Đại Hiệp Xin Tha Mạng!


Lúc Bách Lý Tiểu Ngư tỉnh lại, đã thấy mình đang ở trong một căn nhà lá có phần quen quen, ánh mặt trời rực rỡ xuyên vào qua những kẽ hở, vô cùng ấm áp.

Bách Lý Tiểu Ngư mở to mắt nhìn, dứt khoát trở dậy, sau đó nhìn ra ngoài từ cửa sổ bị hỏng, quan sát vị trí mặt trời ước đoán thời gian một chút, ngờ ngợ nói: “Cũng giữa trưa rồi…”
Nàng lại yên ổn ngủ một giấc lâu như vậy!
Bách Lý Tiểu Ngư bò dậy, vừa gãi đầu, vừa gọi: “Quý Huyền? Quý Huyền?”
Chẳng có ai đáp lời.
“Kỳ lạ, ở đâu vậy nhỉ…” Bách Lý Tiểu Ngư khó hiểu.
Trong căn nhà này vô cùng cũ nát, rõ ràng đã lâu lắm rồi không có người ở, thậm chí trong góc nhà còn có mạng nhện nữa.

Thế nhưng chiếc giường nàng ngủ thì khá hơn một chút, trên chiếc giường vốn cũ nát được trải một lớp vải – mà nói thật, hiện giờ cả người Bách Lý Tiểu Ngư cũng rất bẩn, chẳng có chỗ nào sạch sẽ hơn so với cái nhà này cả.
Thấy Quý Huyền không có ở đây, Bách Lý Tiểu Ngư đành lén lút mở hé cửa, quan sát quang cảnh bên ngoài.
Bên ngoài là một cái sân nhỏ rất đỗi bình thường, xung quanh chẳng có căn nhà nào khác.

Bách Lý Tiểu Ngư cảnh giác đợi một lúc, sau khi xác nhận thực sự không có ai, mới nhanh chóng từ trong nhà bước ra ngoài, chạy thẳng tới chỗ cái giếng ở một góc sân.
Kết quả ngốc ngếch của nàng là – nhà không có người ở, đương nhiên cũng không có người dùng…
Cái giếng sớm đã cạn khô, miệng giếng còn có ít mạng nhện nữa.
Bách Lý Tiểu Ngư: “…” Nàng bất đắc dĩ rời sân, rình rập một vòng, may thay lại có một con sông ở cách đó không xa, con sông nhỏ, nước trong thấy cả đáy, vô cùng sạch sẽ.

Nàng nhìn quanh quất một hồi, sau đó lặng lẽ tới đó, tắm rửa cho hẳn hoi, lại tiện tay ngắt một cây cỏ dại nhỏ đùa nghịch trong tay.
Bỗng nhiên, bên tai truyền tới tiếng bước chân rất nhỏ, mặc dù tiếng rất nhỏ, nhưng lại rất dồn dập, rõ ràng là đang đi thẳng về phía này.
Bách Lý Tiểu Ngư hoảng hốt, điểm mũi chân xuống đất một cái, nhảy lên một cành cây cao, nín thở nhìn xuống, không dám phát ra bất cứ tiếng động nào.
Sau đó thấy phía dưới là hai người mặc quần áo màu xanh đen, bên hông đeo loan đao, đang khó hiểu kiểm tra xung quanh.
Một người trong đó nói: “Rõ ràng vừa nãy ta thấy có một bóng người đen thui ở bên này mà…”
“Ta đã bảo chắc chắn là ngươi nhìn nhầm rồi mà, có bóng người đen thui nào dâu chứ, ban ngày ban mặt thế này…Huống hồ không xa phía trước là trấn Phong Vũ, cứ cho là có cư dân xuất hiện thì cũng là chuyện rất bình thường mà.”
Tên còn lại bất mãn, sau đó dứt khoát ngồi xuống đất nói: “Chạy suốt dọc đường, mệt chết đi được, nghỉ ngơi chút đã đi.”
Kẻ đó lại tựa vào đúng cái cây mà Bách Lý Tiểu Ngư trốn mà ngồi xuống, Bách Lý Tiểu Ngư thật muốn ngã xuống luôn, cái tên này sao cứ nhất định chọn đúng cái cây này thế chứ…
Tên đầu tiên gãi đầu một cái, nói: “Cũng phải…Ôi chao, ta đây không phải là muốn nhanh chóng tìm thấy cái người gì mà Bách Lý Tiểu Ngư đó sao.”
Bách Lý Tiểu Ngư: …Đại ca, ngàn vạn lần đừng có ngẩng đầu lên nhé, ta đang ở ngay trên đầu huynh đây này…
Tên còn lại nói: “Trời ơi, ta chán lắm rồi…Mấy hôm trước Khúc Thái sư đã hạ lệnh xuống, nói kiểu gì cũng phải bắt bằng được Bách Lý Tiểu Ngư đó.

Ai mà biết được cái tên Giáo chủ ma giáo gì đó bỗng nhiên lại công lực tăng mạnh.

Vốn dĩ ý định ban đầu của Khúc Thái sư là, tóm được Bách Lý Tiểu Ngư trước đã, sau đó sẽ lén lút rút lui, để kệ ma giáo và Kim gia lưỡng bại câu thương.”
Bách Lý Tiểu Ngư: …Cái tên Khúc Thái sư này là ai thế? Xấu xa thật…
Tên đầu tiên gật đầu: “Nhưng mà Bách Lý Tiểu Ngư quá giảo hoạt, lại chạy mất…”
“Hừ, Khúc Thái sư còn giận dữ nữa kìa, nói rằng nếu như phế hoàn toàn võ công của Bách Lý Tiểu Ngư đi, thật sự đánh gãy tay cắt gân chân đi, cô ta làm sao mà chạy thoát được chứ.”
Bách Lý Tiểu Ngư: … … …
Thời khắc này nàng bỗng cảm thấy Tả Yến An chỉ cho nàng uống thuốc để khắc chế võ công của nàng thôi, thật đúng là thiên sứ mà…
Còn đòi cắt gân tay gân chân nữa… nhân tính ở đâu hả…
Quả nhiên tên đầu tiên kia nghe thấy vậy dường như cũng cảm thấy đáng sợ, nói: “Như vậy…cũng quá là…”
“Ôi dào, Khúc Thái sư là ai kia chứ…ngươi cũng biết còn gì…Thôi không nói, không nói nữa, tìm tiếp đi.”
Rốt cuộc hai kẻ kia cũng đã nghỉ đủ, đứng lên, nhanh chóng đi xa.
Bách Lý Tiểu Ngư một mực đợi ở trên cây, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, giờ mới thở phào nhẹ nhõm, dựa vào ưu thế ở trên cây cao mà nhìn ra xa, thấy quả thực không còn ai, mới lén lút xuống khỏi cây, chạy tới chỗ căn nhà nhỏ kia.
Bách Lý Tiểu Ngư vừa về đến căn nhà nhỏ, ngoài cửa lại truyền đến tiếng bước chân, có điều tiếng bước chân này rất quen thuộc, Bách Lý Tiểu Ngư nghe cũng đoán được là của Quý Huyền.

Từ trong cửa sổ nhìn ra, chính xác là chàng ta, sau đó ngay cả bản thân cũng bị ngạc nhiên…bắt đầu từ khi nào mà ngay cả tiếng bước chân của Quý Huyền nàng cũng có thể phân biệt được thế?
Nhưng chẳng đợi nàng có thời gian ngẫm nghĩ, Quý Huyền đã bước vào nhà, thấy nàng sạch sẽ ngồi bên mép giường, nói: “Cô tỉnh rồi à?”
Bách Lý Tiểu Ngư: “Ừm, huynh cũng xấu xa quá đấy, lại bỏ ta ở đây một mình…Lỡ ta ngủ say quá, lại đúng lúc có người vào kiểm tra thì làm thế nào!”
Quý Huyền nói: “Ta gọi cô rồi…nhưng cô không tỉnh.

Thời gian hẹn với Bách Hiểu Sinh đã sát lắm rồi, ta đành phải đi trước, vốn định nhanh chóng trở về, nào ngờ giữa đường gặp phải đám người đang đuổi bắt chúng ta, bị dây dưa mất một lúc.”Bách Lý Tiểu Ngư: “À, là không gọi ta tỉnh được à…Được rồi, được rồi, huynh nói huynh đã gặp Bách Hiểu Sinh rồi ư? Huynh hẹn ông ta khi nào, sao ta chẳng biết gì thế…”
Quý Huyền nói: “Cô ngủ say quá.”
Bách Lý Tiểu Ngư tò mò hỏi: “Huynh lấy thân phận gì hẹn gặp Bách Hiểu Sinh vậy?”
Quý Huyền nói: “Thì thân phận Quý Huyền này thôi.”
Bách Lý Tiểu Ngư mở to mắt: “Cái gì?!”
Bọn họ giờ đang là đối tượng truy bắt của tất cả mọi người đấy nhé, Quý Huyền chẳng lẽ bị điên rồi hay sao…
Quý Huyền tỉnh bơ nói: “Nếu không sao ông ta đồng ý gặp mặt được chứ.

Vì để cho hắn mở miệng, ta đương nhiên phải bỏ ra một cái giá tương đương đấy.

Ông ta không lấy tiền, vậy chỉ có thể cho ông ta tin tức tình báo.

Mà tin tức tình báo có giá trị nhất hiện nay, không phải chính là vị trí của cô hay sao?”
Bách Lý Tiểu Ngư ngây ngốc nói: “Vậy, vậy chúng ta còn không mau đi thôi?”
Quý Huyền gật đầu: “Ừm, tới kinh thành thôi.”
Bách Lý Tiểu Ngư: “…”
Bách Lý Tiểu Ngư hoài nghi nói: “Không, không đúng, tại sao chúng ta lại đi tới kinh thành…”
Bách Lý Tiểu Ngư ngẫm tưởng, cái chỗ che giấu cao nhân ấy, đương nhiên cũng nên là những nơi trong núi sâu không mấy ai biết, tỷ như nhà sư phụ mình ấy chứ.
Kinh thành ư?
Trong tất cả các quyển sách không phải đều viết đó là nơi phồn hoa nhất hay sao?
Bọn họ muốn tìm Các chủ Phù Âm các, sao lại tới kinh thành chứ?
Quý Huyền nói: “Bách Hiểu Sinh cũng không biết nhiều, nhưng có thể xác định là ở trong kinh thành…Hơn nữa, người này không những là ở kinh thành, mà còn ở trong Hoàng cung nữa.”
Bách Lý Tiểu Ngư: “Hoàng cung?!”
Là một kẻ vừa mới bước chân vào giang hồ chẳng bao lâu, thứ gọi là ‘Hoàng cung’ kia đối với Bách Lý Tiểu Ngư chỉ đơn giản là một thế giới khác mà thôi.
Quý Huyền gật đầu: “Hình như là… phải tự mình bảo vệ ai đó.”
Bách Lý Tiểu Ngư nói: “Lại có thể mời Các chủ Phù Âm các cơ đấy, hơn nữa lại có quan hệ với trều đình, tò mò quá đi…”
Quý Huyền: “Thật ra cũng chẳng có gì lạ cả, suy nghĩ một chút là biết, y có mối quan hệ với ngời của triều đình, mới có thể khiến cho Phù Âm các lớn mạnh tới như vậy được.”
Bách Lý Tiểu Ngư ngây ngẩn suy nghĩ một lúc, nói: “Hình như…cũng đúng thế thật…”
Quý Huyền không đáp lời nữa, chỉ nói: “Đi thôi, nhân lúc cô mới tỉnh ngủ, tinh thần vẫn còn tốt.”
Bách Lý Tiểu Ngư biết là Quý Huyền đang nói tới chuyện tối qua nàng chơi xấu không chịu đi, mặt hơi đỏ lên, sau đó nói: “Ừm…đi thôi…”
Trước hết hai người thúc ngựa rời khỏi trấn Phong Vũ đã, phòng ngừa có kẻ tìm tới chỗ Bách Hiểu Sinh, lại hỏi ra chỗ hai người chính là ở trấn Phong Vũ, vậy thì phiền to.
Vả lại, trấn Phong Vũ cũng rất gần Kim gia, vô cùng phiền phức…
Sau khi rời khỏi trấn Phong Vũ, đến một trấn nhỏ gần đó, Quý Huyền có vẻ là có rất nhiều tiền, dứt khoát mua một chiếc xe ngựa, chuẩn bị lương thảo xong xuôi, bản thân thì đội một chiếc nón có phần nhạt nhẽo, che đi khuôn mặt anh tuấn, xung phong làm phu đánh xe, còn Bách Lý Tiểu Ngư thì ngồi ở bên trong.
Lại một vấn đề nữa lù lù xuất hiện – Bách Lý Tiểu Ngư vốn lớn lên ở trên núi Biệt Sơn suốt, nhận biết đối với kinh thành hoàn toàn là lấy từ trong sách vở, mà Qúy Huyền cũng chẳng khá hơn chút nào.

Hai người căn bản không biết làm sao tới kinh thành…
Quý Huyền đành phải nghe hỏi đường đi đại khái một phen, sau đó vẽ sơ qua, nói rằng trên đường đi sẽ lại hỏi cụ thể từng chỗ sau.
Bách Lý Tiểu Ngư lần đầu tiên nhìn thấy Quý Huyền vẽ cái gì đó, thấy chàng ta hạ nét bút vững vàng vô cùng, đường con uyển chuyển, mặc dù chỉ là một bức bản đồ, nhưng cũng vẽ rất rõ ràng, chính xác.
Lại nghĩ đến kỹ năng vẽ vời của mình, Bách Lý Tiểu Ngư nhất thời có chút khó chịu, nhỏ giọng nói: “Này, Quý Huyền, huynh biết vẽ à?”
Quý Huyền: “Không nhớ nữa, chắc thế.”
Bách Lý Tiểu Ngư lầm bầm: “Bảo sao huynh hết lần này tới lần khác cười nhạo tranh của ta…”
Quý Huyền nói: “Việc chê cười tranh của cô với việc ta có biết vẽ hay không cũng chẳng mấy liên quan cả.”
Bách Lý Tiểu Ngư: “…”
Ý Quý Huyền là, kẻ nào cũng có thể chê cười tranh của nàng đúng không? Tên này…đúng là đáng ghét.
Thời gian sau đó là điên cuồng lên đường.
Chất lượng ăn uống ngủ nghỉ của Bách Lý Tiểu Ngư cũng tuột dốc không phanh.
Mặc dù trên người Quý Huyền có tiền, nhưng vì bọn họ không nuốn để ai phát hiện mà cố ý đi đường nhỏ, trên đường đi không có nhà nghỉ, không có quán rượu, thậm chí quán trà cũng rất ít, cho dù có tiền cũng chẳng tiêu được.
Ngoại trừ thỉnh thoảng gặp được mấy căn nhà có chút tồi tàn, có thể uống chút trà nóng, ăn được chút đồ ăn, còn lại phần lớn thời gian, Quý Huyền và Bách Lý Tiểu Ngư đều là tùy tiện kiếm chút đồ ăn hoang dại.

Có điều so với lúc bị lạc đường trên núi kia với chàng ta thì cũng đã được cải thiện hơn nhiều, chính là Qúy Huyền rất cơ trí mà mang theo một ít muối và dầu để trong xe ngựa, như vậy lúc ăn đồ nướng cũng có chút mùi vị…
Bách Lý Tiểu Ngư khóc không ra nước mắt.
Thêm nữa chính là việc rửa mặt chải đầu, không phải lần nào cũng gặp được dòng suối nhỏ, mà cho dù có gặp được, cũng không thể tắm rửa hoàn toàn được, Bách Lý Tiểu Ngư cảm thấy mình đã thật sự biến thành Bách Lý Hàm Ngư(*) mất rồi.

Nếu như có đám người nào đuổi theo, đại khái có thể theo mùi thối mà tìm được ngay…
(hàm ngư: cá muối, cá mặn.)
Cho nên đến ngày đường thứ năm, Bách Lý Tiểu Ngư thật sự không nhịn được nữa, gần như sắp chết đến nơi, cứng rắn ép buộc Quý Huyền đánh xe ngựa ra đường lớn, sau đó tìm một nhà nghỉ để ở, tắm rửa sạch sẽ một phen.
Sau đó hai người dưới sự yêu cầu cưỡng chế của Bách Lý Tiểu Ngư mà lập xong một ước định, ấy là cứ năm ngày phải tìm hà nghỉ ở một đêm.
Một hôm hai người ở khách sạn, để đảm bảo an toàn cho Bách Lý Tiểu Ngư, hai người phải thuê phòng sát cạnh nhau, có xảy ra biến cố gì cũng kịp thời xử lý.
Mà sáng sớm ngày hôm sau, Quý Huyền sang gõ cửa phòng Bách Lý Tiểu Ngư bên cạnh như trước, muốn gọi nàng thức dậy.

Nào ngờ gõ cửa mãi mà bên trong cũng không có phản ứng gì, Quý Huyền cau mày, sợ có chuyện xảy ra, định xông cửa vào, nhưng giọng của Bách Lý Tiểu Ngư hết sức nhỏ, lại hết sức kinh hoảng truyền ra: “Đừng, đừng vào!”
Quý Huyền nghe thấy tiếng của Bách Lý Tiểu Ngư thì thoáng yên tâm, nói: “Cô đang làm gì thế?”
Giọng của Bách Lý Tiểu Ngư rất nhỏ, rất nhẹ: “Ta…ta có chút việc riêng…huynh đừng có vào!”
Quý Huyền nói: “Ta không vào, ta đứng ở cửa chờ cô.”
Bách Lý Tiểu Ngư nói: “Trời ơi huynh cũng đừng có đứng ở ngoài cửa! Huynh, huynh cứ về phòng mình trước đi, chờ ta gọi huynh sau!”
Quý Huyền khó hiểu, chỉ đành trở về phòng trước.

Nhưng mà đợi cho đến tận trưa, đến khi mặt trời chiếu lên cao, cũng không thấy Bách Lý Tiểu Ngư qua gọi chàng.

Quý Huyền ngập tràn thắc mắc lại sang gõ cửa lần nữa, nhưng lúc này Bách Lý Tiểu Ngư không có ở đây thật.
Quý Huyền không do dự nữa, trực tiếp tông cửa vào, lại thấy toàn bộ bên trong phòng vẫn lành lặn, không hề có dấu vết đánh nhau, chẳng qua là quần áo Bách Lý Tiểu Ngư vẫn thường mặc thì bị nhét vào một xó, lại còn dùng bao che che đậy đậy nữa.
Quý Huyền định tiến tới mở ra kiểm tra, nhưng tiếng Bách Lý Tiểu Ngư từ phía sau lưng chàng ta truyền tới: “Quý, Quý Huyền! Đừng có động vào! Không cho phép động vào!”
Quý Huyền: “…”
Rốt cuộc nàng ta đang làm gì thế…
Quý Huyền không biết làm sao đành quay đầu lại, lại thấy mặt Bách Lý Tiểu Ngư đỏ bừng lên.
Quý Huyền thở dài nói: “Cô sao thế?”
Chàng ta phát hiện, tính khí của mình đã bị Bách Lý Tiểu Ngư rèn cho càng ngày càng tốt lên rồi.
Mặc dù trước đây tính nhẫn nại của chàng ta cũng được coi là tốt rồi, nếu không sao có thể làm ám vệ được, thế nhưng tính nhẫn nại kiểu này không hề giống với tính nhẫn nại kia.
Bách Lý Tiểu Ngư xấu hổ nói: “Huynh đừng có hỏi nhiều như vậy mà…có nói huynh cũng chẳng hiểu đâu.”
Có điểm kỳ lạ.
Quý Huyền nhíu mày, nhìn bộ quần áo mới tinh trên người nàng, nói: “Cô…cô chạy đi mua quần áo đấy ư? Rất nguy hiểm đấy.”
Bách Lý Tiểu Ngư nói: “Bộ cũ vốn…không mặc được nữa…phải vứt bỏ thôi!”
“Tại sao?”
“Bị bẩn rồi.” Mặt Bách Lý Tiểu Ngư càng đỏ hơn.
Quý Huyền khó hiểu, “Bẩn thì giặt đi là được, đâu cần vứt đi…”
“Trời ơi sao huynh cứ hỏi nhiều như thế chứ!!!” Bách Lý Tiểu Ngư điên lên, dứt khoát đẩy chàng ta ra khỏi phòng.

Quý Huyền không được giải thích, cứ thế bị đẩy ra ngoài, đành phải đi xuống dưới lầu, lại thấy bà chủ nhà nghỉ nhìn qua cười nham nhở.
Cười gì mà kỳ quặc thế…phải cẩn thận người này mới được.
Quý Huyền tỉnh bơ định tránh đi qua người bà ta, thế nhưng bà chủ lại chủ động đưa tay về phía chàng ta!
Quý Huyền theo bản năng lắc người một cái, sau đó đưa tay phản áp đối phương!
Bà chủ ngẩn người, nói: “Ôi chao, vị công tử này? Ngài tránh cái gì chứ…”
Quý Huyền: “…”
Bà chủ cười nói: “Nương tử nhà ngài tuổi tác nhỏ thật đấy, lại là lần đầu tiên đến quỳ thủy (*), nôn nóng không biết làm sao cho phải nữa, ha ha.

Thật là đáng yêu quá.

Cũng may ta là nữ, chứ nếu là một đại lão gia, chắc nàng ta khóc luôn.”
(Quỳ thủy: kỳ kinh nguyệt ấy ạ.)
Quý Huyền: “… … …”
Bà chủ tự cười một mình, sau thấy đối phương hoàn toàn không có ý cùng cười, vẻ mặt so với ban nãy còn cứng ngắc thêm vài phần, cũng thấy có chút lúng túng nói: “Ờm, công tử này, có phải ta đã nói sai gì không…”
Quý Huyền không biết nên nói gì cho phải, đành chọn một đề tài tốt nhất, mãi sau mới nói, “Cô ấy không phải nương tử ta.”
Bà chủ tươi cười nói: “Được thôi, không phải nương tử ngài, nhưng dù sao cô ấy cũng mới tới quỳ thủy, thân thể hẳn là có phần yếu hơn, không thích hợp đi ngoài đường, trong người cũng rất khó chịu, ngài ngàn vạn lần quan tâm nàng ấy hơn chút nữa.”
Quý Huyền ngắc ngứ nói: “Không thích hợp đi đường?”
“Đúng thế, hơn nữa còn phải uống các loại nước đường đỏ nhiều hơn nữa, phía ta có thể giúp ngài nấu, hai người ở lại thêm mấy ngày, ta cũng không thu tiền đâu, nấu miễn phí cho hai người hết.” Bà chủ cười nói.
Quý Huyền nghĩ ngợi một chút, chắp tay nói: “Vậy làm phiền bà, hai người bọn ta trước tiên…cứ ở lại thêm hai ngày nữa đi.”
Bà chủ nói: “Được, không thành vấn đề, vậy để ta di bảo nhà bếp chuẩn bị.”
Bà chủ cười cười rời đi, chỉ còn lại một mình Quý Huyền đờ người đứng trên cầu thang nhìn cửa phòng Bách Lý Tiểu Ngư đóng chặt, sau đó vẫn duỗi tay gõ cửa một cái.
Giọng Bách Lý Tiểu Ngư rầu rĩ: “Ai thế?”
Quý Huyền, “Là ta.”
“…Gì thế?”
“Vừa nãy ta nói chuyện với bà chủ một lúc, bà ấy bảo hiện giờ cô không thích hợp đi đường, chúng ta ở lại đây thêm hai ngày nữa nhé.”
“Ừm…” Bách Lý Tiểu Ngư buồn rầu đáp lại, sau đó nói: “Xin lỗi nhé…lại liên lụy đến huynh.”
Quý Huyền nói: “Không có gì đáng ngại đâu.”
Bách Lý Tiểu Ngư ngồi trên giường ôm chặt chăn trong tay, đờ đẫn nói vọng ra.

Nàng mới tới quỳ thủy, vận khí cũng không đến nỗi, cũng không cảm thấy không thoải mái lắm, chẳng qua là rất không quen, có phần hốt hoảng.

Lát sau lại có người gõ cửa, là bà chủ bưng bát nước đường đỏ tới.
Bà chủ cười nói, “Cô gái uống cái này chút đi, tốt cho cô đấy.”
Bách Lý Tiểu Ngư vội vàng gật đầu một cái, định uống một hơi hết luôn, lại bị nóng mà hít vào ngụm khí lạnh, bà chủ nhìn buồn cười, nói: “Uống từ từ thôi, không có chuyện gì đâu.”
Bách Lý Tiểu Ngư xấu hổ uống xong, trả lại bát cho bà chủ, nói: “Cảm…cảm ơn bà.”
Bà chủ cười cười: “Có gì đâu, cảm ơn gì chứ, ta cũng là làm ăn kiếm tiền của người khác thôi mà.

Vị công tử kia nhà cô vừa nghe thấy ta bảo cô không thích hợp đi đường, bèn quyết định ở lại thêm hai ngày luôn đấy, chao ôi, thật khiến người ta hâm mộ mà.”
Bách Lý Tiểu Ngư nói: “Ờ, không phải nhà ta đâu…Ta và huynh ấy không có gì.”
Nói chung là, huynh muội hoạn nạn có nhau…
Bà chủ cười nói: “Rồi rồi, hai người phản ứng giống nhau thật đấy, tóm lại là tuổi nhỏ, da mặt mỏng.”
Bách Lý Tiểu Ngư vội vàng lắc đầu, muốn nói mình và Quý Huyền thực sự không có gì, kết quả là đầu nàng ong lên, suýt ngất xỉu, hai mắt hoa lên, mặt bà chủ trước mắt biến thành ba cái, nàng mơ màng nói: “Xảy ra chuyện gì thế…Ta chóng mặt quá…”
Sau đó nàng nhìn thấy nụ cười trên mặt bà chủ càng sâu hơn.
Bách Lý Tiểu Ngư sợ hãi, là do bát nước đường đỏ ban nãy!
Bình thường nàng và Quý Huyền ăn uống cái gì, nhất là ở trong nhà nghỉ, cũng đều vô cùng cẩn thận.

Lấy châm thử độc trước, lại dùng phấn thử độc độc nhất của Bách Lý Tiểu Ngư rải trên thức ăn, cuối cùng còn bắt Quý Huyền ăn trước, đợi một lát không có vấn đề gì Bách Lý Tiểu Ngư mới ăn theo, hơn nữa trong tay còn cầm theo một ít thuốc mê và thuốc giải độc nữa.
Nhưng lần này bởi vì Bách Lý Tiểu Ngư bị bối rối trước Quý Huyền, lại thêm ngỡ ngàng lúng túng, nên đã quên mất chuyện này!
Bách Lý Tiểu Ngư nói: “Ngươi…ngươi là người phe nào?”
Nàng cảm thấy khó thở, ngày càng mê man, đầu óc dần mụ mị…
Đây là thuốc mê cực nặng, một khi nàng bất tỉnh, hẳn là sấm đánh cũng không tỉnh được!
Nàng phải gọi Quý Huyền…
Bà chủ kia khẽ cười một tiếng: “Cô sẽ biết thôi, cô gái ạ.”
Rồi bà ta đưa tay đánh một cái vào cổ Bách Lý Tiểu Ngư, nàng lập tức rơi vào trong hôn mê bất tỉnh hoàn toàn.
Hết chương 20.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui