Đại Hoàn Dư - Cho Ta Khuynh Thất Giang San

Đêm đã khuya, ánh trăng sáng tỏ chiếu lên mái điện, rọi xuống dưới sân, xuyên qua những cánh cửa sổ mở rộng tỏa ra những ánh sáng bạc dịu nhẹ.

Bên trong Cấm lâu, ánh nến nhu hòa chiếu vào bóng dáng nhỏ nhắn đang ngồi yên tĩnh bên cửa sổ.

Sở Lăng Thường đã sớm rời khỏi bữa tiệc tối. Nàng làm vậy cũng là bởi hiểu rõ đạo lý mọi chuyện không nên nói quá rõ ràng, quá thấu triệt. Tả Cốc Lễ vương Y Trĩ Tà có lòng muốn dẫn nàng vào cung, nàng cũng không cự tuyệt, mà chỉ dẫn dắt đề tài đến chừng mực thì dừng. Ông ta là người thông minh, hẳn sẽ biết nàng muốn gì.

Tin rằng không bao lâu nữa, nàng sẽ có thể quang minh chính đại bước ra khỏi phủ này.

Trên mặt bàn, ánh trăng lặng lẽ chiếu rọi lên chiếc bình nhỏ. Đây là một chiếc bình có phần cổ khá dài, kết cấu của chiếc bình khá đẹp mắt, nhưng bên trong lại chứa đựng thứ độc dược không thể chạm vào. Loại độc này, không ngờ nàng lại tìm thấy.

Nàng đang chờ đợi, chờ đợi kế hoạch mình đã sắp xếp từ trước được thực hiện. Nàng đã sớm dự liệu việc Hách Liên Ngự Thuấn sẽ tới nơi này hỏi tội nàng. Việc hắn tới đây cũng chỉ là chuyện sớm muộn, mà cũng không biết bữa tiệc tối nay lúc nào sẽ kết thúc.

Dựa vào bên cửa sổ, suy nghĩ có chút hỗn loạn, cả người nàng như có chút phiêu đãng mơ hồ. Vừa nhẹ nhàng nhắm đôi mắt lại thì nghe thấy tiếng Đông Hà cầm đèn bước vào, thân tình dặn dò, “Hoàn dư, đã khuya lắm rồi, hãy mau đi nghỉ sớm thôi, dựa vào cửa thế này sẽ nhiễm phong hàn mất.”

Sở Lăng Thường ngẩng đầu nhìn sắc trời, quả thực không còn sớm nữa, lại nghĩ đến nam nhân kia đêm nay chắc cũng không có tinh lực tìm nàng tính sổ liền gật đầu rồi đi đến bên giường nằm xuống. Đông Hà cẩn thận buông màn trướng xong rồi mới rời đi.

Bên trong phòng ngủ chỉ còn lại ánh nến mơ hồ tựa đốm sáng yếu ớt ẩn hiện nơi phía chân trời.

Hết thảy đều cực kỳ yên tĩnh, trong không khí không có lấy một chút động tĩnh. Ngay khi Sở Lăng Thường vừa cảm thấy buồn ngủ thì một cảm giác lạnh lẽo cùng nguy hiểm ập tới xen lẫn mùi xạ hương thoang thoảng đánh tan sự tĩnh lặng của không khí cùng màn đêm yên tĩnh.

Vừa mở mắt ra, lại bị bóng dáng cao lớn mạnh mẽ đứng bên cạnh giường làm cho hoảng sợ, Sở Lăng Thường vội vàng ngồi dậy trốn vào một góc, ánh mắt tràn ngập sự cảnh giác nhìn chằm chằm nam nhân vừa xuất hiện tại nơi này.

Nàng không nghĩ hắn sẽ tới nhanh đến vậy.

Hắn đứng ở đầu giường, ánh mắt u tối không nhìn ra chút cảm xúc biến đổi nào, hờ hững nhìn ánh trăng bạc nhẹ nhàng lưu chuyển trên y phục trắng muốt của nàng. Hắn mạnh mẽ vươn một tay ra, tựa như diều hâu bắt gà con đem Sở Lăng Thường kéo lại, tay kia nhanh chóng tháo trâm cài tóc của nàng xuống khiến chỉ trong nháy mắt cả mái tóc óng ả của nàng liền xõa xuống, dưới ánh nến nhu hòa như khúc xạ ra thứ ánh sáng lấp lánh.

Sở Lăng Thường trừng lớn hai mắt, hàng mi dài cong vút vội chớp để che đi sự kinh hoàng vừa lóe lên trong mắt. Đáng tiếc đã quá muộn, nàng vẫn bị hắn nhanh chóng bắt giữ. Hắn vẫn nhìn chằm chằm vào dung mạo xinh đẹp của nàng, nhìn mái tóc đen óng ả như thấm đẫm ánh trăng, thân hình mảnh khảnh chìm lấp trong tấm áo trắng muốt khiến nhiệt huyết toàn thân hắn như muốn sôi trào.

“Ta muốn nghỉ ngơi!” Nàng lạnh lùng cất tiếng. Trong không khí nhẹ nhàng lan tỏa mùi rượu chứng minh hắn đã uống không ít. Nói chuyện thì vẫn phải nói, nhưng cùng một con ma men thì có thể nói được gì đây? Lúc này cùng hắn lý luận, bị thương tổn chỉ có mình nàng mà thôi.

“Nghỉ ngơi? Được, bản vương nghỉ cùng ngươi!” Hách Liên Ngự Thuấn đột nhiên siết lấy cằm nàng, gương mặt tuấn mỹ cũng kề sát lại, đôi môi mỏng cơ hồ dán chặt vào khuôn mặt mỹ lệ.

Một nụ cười yếu ớt như có như không thoáng hiện trên môi hắn, đầu ngón tay hắn lại vươn về trước mơn trớn vầng trán mịn màng, lướt qua gò má trắng mịn, cuối cùng khéo léo dừng lại trên đôi môi đỏ mọng, cảm thụ sự mềm mại đầy cảm xúc của nó.

Đầu ngón tay của hắn còn mang theo hương rượu, lại lộ ra mùi xạ hương đặc trưng, đôi mắt hắn so với bình thường còn thâm sâu hơn vài lần, tưởng như có một sức mạnh khổng lồ sắp xuyên thấu cơ thể hắn.

Hắn sẽ khiến nàng bị tổn thương!

Nhất định là vậy!

Dự cảm xấu từ lúc tiệc tối bắt đầu rốt cục cũng ứng nghiệm. Sở Lăng Thường khẩn trương tới độ nuốt nước miếng cũng khó khăn, thân mình vừa muốn lùi ra sau lại bị hắn kéo nhanh lại, chỉ có thể nhìn thẳng vào nam tử cuồng dã trước mặt mình. Gương mặt tuấn mỹ của hắn dưới bóng đêm dày đặc lại càng tăng thêm vài phần yêu mị, cặp mắt sâu thẳm nhìn chăm chú đến nỗi nàng không tự chủ được phải dời ánh mắt đi nơi khác.

“Hôm nay Y Trĩ Tà hỏi bản vương một vấn đề, bản vương suy nghĩ hồi lâu cũng không trả lời được, chi bằng ngươi giải thích thay cho bản vương, ngươi thấy sao?” Hách Liên Ngự Thuấn đem biểu cảm của nàng thu vào trong tầm mắt, có chút buồn cười hơi cong môi lên, đầu ngón tay thon dài cũng nhẹ nhàng mơn man cánh môi đỏ mọng của nàng.

Sở Lăng Thường không dám hành động hồ đồ, chỉ bình tĩnh nói khẽ, “Vương gia, ngài uống say rồi!”

Đúng vậy, nam nhân uống say nàng không dám trêu vào. Chỉ có kẻ ngốc mới có thể đi trêu chọc một nam nhân đã say rượu, huống hồ kẻ đó còn là một vương gia.

“Y Trĩ Tà hỏi bản vương, ngươi là người thế nào của bản vương, vậy mà bản vương lại không trả lời được, hơn nữa còn bị Y Trĩ Tà chê cười.” Nụ cười trên môi Hách Liên Ngự Thuấn càng thêm rạng rỡ nhưng ánh mắt lại có chút u ám, bàn tay to đem nàng kéo lại càng gần hơn khiến khuôn mặt anh tuấn của hắn cơ hồ sắp dính lấy gương mặt nhỏ nhắn của nàng.

“Nếu ngươi là bản vương, ngươi nói xem phải trả lời thế nào?”

“Ta không biết!” Sở Lăng Thường nhận thấy ánh mắt của hắn càng lúc càng thâm thúy, càng lúc càng nguy hiểm thì theo bản năng trả lời cho xong chuyện rồi vội đưa tay đẩy hắn ra, nhanh chóng xuống giường, nhưng…

Nam nhân phía sau nàng hệt như một con báo dũng mãnh, cánh tay dài vươn ra đem nàng kéo lại vùi vào lồng ngực rộng, đồng thời cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn. Nụ hôn này dịu dàng đến say lòng người, lại bá đạo khiến người ta run sợ, hắn ôn nhu triền miên cuốn lấy phần lưỡi thơm tho của nàng, hút lấy không khí trong cái miệng nhỏ nhắn khiến cho nàng choáng váng, đầu óc cũng hoàn toàn trống rỗng.

“Đừng…” Nàng có chút sợ hãi bởi không phải hắn chưa từng hôn môi nàng mà bởi đêm nay hắn trở nên quá mức nguy hiểm.

Cố sức giãy dụa, nàng chỉ cảm thấy bàn tay to của hắn chậm rãi trượt xuống, kéo đi chiếc áo đơn bạc trên người mình, khiến da thịt tuyết trắng hoàn toàn lộ ra, chỉ còn lại chiếc yếm phớt hồng ôm lấy bầu ngực tròn đầy đang phập phồng.

Sự lạnh lẽo đột ngột ập đến khiến toàn thân nàng run rẩy, nổi giận cố vùng vẫy mong tránh thoát nhưng lại không phát hiện ra hành động của mình khiến cho bầu ngực tròn đầy không ngừng cọ xát vào ngực hắn khiến cho ngọn lửa dục vọng trong người hắn càng tăng vọt.

“Tiểu yêu tinh!” Hách Liên Ngự Thuấn buông tha cho đôi môi đỏ mọng của nàng, cất lên một tiếng thở dài. Không đợi nàng đáp lại, bàn tay to của hắn giật mạnh tấm vải đơn bạc che ngực nàng xuống khiến cho cảnh xuân tươi đẹp không còn gì che đậy hoàn toàn bày ra trước mắt.

“Ngươi….vô sỉ!” Toàn thân Sở Lăng Thường đều run rẩy, hai tay ôm lấy ngực, mái tóc dài có chút rối xõa ra bao lấy thân thể nhỏ bé, vẻ mặt cũng cực kỳ phẫn nộ.

“Bé cưng, đừng sợ…” Hách Liên Ngự Thuấn vẫn mỉm cười như trước, nhìn chăm chú vào dáng vẻ đã hoàn toàn thay đổi của nàng, hô hấp cũng trở nên thô cát, “Bản vương nghĩ cách thức đáp trả tốt nhất khiến cho Y Trĩ Tà không thể thực hiện được ý đồ chính là….”

Hắn cố ý dừng lại một chút, ánh mắt có chút lờ đờ vì men rượu nhưng vẫn hiện lên rõ ràng khát vọng chiếm hữu triệt để.

Sở Lăng Thường sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, lại thấy hắn rốt cục chậm rãi nói ra mấy từ…

“….Đem ngươi biến thành nữ nhân thật sự thuộc về bản vương!”

“Không…” Tóc tai toàn thân Sở Lăng Thường gần như dựng hết cả lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui