Đại Hoàn Dư - Cho Ta Khuynh Thất Giang San

Trở lại Huyền Nguyệt điện, Nam Hoa công chúa không cách nào kiềm chế được cảm giác rét buốt trên thân thể. Tuy Xuân Mai cùng Đông Hà đã chuẩn bị lò sưởi đặt lại gần nhưng vẫn không thể ngăn cản được cảm giác lạnh lẽo dâng lên từ sâu thẳm trong lòng, từng hồi từng hồi như thấm sâu vào tận da thịt không chịu rời đi.

Xuân Mai thấy vậy, trong lòng liền nảy sinh lo lắng, tiến lên nhỏ giọng nói, “Công chúa, có phải bị nhiễm phong hàn hay không? Có muốn nô tỳ đi tìm thái tử phi nhờ giúp đỡ hay không?”

“Không cần đâu!” Nam Hoa công chúa nắm chặt lấy lò sưởi tay, có chút thất thần lạc giọng nói.

“Công chúa, nếu người không muốn tìm thái y thì uống cái này đi.” Đông Hà đem một chén đồ uống nóng hổi lên, “Đây là trà Mộc Lan Hoa mà Dạ công tử đã tặng cho chúng ta. Dạ công tử nói nếu thỉnh thoảng bị nhiễm lạnh có thể uống cái này.”

Mùi hương thơm ngát quyện vào hơi thở khiến trái tim Nam Hoa hơi thắt lại, sau khi nhận lấy chén trà thanh âm vẫn có vẻ run rẩy, “Mộc Lan Hoa?”

“Vâng! Nghe nói là Dạ công tử tự mình hái rồi sao lại.” Tâm tư Đông Hà không tinh tế bằng Xuân Mai, nên lại thao thao bất tuyệt, “Công chúa, phải nói Dạ công tử thực sự là người có lòng. Trà này công tử đã đem tới từ lúc hè, nói chúng ta nếu cảm thấy khó chịu thì uống một chút. Dạ công tử….”

“Đông Hà, công chúa hẳn là mệt rồi, chúng ta lui ra đi!” Xuân Mai thấy sắc mặt Nam Hoa càng lúc càng khác thường liền vội vàng ngắt lời. Đông Hà vội im bặt, nhìn Nam Hoa một chút rồi khom người thi lễ, theo Xuân Mai rời đi.

Đại điện lại trở về sự yên tĩnh ban đầu, Nam Hoa vẫn nhìn không chớp mắt vào chén trà trên bàn, đáy mắt dần trở nên u tối, cuối cùng sầm lại tựa như một đám tro tàn.

Lấy lại túi cẩm nang từ trong ngực áo ra, mở tấm lụa, nhìn sáu chữ viết trên đó, hô hấp của Nam Hoa lại càng trở nên khó khăn. Ánh mắt nhìn chằm chằm mấy chữ kia cũng dần trở nên mơ hồ.

Đó là mật lệnh được chuyển tới từ Hán cung, sáu chữ kia là “Diệt trừ Hách Liên Ngự Thuấn!”

Nam Hoa thực sự không làm được như vậy. Tuy cô cùng Hách Liên Ngự Thuấn không phải phu thê thực sự, nhưng bao lâu nay cũng có thể coi như bằng hữu. Cô càng không muốn làm như vậy bởi vì biết rõ Sở Lăng Thường yêu Hách Liên Ngự Thuấn nhiều đến chừng nào.

Nhưng cô cũng hiểu được nỗi băn khoăn từ Hán cung kia.

Lật phi nương nương bị phế, chuyện này nhất định có liên quan đến tranh chấp trong cung. Hán cung đột ngột nổi phong ba như vậy thường là có chuyện lớn. Hoa dù đẹp đến trăm ngày rồi cũng phải úa tàn. Lại nghe nói gần đây Cảnh Đế thường tìm cách gây khó khăn cho đại tướng quân Châu Á Phu, có thể thấy được việc tranh chấp trong cung đã không còn đơn giản nữa. Châu Á Phu luôn ủng hộ việc lập trưởng tử, mà việc Lưu Vinh ngồi trên ngôi vị thái tử là việc mà Châu Á Phu luôn kiên trì ủng hộ. Hôm nay Cảnh Đế đã nhìn Châu Á Phu không thuận mắt, như vậy vị trí thái tử của Lưu Vinh cũng chẳng ngồi được bao lâu nữa.

Lật phi bị phế, Lưu Vinh bị giáng xuống cũng chỉ là chuyện sớm muộn.

Như vậy…

Nam Hoa đem mảnh lụa trắng nắm chặt trong bàn tay, người cô nghĩ tới chính là thập hoàng tử còn nhỏ tuổi kia. Vương phu nhân tuy rằng ngoài mặt rất bình lặng nhưng trên thực tế cũng ngầm dùng không ít công phu phía Cảnh Đế. Thập hoàng tử từ nhỏ thông minh lanh lợi được hoàng thượng yêu thích, một khi thái tử Lưu Vinh bị phế, như vậy tám, chín phần sẽ lập thập hoàng tử lên làm thái tử.

Thái tử kế vị, lại còn nhỏ tuổi, cho dù trở thành tân đế cũng cần Đậu thái hậu nâng đỡ. Hán cung luôn có lòng đề phòng bên ngoài, thái tử lại ít tuổi, trở thành tân đế cũng không có kinh nghiệm trị quốc. Mà Bắc quốc thì khác, thái tử hiện giờ đã hơn ba mươi tuổi, lại nhiều năm chinh chiến sa trường, còn thân thiện với dân chúng cùng binh lính, cho dù trở thành Thiền Vu mới cũng có khả năng trị quốc độc lập.

Một còn nhỏ tuổi, một đã trưởng thành, ai chiếm ưu thế hơn thì đã hoàn toàn sáng tỏ.

Ở Hán cung, làm gì có ai không biết Hách Liên Ngự Thuấn là người kiêu dũng thiện chiến. Một khi ấu tử lên ngôi, vận nước không yên, Hách Liên Ngự Thuấn chẳng phải sẽ giống như Thiền Vu Quân Thần năm đó, khiến cho gió lửa chiến loạn soi rọi tới tận cung Cam Tuyền hay sao?

Như vậy, cách tốt nhất để có thể phòng ngừa hậu họa chính là…diệt trừ hắn.

Ngón tay Nam Hoa khẽ buông lỏng khiến tấm lụa trong tay rơi vào trong bồn lửa, mảnh lụa rất nhanh chóng bị lửa thiêu đốt, vặn vẹo co rúm lại rồi cuối cùng chỉ còn một chút tro tàn.

Hán cung đã ra quyết định như vậy, tất nhiên sẽ phái người tới hiệp trợ cô hoàn thành chuyện này. Người này là ai? Nói không chừng đó cũng là một gian tế đã ẩn núp ở Hung Nô bao nhiêu năm nay.

Nam Hoa lại thầm nghĩ đến bản thân mình, Hoa Dương công chúa, Sở Lăng Thường cùng Dạ Nhai Tích đều xuất thân từ Hán cung. Sở Lăng Thường cùng Dạ Nhai Tích khẳng định là không thể nào, như vậy chỉ còn lại Hoa Dương công chúa. Nam Hoa nhíu chặt hàng lông mày, ngay sau đó lại lắc đầu, Hoa Dương công chúa thực không giống người làm được việc này.

Hàng trăm sự nghi hoặc không cách nào giải thích, trong lòng Nam Hoa lại càng thấp thỏm bất an, nếu như biết rõ người kia là ai thì còn có chút cơ may, nhưng bởi vì không biết rõ nên mới nảy sinh sợ hãi. Hách Liên Ngự Thuấn là mối họa lớn trong lòng Hán cung, giết hắn là quyết định đã có từ rất sớm, xem ra lần này đã ở thế bắt buộc phải thực hiện. Xét theo thế cục Hung Nô hiện giờ, Hách Liên Ngự Thuấn chính là mối nguy hiểm lớn nhất.

Nhưng diệt trừ hắn cũng không phải là chuyện dễ dàng. Coi như diệt trừ được hắn, Nam Hoa phải làm sao để đối mặt với Dạ Nhai Tích, với Sở Lăng Thường? Trái tim Nam Hoa chợt thắt lại, chóp mũi cũng dâng lên cảm giác chua xót, nhìn chén trà Mộc Lan Hoa trên bàn đã nguội lạnh, trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh bạch y nam tử đứng trong màn tuyết bay bay lẳng lặng nhìn mình, trên môi vẫn luôn tràn ngập nét vui vẻ hòa nhã.

Tại sao phải như vậy? Tại sao lại khiến vận mạng của cô gắn với Dạ Nhai Tích? Nếu như trời cao đã sớm quyết định vận mệnh của cô, vậy sao lại để cô gặp gỡ huynh ấy? Tại sao lại để cô đắm chìm trong tình cảm với huynh ấy ngay khi gặp gỡ lần đầu tiên. Đến khi nào mới có thể tiêu trừ cảm giác đau lòng này? Lúc nào cô mới có thể mỉm cười thoải mái khi gặp huynh ấy?

Dạ Nhai Tích thực sự sẽ trở thành nỗi đau vĩnh cửu trong lòng cô sao?

Nghĩ đến hàng chữ trong tờ mật lệnh kia, hô hấp của Nam Hoa càng lúc càng khẩn trương, cuối cùng ngay cả đầu ngón tay cũng run rẩy. Không, cô tình nguyện chết, cũng không muốn thấy huynh ấy oán hận mình.

Vấn đề nan giải cuối cùng cũng có cách tháo gỡ, ánh mắt Nam Hoa đột nhiên trở nên sáng ngời, mấy giọt nước mắt còn đọng trên hàng mi khiến cho vẻ mặt cô càng thêm diễm lệ. Nam Hoa đứng dậy, nhìn chăm chú vào đám tro tàn của tấm lụa đã cháy rụi trong bồn lửa rồi ngước mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Bên ngoài khung cửa, tuyết lại rơi xuống dày đặc làm hạn chế tầm nhìn.

Nam Hoa chưa từng nghĩ tới muốn tránh thoát cái gì, cũng chưa từng nghĩ rằng thoát khỏi sự trói buộc của Hán cung thì sẽ thế nào, chỉ cảm thấy những bông tuyết bay bay bên ngoài thực sự mỹ lệ, khiến cô cũng cảm thấy ấm áp một cách vô thức.

Cảm giác nhớ nhung đối với người trong lòng lại bành trướng chưa từng có, nỗi nhớ nhung này cơ hồ muốn thoát ra khỏi cơ thể khiến trái tim Nam Hoa lại bắt đầu đập cuồng loạn.

Dạ Nhai Tích, cô muốn tìm huynh ấy.

Giống như đã hạ quyết tâm, nắm tay Nam Hoa siết chặt lại, không nói lời nào lập tức chạy ra khỏi đại điện.

“Công chúa, công chúa đi đâu vậy?” Vừa từ phòng bên cạnh đi ra, Đông Hà thấy vậy liền kinh ngạc gọi với theo, chưa kịp tiến lên đuổi theo thì đã bị Xuân Mai kéo lại.

“Cô kéo tôi làm cái gì? Công chúa mặc ít áo như vậy chạy ra ngoài, rất dễ bị cảm lạnh.” Đông Hà nóng nảy nói.

“Để công chúa đi đi, nói không chừng trong lòng công chúa hiện giờ đang rất ấm áp đó!” Xuân Mai khẽ cất tiếng đầy ẩn ý.

Đông Hà ngừng cự nự, nhíu mày lộ rõ vẻ không hiểu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui