Đại Hiệp Hồn

Nguồn: .

Nhóm: Thanh Lạc Sắc Uyên.

Dịch: Tệ Bạc.

Biên: Lạc.

Nhưng mà Hoa Vân Long cùng Bạch Quân Nghi, Tần Uyển Phượng ở trong phòng điên long đảo phượng đến chết đi sống lại, có lẽ vì thế mà bọn hắn đều không để ý đến tình huống bên ngoài. Hoa thị phu nhân Văn Tuệ Vân đã hơn năm mươi tuổi, nhưng lại bảo dưỡng phi thường tốt, nhìn qua chỉ như mới hơn ba mươi tuổi. Hôm nay Bạch Quân Nghi, Tần Uyển Phượng đều không có đến ăn cơm chiều, làm Văn Tuệ Vân so sánh ra thì cảm thấy thật kỳ quái, đoạn thời gian gần đây hai người thường xuyên như vậy. Cho nên, liền sau khi ăn cơm xong, Văn Tuệ Vân một mình đi vào gian phòng của Bạch Quân Nghi, muốn tìm nàng hỏi một chút. Vừa đi đến cửa, nàng lập tức nghe thấy tiếng hơi thở dồn dập của một nam tử đang mãnh liệt dùng nhục côn va đập vào khe thịt.

Văn Tuệ Vân không khỏi kinh hãi trong lòng tự nhủ: “Ở Lạc Hà sơn trang, ngoại trừ Long nhi ra, không có nam tử khác, làm sao lại có chuyện như vậy?” Nàng vừa nhìn vào khe cửa, nhìn thấy cảnh tượng bên trong, liền không dời được ánh mắt, nguyên lai trong phòng là Hoa Vân Long cùng Bạch Quân Nghi, Tần Uyển Phượng đang điên long đảo phượng. Nàng muốn quay người rời đi, thế nhưng hai mắt cuối cùng lại bị cái bảo bối to lớn kia hấp dẫn, hai chân không nghe nàng sai khiến nữa, một mực dính tại đó không muốn ly khai nửa bước, hai mắt nàng gắt gao chăm chú vào bảo bối của Hoa Vân Long.

Chỉ thấy bảo bối bốc hơi nóng dưới háng Hoa Vân Long thật hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, tuy rằng nhìn không ra cuối cùng là nó dài bao nhiêu, nhưng theo hắn rút ra khỏi cái bộ phận kia, thì trông khoảng bảy, tám tấc, có thể tưởng tượng toàn bộ chiều dài của nó thật sự quá kinh người. Văn Tuệ Vân tuy rằng không nghe được âm thanh rên rỉ của Tần Uyển Phượng, nhưng từ cảnh tượng bảo bối to lớn của Hoa Vân Long kịch liệt đút vào trong có thể cảm nhận được: nàng nhất định là đang hưởng thụ khoái cảm vô cùng lớn.

Văn Tuệ Vân cảm thấy toàn thân khô nóng, nàng đã giữ gìn hơn ba mươi năm làm góa phụ rồi, giờ phút này đột nhiên nhìn thấy cảnh tượng này, tiểu huyệt sớm đã gợn sóng d*m thủy. Nàng lập tức nào dám lại nhìn nữa, vội vàng mà trốn về phòng của mình, nhưng mà nội tâm cũng rốt cuộc không cách nào bình tĩnh lại được. Từ ngoài hai mươi liền bắt đầu thủ tiết, bao nhiêu lần nửa đêm tỉnh mộng trằn trọc, không cách nào vào giấc ngủ được, cũng giống như tình hình tối nay…

Ngày hôm sau, Hoa lão phu nhân Văn Tuệ Vân đem Bạch Quân Nghi, Tần Uyển Phượng, Hoa Vân Long ba người gọi đến phòng mình, ba người không biết lý do vì sao mình bị gọi tới nên không dám mở miệng, Văn Tuệ Vân nhìn nhìn ba người, đột nhiên thở dài, đối với hai người Tần Uyển Phượng cùng Bạch Quân Nghi nói: “Phượng nhi, Nghi nhi, Long nhi vẫn còn là một đứa bé, các ngươi sao có thể hại hắn?”

Tần Uyển Phượng cùng Bạch Quân Nghi nghe vậy toàn thân chấn động, sắc mặt thoáng chốc biến đổi, phốc một tiếng, quỳ xuống trước mặt Hoa thị phu nhân: “Mẫu thân, ngu tức (con dâu ngu ngốc) đáng chết.”

Hoa lão phu nhân Văn Tuệ Vân lại thở dài một hơi nói: “Phượng nhi, Nghi nhi, ta cũng là thủ tiết hơn ba mươi năm, ta có thể cảm nhận được tâm tình của các ngươi, nhưng mà, Long nhi là độc nhất căn của Hoa gia chúng ta a, các ngươi như vậy không phải hại hắn sao?”

Hoa Vân Long vội hỏi: “Nãi nãi, mẫu thân cùng di nương là tốt với ta, thế nào lại có thể hại ta đây?”

Hoa lão phu nhân Văn Tuệ Vân than thở nói: “Mẫu tử loạn luân, nếu truyền đi, chúng ta còn có mặt mũi sống trên đời sao?”

Hoa Vân Long nói: “Nãi nãi, chỉ cần chúng ta cẩn thận không để người khác biết, chúng ta cũng không cần cùng người trong giang hồ giao tiếp, còn sợ cái gì nữa sao?”

Hoa lão phu nhân Văn Tuệ Vân nói: “Thiên hạ không có tường nào gió không lọt qua được, Phượng nhi, Nghi nhi, đã là như vậy, nhiều lời vô ích, hai người các ngươi phải làm một việc: tranh thủ thời gian đem những cái phó phụ, nha hoàn không có ý tứ, không đáng tin cậy kia đều sa thải đi, để tránh gặp chuyện không may.”

Tần Uyển Phượng cùng Bạch Quân Nghi nghe giọng điệu của Hoa lão phu nhân Văn Tuệ Vân xong, xem ra là đã tha thứ cho các nàng, lập tức có chút kinh dị mà nói: “Mẫu thân, người tha thứ cho nữ nhân sao?”

Hoa lão phu nhân Văn Tuệ Vân giận dữ nói: “Long nhi là độc đinh của gia tộc, chỉ cần các ngươi đừng nháo ra chuyện là được rồi.”

Hoa Vân Long mừng rỡ đứng lên nói: “Nãi nãi, người đối với Long nhi thật tốt.”

Hoa lão phu nhân Văn Tuệ Vân cười mắng: “Ngươi cái tiểu hoạt đầu này, cả mẫu thân của mình cũng dám chơi.”

Hoa Vân Long nói tiếp: “Ta dám chơi mẫu thân, di nương, cho nên các nàng mới không cần thủ hoạt quả (sống một mình thờ chồng chết), nếu cha giống như ta, nãi nãi cũng không trở thành…”

“Long nhi, ngươi hơi quá đáng, sao có thể đối với nãi nãi mà nói ra những lời bất kính này.” Tần Uyển Phượng cùng Bạch Quân Nghi đồng thời biến sắc nói, trên mặt Hoa lão phu nhân Văn Tuệ Vân cũng là một hồi trắng, một hồi hồng.

Hoa Vân Long khẩu xuất như phong, cũng cảm thấy mình đã gây họa, lại nhìn thấy trên mặt Văn Tuệ Vân lúc trắng lúc hồng, cũng sợ tới mức vội vàng quỳ xuống nói: “Long nhi đáng chết.”

Hoa lão phu nhân Văn Tuệ Vân yên lặng nhìn Hoa Vân Long hồi lâu, đột nhiên thở dài, ngồi xuống trên ghế nói: “Long nhi, ngươi đứng lên đi.”

Hoa Vân Long cúi đầu nói: “Long nhi đáng chết, không nên không tôn trọng nãi nãi, Long nhi biết tội rồi.”

Sắc mặt của Hoa lão phu nhân Văn Tuệ Vân trì hoãn nói: “Ngươi đứng lên đi, nãi nãi không trách ngươi.” Hoa Vân Long lúc này mới cúi đầu đứng lên. Hoa lão phu nhân Văn Tuệ Vân lại thở dài nhìn về phía Tần Uyển Phượng cùng Bạch Quân Nghi nói: “Phượng nhi, Nghi nhi, các ngươi đừng lo lắng, ta nếu như có thể chịu đựng sự tình các ngươi cùng Long nhi, thì làm sao lại cùng Long nhi so đo đây?” Ngừng lại một chút, nói khẽ: “Kỳ thật, hắn nói cũng không sai a.”

Tần Uyển Phượng cùng Bạch Quân Nghi trợn mắt há hốc mồm, quả thực không thể tin nổi lỗ tai của mình, Hoa Vân Long cũng khiếp sợ ngẩng đầu lên. Hoa lão phu nhân Văn Tuệ Vân cười khổ nói: “Ta cũng không sợ các ngươi chê cười, ta hai mươi hai tuổi liền bắt đầu thủ tiết, thanh xuân quý giá nhất của nữ nhân thì cứ như vậy không công hao tổn mất, kỳ thật nữ nhân nào lại không hy vọng cùng nam nhân của mình hạnh phúc mà sống đây.”

Tần Uyển Phượng cùng Bạch Quân Nghi nghe vậy đều cúi đầu, lại đồng thời ngẩng đầu lên nói: “Mẫu thân, thật là khổ cho người rồi.”

Hoa lão phu nhân Văn Tuệ Vân cười khổ một tiếng nói: “Nữ nhân chúng ta… chính là mạng khổ như vậy.” Trong khoảng thời gian ngắn, không khí trong phòng rơi vào trầm mặc.

Cảm xúc của Hoa Vân Long bành trướng, trong đầu lóe lên một cái ý niệm cực kỳ can đảm, hắn đột nhiên ngẩng đầu, đối với Hoa lão phu nhân Văn Tuệ Vân nói: “Nãi nãi, Long nhi nguyện ý đền bù cho địa phương mà nãi nãi thấy ‘khổ’ những năm qua.”

“Cái gì?” Trong lúc nhất thời, ba nữ nhân trong phòng đều sợ ngây người, phản ứng không kịp. Hoa Vân Long nói tiếp: “Ý của ta là: nếu như ta có thể làm cho mẫu thân cùng di nương các nàng vui vẻ, ta vì cái gì lại không thể làm cho nãi nãi cũng vui vẻ đây?”

Gương mặt Hoa lão phu nhân Văn Tuệ Vân thoáng cái đỏ bừng, lại là một hồi trầm mặc, Tần Uyển Phượng ngập ngừng nói: “Mẫu thân, người…”

Hoa lão phu nhân Văn Tuệ Vân lại đột nhiên ngẩng đầu lên, thở dài: “Nãi nãi đã già, sao có thể hại ngươi?”

“Không, nãi nãi, người còn chưa già, người thoạt nhìn chỉ như hơn ba mươi tuổi.” Hoa Vân Long nói tiếp.

“Long nhi, ngươi đây là dỗ vui cho nãi nãi, nãi nãi cũng đã hơn năm mươi tuổi, mà ngươi mới mười sáu tuổi, nãi nãi không thể hại ngươi a.” Văn Tuệ Vân nói.

Trông thấy bộ dạng xấu hổ của Văn Tuệ Vân, trong nội tâm Hoa Vân Long đột nhiên khẽ động, liền tiến lên ôm nàng, hướng môi của nàng hôn xuống, đầu lưỡi với vào trong miệng Văn Tuệ Vân càn quấy. Khuôn mặt Văn Tuệ Vân đột nhiên cảm nhận thấy hơi thở của nam nhân, chưa kịp nhìn cho rõ ràng thì hai mảnh bờ môi đã bị dán thật chặt.

Cầu like chương!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui