Đại Hoàn Dư - Cho Ta Khuynh Thất Giang San

“Ngự Thuấn, chàng thật đáng ghét!” Sở Lăng Thường lại lần nữa giữ lấy bàn tay không an phận của hắn, thấy ánh mắt nóng rực của hắn nhìn mình chằm chằm thì hô hấp cũng trở nên dồn dập hơn rất nhiều.

Hách Liên Ngự Thuấn thấy vậy liền bật cười thành tiếng, đưa tay kéo một cái khiến cả người Sở Lăng Thường ngã nhào vào thùng nước tắm ấm áp.

‘Ngự Thuấn…” Toàn thân Sở Lăng Thường hoàn toàn chìm trong làn nước ấm áp, bộ bạch y trên người cũng bị thấm ướt. Vừa muốn đứng dậy, thì bộ xiêm y ướt nước đã khiến từng đường nét trên thân thể mềm mại của nàng hoàn toàn lộ rõ.

Hách Liên Ngự Thuấn dịu dàng ôm Sở Lăng Thường vào trong ngực khiến cả thân hình nhỏ nhắn của nàng đều dựa vào lồng ngực vạm vỡ của hắn, động tác mập mờ của hai người họ khiến nước tắm trong thùng càng nóng thêm và không ngừng sánh ra ngoài.

“Ngự Thuấn, đừng lộn xộn. Ta có chuyện nghiêm chỉnh muốn nói với chàng.” Sở Lăng Thường không khó để phát hiện bàn tay của hắn đã luồn vào trong y phục mình nên vội vàng lên tiếng ngăn lại.

“Nàng cứ nói, ta vẫn nghe đây!” Hắn khẽ cong môi, trên gương mặt tràn ngập vẻ dịu dàng, bàn tay lại càng không an phận rồi dứt khoát đem y phục của Sở Lăng Thường cởi bỏ, trực tiếp đặt lên bầu ngực tròn đầy của nàng. Vạt áo vừa trượt xuống khỏi đầu vai, mái tóc dài cũng bị ướt nhẹp khiến dung mạo nàng càng trở mỹ lệ mê người, khiến hắn càng nhìn càng mê đắm.

Bàn tay kia của hắn lại đem váy của nàng kéo lên, khiến đôi chân thon trắng như bạch ngọc hoàn toàn lộ rõ. Ngón tay thon dài của hắn nhẹ nhàng đặt lên phần mông mềm mại của nàng, dịu dàng vuốt ve như đang nắm trong tay món đồ trân bảo trên thế gian.

Sở Lăng Thường không dám lộn xộn, chỉ sợ lại kích khởi dục vọng của hắn. Nàng cố nén sự kích động trong lòng, nhẹ giọng nói, “Ngự Thuấn, mấy ngày nay chàng có nghe gì về tình hình Đại Hán không?”

Ngón tay thon dài của hắn vẫn không ngừng đùa bỡn thân thể mềm mại của Sở Lăng Thường, hắn vẫn chăm chú nhìn nàng rồi cười nhẹ, “Sao vậy? Tự nhiên lại hỏi tới tình hình Đại Hán?”

Sở Lăng Thường khẽ chớp nhẹ hàng mi, “Không có gì, chẳng quá chỉ cảm thấy gần đây bình lặng quá nên có chút bất an.”

Bàn tay nhỏ bé của nàng lại bị hắn kéo đưa lên môi rồi khẽ hôn lên đó, “Yên tâm, ta sẽ bảo vệ nàng!”

“Ngự Thuấn…” Tận đáy lòng Sở Lăng Thường tràn ngập sự ấm áp, chủ động đem khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong ngực hắn, hốc mắt có chút ẩm ướt, “Ta không muốn chàng vì ta làm gì cả, chỉ cần chàng bình an vô sự là tốt rồi!”

“Nha đầu ngốc!” Nghe những lời này của nàng, trong lòng Hách Liên Ngự Thuấn tràn ngập sự ngọt ngào. Hắn cúi đầu hôn lên trán nàng, than nhẹ một tiếng, “Lăng Thường, cho dù phát sinh bất kỳ chuyện gì, ta cũng sẽ không để nàng rời khỏi ta, sẽ không để nàng gặp chuyện gì không may.”

Sở Lăng Thường ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của hắn, giọng nói của hắn đầy chân tình như vậy, nét nghiêm túc cũng tràn ngập trong đôi mắt đó, cho nên nàng tin tưởng lời hắn.

“Vu Đan, thật sự không có cách nào diệt trừ sao?” Lần đầu tiên trong đời, Sở Lăng Thường hỏi vấn đề tàn nhẫn này. Vì người mình yêu, tất cả đạo đức luân thường nàng đều bỏ lại sau lưng.

Hách Liên Ngự Thuấn trầm tư một hồi, dường như cũng không ngờ nàng sẽ chủ động hỏi tới vấn đề này. Hắn hơi dựa người về phía thành bồn tắm, điều chỉnh tư thế rồi mới trả lời vấn đề của nàng, “Mấy năm nay quả thực ta đã nghĩ nhiều cách để lấy mạng hắn, nhưng có lẽ là do ông trời chiếu cố nên hắn mới có thể năm lần bảy lượt bình an vô sự. Có mấy lần thiếu chút nữa đã đắc thủ chỉ tiếc là lại thất bại trong gang tấc.”

Trong lòng Sở Lăng Thường chỉ trong thoáng chốc đã tràn ngập sự kinh hãi. Chẳng lẽ tất cả đã an bài như vậy? Một người phải thế nào mới có thể thoát chết tới mấy lần trong gang tấc như vậy? Trừ phi là mệnh của người đó còn chưa đến lúc tuyệt hoặc là thiên mệnh đã định sẽ bình an.

Một cảm giác lạnh lẽo lặng lẽ dâng lên từ tận xương cốt khiến Sở Lăng Thường không rét mà run.

“Ngự Thuấn…” Nàng nhìn hắn, muốn nói lại ngập ngừng.

Hách Liên Ngự Thuấn nhận thấy sắc mặt Sở Lăng Thường có sự biến đổi liền nhìn nàng nói, “Nàng có tâm sự?”

Sở Lăng Thường hít sâu một hơi, nàng không biết nên nói với hắn thế nào bởi vì nàng cũng không biết phải làm cách nào để giải thích cho rõ ràng. Nàng lại không dám đem sự nghi ngờ trong lòng mình nói ra nên một lúc lâu sau mới hỏi lại, “Tại sao Hung Nô nhất định phải xâm chiếm Trung Nguyên?”

Câu hỏi của nàng vừa thốt ra, Hách Liên Ngự Thuấn khẽ cười nhẹ, “Muốn thống nhất giang sơn, trước nhất phải cướp lấy Trung Nguyên.”

“Giang sơn cũng đâu phải chỉ có một phương, tại sao nhất định phải lấy phương Nam làm mục tiêu?” Sở Lăng Thường có chút nóng nảy, bàn tay nhỏ bé đặt lên lồng ngực hắn, “Vận thế của Đại Hán đang lên, mọi người sẽ không được như ý nguyện.”

Hách Liên Ngự Thuấn nghe vậy thì khẽ cau mày, ánh mắt nhìn về phía nàng lộ rõ nét nghi hoặc, “Lăng Thường, nàng có thể đoán được vận nước của Hung Nô sau này?”

Sở Lăng Thường gật đầu, cũng không muốn gạt hắn làm gì nữa, đem những lời đã nói với Dạ Nhai Tích nói ra rõ ràng, cuối cùng lại kết luận, “Vận thế của Hung Nô sẽ không kéo dài. Ngự Thuấn, Trung Nguyên tuyệt đối không phải là nơi dễ dàng công chiếm. Không bằng khuếch trương ranh giới về phía đông, như vậy còn có thể được bình an.”

Vừa nói xong câu này, Sở Lăng Thường lập tức nhận ra mình đã nói lời không nên nói. Đầu tiên, mi tâm của Hách Liên Ngự Thuấn hơi cau lại, sau đó giọng nói không vui của hắn vang lên, “Chẳng lẽ trong mắt nàng, ta lại là hạng người tham sống sợ chết?”

Nói xong, hắn đứng bật dậy, bước ra khỏi thùng nước tắm rồi đi ra khỏi phòng.

“Ngự Thuấn!” Sở Lăng Thường cắn cắn môi. Nhiều năm như vậy, hắn chưa từng tức giận với nàng thế này. Nàng biết hắn không phải là không tin lời mình, chẳng qua là câu nói cuối của nàng lúc nãy đã tổn hại đến tôn nghiêm của hắn.

Phải làm thế nào mới ổn đây?

***

Trong dược phòng, từ cây nến đang cháy thỉnh thoảng lại vang lên tiếng xèo xèo.

“Tốt rồi, đại công cáo thành!” Thanh Tụ hài lòng vỗ tay một tiếng, đem thuốc còn lại trong bình đặt vào tay Hổ Mạc, “Nhớ hai ngày sau thay thuốc!”

Hổ Mạc chỉ cảm thấy cổ của mình trước khi băng bó còn có thể chuyển động linh hoạt, giờ băng bó xong lại không thể dễ dàng cử động thì khó nhọc giơ tay lên.

Thanh Tụ ở ngay cạnh đó liền vội vàng lên tiếng, “Aida, ngươi đừng có lộn xộn!”

“Đem gương tới đây!” Hổ Mạc dường như rít từ kẽ răng khi nói câu này.

“À, ngươi muốn xem tay nghề băng bó điệu nghệ của ta? Chờ chút!” Thanh Tụ vui mừng đi lấy gương mang lại.

Trong chiếc gương đồng, cổ của Hổ Mạc bị quấn một lớp băng dày, nhìn vào khiến người ta cảm thấy như đang đeo một vòng hoa quanh cổ. Thiếu chút nữa bị nghẹt thở vì tức giận, Hổ Mạc nhìn Thanh Tụ nghiến răng nghiến lợi nói, “Cô rốt cuộc đang làm cái gì?”

Thanh Tụ dường như không hiểu hàm ý của Hổ Mạc, nhìn hắn bằng đôi mắt vô tội, “Sao vậy?”

Hổ Mạc cố đè nén nộ khí, gắng để giọng nói trở nên bình ổn lại, “Ta chẳng qua chỉ bị thương ngoài da, cô chỉ cần bôi thuốc đơn giản là được, làm gì mà rắc rối như vậy?”

“À…” Thanh Tụ ngượng ngùng cười rồi ngồi xuống bên cạnh Hổ Mạc, “Dĩ nhiên phải băng bó kỹ một chút. Ngươi cố nhẫn nại mấy ngày, vết thương khỏi thì sẽ có thể động dậy như cũ.”

Đến lúc này, Hổ Mạc cũng không có cách nào chịu được một tầng băng gạc quấn dày trên cổ, chưa kịp đợi Thanh Tụ nói xong, hắn đã đưa tay muốn gỡ băng ra.

“Này, ngươi định làm gì?” Thanh Tụ giật mình hỏi.

Hổ Mạc cũng không trả lời, chỉ tiếp tục động tác của mình.

“Không được bỏ ra!” Thanh Tụ liền giơ tay nắm chặt lấy cố tay Hổ Mạc, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập sự không vui, “Ngươi sao lại khó chịu như vậy? Ta vất vả băng bó vết thương cho ngươi cẩn thận thế, ngươi không những không nói một câu cảm ơn, lại còn vô tình như vậy? Không cho ngươi bỏ nó ra!”

Hổ Mạc chỉ cảm thấy bên tai vang lên tiếng ù ù, liền mạnh mẽ đẩy Thanh Tụ qua một bên. Hắn cũng đang cảm thấy buồn bực muốn chết, vậy mà nha đầu này còn buộc tội hắn. Nếu không phải lúc đó hắn phát bệnh thần kinh đi ngăn cản cô ta thì sao có thể bị thương như vậy chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui