Đại Hiệp Hồn

Nguồn:

Nhóm: Thanh Lạc Sắc Uyên

Biên dịch: Lúa

Hoa Vân Long tinh nghịch nói ra.

"Tốt tốt... Ngươi có thể nhẹ nhàng... Chậm rãi đâm vào trong..."

Nguyễn Hồng Ngọc vừa mới nói xong, vừa chuyển động hai tay, dùng sức tách ra hai mảnh âm thần, hé mở ra cửa động đào nguyên dụ hoặc người phạm tội.

Hoa Vân Long lập tức duỗi tay, điều chỉnh đại bảo bối, nhờ có d*m thủy bôi trơn, cự vật chậm rãi ma sát, tiến vào sâu bên trong, lúc vừa đâm vào trong nửa phần, hắn cố ý rút ra khiêu khích, rồi lại chậm rãi đâm vào. Đâm vào rút ra chậm rãi nhẹ nhàng như vậy, quả nhiên đã làm cho Nguyễn Hồng Ngọc bộc phát dâm tính, chỉ thấy d*m thủy cuồn cuộn tuôn ra.

Lúc này, mặc dù Nguyễn Hồng Ngọc vẫn còn hơi căng tức, đau nhức, nhưng cũng không dữ dội như lần đầu tiên, mà trong âm hộ của nàng dần dần cảm thấy tê dại, nhịn không được duỗi ra hai cánh tay, ôm chặt lưng gấu của Hoa Vân Long, hai chân tách rộng ra, để hắn tùy ý đâm vào rút ra.

Hoa Vân Long vừa nhìn đã biết âm hộ của Nguyễn Hồng Ngọc lúc này đã không còn đau, phải dùng sức đâm vào mới có thể làm nàng sướng khoái, mới có thể thỏa mãn dâm tính của nàng. Vì vậy, eo hông bắt đầu dùng lực, một lần lại điên cuồng hung ác hơn một lần, mỗi lần xâm nhập lại càng nhanh hơn, đâm cho nàng ý loạn thần mê. Lúc này, Nguyễn Hồng Ngọc chỉ cảm thấy quy đầu nóng rực như lửa đang ma sát toàn bộ âm đ*o của mình, miệng tử cung càng cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, toàn thân cảm thấy vô cùng thoải mái, từng dòng d*m thủy tuôn ra từ tử cung của nàng, không nhịn được khát vọng tình dục mà vặn vẹo mông eo, vểnh cao âm hộ nghênh hợp với động tác đâm chọc của Hoa Vân Long.

Vì lần này đã không còn đau nhức như lần đầu tiên mới phá thân, dốc sức mà đâm khiến cho nàng thở gấp không ngừng, mồ hôi đầm đìa, mị nhãn như tơ, phóng đãng rên rỉ: "Aaa... Long ca ca... Ngươi... Thật sự... Đâm vào thật mạnh... Thật nhanh... Ta... Sướng muốn chết... Chết... Ta... Ưm... Ta sướng... Thật sướng khoái nha... Tiểu huyệt... Sướng muốn chết..."

Hoa Vân Long vừa nghe âm thanh rên rỉ của nàng, càng cảm thấy kích động sung sướng, trong bụng càng hừng hực dục hỏa, càng ra sức quất roi thúc ngựa, điên cuồng hung ác đâm chọc vào, bảo bối cứng rắn nóng bỏng không ngừng khuấy động bên trong âm hộ chặt chẽ ấm áp của nàng, vừa mềm mại, vừa sướng khoái, khiến hắn không nhịn được kêu lên: "Hồng Ngọc... Muội muội tốt... Thoải mái a... Tiểu huyệt của ngươi... Thật tốt... Thật chặt...... Lại ấm áp...... làm ta muốn hồn lìa khỏi xác... Sướng khoái... Giống như thành tiên... Cực kỳ sướng..."

Đâm vào rút ra như vậy gần nửa canh giờ, cơ thịt va chạm vang lên những âm thanh dâm dục: "Bạch... Bạch... Bạch... Bạch...", có cả tiếng d*m thủy bắn ra tung tóe: "Chi... Chi... Chi... Chi...", lại thêm âm thanh rên rỉ của Nguyễn Hồng Ngọc: "Ai... Ưm... Hừ... Aaa..."

Tất cả hợp lại đã tạo thành một khúc tiên nhạc dâm dục.

Nguyễn Hồng Ngọc đã đạt đến cực điểm dâm tính, bộ dạng dường như muốn tiết thân, trên miệng không ngừng cao giọng rên rỉ: "Long ca ca... Thật sướng quá... Ân... Ta... Sướng... Thoải mái... Nha... Hừ... Mạnh hơn nữa... Hơn nữa... Sướng... Sướng... Aaa... Nhanh... Nhanh... Dùng... Sức... Nữa... Ta... Muốn... Thăng thiên... Aaa..."

Quả nhiên, một cỗ âm tinh nóng bỏng ướt át phun trào từ sâu bên trong tử cung, làm toàn thân Hoa Vân Long run rẩy tê dại, tâm thần chấn động, hung hăng đâm vào vài chục cái, cửa khẩu buông lỏng, một cỗ dương tinh phá cửa bắn thẳng ra, bắn vào sâu bên trong hoa tâm của Nguyễn Hồng Ngọc, làm nàng càng hưng phấn không thôi, ôm chặt Hoa Vân Long, cùng nhau hưởng thụ thời khắc sung sướng nhất đời người.

Cuối cùng hai người cũng thu thập xong, ra khỏi rừng cây, ngồi cạnh nhau trên một tảng đá lớn, Hoa Vân Long bỗng nhiên nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nói tiếp: "Hồng Ngọc, ngươi không biết, hiện tại ta đang trong lúc nguy cấp. Trên thân ta gánh vác trọng trách nặng nề, lúc nào cũng phải chú tâm đề phòng kẻ thù ám toán. Đêm qua ta gửi bảo mã ở lại trong khách sạn, lúc này bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh ngươi, vừa thấy cảnh này, làm sao ta có thể không lo lắng hành tung của mình đã bị tiết lộ?"

Nguyễn Hồng Ngọc hơi ngẩn ra, sâu kín nói: "Nói như vậy, hóa ra ngươi đã xem ta là kẻ thù rồi."

Hoa Vân Long thản nhiên nói: "Vừa mới thấy khó tránh khỏi sinh lòng nghi ngờ, nhưng bây giờ ta đã hiểu rõ."

Nguyễn Hồng Ngọc không thể buông được, lại càng phân trần nói: "Ta nhất định không là kẻ thù của ngươi, con ngựa kia là một người khác tặng cho ta."

Hoa Vân Long khẽ gật đầu một cái, nói tiếp: "Ta biết rõ, vậy có thể người tặng ngựa cho ngươi chính là kẻ thù của ta."

Nguyễn Hồng Ngọc sững sờ, vội vàng nói: "Không phải a, hắn là sư huynh của ta."

Hoa Vân Long mỉm cười nói: "Vậy ngươi sư huynh chính là kẻ trộm ngựa rồi."

Chợt nghe một thanh âm tức giận quát to: "Tiểu tử, miệng lưỡi ngươi phải sạch sẽ một chút."

Thanh âm tức giận truyền đến từ sau lưng, Hoa Vân Long không kinh ngạc chút nào, nhàn nhạt nói ra: "Có lẽ huynh đài nên lộ diện sớm hơn."

Người nọ lách mình đi đến trước mặt, Nguyễn Hồng Ngọc nhướng mày, lạnh lùng nói: "Hóa ra ngươi đã đến đây từ lâu, vì sao lại ẩn mình không chịu xuất hiện?"

Người đến là một thiếu niên công tử hơi anh tuấn, áo nho khăn đóng, chân mang giày trắng, ngang hông có đeo một thanh cổ kiếm sặc sỡ nhiều màu, trước đó mặt mũi tràn đầy vẻ giận dữ, nhưng sau khi Nguyễn Hồng Ngọc lạnh lùng hỏi hắn, thoáng cái đã chuyển thành bộ dạng tràn đầy nịnh nọt cười cười, lắp bắp nói: "Ta... Ta... Ngu huynh..."

Nguyễn Hồng Ngọc lạnh giọng hừ nhẹ một tiếng rồi nói: "Ngươi không nói ta cũng biết rõ, ta nói cho ngươi biết, việc làm của ta không cần ngươi phải lo."

Nàng nói xong, thân thể yêu kiều lại càng kề sát vào bên cạnh Hoa Vân Long, thiếu niên công tử kia vừa nhìn thấy, mặt tràn đầy vẻ ghen ghét dữ dội, cắn răng một cái, nhưng vẫn không dám phát tác, ngừng một chút mới nói tiếp: "Sư muội có biết tiểu tử này là ai?"

Nguyễn Hồng Ngọc thản nhiên nói: "Mặc kệ hắn là ai, cũng không cần ngươi quan tâm đến, tốt nhất ngươi đừng quấn quít bên người ta."

Hoa Vân Long ngồi thẳng lưng không hề động, ôn hòa nói: "Tại hạ Bạch Kỳ, xin hỏi tôn tính đại danh của huynh đài?"

Thiếu niên công tử kia ăn nói khép nép với Nguyễn Hồng Ngọc, nhưng với người khác lại vô cùng ngạo mạn, nghe thấy Hoa Vân Long tự động tiếp lời, lập tức trừng lớn hai mắt, quát to lên: "Ngươi thật sự gọi là Bạch Kỳ?"

Hoa Vân Long mỉm cười nói: "Nếu tại hạ không gọi là Bạch Kỳ, huynh đài nói xem ta gọi là gì đây?"

Thiếu niên công tử lạnh lùng hừ nhẹ một tiếng, quay đầu nhìn Nguyễn Hồng Ngọc mà nói: "Sư muội, hắn là nhị công tử Hoa gia Vân Trung Sơn, gọi là Hoa Vân Long."

Hoa Vân Long khẽ cười một tiếng, nhàn nhạt nói: "Ta và ngươi vốn không quen biết, huynh đài bằng một lời đã có thể nói ra danh tính của tại hạ, đủ thấy được chính là kẻ có tâm, Hoa mỗ cũng muốn thỉnh giáo một phen."

Thiếu niên công tử được gãi đúng chỗ ngứa, "Bá" một tiếng đã rút ra bảo kiếm, lạnh lùng nói ra: "Đến đây đi, thiếu gia ta họ Tiêu tên Cừu, đang muốn giáo huấn ngươi một trận nên thân."

Hoa Vân Long nhanh chóng chuyển động tâm niệm, thầm ngẫm nghĩ: "Tiểu tử này tự xưng Tiêu Cừu, lại trộm ngựa mà ta gửi lại trong khách điếm, không cần hỏi cũng biết có liên quan với "Cừu công tử" mà thiếu nữ áo đen nhắc đến, đây thật đúng là đi mòn gót sắt tìm không thấy, lúc gặp được lại chẳng tốn một chút công phu, ta phải phá lệ dùng chút tâm tư, điều tra cho ra kẻ chủ mưu đứng sau lưng hắn rốt cuộc là ai?"

Cầu chư vị đậu hũ phóng tay tiếp sức, like chương, bình luận tương tác, donate và đẩy KP chính là energy, là viagra cho DG ra chương, bạo chương!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui