Đại Hiệp Rất Nghèo

“Thú ca.” Tiểu Tiểu ngẩng đầu, dường như hạ quyết định nào đó: “Chúng ta về Dạ Ngưng Bảo thôi!”

Tiểu Tiểu còn không biết làm sao đối mặt với

Tiểu Tiểu còn không biết làm sao đối mặt với cha mẹ mà hoàn toàn xa lạ với nàng.

"Được." Mộ từ đơn giản chính là câu trả lời của Lệ Thú, Lệ Thú suy nghĩ
một chút, cảm thấy chỉ trả lời thê tử một từ không phải là hành động của một trượng phu tốt, bởi vậy lại bỏ thêm một câu nhạt nhẽo: "Chúng ta
bây giờ đi thu dọn hành lý?"

Phốc xích.

Nhìn Lệ Thú trầm tư suy nghĩ nửa ngày lại chỉ nặn ra được một câu nói
như vậy, Tiểu Tiểu lại bật cười, nàng quả nhiên gả cho một trượng phu
tốt nhất đấy!

Cách một ngày, Tiểu Tiểu cùng Lệ Thú chuẩn bị tốt những thứ cần trên
đường đi, thừa dịp ban đêm ném lại một bức thư từ biệt cho vợ chồng Ôn
thị đang ở tạm phủ đệ của Cổ Vương, sau đó rời khỏi tòa thành trấn mà có quan hệ thiên ti vạn lũ với bọn họ.


Dọc theo đường đi, Tiểu Tiểu cùng Lệ Thú không nhanh không chậm đi một
chút thì dừng lại, thưởng thức phong cảnh ven đường, trước giờ Lệ Thú ở
trên núi chỉ tiếp xúc với sách vở và sư phụ tất nhiên có phần hướng về
cảnh đẹp tự nhiên non xanh nước biếc, mà trời sinh Tiểu Tiểu tính tình
hoạt bát cũng thích du sơn ngoạn thủy. Về phần tiểu tử Lệ Vân này bất cứ lúc nào cũng có thể tự mình vui đùa rất tốt.

Nhưng hai người cuối cùng trước lễ mừng năm mới cũng tới được Dạ Ngưng Bảo.

Lúc này nghênh đón bọn họ...

"Lệ Thú! Cái đồ tiểu tử thối này!" Lại là một đám người như mấy lão ngoan đồng.

Những lão nhân này đều cầm vũ khí cùng nhau tấn công Lệ Thú, thế công
sắc bén khiến Tiểu Tiểu trợn mắt há hốc mồm cho rằng bọn họ bước vào địa bàn của kẻ địch.

Giây tiếp theo, trong tay Tiểu Tiểu thừa ra một cục thịt nhỏ đang cười a a, sau đó lại trợn mắt há hốc mồm nhìn Lệ Thú dùng nội lực bức lui đám
lão nhân kia, nhưng không làm bọn họ bị thương.

"A, hỗn tiểu tử này lại học được đánh trả rồi!" Một lão nhân phẫn nộ nói, biểu cảm trên mặt lại cười ha hả.

"Cho tiểu tử thối này một chút giáo huấn!"

"Đúng! Cho hắn một chút giáo huấn!"

Một đám lão nhân nhàm nhàm kêu gào.

Một lão nhân không hề báo trước bổ một chưởng vào Lệ Thú: "Cho ngươi không biết tung tích!"

Lệ Thú khẽ nghiêng người thoải mái tránh được.

"Cho người bình yên không có chuyện gì mà không thông báo một tiếng!" Một kiếm đã đâm đến.

Lệ Thú nhẹ nhàng vỗ ra một chưởng, đẩy mũi kiếm ra.


"Cho ngươi không trở lại!" Một Lưu Tinh Chùy đập tới.

Lệ Thú vẫn không nhúc nhích, Lưu Tinh Chùy kia trực tiếp nện ở chỗ cách trước mũi chân của hắn không tới một tấc.

"Cho ngươi để chúng ta lo lắng!" Các lão nhân cùng nhau đánh úp về phía Lệ Thú.

Những lão nhân này dùng phương thức độc đáo của mình biểu đạt quan tâm với Lệ Thú.

Thân hình Lệ Thú hơi động một chút, biến mất không thấy, giây tiếp theo
lại xuất hiện tại chỗ, giống như chưa từng động tới chỗ nào, nhưng lần
nay trên tay hắn lại xuất hiện một đống vũ khí đủ loại.

Mà đám lão nhân kia vẫn ngây ngốc dừng ở tư thế tấn công, tựa như tất ca đều bị điểm huyệt.

Lệ Thú liếc mắt về phía Lệ Vân đang hưng phấn xem bọn đánh nhau một cái: "Con ta ở trong này đấy! Đừng có dạy hư trẻ nhỏ."

Nghe thấy những lời nói này của Lệ Thú, tất cả huyệt đạo của mấy lão
nhân đều được mở ra, đồng loạt nhìn về phía viên thịt nhỏ trong lòng
Tiểu Tiểu, lại dùng ánh mắt xem xét đánh giá Tiểu Tiểu - bọn họ cũng bị
Sở Văn Di thuyết phục.

Tiểu Tiểu thấy bọn họ không hô "Đánh" nữa, lập tức tiến lên hai bước,
hành lễ với mấy lão nhân: "Tiền bối khỏe, con tên là Yến Tiểu Tiểu, là
thê tử của Lệ Thú, xin các vị tiền bối chiếu cố nhiều hơn."


Mấy lão nhân có chút xấu hổ, cô bé trước mắt cung kính có hơn với bọn
họ, mà bọn họ lại muốn thành người phá nhân duyên của người ta, để Lệ
Thú cưới người khác. Bọn họ nhận lễ này của Tiểu Tiểu chỉ có ngượng
thôi.

"Tiểu tử này đáng yêu quá!" Một lão nhân muốn vòng qua đề tài này,
chuyển hướng về phía tiểu tử béo: "Có thể để cho ta ôm bé chứ?"

Tiểu Tiểu nhìn thoáng qua Lệ Thú, Lệ Thú gật đầu, mà tiểu tử béo dị cực kỳ phối hợp vương hai tay về phía lão nhân.

Nhìn mấy lão nhân vui vẻ dỗ tiểu tử béo, mà tiểu tử kia luôn lấy lòng ôm người này, ôm người kia, thỉnh thoảng vụng trộm nắm râu mấy lão nhân,
lão nhân này tuy bị đau nhưng vẫn vui tươi hớn hở ôm tiểu tử như trước.

Lệ Thú nhướng lông mày, Tiểu Tiểu khe khẽ thở dài, đôi vợ chồng trẻ này cũng nhìn ra mấy lão nhân cứng nhắc chuyển đề tài này.

"Có ta ở đây." Không hiểu đạo lý đối nhân xử thế Lệ Thú cũng nhận ra các lão nhân có địch ý với Tiểu Tiểu, tuy không biết vì sao, nhưng hắn phải bảo hộ Tiểu Tiểu.

Có hắn ở đây, tất cả đều giao cho hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận