Đại Hiệp Rất Nghèo

Buổi tối hôm nay, là buổi tối đầu tiên Lệ Thú cùng Tiểu Tiểu gặp lại,
hai người lại lấy cái loại phương thức ở chung như trước khi bọn họ tách ra, không có nhiệt tình khi trùng phùng cửu biệt (*) , không có tâm sự

như tiểu biệt thắng tân hôn (**), lại như bọn họ chưa bao giờ xa cách,
tất cả giống như khibọn họ ở chung nửa năm kia, Tiểu Tiểu làm nữ công,
còn Lệ Thú đang đọc sách.

Khác biệt là nữ công của Tiểu Tiểu đã làm được rất tốt rồi, mà Lệ Thú một tay đọc sách, một tay ôm tiểu tử béo dỗ bé ngủ.

Hai người cứ như một đôi vợ chồng già vậy.

“Thú ca.” Tiểu Tiểu đặt hầu bao đang làm cho Lệ Thú sang một bên, đánh vỡ yên tĩnh tước tiên. “Chàng biết võ công?”

“Ừ.” Lệ Thú vẫn nhìn chằm chằm vào sách như trước.

“Rất lợi hại?”

‘Không biết.” sách được lật một trang.

Không biết? Tiểu Tiểu nhíu mày, đây là đáp án gì chứ? Chẳng lẽ hôm nay
nàng nhìn thấy người đánh nhau với đám người kia đều là ảo giác?

Tiểu Tiểu mất hứng chu miệng lên, nhìn Lệ Thú nghiêm túc đọc sách, chạy
hai ba bước đến trước mặt Lệ Thú, một phen rút quyển sách trên tay hắn
ra: “Đại đầu gỗ chàng dạy thiếp võ công được không?”

“Không được.” Sách bị cầm đi, Lệ Thú lại ôm tiểu tử béonhẹ nhàng lắc lư, chính là không nhìn Tiểu Tiểu.

“Vì sao?” Tiểu Tiểu chất vấn.

“Võ công của ta không thích hợp với nữ tử”. Lệ Thú nhàn nhạt trả lời,
vẫn như trước không có nhìn thê tử nhỏ của mình, bằng không sẽ phát hiện đầu Tiểu Tiểu đã bốc lên hơi nước.

Được thôi, thời gian dài như vậy không thấy hỏi han ân cần với nàng còn
chưa tính - cái đại đầu gỗ không hiểu phong tình kia cũng thật sự không
có khả năng làm loại chuyện này, nhưng thế nào đến cả nhìn nàng thôi mà
cũng không nhìn.

“Dạy một chút cũng tốt, cho dù không thích hợp cũng cóthể trở nên mạnh hơn một chút!” Tiểu Tiểu nghiến răng nghiến lợi nói.

Đáng tiếc Lệ Thú không có nghe ra, trái lại vẫn lắc đầu như trước, vẫn là không nhìn Tiểu Tiểu.

Tiểu Tiểu phẫn nộ trừng đại đầu gõ, âm thầm thề: không đem đại đầu gồ dạy cho dễ bảo, nàng sẽ không gọi là Yến Tiểu Tiểu nữa!

Nghĩ ngợi một chút, Tiểu Tiểu cốý đem mặt tiến đến trước mặt Lệ Thú,
thân thể tới gần, mùi thơm của nữ nhân bay tới cái mũi linh mẫn của Lệ
Thú, Lệ Thú không tự chủ được lại quay đầu đi.

Mà lúc này, Tiểu Tiểu lại thấy bên tai Lệ Thú ửng đỏ, nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, lại mang theo chút buồn cười:“Thú ca.’

“Uh?”

“Chàng không phải là thẹn thùng chứ?”

Chỉ một câu nói, mặt Lệ Thú lại đỏ rực, Tiểu Tiểu chớp mắt,cười một
tiếnghư hỏng, tựa như lưu manh đùa giỡn phụ nữ đàng hoàng trên đường,
nhưng lần này là nữ lưu manh đùa giỡn phụ nam đoàng hoàng, hai cánh tay
như ngó sen vây trên cổ Lệ Thú, thuận tiện ngồi trên đùi Lệ Thú, đôi môi đỏ mọng dần dần tớigần lỗ tai Lệ Thú: “Thú ca ~” một tiếng gọi nàykhiến chính Tiểu Tiểu cũng nổi da gà đầy người.

“Chúng ta lặp lại một lần đi!”

Lặp laị một lần cái gì? Lệ Thú không hiểu, lại không ngăn cản động tác
của Tiểu Tiểu, bọn họ là vợ chồng, làm động tác như thế này rất bình
thường.

“Thú ca. chàng biết võ công?”

“Ừ.”

“Rất lợi hại?”

“Không biết.”

“Thú ca chàng dạy thiếp võ công được không?”

“Không được.”

Trả lời giống nhau như đúc khiến Tiểu Tiểu lại bốc hỏa, âm thanh nghiến
răng lại vang lên, vốn là âm thanh làm nũng dần dần trở nên đông cứng:
“Vì, sao, vậy?” Tiểu Tiểu gằn từng chữ một.

Mà Lệ Thú hình như vẫn không ý thức được mình sắp chết đến nơi rồi, vẫn
như trước không biết sống chết trả lời nội dung giống nhau như đúc: “võ
công của ta không thích hợp với nữ tử.”

Tiểu Tiểu lập tức nhảy dựng lên từ trên người Lệ Thú, hoàn toàn đã quên lợi thế vừa mới của mình - nữ nhân có quyền lợinói xong không tính gì
hết, thuận tiện trừng lớn mắt nhìn Lệ Thú, đôi mắt to bởi vì tức giận mà rực rỡ ngoài ý muốn. “Thiếp đi ngủ.” Tiểu Tiểu tùy tiện tìm lýdo, tránh cho bản thân xúc động muốn giết người - lại thành mưu sát phu quân!

“Nàng còn không thểngủ.” Lệ Thú chậm rãi đem con đã ngủ say đặt vào trong nôi.

“Vì sao?” Tiểu Tiểu chống nạnh giống một quai của bình trà nhỏ, đại đầu
gỗ lợi hại như vậy, không dạy nàng cũng sẽ không thiếu chút thịt.

“Nàng có muốn kể cho ta nghe một chút nàng đã trải qua đoạn thời gian
này như thế nào không?” Hắn không hy vọng Tiểu Tiểu gặp phải chuyện gì
phiền toái.

“Như thế nào?” Tiểu Tiểu nhìn hắn.

Lệ Thú nhìn Tiểu Tiểu: “Hiện tại chúng ta có việc cần giảiquyết.”

“Việc?” Tiểu Tiểukhônghiểu nhíu mày nhìn Lệ Thú chậm rãi cúi xuống, lại
chậm rãi ngẩng đầu, trong ánh mắt như nổi lên ngọn lửa. “Do nàng châm
lửa, nên nàngphảiphụ trách.”

Xa cách gần một năm, hắn đã sớm muốn nàng, chính là... Khụ khụ, hắn thật sự ngượng ngùng a...

Tiểu Tiểu kinh ngạc nhìn nơi nào đó của Lệ Thú, không khỏi ‘phốc xích’ bật cười: “Vậy thì phụ trách một chút!”

Hết thảy đều thật thuận lợi...

Trừ bỏ...

Chuyện kia đang tiến hành được một nửa...

“Thú ca, dạy thiếp võ công đi!”

“….’

Có lẽ nên gọi đại đầu gỗ là ‘Tiểu Tiểu’?

(*) trùng phùngcửu biệt: gặp lại nhau sau thời gian dài xacách.

(”) tiểu biệt thắng tân hôn: vợ chồng xa cách mà gặp lại còn hơn cả tân hôn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui