Đại Hiệp Rất Nghèo

"Chờ chúng ta giao Huyết Yêu kiếm cho Ôn đại ca và Ôn đại tẩu, hoàn
thành giao phó của trụ trì đại rồi chúng ta trở về Nam Dương được
không?"

Tiểu Tiểu cảm thấy mình có chút tùy hứng rồi, Lệ Thú võ công cao cường
đủ để tạo ra thanh danh lớn trên trên giang hồ, nhận được vạn người kính ngưỡng, nhưng nàng lại vì bản thân mà khiến Lệ Thú buông tha cho tất cả những thứ mà nam nhân ước mơ tha thiết.

Nhưng dường như không hề do dự, Lệ Thú lập tức: "Ừ." Một tiếng, tuy rằng chỉ có một tiếng nhưng cũng là một lời hứa hẹn.

"Thú ca..."

"Ta cũng..." Lệ Thú khẽ vỗ đầu Tiểu Tiểu: "Rất nhớ những ngày ở Nam Dương!"

Sóng ngầm của đêm nay bắt đầu khởi động nhưng ngoài ý muốn làm người ta ngọt ngào trong lòng.

"Tiểu Tiểu, chúng ta rời khỏi nơi này thôi!" Lệ Thú ôm Tiểu Tiểu, nhẹ
nhàng rơi trên nóc nhà như mèo. Ánh trăng mờ mờ khiến Tiểu Tiểu khó có
thể thấy rõ vẻ mặt của Lệ Thú, nhưng nàng không khỏi có một loại khẳng
định — Lệ Thú khẳng định đang cười.

Qua vài lần nhảy, Lệ Thú cùng Tiểu Tiểu về tới phòng bọn họ.

"Thú ca, chàng nói Giang Du cuối cùng muốn làm cái gì?" Tiểu Tiểu nhức
đầu gãi gãi đầu: "Rõ ràng gióng trống khua chiêng đón Huyết Yêu kiếm giả vào Giang gia! Cho dù là giả thì thế nào, cái thật đã ở chỗ hắn rồi!
Như vậy hai con đường cả tối lẫn sáng đều không có tác dụng nữa mà!"

"Hai con đường sáng tối kia chắc không phải Giang Du bố trí. Giang gia
đúng ra là không nên có Huyết Yêu kiếm thật." Lệ Thú cầm lấy bút lông
trên bàn loát loát viết xuống vài chữ, vài nét chữ ít ỏi đã giải thích
rõ ràng, dễ hiểu: " Huyết Yêu kiếm thật là hắn trộm về ."

"Phải nha!" hai mắt Tiểu Tiểu sáng lên: "Hắn đã nói không phải Giang gia lợi dụng hắn đó sao."

"Ừ, nhưng người sau lưng hắn kia không liên quan đến chúng ta." Lệ Thú
khẽ nhíu mày, vo tròn mấy thứ vừa viết xuống rồi ném thẳng xuống:" Chúng ta chỉ cần lấy lại Huyết Yêu kiếm là được rồi."

...

...

Giang gia là gia tộc lớn trong võ lâm, lời kêu gọi trên giang hồ rất có
hiêu lực, hơn nữa truyền kỳ về Huyết Yêu kiếm, tự nhiên dẫn đến vô số
người hướng tới. Mặc kệ là hắc đạo, bạch đạo, hay trong khu vực màu xám, chỉ cần là người trong võ lâm ai cũng muốn lấy được một vũ khí tuyệt
đỉnh mà tự hào.


Mà trong đồn đại vũ khí này còn mang theo bí tịch võ công, cái này càng làm cho người ta thèm nhỏ dãi ba thước.

Nhưng Lệ Thú cùng Tiểu Tiểu biết, Huyết Yêu kiếm dùng để treo giải
thưởng chẳng qua chỉ là hàng giả mà thôi. Bởi vậy, bọn họ tính toán khi
Giang Du tiến hành đại hội tìm chủ cho Huyết Yêu kiếm, trộm về Huyết Yêu kiếm thật.

Tuy Lệ Thú phản đối kế hoạch này— trộm đồ không phải là hành động mà
quân tử làm ra, nhưng Tiểu Tiểu đều tự có một đống ngụy biện của nàng.

Tại thời điểm ba ngày trước khi Giang gia cử hành đại hội, Tiểu Tiểu cùng Lệ Thú vẫn còn kịch liệt tranh luận về chuyện này.

"Thú ca, chàng nghĩ xem!" Tiểu Tiểu tới gần Lệ Thú, ngồi trên đùi hắn,
đôi tay nhỏ bé lặng lẽ vòng quanh thắt lưng Lệ Thú. Tuy không biết mỹ
nhân kế sử dung được hay không, nhưng cứ thử xem đã?"Huyết Yêu kiếm vốn
chính là đồ người khác ủy thác yêu cầu Ôn đại ca cùng Ôn đại tẩu áp tải
mà!"

Lệ Thú gật đầu.

"Cho nên chẳng qua là chúng tay lấy lại đồ của mình thôi mà!" Tiểu Tiểu dụ hoặc.

Lệ Thú lắc đầu: "Bọn họ cũng là lấy về được bằng thủ đoạn hợp lý."

"Nhưng ban đầu không phải của bọn họ!" Tiểu Tiểu làm tổ trong lòng Lệ
Thú, đôi mắt to quay vài vòng như bánh xe. Cùng ở chung một chỗ với Lệ
Thú lúc hiệu quả nhất không phải là lúc nói ra đạo lý to lớn gì — bởi vì so với người khác Lệ Thú nói nhiều hơn, quan trọng là phải bắt được
nhược điểm của hắn! "chàng nghĩ đi! Ôn đại ca cùng Ôn đại tẩu chăm sóc
thiếp cùng tiểu tử béo như vậy, nếu không phải bọn họ chăm sóc mà nói,
thiếp khẳng định không biết lưu lạc ở nơi nào cùng tiểu tử béo rồi!"

Nhược điểm thứ nhất: có ân phải trả.

"Chúng ta có thể dùng thủ đoạn hợp lý lấy lại." Lệ Thú do dự lắc đầu.

Hiện tượng tốt, Đại đầu gỗ do dự .

"Cái chính là Giang Du không muốn lấy ra Huyết Yêu kiếm thật!" Tiểu Tiểu trợn trừng mắt, ngón tay vẽ vòng vòng trước ngực Lệ Thú."Nếu chậm rãi
khuyên bảo thì chậm trễ bao nhiêu thời gian! Như vậy chính là không kịp
ngăn cản độc dược lan tràn ở Giang Nam, thỉnh cầu của trụ trì đại sư sẽ
không hoàn thành kịp rồi!"

Nhược điểm thứ hai: một lời nói nặng như cửu đỉnh.


Lệ Thú nhướng mày, trầm mặc không nói.

Được rồi! Tiểu Tiểu nhìn dáng vẻ Lệ Thú, quyết định tung ra sát chiêu lớn cuối cùng!

"Thú ca ~" Tiểu Tiểu vòng hai tay quanh cổ Lệ Thú, trong đôi mắt to lưu
chuyển làn sóng tình cảm nồng nàn, nhìn Lệ Thú ngẩn người thẳng tắp.

Tiểu Tiểu tới gần Lệ Thú một chút: "Vì thiếp, thử xem xem, nhé?"

"... Được."

Nhược điểm thứ ba: Yến thị Tiểu Tiểu!

Cái đồ Đại đầu gỗ kia cho dù ý chí có kiên định cỡ nào, đạo đức xếp đầu
tiên, Tiểu Tiểu cũng đều có độc môn bí tịch của nàng, tuy rằng ti bỉ một chút, ách, hẳn là chỉ có một chút nhỏ, tuy nhiên Đại đầu gỗ thích ăn
hàng này là được rồi!

Tiểu Tiểu VS Lệ Thú, Lệ Thú thua hoàn toàn!

...

...

Đã quyết định muốn trộm ra Huyết Yêu kiếm, Tiểu Tiểu cùng Lệ Thú đều
không thể không lo lắng chuyện của Yến gia, đây mới là chuyện khó giải
quyết nhất, Tô Hàng hai Châu cách nhau khá gần, cưỡi ngựa nhanh mà nói
chỉ cần gần một ngày là có thể tới, ở Tô Châu Yến gia hoàn toàn là dựa
vào Giang gia mới cũng không bị người khác thôn tính .

Cho nên, Yến gia tuyệt đối sẽ không làm trái với chỉ thị của Giang gia,
hơn nữa nếu để người Yến gia rời khỏi Giang phủ, cũng phải là bọn họ tự
nguyện mới được chứ! Chẳng lẽ đánh bọn họ hôn mê rồi khiêng về?

"Nếu không, không cần phải lo cho bọn họ!" Tiểu Tiểu cắn răng một cái, nói ra lời này lại khiến Lệ Thú sửng sốt.

Tiểu Tiểu không phải là cái loại người không để ý đến sống chết của người khác!

"Yến gia vẫn luôn dựa vào Giang gia, đã sớm phụ thuộc vào Giang gia, hơn nữa hai bên còn có quan hệ thông gia, Giang Du sẽ không làm gì họ đâu.
Bằng không mặt mũi hắn cũng không dễ nhìn." Tiểu Tiểu càng phân tích
càng chắc chắn: "Nhiều nhất là giam lỏng bọn họ, đến lúc đó chúng ta lại đến cứu bọn họ."

Lệ Thú hơi suy nghĩ qua, khẽ gật đầu tính là đồng ý ý kiến của Tiểu

Tiểu, nhưng hắn cũng bổ sung thêm: " sau khi Huyết Yêu kiếm tới tay,
chúng ta phải ở lại đây, xác định bọn họ không có việc gì rồi mới đi."

Thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ chớp mắt một cái là qua ba ngày, nhân
sĩ võ lâm tụ tập trong Giang phủ càng ngày càng nhiều, nhưng những
chuyện đó không liên quan đến Tiểu Tiểu cùng Lệ Thú, bọn họ còn phải làm chuyện quan trọng hơn.

Mà Giang gia cũng nghênh đón

một nhóm khách không tưởng được.

“Giang Nam vẫn đẹp như vậy...” trang phục màu vàng nhạt, dung mạo cao
nhã, cho dù xuất thân từ Tây Vực, Sở Văn Di lại có được sự ôn nhu tài
hoa của con gái Giang Nam: “Tam ca, chúng ta bây giờ đi đâu?”

Dạ Ngưng Bảo ở Tây Vực, nên trước đó Sở Văn Xuyên cùng Sở Văn Di ít khi
bước ra khỏi phạm vi Tây Vực. Sở Văng Xuyên còn tốt, Sở Lăng từng mang
theo hắn xông xáo xung quanh một lần, nhưng Sở Văn Di ngay cả Dạ Ngưng
Bảo cũng ít khi ra khỏi, lần trước theo Sở Lăng đến Giang Nam chẳng qua
chỉ là vội vàng nhìn thoáng qua, không kịp thưởng thức cái gì đã quay về Tây Vực. Bởi vậy phong cảnh dọc đường đi khiến Sở Văn Di khen ngợi
không ngớt.

“Giang gia.” Sở Văn Xuyên thúc ngựa, trước khi lên đường, dựa theo kế
hoạch ban đầu của bọn họ là muốn tới Lục gia trước. Nhưng trên đường
tình cờ nghe thấy Huyết Yêu kiếm xuất hiện tại Giang gia, bởi vậy bọn họ lập tức thay đổi hành trình, chạy thẳng đến Giang gia.

Trước tiên xem xét tình huống ở Giang gia đã rồi lại đến Lục gia sau.

Đối với ý kiến này Triển Anh Hào cũng tỏ vẻ đồng ý.

Đưa lên danh thiếp, bốn người Sở Văn Xuyên thuận lợi vào Giang phủ, lại
ngoài ý muốn thấy một người ở trong đại viện của Giang gia.

Sở Lăng.

Sở Lăng đang ngồi ở trên một cái ghế đá, một mình phẩm trà, nhưng hơi
thở quanh người không có thanh nhàn của người phẩm trà, ngược lại có
loại phong thái nghiêm nghị không thể xâm phạm.

“Cha!” Sở Văn Xuyên kinh ngạc kêu lên: “Sao cha lại ở đây?”

“Các ngươi sao cũng tới?” Sở Lăng hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền
khôi phục bình tĩnh: “Ta bị Huyết Yêu kiếm thu hút mà tới.” Vừa bắt đầu
nói, sắc mặt Sở Lăng đã không dễ nhìn: “Triển tiền bối, bây giờ hộp đựng Yêu Tuyệt kiếm đặt ở trong đại sảnh, ngươi nhìn qua một chút đi!”

Triển Anh Hào nghi ngờ liếc Sở Lăng một cái, hắn chưa từng thấy sắc mặt Sở Lăng khó coi như vậy bao giờ: “Ngươi làm sao vậy?”

“Ngươi liếc qua một cái sẽ biết.”

Một lát sau Triển Anh Hào trở lại, sắc mặt còn đen hơn Sở Lăng, chợt cầm một ly trà trên bàn đổ xuống: “Đáng chết!”


“Cha, Triển gia gia, cuối cùng là thế nào vậy?” Sở Văn Xuyên nhìn không
hiểu bọn họ chơi trò bí hiểm gì, chỉ có thể sốt ruột mà hỏi.

“Thanh Huyết Yêu kiếm kia, từ hình dáng của hộp kiếm, nhìn từ kích thước...” Sở Lăng nói đến đây thì lại dừng.

“Cha, người nói tiếp đi! Người đừng làm bọn con sốt ruột như vậy chứ!”

“Là bội kiếm trước kia của tam đệ ta Lê Hi Kiệt!” Sở Lăng nắm chén trà
càng ngày càng chặt: “Ta trước kia vẫn không biết bội kiếm của tam thúc
con chính là Huyết Yêu kiếm, hắn vẫn luôn nói, thanh kiếm đó cùng kiếm
pháp của Lệ gia có tên giống nhau, đều là Yêu Tuyệt kiếm. Bởi vậy ta
chưa từng liên hệ Huyết Yêu kiếm cùng Yêu Tuyệt kiếm với nhau.”

“Nhưng...” Sở Văn Xuyên cùng Yến Thanh Dịch kinh ngạc há hốc mồm: “Vậy
những lời đồn đại Huyết Yêu kiếm là chuyện gì? Không phải nói Huyết Yêu
kiếm sẽ nhận chủ sao? Sao.... sao có thể?”

Sở Văn Xuyên cùng Yến Thanh Dịch liếc mắt nhìn nhau: “Có phải cha (bá phụ) người nhìn lầm rồi hay không?”

“Không có khả năng!” Triển Anh Hào lắc đầu: “Trước kia Hi Kiệt cũng là
dùng vải đỏ bọc hộp kiếm kia lại, trừ thanh kiếm kia lại có thanh kiếm
khác cũng cần trình tự phức tạp như vậy à. Bội kiếm của Hi Kiệt thế mà
lưu lạc ra bên ngoài, chỉ sợ...”

Triển Anh Hào thở dài, bạn cũ hai mươi mấy năm không gặp, lần đầu nghe
thấy tin tức, vậy mà lại là tin thanh kiếm lưu lạc bên ngoài, chỉ sợ dữ
nhiều lành ít... người nào gặp phải chuyện này cũng đều nghĩ như vậy.

“Chúng ta đến đoạt lại Huyết Yêu kiếm đi!” Sở Lăng nắm thật chặt tay:
“Cho dù Tiểu Thú cũng...” Sở Lăng thở dài, không đành lòng nói ra mấy
chữ tàn nhẫn kia: “Còn có Vân Nhi! Đồ của Lệ gia, nên trả lại cho Lệ
gia!”

Kết bạn thì chọn người như Sở Lăng, người trong võ lâm đánh giá thanh danh của Sở Lăng rất cao.

Nhưng Sở Lăng cũng không chỉ có xem trong nghĩa khí mà thôi, là người
đứng đầu một bảo, hắn nhanh chóng an bài xong việc mà mỗi người phải
làm: “Triển tiền bối, đến lúc đấu võ người và ta lên sàn đấu!” trong
những người này không thể nghi ngờ công lực mạnh nhất là Sở Lăng cùng
Triển Anh Hào: “Tiểu Dịch, Văn Xuyên, hai người các con đi tìm hiểu tin
tức, Huyết Yêu kiếm đến tột cùng làm sao mà đến được Giang gia. Văn Di,
con viết thư cho vợ chồng Ôn thị, xem đến cuối cùng là ai ủy thác bọn họ vận chuyển Huyết Yêu kiếm!”

“Mặt khác...” trong mắt Sở Lăng xẹt qua một tia tàn nhẫn: “Triển tiền
bối, nếu người với ta thất thủ, cũng chỉ có cứng rắn cướp ra một đường
thôi!”

“Yên tâm!” Triển Anh Hào vỗ ngực: “Lão tử ra trận, nhất định không thành vấn đề!”

“Chỉ mong....” Sở Lăng nhìn lôi đài đang xây dựng: “Như thế đi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận