Đại Hoàn Dư - Cho Ta Khuynh Thất Giang San

“Đề Nhã quận chúa? Vu Đan vừa nghĩ đến khuôn mặt xinh đẹp đó thì nét lo lắng trên khuôn mặt cũng dịu đi, khóe môi hơi cong lên khi chợt tỉnh táo lại và nhận ra tác dụng cùng lợi ích từ gia tộc của Đề Nhã.

Đúng vậy, Đề Nhã quận chúa là quân cờ tốt nhất. Bọn họ hoàn toàn có thể lợi dụng cô ta đề cầu tới sự giúp đỡ của Trâu Luân. Một câu nói của Trâu Luân lọt vào tai Thiền Vu còn có hiệu quả gấp bội hơn những lời của người khác.

Y Kha thấy Vu Đan đã nghĩ thông suốt liền đưa tay vỗ vai hắn, “Tóm lại, chuyện này chúng ta cần phải bàn bạc cho thật kỹ lưỡng.”

Vu Đan khẽ gật đầu, thẳm sâu trong đôi mắt lóe lên một tia âm độc.

***

Đêm, càng lúc càng trở nên mị hoặc.

Mây cũng che khuất vầng trăng khiến cho các vì tinh tú trên bầu trời cũng trở nên u tối.

Cửa bị một đôi tay ngọc nhẹ nhàng đẩy ra, ánh sáng nhàn nhạt từ bên ngoài rọi vào, chiếu lên gò má của Nam Hoa công chúa càng khiến sắc mặt của cô trở nên huyễn hoặc hơn. Khẽ ngẩng đầu, nhìn ánh trăng trên bầu trời bị đám mây che đi khiến cho vẻ ảm đạm của nó dường như cũng nhuốm vào trong mắt cô.

Dần dần, trong màn đêm dày đặc lại hiện lên một khuôn mặt nam nhân với nụ cười cực kỳ ấm áp, ấm áp đến mức có thể lan tràn tới tận sâu trong lòng Nam Hoa. Đã bao lần nửa đêm tỉnh mộng, cô đều lẳng lặng nhìn ngắm ánh trăng, rồi lại dưới ánh trăng đó cố gắng xóa sạch hình bóng cùng nụ cười đã khắc sâu trong đầu kia.

Nhìn một chút, trên môi Nam Hoa công chúa thoáng hiện nụ cười để lộ lúm đồng tiền, cùng với gương mặt tươi cười trên bầu trời đêm như hòa vào nhau. Hít sâu một hơi, Nam Hoa dường như có thể cảm nhận được hơi thở của người đó.

Nếu đã định sẽ không thể ở bên nhau thì Nam Hoa tình nguyện cứ mãi ngắm nhìn dưới ánh trăng như vậy. Bởi vì ánh trăng này cũng giống như thứ ánh sáng tỏa ra từ trên thân thể người đó. Nếu đã không thể bên nhau, vậy cô cũng cam lòng cùng người đó chia sẻ ánh trăng này.

Nam Hoa cứ nhìn mãi cho đến khi ánh mắt cũng trở nên mơ hồ.

Nếu như không quen biết người đó Nam Hoa sẽ không phải cảm thấy đau đớn như vậy, đau đến nỗi hít thở cũng khó khăn, đau đến nỗi khó có thể kìm chế. Cố gắng đem nỗi đau đớn trong lòng nén xuống, trong lòng Nam Hoa lại dâng lên mấy phần lo âu.

Huynh ấy đã sắp đến rồi!

Nam Hoa có thể dễ dàng cảm nhận được hơi thở của người đó càng lúc càng gần.

Dạ Nhai Tích, vì sao huynh lại tới đây?

Vừa xoay người lại, khóe mắt Nam Hoa lại chợt nhìn đến một bóng dáng, sắc mặt hơi ngẩn ra, rồi vội đem nỗi đau đớn trong lòng xóa sạch không còn dấu vết.

Thiền Vu Quân Thần không biết đã đi vào từ lúc nào, ông ta đứng đó, ánh nến đem bóng dáng cao lớn đổ dài trên sàn. Dưới ánh nến chập chờn, cho dù người bình lặng như ông ta thì từ trong hơi thở cũng lộ ra mùi máu tanh cùng sát khí cố hữu nơi chiến trường.

Tuy trong lòng đã sớm có sự chuẩn bị, nhưng Nam Hoa vẫn làm ra vẻ kinh ngạc, nhẹ bước lên trước khom người thi lễ, “Nam Hoa tham kiến Thiền Vu, không biết Thiền Vu tới nên không tiếp đón từ xa, mong Thiền Vu thứ tội.”

Thiền Vu Quân Thần nhẹ nhàng đưa tay đỡ Nam Hoa dậy, mà Nam Hoa cũng không có ý tránh đi, chỉ khẽ chớp nhẹ hàng mi.

Hết thảy đều nằm trong sự dự liệu của Nam Hoa nhưng trong lòng cô lại dâng lên một nỗi đau khổ mơ hồ.

“Ngẩng đầu lên!” Dưới ánh nến, Thiền Vu Quân Thần chăm chú nhìn Nam Hoa, thân hình cao lớn toát lên sự dịu dàng hiếm thấy, ánh mắt cũng trở nên cực kỳ hiền hòa, giọng nói cũng nhẹ đi rất nhiều.

Lúc vừa bước vào cửa, dáng vẻ Nam Hoa dưới ánh trăng đã hoàn toàn rơi vào tầm mắt Thiền Vu. Dáng vẻ đó đẹp đến mức khiến người ta nhìn không chớp mắt. Ông ta dường như trở lại thời điểm hai mươi năm trước, trăng lạnh như nước chiếu lên dáng vẻ xinh đẹp của nữ tử nước Ngụy đó. Hình dáng của nữ tử đó đã nhiều năm nay vẫn một mực khắc ghi trong lòng ông ta. Hôm nay Nam Hoa ở trước mắt ông ta cũng toát lên một vẻ ưu thương giống nữ tử đó khiến cho lòng ông ta lại đau nhói.

Nam Hoa công chúa ngẩng lên, nhìn vào đôi mắt êm ái của Thiền Vu.

Chuyện này vốn không hợp với lễ nghi, lại đêm hôm thế này sẽ càng khiến người ta lạc lối.

Ánh mắt Nam Hoa công chúa tràn ngập nhu tình lại trong veo như nước. Thiền Vu chăm chú nhìn hồi lâu rồi giơ tay lên làm một động tác không hợp với lễ nghi là áp vào một bên má Nam Hoa. Da thịt mềm mại nhẵn mịn đó có chút lạnh, có lẽ là do ảnh hưởng của gió đêm nhưng lại mang theo sự quyến rũ khiến Thiền Vu trong lúc nhất thời không thể buông tay. Vươn cánh tay định kéo Nam Hoa vào lòng, Thiền Vu lại thấy sắc mặt cô cực kỳ kinh hãi vội vàng lùi về sau. Dáng vẻ hốt hoảng đó thực giống như một chú chim nhỏ bị động ổ, hoảng loạn mất phương hướng.

Cánh tay Thiền Vu Quân Thần đờ ra giữa không trung, sắc mặt hiện lên vẻ lúng túng rõ ràng.

“Nam Hoa đáng chết!” Quỳ trên sàn, Nam Hoa cố gắng đè nén cảm giác ảo não đang tràn ngập trong lòng.

Biểu hiện này là thế nào đây?

Chẳng phải hết thảy, cô đều đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi sao?

“Mau đứng lên!” Thiền Vu Quân Thần khẽ hắng giọng, nâng tay đỡ Nam Hoa dậy.

Nam Hoa đứng lên, thấy Thiền Vu quay người ngồi ngay ngắn ở ghế. Suy nghĩ một chút, cô mới đem trà xanh cùng điểm tâm lên rồi đứng qua một bên.

“Thương thế của công chúa đã khỏi hẳn chưa?” Thiền Vu Quân Thần khẽ nhấp một ngụm trà, cảm nhận hương thơm ngát của nó tràn ngập hơi thở rồi mới cất tiếng hỏi.

Nam Hoa dịu dàng mỉm cười, “Hôm đó may nhờ Thiền Vu cứu giúp, nay vết thương đã khỏi hẳn rồi. Đã để Thiền Vu phải bận lòng, thật sự áy náy.”

Thiền Vu Quân Thần khẽ gật đầu, “Vậy thì tốt! Ngày mai đoàn hộ tống công chúa hoà thân sẽ tới hoàng thành. Trước ngày hôn lễ, còn cần Nam Hoa công chúa hao tổn tâm sức một chút.”

“Thiền Vu đã quá lời rồi! Có thể cùng Thiền Vu chia sẻ ưu phiền là vinh hạnh của Nam Hoa.” Khẽ chớp nhẹ hàng mi, toàn thân Nam Hoa như toả ra mùi hương thanh nhã.

Thiền Vu Quân Thần nhìn Nam Hoa, thấy sắc mặt cô tràn ngập sự vui vẻ thì không khỏi nhìn đến ngây người. Thật ra thì ông ta cũng chẳng có chuyện gì quan trọng tới mức phải khiến Nam Hoa ở lại trong cung, nhưng hôm nay trên đại điện thấy thần sắc Nam Hoa có chút khác thường, rõ ràng trong mắt lộ ra nét u oán, lại còn thấy phu quân ngay trước mặt mình muốn cưới người khác khiến ông ta thực cảm thấy đau lòng.

Thấy Thiền Vu nhìn mình không chớp mắt, Nam Hoa khẽ than thầm trong lòng. Lẽ ra cô phải cảm thấy thoải mái mới đúng bởi ít ra cô cũng có vị trí nhất định. Nhưng chỉ cần nghĩ tới điểm này, trong lòng Nam Hoa lại dâng lên một nỗi đau đớn mơ hồ, khuôn mặt của nam nhân kia lại lơ đãng hiện lên trong đầu.

“Công chúa…” Thiền Vu Quân Thần ngập ngừng lên tiếng, đầu tiên chỉ nói ra một từ, nhưng lại thấy Nam Hoa ngước lên có chút không hiểu thì suy nghĩ một chút lại nói tiếp, “Đối với việc Ngự Thuấn lại lần nữa thành thân, công chúa không có dị nghị gì sao?”

Nam Hoa khẽ cười nhẹ, “Không có, vương gia có thể cùng nữ tử mà mình yêu thương chung sống thật sự là chuyện tốt!”

“Công chúa không yêu Ngự Thuấn?” Từ thái độ của Nam Hoa, Thiền Vu Quân Thần dường như nhận ra chút đầu mối.

Nam Hoa cực kỳ kinh hãi, vội chớp mắt để che đi nét ảo não dâng lên trong đó. Lúc ngẩng lên lại, sự khổ sở trong mắt Nam Hoa đã biến thành vui vẻ, “Nam nhân trong thiên hạ đều là như vậy, Nam Hoa thân là nữ nhân, cũng nên sớm tiếp nhận số mạng như vậy, không phải sao?”

Tâm tình Thiền Vu bỗng trở nên căng thẳng, ánh mắt nhìn về phía Nam Hoa thoáng hiện lên chút kinh ngạc. Những lời này, nàng ấy cũng đã từng nói. Đến giờ ông ta vẫn còn nhớ rõ vẻ mặt của nàng ấy khi nói ra những lời này, cũng hệt như Nam Hoa, có chút chua xót cùng bất đắc dĩ.

Nàng dường như khát vọng có được một tình yêu hoàn chỉnh, nhưng cho đến khi chết, vẫn chẳng có được gì ngoài một tình yêu bị chia năm xẻ bảy.

“Thiền Vu?” Nam Hoa thấy ánh mắt Thiền Vu Quân Thần có chút tan rã liền nhẹ nhàng gọi.

Lúc này Thiền Vu Quân Thần mới có lại phản ứng, vội đem sự chua xót trong lòng giấu đi, nhẹ nhàng cười nói, “Nghe nói vũ đạo của Nam Hoa công chúa cực kỳ cao thâm, không biết tối nay có thể cho ta được thưởng lãm hay không?”

Nam Hoa liền nhẹ nhàng thi lễ, “Thiền Vu quá khen, chỉ là chút tài mọn mà thôi. Nếu Thiền Vu muốn xem, Nam Hoa cũng đành bêu xấu bản thân mình. Chỉ là hiện tại không có nhạc khúc, vậy chẳng phải sẽ không thể múa được hay sao?”

“Ha ha, Nam Hoa công chúa quả thực đã coi nhẹ người Hung Nô ta rồi. Người Hung Nô ta tuy giỏi về cưỡi ngựa bắn cung nhưng cũng có vật tuỳ thân là nhạc khí cùng bản lãnh sử dụng nó.” Vừa nói, Thiền Vu Quân Thần vừa nhặt lên một chiếc lá cây mới bay vào trong điện, cười nói, “Ta sẽ tấu nhạc, được chứ?”

Nam Hoa khẽ mỉm cười, cũng không nói gì nữa mà chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

Điệu nhạc du dương từ chiếc lá cây trên môi Thiền Vu Quân Thần nhẹ nhàng vang lên dịu dàng như nước còn Nam Hoa thì nhẹ nhàng nâng tay, bắt đầu múa. Màn đêm tĩnh lặng dường như cũng bởi khung cảnh đẹp đẽ này mà có thêm chút màu sắc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui