Đại Hiệp Rất Nghèo

Tiểu Tiểu cùng Lệ Thú còn có Yến Thanh Dịch cùng Sở Lăng, cũng không có
nán lại Bích Lạc đàn bao nhiêu thời gian, dù sao bọn họ còn cần phải đi
tìm Huyết Yêu kiếm. Vợ chồng Ôn thị chăm sóc cho Tiểu Tiểu khiến Lệ Thú
đem chuyện này trở thành chuyện lớn hàng đầu lúc này.

Bởi vậy đợi sau khi Lệ Thú nghỉ ngơi một thời gian ngắn, đoàn người Tiểu Tiểu liền lên đường, cho dù là khi rời đi, Lệ Thú cũng không lĩnh ngộ
được một chiêu cuối cùng của Yêu Tuyệt kiếm pháp ẩn chứa điều gì.

Nhưng lúc này Lệ Thú cũng không có biểu hiện gì ngoài ý muốn, tựa như
Tiểu Tiểu nói , lĩnh ngộ kiếm chiêu chẳng phải là chuyện một sớm một
chiều, điểm ấy Lệ Thú vẫn luôn khổ luyện Huyết Yêu kiếm so với ai cũng
đều rõ hơn.

Nhưng hành trình tiến về Trung Nguyên của bọn họ cũng không được thuận lợi như vậy, chẳng hạn như...

"Tỷ phu, huynh nói huynh không có tiền?" Yến Thanh Dịch không thể tưởng
tượng được nhìn chằm chằm vào Lệ Thú, vẻ mặt của Sở Văn Xuyên cũng không khác biệt lắm.

"Ừ." Lệ Thú sảng khoái trả lời, lại khiến hai người kia đau đầu xoa bóp
huyệt thái dương. Tiểu Tiểu ở một bên cười trộm, loại chuyện này phát
sinh trên người người có võ công cao siêu khác có lẽ rất kỳ quái, nhưng
đến Lệ Thú này, liền đặc biệt thuận lý thành chương. (Hợp với lẽ thường)

"Một phân tiền cũng đều không có?"

"Không."

"Nhưng tiền ở trọ của chúng ta..."

"Cũng không có."

Đoàn người từ Bích Lạc đàn lấy tốc độ nhanh nhất tiến về Trung Nguyên,
mấy ngày trước cũng là ăn ngủ ngoài trời, không ai oán giận, Sở Văn
Xuyên là thói quen, Yến Thanh Dịch lúc đi theo Lệ Thú cũng thường xuyên ở ngoài trời. Mà Tiểu Tiểu chỉ cần đi theo Lệ Thú là tốt rồi. Huống chi
trước đó bọn họ cũng không gặp được khách sạn cho họ ở lại.

Nhưng hiện tại vất vả lắm mới gặp được một nhà, thế mà bọn họ vẫn đứng ở cửa khách sạn hết đường xoay xở, nguyên nhân rất đơn giản, bọn họ đến
một phân tiền cũng đều không có!

Lại trở lại như lúc mới rời núi rồi!

Tình hình tài chính lúc này của Lệ Thú cùng với khi vừa xuống núi giống nhau như đúc.

"Trước kia chi tiêu đều do Sở bá phụ thanh toán, mà sau này lại là bang
Khô Lâu, lúc chúng ta đi bang Khô Lâu lại cho không ít đồ, nhưng mà..."
Yến Thanh Dịch kêu lên bi thảm: "Chính là không có tiền! Ông trời, ta
cho rằng người có võ công cao cường đều là nhân vật hô mưa gọi gió, đâu
có nghĩ đến..." Yến Thanh Dịch khoa trương chỉ về phía Lệ Thú: "Tỷ phu,
huynh thật đúng là đóa hoa tuyệt thế!" (ý chỉ đây là hiếm thấy, không
bình thường)

"Trước khi lão cha ta đi không để lại cho đệ tiền sao?" Sở Văn Xuyên hỏi.

Lệ Thú lắc đầu.

"Ông trời, nghĩ tới ta đường đường là Sở tam công tử thế nhưng cũng có
một ngày không xu dính túi!" Lúc này đến phiên Sở Văn Xuyên bi phẫn, hắn dùng vẻ mặt "Tứ đệ ngươi là đầu sỏ khiến chúng ta không có tiền" nhìn
Lệ Thú, khiến cho Lệ Thú không giải thích được.

"Này này này, " Tiểu Tiểu chắn phía trước Lệ Thú, Lệ Thú không muốn cùng bọn họ tranh cãi, nàng Tiểu Tiểu cũng không phải là dễ bắt nạt như
vậy!: "Thú ca vốn không có tiền tài gì! Tiểu Dịch đệ không phải sớm đã
biết sao?"

Yến Thanh Dịch cứng lại, Lệ Thú mạnh như vậy đương nhiên không gì không làm được, hắn theo bản năng bỏ qua.

"Hơn nữa..." Tiểu Tiểu chuyển hướng lửa đạn sang Sở Văn Xuyên: "Tam ca,
thế nhưng huynh là ca ca kết bái của Lệ Thú ôi chao, rõ ràng số tuổi của huynh lớn hơn chứ! Loại chuyện này rõ ràng huynh nên phụ trách!" Tiểu
Tiểu hừ hai tiếng: "Thú ca tuy rằng là đệ đệ của huynh, nhưng nếu huynh
biết sai mà không nhận mà nói, như thế hắn sẽ bắt đầu cùng huynh nói
chuyện "phân rõ phải trái" rồi!"

Vũ khí siêu cấp! uy hiếp trí mạng!

"Ta sai rồi!" Sở Văn Xuyên lập tức nhận sai tâm phục khẩu phục: "Phiền
đệ muội cùng Tứ đệ nói một chút, không nên cùng ta "phân rõ phải trái"
nữa."

Yến Thanh Dịch cười trộm, hắn đã lĩnh giáo Lệ Thú dạy bảo không chỉ một lần, tự nhiên biết uy hiếp trong đó.

Nghe được tiếng cười của hắn, ánh mắt Tiểu Tiểu lập tức liếc xéo qua
hắn: "Có lẽ Tiểu Dịch, đệ cũng muốn nhận được một chút giáo dục, hử?"

"Không cần không cần không cần." Yến Thanh Dịch lập tức xua tay liên
tục, vẻ mặt tươi cười nhất thời bị dọa chạy tứ tán, thay bằng vẻ mặt "ta là cục cưng ngoan ngoãn nghe lời nhất".

"Vậy là tốt rồi..." vẻ mặt Tiểu Tiểu tiếc nuối:"Tốt lắm, Thú ca, " Tiểu
Tiểu kéo tay Lệ Thú: "Bọn họ không dám đối với chàng thuyết tam đạo tứ
(trách móc) nữa rồi !Nhưng mà Lệ đại hiệp, chàng cũng thật sự nghèo
nha!"

"..."

Nếu kế hoạch ở trọ đã tan biến, như vậy bọn họ đành phải tiếp tục cắm
trại bên ngoài vậy, cũng may mấy người họ cũng đã quen rồi, chẳng qua là lưu lạc giang hồ rèn luyện bọn họ thành như vậy, khắp thiên hạ chắc có
thể chỉ có mấy người bọn họ như vậy thôi?

"Tỷ, tỷ phu, Sở tam ca, phía trước có con sông ôi chao! Hôm nay chúng ta có thể có thêm món nha!" Yến Thanh Dịch ôm một con cá lớn vui vẻ chạy
đến trước mặt ba người đang đóng trại.

Lệ Thú đột nhiên đứng dậy, dọa Yến Thanh Dịch nhảy dựng: "Ta đi bắt mấy con nữa về."

"Thú ca, đợi thiếp với! Thiếp cùng đi với chàng!" Tiểu Tiểu buông đồ trong tay ra, vỗ vỗ quần áo, lập tức đuổi theo Lệ Thú.

Loại thời điểm này không ra bờ nước chơi đùa một chút, thì rất xin lỗi bản thân rồi!

Mà Lệ Thú nắm tay Tiểu Tiểu rất tự nhiên, tuyệt đối không để ý còn có người khác ở bên cạnh.

"Sau này đệ cũng muốn có thể tìm được một người con gái để yêu thì tốt rồi." Yến Thanh Dịch ao ước hâm mộ cảm khái.

"Ừ." Sở Văn Xuyên cau mày trả lời.

Tựa hồ nhận thấy được Sở Văn Xuyên không đếm xỉa tới, Yến Thanh Dịch tò
mò nhìn hắn, đồng thời lưu loát đem con cá kia ném xuống đất, lấy ra
chủy thủ bắt đầu mổ bụng cho con cá: "Sở tam ca, thế nào vậy?"

"Không có gì, chính là..." mi tâm Sở Văn Xuyên càng nhăn càng chặt: "Có chút dự cảm không tốt lắm."

"Dự cảm không tốt?" Xông pha giang hồ, tầm quan trọng của võ nghệ khẳng
định được liệt vào hàng thứ nhất, nhưng dự cảm cùng tính cảnh giác cũng
là thủ đoạn cần thiết để sống sót.

Sở Văn Xuyên đột nhiên mở to hai mắt, con ngươi rõ ràng co rút lại: "Nguy rồi, Tứ đệ ở bên kia!"

"Tiểu ca, dự cảm của ngươi thật chuẩn nha!"

Một cô gái với thân hình bốc lửa từ trên cây đong đưa nhảy xuống: "vốn
ta chỉ muốn nhìn một chút cái tên giết chết đồng bạn của chúng ta đến
tột cùng là thần thánh phương nào, nhưng giờ ta đột nhiên cảm thấy ngươi tựa hồ càng thú vị hơn, ôi chao!" Cô gái tới gần Sở Văn Xuyên, móng tay đỏ tươi nhẹ nhàng vuốt lên mặt Sở Văn Xuyên một cái, cứ như vậy...

Sở Văn Xuyên bị đùa giỡn !

Mặt Sở Văn Xuyên bỗng chốc trầm xuống, tuy võ công của hắn không cao
cường như Lệ Thú, nhưng tốt xấu gì cũng là nhất lưu cao thủ, đâu phải là người đối phương có thể tùy tiện đùa giỡn?

Tay áo rung lên, trên tay Sở Văn Xuyên xuất hiện một cây côn bốn khúc,
nối liền bằng xích sắt, lại rung lên, côn bốn khúc hợp lại, nhất thời
một cây Hồng Anh thương xuất hiện trong tay Sở Văn Xuyên, cô gái kia lập tức lui về phía sau.

"Ngươi là ai?"

"Không phải người tốt." Cô gái tùy ý nhún vai, nàng là sát thủ, nếu mất
đi tính ẩn nấp, chính diện đối kháng khẳng định không bằng Sở Văn Xuyên. Nhưng nàng đã xuất hiện, thì khẳng định nàng không muốn hạ sát
thủ."Ngươi không nhìn xem đồng bạn của ngươi sao? Người đàn ông kia nếu
một người thì không thành vấn đề, nhưng hắn còn mang theo một cô gái
đây!"

"Đáng chết!" Sở Văn Xuyên biến sắc, bên này hắn còn có Yến Thanh Dịch cần chiếu cố: "Tiểu Dịch, theo sát ta."

"Sở tam ca, đừng lo lắng cho đệ! Nhanh đi giúp hai người tỷ tỷ bọn họ!" Yến Thanh Dịch cũng lấy ra vũ khí.

"Ta có nói để các ngươi đi qua sao?" Nữ tử đột nhiên ngăn cản trên đường hai người tiến lên: "Tuy rằng không muốn giết các ngươi, nhưng cũng
không thể để các ngươi đi qua."

"Vậy thì cũng đừng trách ta không khách khí!"

...

...

"nước lạnh, đừng xuống nước." Lệ Thú cùng Tiểu Tiểu đi đến bờ sông, Lệ Thú căn dặn Tiểu Tiểu.

"Được." Tiểu Tiểu không cho là đúng, thời điểm lần đầu tiên bọn họ gặp
nhau còn không phải ở bờ suối? Nhưng nàng cũng không dám cãi lại lời Lệ
Thú, kiểu dạy dỗ của Lệ Thú thật đi sâu vào lòng người. nhưng mà...

Bằng mặt không bằng lòng là được rồi!

Lệ Thú giống như khi trong núi trước kia, lẳng lặng đứng trong sông, còn Tiểu Tiểu đang muốn lặng lẽ xuống nước cũng bị hấp dẫn mà dừng lại,
đứng ở trên bờ ngắm Lệ Thú.

Không nghĩ tới, Lệ Thú đột nhiên biến sắc, lập tức xoay người, phi thân nhào xuống phía Tiểu Tiểu: "Tiểu Tiểu, cẩn thận!"

Bốn đạo hàn quang dữ dội lao tới, theo bốn phương khác nhau lao thẳng
vào Tiểu Tiểu, chặn lại đường lui của Tiểu Tiểu, lấy khoảng cách Lệ Thú
cùng Tiểu Tiểu, cho dù Lệ Thú miễn cưỡng có thể tới vị trí của Tiểu
Tiểu, cũng không thể mang theo Tiểu Tiểu thoát được công kích.

Tất cả chỉ phát sinh trong nháy mắt.

"Thú... Thú ca." Tiểu Tiểu toàn thân run run gọi tên Lệ Thú.

"Không có việc gì." Lệ Thú buông Tiểu Tiểu ra, đứng thẳng thân mình,
chợt mạnh mẽ nhảy lên, bay tới bốn phía tập kích, trực tiếp bóp cổ giết
bốn sát thủ.

"Rời khỏi nơi này đi!" Lệ Thú đứng ở trước mặt Tiểu Tiểu, thân thể không kịp kiểm tra hơi lay động một cái: "Nhanh rời khỏi nơi này!"

"Nhưng là Thú ca..." Tiểu Tiểu nhìn miệng vết thương trên người Lệ Thú, bốn cái ám khí kia tất cả đều trúng lên trên người hắn!

Dòng máu nóng màu đỏ chảy xuôi theo miệng vết thương dữ tợn, bốn cái ám khí kia cắm thật sâu vào thân thể của hắn!

Vốn chỉ cần hắn khẽ nghiêng người, là có thể tránh được đám ám khí này,
mà nàng chỉ chịu một chút vết thương nhẹ, chỉ cần vài ngày là có thể
khỏe, nhưng hắn vì không để nàng bị thương mà chịu toàn bộ công kích!

Chỉ là vì nàng!

Hắn thà rằng bản thân bị thương nặng, cũng không nguyện ý để nàng chịu một chút thương tổn nào!

Nàng có tài đức gì mà được nhận ưu ái như thế?

"Chạy nhanh đi rời khỏi nơi này!" thấy nàng không có phản ứng, Lệ Thú
lại thúc giục, lần này thanh âm thêm vài phần nghiêm khắc:"Quay trở lại
chỗ Tam ca cùng Tiểu Dịch!" năng lực của Sở Văn Xuyên mạnh bao nhiêu Lệ
Thú rất rõ ràng, trừ phi là loại nhân vật như Sở Lăng, bằng không người
bình thường không thể làm gì được hắn, hơn nữa Sở Văn Xuyên có kinh
nghiệm giang hồ so với hắn mạnh hơn rất nhiều, hẳn là có thể đối với
nguy cơ lần này phát hiện trước một chút.

"Ừ!" Tiểu Tiểu cố nén nước mắt, hiện tại không phải lúc khóc, cần phải tìm cho Thú ca một chỗ để có thể an tâm dưỡng thương!

Tiểu Tiểu để cho Lệ Thú tựa vào vai nàng, tuy Lệ Thú đối với nàng mà nói vô cùng cao lớn, nhưng Tiểu Tiểu lại kiên cường nhấc Lệ Thú lên.

"Nàng qua bên kia đi, ta..." Lệ Thú vừa định đứng lên, theo con đường
ngược lại với Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu lại gắt gao túm lấy hắn.

"nghĩ cũng đừng nghĩ!" Tiểu Tiểu kiên định trả lời: "Chàng đi đến đâu thiếp đi tới đó!"

Lệ Thú nhăn mày lại, cứ như vậy bọn họ cũng đừng muốn rời đi!"Đi theo
ta!" Lệ Thú quyết đoán bế ngang Tiểu Tiểu lên, Vô Nguyệt cước Vân Hành
dạy cho hắn được thi triển hoàn toàn.

Tuy rằng Long Tường chưởng không phải là một chưởng pháp mạnh, nhưng Vô
Nguyệt cước bộ cũng là loại khinh công thiên hạ có một không hai!

Lúc này Lệ Thú thi triển hoàn toàn, chỉ có một đoạn thời gian ngắn, bọn họ cũng đã rời dòng suối nhỏ kia rất xa .

Lệ Thú đặt Tiểu Tiểu xuống đất, vịn vào cây bên cạnh, không ngừng thở
hổn hển, hắn bị thương lúc này đã đến cực hạn. Trên miệng vết thương máu chảy càng nhiều, hơn nữa miệng vết thương có khuynh hướng mở rộng! cả
khuôn mặt hắn một chút huyết sắc cũng đều không có.

"Thú ca." Tiểu Tiểu cắn môi dưới đỡ lấy Lệ Thú, ánh mắt kiên định, không chút dao động: "để cho thiếp xem bên dưới đi!"

"Tuyệt đối không có việc gì !"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui