiếp biết chàng vô cùng thích có đứa nhỏ….” Trong hốc mắt nàng dâng lệ, chỉ cần là hắn muốn, nàng đều muốn cho hắn, đánh mất cả sinh mệnh nàng cũng không sao cả, chỉ cần hắn vui vẻ.

“Cũng bởi vì nghĩ ta muốn, nàng liền bất chấp tính mạng để thỏa mãn ta?” Tâm bóp chặt, hô hấp khó khăn: “Vậy vì sao nàng không hỏi, ta thật sự muốn cái gì? Nàng chỉ nhớ rõ ta muốn nàng sinh con, vì sao lại không nhớ rõ, ta muốn nàng theo ta sống bạc đầu đến già? Sinh đứa nhỏ này, nàng còn có thể theo ta đến bạc đầu sao? Nếu hôm nay ta không phát hiện chuyện này, mặc kệ ta muốn nhiều hay ít con, nàng cũng sinh hết đi? Cho đến khi hao hết khí lực cuối cùng của nàng… Mạnh Tâm Nha, nàng… Nàng làm cho ta tức giận không còn gì để nói.” ¥

Sao lại có nữ nhân ngu ngốc như vậy? Chỉ biết làm tất cả mọi việc vì hắn không chùn bước, lại quên để ý đến chính bản thân mình… Hắn đau lòng không còn ngôn ngữ nào để diễn tả.

Mạnh Tâm Nha che miệng, hoảng sợ nhìn khóe mắt hắn lẳng lặng rơi hai dòng nước mắt.

Hắn, đang khóc?

“Quân Diêu, chàng đừng như vậy, thiếp không có việc gì, lúc trước sinh Kỳ Nhi không phải bây giờ còn tốt sao? Cho nên, cho nên….”

“Nàng còn dám nói! Lần trước sinh Kỳ Nhi đã muốn lấy nửa cái mạng của nàng rồi! Nếu biết nàng chịu nhiều thương tổn như vậy, ta thà rằng ngay cả Kỳ Nhi cũng không sinh.”

Mạnh Tâm Nha trừng to mắt, không thể tin nghe lời hắn nói. Không cần Kỳ Nhi, không nguyện nạp thiếp, hắn muốn Lục gia tuyệt hậu sao?

Nàng chịu khổ hay không, đối với hắn quan trọng đến như vậy sao?

Từ lúc quen biết hắn, liền cảm thấy hắn phong nhã xuất trần, tràn đầy ý thơ, hắn biết rất nhiều việc, mà nàng lại không hiểu cầm kỳ thi họa, chỉ là một dã nha đầu, mây và bùn vĩnh viễn không thể giống nhau, nếu như không có Kỳ Nhi, nàng không có lý do nào đợi ở lại bên cạnh hắn. Nhưng hắn lại nói, hắn thà rằng không có Kỳ Nhi, chỉ muốn nàng bình an ở bên cạnh hắn…

“Thiếp… Không hiểu, cưới thiếp không phải vì muốn nối dõi tông đường sao? Nếu không lấy điều kiện của chàng, sau này có rất nhiều khuê nữ danh môn muốn gả cho chàng.”

“Cho dù khuê nữ danh môn điều kiện tốt cũng không có một nha đầu có lòng si mê sâu đậm với ta, cô nương dù có xinh đẹp, cũng không phải là tiểu nha đầu của ta, một Mạch Nhi ngu ngốc vì ta trả giá tất cả, nha đầu ngốc, nàng muốn giấu ta đến bao lâu nữa?”

“...A” Hắn đã biết! Đã bao lâu rồi? 

Mạnh Tâm Nha luống cuống không biết làm sao, thừa nhận không được, không thừa nhận cũng không được, á khẩu không trả lời được, ngây ngốc nhìn hắn.

“Ta vẫn cho là nàng vì hoàn cảnh bắt buộc, nên mới bất đắc dĩ phải gả cho ta. Nàng để cho ta nợ nàng quá nhiều, nếu bây giờ vẫn để cho nàng tiếp tục mạo hiểm sinh con, ta còn là người sao?”

Hắn áy náy? Hắn cảm thấy mắc nợ nàng phải không?

“Không, không phải, chàng không hiểu…. Ta, ta…” Hít sâu một hơi, nàng hạ quyết tâm, dứt khoát nói: “Kỳ thật vào lúc chàng bị bệnh nặng mất liên lạc với thiếp ngày đó, đã xảy ra một việc. Thân thể mẫu thân thiếp không tốt, vì chữa bệnh cho bà, phải cần quá nhiều bạc, gia cảnh nhà thiếp không thể giống như nhà chàng tiêu xài thẳng tay được, mà phụ thân thiếp lại rất thương mẫu thân, như thế nào cũng không nguyện buông tay, cho nên, cho nên…”

Nàng xấu hổ khó có thể nói nên lời, Lục Quân Diêu hiểu được gì, quát khẽ: “Không cần nói nữa!”

“Không, thiếp muốn nói. Phụ thân thiếp đã làm việc có lỗi với Lục gia, vào lúc bệnh tình của mẫu thân vẫn như cũ không có chuyển biến tốt. Một năm đó, mẫu thân qua đời, phụ thân chàng cũng biết những chuyện này, trong cùng một buổi tối, phụ thân thiếp bất chấp luyến không quên liền đi theo mẫu thân. Phụ thân chàng không tính toán những hiềm khích lúc trước, vẫn thu nhận thiếp ở trong cửa hàng hỗ trợ, dạy thiếp làm việc. Cũng bởi vì như vậy, thiếp, thiếp không dám tìm gặp chàng, không ngẩng đầu được đối mặt với chàng…”

“Cho nên khi phụ thân ta nhắc đến, nàng liền báo ân, không suy xét gì liền gả cho ta? Cho dù người đó không phải là ta?”

“Không, không phải…” Phụ thân hắn sở dĩ tận lực bồi dưỡng nàng, cũng không phải có tấm lòng rộng rãi gì, mà vì ái tử của mình, ông biết nàng hợp ý Lục Quân Diêu.

Câu nói “ta lớn lên cũng sẽ học buôn bán, giúp ngươi những công việc này, như vậy ngươi mới có thể không phiền lòng nữa, thân thể mới tốt lên được” ngay lúc đó đã truyền khắp cửa hàng, mọi người nhìn thấy nàng đều trêu đùa nói nàng là “tiểu hiền thê của Lục tiểu thiếu gia”, cũng vì câu nói này làm thay đổi cuộc đời của nàng. @#LQĐ*&#

Bởi vì lão gia biết nàng sẽ vĩnh viễn không phản bội Quân Diêu, nên trải sẵn đường cho nhi tử thân thể bệnh tật của mình, để tương lai muốn thu phòng hay muốn có một trợ thủ đắc lực giúp đỡ hắn, còn phải dựa vào ý tứ của hắn.

Trong những năm này, mỗi lần nàng đưa sổ sách cho lão gia trở về, hai chân vẫn luôn không thể khống chế lượn vòng ở trước cửa phòng hắn, ngầm vụng trộm nhìn hắn vài lần như vậy mới vừa lòng.

Hết năm này qua năm khác, hình bóng của hắn đã khắc sâu vào trong lòng nàng, cho nên khi lão gia nhắc đến chuyện đó, nàng không nói hai câu liền đồng ý. Có thể quang minh chính đại ở bên cạnh hắn dù chỉ một ngày, nàng cũng nguyện ý.

Thực ra nàng rất ích kỉ, tìm trăm ngàn lí do để thuyết phục chính mình có giá trị, có thể ở bên cạnh hắn đúng tình hợp lý. Trong lòng nàng hiểu rõ, là nàng trèo cao, mạnh mẽ giữ lấy hắn, nếu không cho nàng làm chút gì đó, nàng sẽ không thể nào an tâm được.

Nàng vùi đầu vào bàn tay, không có dũng khí nhìn hắn nữa.

Im lặng một lúc lâu… 

“Cho dù là vậy, thì sao?”

“A?” Nàng kinh ngạc ngẩng đầu lên.

“Những người biết chuyện này đều đã mất, nếu như nàng không nói, ta cả đời cũng không biết không phải sao?”

“Nhưng mà, nhưng mà…. Thiếp không thể không nói… Chàng sẽ cảm thấy mắc nợ thiếp, không nạp thiếp, không nguyện để cho thiếp chịu khổ, nhưng mà… Thiếp nên làm những chuyện này, đây là cái giá phải trả khi thiếp muốn được ở bên cạnh chàng...”

Cho nên nói nàng ngu ngốc! Ngốc đến không có thuốc chữa rồi. Nếu là người khác đã đem chuyện đó giấu giếm cả đời, nàng lại sợ hắn áy náy, vội vàng nhận tội, thật sự là ngốc quá ngốc rồi.

“Vì cái gì cho đến bây giờ nàng cũng không hiểu? Giá trị tồn tại của nàng đều không cần phải có những chuyện khác thêm vào, nàng là nàng, là ta yêu nàng, sủng nàng, là vì ta nhìn thấy một mảnh chân tình, tâm tinh thuần nhất, mà lại dùng phương thức chân tâm nhất, tinh thuần nhất đối với ta, ta không có cách nào không bị hấp dẫn, chỉ vì như vậy thôi! Cho dù nàng không có bất kỳ giá trị lợi dụng nào, chỉ cần nàng thật lòng thật dạ trả giá vì ta nhiều năm như vậy, nàng hoàn toàn đúng lý hợp tình có được sự thương yêu của ta, nàng còn áy náy cái gì? Bất an cái gì? Ta yêu thê tử của ta, ta đau lòng cho thê tử của ta, còn phải có lý do sao? Không thể sinh ta không thể yêu sao? Nàng không quý trọng chính mình, cũng không nghĩ tới người quý trọng sẽ đau lòng? Ta dụng tâm che chở yêu thương nàng như vậy, nhưng nàng một chút cũng không cảm thụ được, nàng thật sự _ ngốc đến mức làm cho người khác tức giận!”

Hắn lùi lại một bước, nói xong cũng không còn trông cậy nàng hiểu được bao nhiêu, nàng không muốn hiểu, hắn cũng bất lực rồi.

“Nàng có suy nghĩ của nàng, ta cũng có kiên trì của ta, những chén thuốc này, nàng muốn ăn hay không tùy nàng, ta sẽ không nói đến nữa.”

Cửa phòng đóng lại sau lưng hắn, Mạnh Tâm Nha ngã ngồi trên đất, lệ rơi đầy mặt.

Nàng chọc hắn thương tâm, chọc hắn tức giận như vậy, ảo não như vậy… Lại đau lòng như vậy!

Hóa ra trong cảm nhận của hắn, nàng quan trọng như vậy, quan trọng đến mức có thể đền tội tất cả, vì sao cho đến bây giờ nàng không phát hiện? Nàng muốn theo đuổi hắn, nói xin lỗi hắn, đã làm hắn tổn thưởng đến như vậy…

Nhưng mà, bây giờ hắn đang nổi giận, còn có thể để ý đến nàng sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui