Đại Hiệp Hồn

Nguồn:

Nhóm: Thanh Lạc Sắc Uyên

Biên dịch: Lúa

Hoa Vân Long kinh ngạc thật lớn, mày kiếm nhíu lại, thầm nghĩ: "Quái? Kẻ này dường như chẳng có chút tâm cơ, vì sao có thể trả lời như vậy, chẳng lẽ linh cữu của Tư Mã thúc gia không phải do hắn dời đi?"

Trong lòng hắn nghi hoặc chưa xong, Cừu Hoa kia đã tự nói tiếp: "Bản công tử suýt chút nữa đã trúng kế độc của ngươi, may mà cuối cùng cũng không đáp câu hỏi của ngươi, ngươi không cần nhíu chặt mày như thế, lòng dạ nham hiểm, rút ra bảo kiếm của ngươi, bản công tử muốn xuất thủ."

"Đinh đang" một tiếng, cổ kiếm đã nằm trong tay, thân ảnh nhoáng một cái lập tức ép về phía trước.

Hoa Vân Long quan sát nét mặt, biết rõ có hỏi cũng vô dụng. Hắn cũng có tính khí cao ngạo, trước đó muốn thăm dò nội tình nên mới nhịn xuống, bây giờ trong lòng Cừu Hoa đã có cảnh giác, cuối cùng cũng không thể thăm dò thêm sâu cạn, tự nhiên không muốn kéo dài thêm, cho nên không nghĩ nhiều nữa, lập tức cười ha ha, cao giọng nói: "Ngươi muốn tốc chiến tốc thắng, ra tay là được, không cần quan tâm ta làm gì."

Cừu Hoa kia tuy có vẻ kiêu ngạo bất tuân, nhưng đến lúc ra tay lại có thể khí định thần ngưng, hiển nhiên đã được danh sư truyền dạy, võ công tất nhiên không tầm thường, Hoa Vân Long trên miệng đang nói, nhưng trong lòng không dám khinh thường, âm thầm vận khí, tụ lực hai tay, lấy tĩnh chống địch. Cừu Hoa tới gần hơn một trượng, bảo kiếm chấn động, bỗng nhiên bổ ra, miệng quát lên: "Xem kiếm đây."

Kiếm thức kia nhìn vẻ ngoài bình thường không có gì lạ, nhưng vị trí phóng ra kình lực lại vô cùng chính xác, tạo nghệ trên kiếm thuật của Hoa Vân Long rất thâm sâu, vừa nhìn đã biết gặp phải kình địch.

Trong lòng hắn âm thầm giật mình, nhưng xuất thủ không hề chậm chạp, quạt xếp vung lên, ép về phía trước nói: "Tại hạ lĩnh giáo tuyệt học, Cừu công tử cứ phóng tay xuất chiến."

Hắn xưa nay tinh minh cổ quái, gặp thời đối địch vẫn mang bản tính khó sửa, quạt xếp đang ép tới, vốn là nhắm về phía cổ tay của Cừu Hoa, trên đường công tới đột nhiên khẽ trầm xuống, áp sát vào kiếm phong của Cừu Hoa, xoắn chuyển nửa vòng, xoay mình duỗi ra đùi phải, khuỷu tay trái cong lại thành chùy, đánh thẳng tới sườn phải của Cừu Hoa.

Tình thế này tựa như chuyện đùa, Cừu Hoa lại không kịp suy nghĩ, nếu không, chỉ cần thế kiếm của hắn nhanh hơn một đường, lập tức Hoa Vân Long sẽ bị xé da nhuộm máu, bị thương ngay tại chỗ.

Thế nhưng dù sao, Hoa Vân Long cũng đã ra chiêu như thế, hơn nữa thế tới của đùi phải và khuỷu tay trái vô cùng cấp tốc, lại là công kích cận thân, Cừu Hoa muốn tránh cũng khó tránh, chỉ có thể gầm lên giận dữ, thân thể miễn cưỡng vặn vẹo, vội vàng lui ra một trượng phía bên ngoài.

Hoa Vân Long cao giọng cười nói: "Công tử gia, tạo nghệ võ học của ngươi cũng không quá cao minh a."

Cừu Hoa nổi giận, hét lớn một tiếng, dồn sức xông thẳng tới, liên tục huy động cổ kiếm, "Bá bá bá" ba kiếm liên tiếp, nhắm thẳng vào yếu huyệt trước ngực của Hoa Vân Long, cấp tốc tấn công tới.

Hoa Vân Long lướt trái lướt phải, liên tục né tránh, bỗng dưng nâng quạt xếp vẽ lên một đường, khẽ điểm vào bên trong tầng tầng Kiếm Ảnh kia, cười nói: "Ba kiếm này vẫn không sai biệt lắm, nếu công tử có thể khiến cho tại hạ nâng kiếm hoàn chiêu, như thế mới xem như cao thủ nhất lưu."

Chỉ nghe Cừu Hoa lạnh giọng quát: "Không rút kiếm ra, là tự ngươi muốn chết sớm, chớ trách bản công tử tâm ngoan thủ lạt."

Thân hình hắn ngưng lại, kiếm pháp chợt biến hóa, chỉ thấy trăm ngàn đạo hàn quang lập lòe, lúc trái lúc phải, biến hóa huyền ảo kỳ lạ, thâm sâu khó hiểu, khúc khúc chiết chiết phảng phất như rồng bay uốn lượn, không thể nhìn thấu, mà trong kiếm thế thay đổi khó lường kia, có một cỗ khí tức ngoan tâm tàn nhẫn, khiến cho người nhìn thấy hoa mắt loạn tâm, phát ra cảm giác tâm thần sụp đổ.

Võ công của Hoa gia Vân Trung Sơn, vốn lấy kiếm thuật làm sở trường, lúc Hoa Nguyên Tư còn sống, không nói thêm nhiều, sau khi hắn tạ thế, để lại mười sáu chiêu kiếm pháp và một thanh thiết kiếm cho nhi tử, nhi tử của hắn - Hoa Thiên Hồng sử dụng một thanh thiết kiếm này bước chân vào giang hồ, lấy sức một người vượt con sóng dữ, có cơ duyên lấy được "Kiếm Kinh", về sau lại đạt được "Kiếm Kinh Tinh Túy", trên kiếm thuật mà nói, chính là đánh khắp thiên hạ không địch thủ.

Hoa Vân Long thông minh từ nhỏ, lại đạt được chân truyền của thế gia đệ nhất võ lâm, một thân võ nghệ chẳng những có nền tảng cao thâm, kiến thức uyên bác vô cùng, bản thân cũng bất phàm khó đoán.

Thế nhưng, Cừu Hoa vừa biến đổi kiếm thế, hắn chẳng những nhìn không ra chân tướng của bộ kiếm pháp kia, còn bất giác tự đặt mình vào trong kiếm hải, sinh ra cảm giác khó chịu bất an. Cừu Hoa kia tuy còn trẻ tuổi, nhưng quả thực không thể khinh thường, bản thân hắn cuồng ngạo bất tuân, nghĩ kỹ cũng không thấy lạ.

Trong lòng Hoa Vân Long âm thầm lo lắng, nhưng vì tuổi trẻ khí thịnh, lời đã nói ra, không muốn nuốt lời nâng kiếm đối phó kẻ địch, chỉ dốc sức né tránh, chú ý phòng thủ, mỗi khi gặp được sơ hở, lập tức sử dụng quạt xếp trong tay mạnh mẽ đánh trả. Năm mươi chiêu trôi qua, tình thế càng ngày càng hiểm nguy.

Chỉ thấy kiếm quang lập lòe, kiếm phong gào thét, kiếm ảnh trùng trùng điệp điệp, khóa chặt Hoa Vân Long ở trong đó, dù hắn tả xung hữu đột, vẫn y nguyên một bước cũng không thể thoát khỏi, mắt thấy lại qua hơn trăm chiêu, sẽ phải bị thương dưới cổ kiếm của Cừu Hoa.

Chợt nghe tiếng người đánh trống reo hò, một tên đại hán áo tím hoan hô nói: "Công tử lại dốc sức, chém giết tiểu tử này."

Một tên đại hán áo tím khác cao giọng hét lên: "Hoa tiểu tử, nâng kiếm lên, nếu bây giờ còn không rút kiếm, ngươi sẽ không còn cơ hội."

Lại mấy tên đại hán áo tím khác tiếp lời: "Có rút kiếm hay không cũng đều giống như nhau, công tử của chúng ta vẫn còn chưa thi triển sát chiêu đấy."

Cừu Hoa mắt thấy Hoa Vân Long rơi vào hạ phong, sắp sửa không còn sức hoàn thủ, cũng vô cùng đắc ý, oang oang cười nói: "Hoa tiểu tử, ngươi nhớ kỹ, ngươi và ta vốn không thù oán, ta muốn giết ngươi, chỉ trách ngươi họ Hoa, chỉ trách ngươi là nhi tử của Hoa Thiên Hồng."

Vừa nói xong, cổ kiếm chấn động, một chiêu "Đằng Long Cửu Chiết", cổ kiếm chợt lóe đánh ra chín điểm sáng trắng, uốn lượn vòng vo, đột ngột phủ xuống toàn thân của Hoa Vân Long.

Một chiêu này, kiếm thế khó lường, kiếm khí xao động, từng điểm sáng trắng tựa như thủy ngân bắn tới, không chỗ không bắn vào, dù Hoa Vân Long có bảo kiếm trong tay, chỉ sợ cũng khó có thể bình yên thoát ra.

Nhưng hắn đã bị chặn lại hồi lâu, âm thầm tức giận, lại qua ngôn từ khiêu khích, sớm đã tức khí thôn ngưu, khí thế điên cuồng.

Chỉ nghe hắn bỗng dưng hét lớn một tiếng, cánh tay trái vung lên, một chiêu "Khốn Thú Lồng" đột ngột đánh ra, cánh tay phải vung mạnh, ngón giữa đột ngột đâm tới, "Đoạt Mạng Chỉ" mãnh liệt điểm thẳng tới trước ngực Cừu Hoa.

Hai chiêu này đều là tuyệt nghệ thành danh của Hoa gia nhiều năm trước, trong tình thế cấp bách, Hoa Vân Long nổi giận thi triển ra, uy lực mạnh mẽ điên cuồng, dĩ nhiên không kém tiền bối Hoa gia chút nào.

Đây chính là đấu pháp lưỡng bại câu thương, nếu Cừu Hoa không thu chiêu lại, tuy Hoa Vân Long khó tránh khỏi trọng thương dưới kiếm của hắn, nhưng chính hắn cũng sẽ chịu cảnh kiếm gãy tay cụt, ngực bụng xuyên thủng, đó cũng là chuyện nằm trong dự liệu.

Cầu chư vị đậu hũ phóng tay tiếp sức, like chương, bình luận tương tác, donate và đẩy KP chính là energy, là viagra cho DG ra chương, bạo chương!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui