Đại Hoàn Dư - Cho Ta Khuynh Thất Giang San

Đây là một khách điếm đã mở cửa làm ăn lâu năm nên khách nghỉ trọ lại rất nhiều, có thể thấy là chưởng quầy kinh doanh rất khá.

Người làm ở đây đều bận rộn liên tục, tiểu nhị vừa chạy ra đón khách cũng vậy. Ở nơi này làm công nhiều năm, tiểu nhị chỉ cần liếc mắt nhìn khách bước vào cửa cũng đã biết được đó là người có thân phận thế nào.

Y phục mà Dạ Nhai Tích và Nam Hoa công chúa mặc trên người không phải là loại lụa trắng bình thường mà dân chúng có thể mua được, nhất là trên người bọn họ lại toát lên khí chất không hề tầm thường, nên tiểu nhị đương nhiên kết luận hai người này có thân phận rất tôn quý, hẳn không phải là người bản địa Hung Nô.

Nam nhân thì cực kỳ anh tuấn, nữ nhân thì trắng trẻo nhu mỳ, hai người họ đứng chung một chỗ thực giống như một cặp phối ngẫu, thần tiên quyến lữ.

Chưởng quầy thì có con mắt đánh giá tốt hơn, chưa đợi bọn họ mở miệng đã chủ động lên tiếng trước, “Hai vị muốn lên phòng phải không? Trên lầu, dãy phòng chữ Thiên chẳng những sạch sẽ mà còn rất an tĩnh, xin mời hai vị!”

Mặt Nam Hoa công chúa hơi đỏ lên, ngẩng đầu nhìn lén Dạ Nhai Tích ở bên cạnh rồi lại vội vã chớp mắt cúi mặt xuống, đưa tay âm thầm kéo ống tay áo Dạ Nhai Tích. Tuy trong lòng cô rất trong sáng nhưng sao có thể không danh không phận ở chung một phòng như vậy?

Dạ Nhai Tích thấy Nam Hoa xấu hổ, trong lòng lại dâng lên một cảm giác ấm áp vô hạn, thấy động tác của cô thì khoé môi cong lên đầy vui vẻ. Dạ Nhai Tích có thể hiểu được tâm tư của Nam Hoa nên quay đầu nhìn chưởng quầy nói, “Được, vậy thì lấy gian phòng thượng đẳng đi!”

Nam Hoa sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Dạ Nhai Tích, trong đôi mắt tràn ngập vẻ không dám tin.

Dạ Nhai Tích vẫn không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười.

“Vâng, vâng, để tôi tự mình đưa hai vị lên. Bên này, xin mời!” Chường quầy đem bàn tính trong tay đặt xuống, vội vàng chủ động tiến lên dẫn đường cho bọn họ, còn Dạ Nhai Tích nắm tay Nam Hoa công chúa đi ở phía sau.

“Hai vị vừa nhìn đã biết là phu thê vừa mới thành thân, tân nương vẫn còn xấu hổ như vậy. Chuyện đó có gì mà ngại chứ? Vị công tử đây chính là rồng trong biển người, cô nương thật có phúc khí đó.” Chưởng quầy bước lên lầu, hướng về phía hai người bọn họ trêu chọc.

“Chúng tôi không phải vừa mới thành thân!” Nam Hoa ngượng ngùng quá độ vội vàng lên tiếng.

Chưởng quầy hơi sững người, ánh mắt cũng loé lên nét kinh ngạc rồi lại lần nữa quan sát hai người bọn họ.

Nam Hoa không biết bản thân mình đã nói sai điều gì, theo bản năng nhích lại gần sát Dạ Nhai Tích.

Dạ Nhai Tích dịu dàng nhìn cô cười rồi quay sang phía chưởng quầy, “Ý của nương tử ta là chúng ta đã thành thân lâu rồi, đã lâu không về thăm nhà mẹ đẻ nên lần này ta dẫn nàng về thăm một chút.”

“A, thì ra là vậy! Hai vị yêu thương nhau như vậy, nhất định sẽ ân ái trăm năm.” Chưởng quầy liên tục gật gù, lại thấy hai người họ nhìn nhau bằng ánh mắt tình ý miên man nên càng tin lời Dạ Nhai Tích. Đem chìa khoá mở cửa một gian phòng thượng đẳng, chưởng quầy còn nói thêm, “Nhân duyên đều do trời định, thế gian này nam nữ có thể kết thành phu thê chính là đã tu luyên phúc khí mấy đời, chúc hai vị mãi mãi ân ái. Đây là căn phòng tốt nhất của tiểu điếm, nếu cần gì hai vị cứ dặn dò.”

“Được, đã làm phiền rồi!” Dạ Nhai Tích mỉm cười.

Bước vào trong phòng, Dạ Nhai Tích đóng cửa lại rồi vẫn thấy Nam Hoa công chúa đứng im tại đó, bàn tay nhỏ bé có chút khẩn trương siết lấy vạt áo thì khoé môi hơi cong lên để lộ nụ cười nhẹ, vui vẻ nhìn bông tuyết bay bay bên ngoài cửa sổ, “Không cần phải sợ, ta vừa rồi nói vậy chỉ là vì không muốn người khác nghi ngờ, một nam một nữ nếu phân ra ở hai phòng sẽ khiến người ta nghĩ lung tung.”

“Vâng!” Nam Hoa một mực cúi đầu, không dám nhìn vào ánh mắt Dạ Nhai Tích, thanh âm cất lên cũng vô cùng dịu dàng, “Tất cả đều nghe theo lời huynh!”

Câu nói này thực sự mang theo hàm ý phu xướng phụ tuỳ, nói xong Nam Hoa lại càng cảm thấy ngượng ngùng.

Thật ra những gì cô muốn nói rất đơn giản, Dạ Nhai Tích luôn thích ngao du giang hồ, mà nơi đó không giống trong cung, có hàng loạt quy củ. Nếu Dạ Nhai Tích đã sớm quen thuộc quy củ giang hồ, cái gì cần coi trọng, cái gì nên xem nhẹ đều đã có tính toán. Nam Hoa từ nhỏ không rời cung bao giờ, ra khỏi cung đương nhiên phải nghe Dạ Nhai Tích.

Thận trọng ngước mắt lên, lại như sợ Dạ Nhai Tích giễu cợt mình nhưng lại thấy Dạ Nhai Tích nhìn mình không chớp mắt, Nam Hoa lại càng thêm hốt hoảng.

Dạ Nhai Tích nhìn cô hồi lâu, sau đó đi tới bên chiếc giường nhỏ, lật chăn xếp qua một bên, nhẹ giọng nói, “Nàng cũng mệt mỏi cả ngày rồi, nghỉ sớm đi!”

Ách?

Cảm giác hồi hộp khiến trái tim như muốn nhảy vọt ra khỏi lồng ngực Nam Hoa, ngón tay cô cũng vô thức xoắn lại với nhau, vẻ khẩn trương càng rõ ràng, đứng ở đó không dám có lấy một cử động nhỏ.

Hai người bọn họ, ngủ chung một giường sao?

“Qua đây!” Dạ Nhai Tích hướng về phía Nam Hoa chìa tay ra.

Hô hấp của Nam Hoa liền trở nên dồn dập, sau một lúc mới đưa bàn tay nhỏ bé cho Dạ Nhai Tích. Cô không cầu xin gì nhiều, chỉ hy vọng có thể ở lại bên cạnh huynh ấy, đi theo huynh ấy tới tận nơi chân trời là được rồi. Bởi vì, cô không có tư cách cầu xin tình yêu của huynh ấy.

Ngồi ở bên cạnh Dạ Nhai Tích, hô hấp của Nam Hoa cũng bị bao trùm bởi hơi thở ấm áp, hơi thở này cực kỳ thơm mát tinh khiết khiến tâm tình Nam Hoa dần ổn định lại.

“Tối nay nghỉ ngơi cho tốt!” Dạ Nhai Tích dịu giọng nói.

Thấy Dạ Nhai Tích đứng dậy muốn rời đi, ánh mắt Nam Hoa hơi ngẩn ra, “Huynh…”

Dạ Nhai Tích dừng bước, quay đầu nhìn cô.

Nam Hoa liếm liếm môi, đè nén sự ngượng ngùng xuống tận đáy lòng, khẽ lí nhí, “Huynh không nghỉ ngơi sao?”

“Ta ở bên ngoài coi chừng, ngủ ngon!” Dạ Nhai Tích khẽ cười nhẹ.

Một cảm giác bình an chợt ùa tới, bao trùm tâm tư Nam Hoa.

***

Mặt trời vừa lặn, ban đêm tuyết lại rơi nhiều hơn.

Đêm xuống, khách trọ trong quán cũng ngủ cả, lầu một vô cùng yên tĩnh, chỉ có mấy ánh nến đang chậm rãi nhảy nhót.

Chưởng quầy cũng đã dọn dẹp xong, đang chuẩn bị đóng cửa lại thấy Dạ Nhai Tích vẫn ngồi ở một bàn gần vị trí cửa sổ. Một thân áo bào trắng phau trên người Dạ Nhai Tích như hoà với màn tuyết trắng bên ngoài, như sáng lên giữa không gian, động tác chậm rãi uống rượu cũng tràn đầy vẻ tự tại.

Nếu không phải là ở ngay trước mắt, chưởng quầy còn ngỡ mình đã gặp thần tiên.

Suy nghĩ một chút, vội vàng kêu tiểu nhị chuẩn bị một ít rượu và đồ ăn ngon, lại tự mình hâm nóng rượu, chưởng quầy đi tới ngồi đối diện với Dạ Nhai Tích, nhiệt tình nói, “Ngày lạnh thế này hay là uống một chút rượu ấm đi, đây chính là Nữ nhi hồng mà ta trân quý cất giữ nhiều năm, hơn nữa còn là bình Nữ nhi hồng thượng hạng.”

Dạ Nhai Tích cười cười, lấy từ trong ngực ra một thỏi bạc đặt vào tay chưởng quầy, “Coi như là tiền rượu!”

“Lão đệ, là ta mời, khách khí làm gì?” Chưởng quầy vội vàng từ chối.

Dạ Nhai Tích vẫn cố ép, “Rượu ngon như vậy sao có thể uống không chứ? Như vậy đi, tiền này ông cất xong, kêu người làm thêm mấy món đồ ăn, tối nay chúng ta cùng say, được chứ?”

Chưởng quầy thấy Dạ Nhai Tích vô cùng hào sảng thì cực kỳ mừng rỡ, vội vàng gật đầu, lại lần nữa thúc giục phòng bếp làm nhanh tay lên rồi mới an phận cầm lấy ngân lượng.

Uống hết mấy chén rượu, trong người cũng ấm áp, hơn nữa đêm khuya vắng vẻ, dường như đây cũng là lúc lòng người yếu mềm nhất.

Chưởng quầy cũng rất xởi lởi, nhìn căn phòng Dạ Nhai Tích thuê ở trên lầu, “Lão đệ, để đệ muội ở một mình trong phòng, nàng ấy sẽ không tức giận chứ?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui