.
.
—- Sẽ không là một giấc mộng phù sinh chứ?
Quê của má Trương là một thôn nhỏ ở vùng cao. Vào hạ, nếu so với thành thị, đây có thể gọi là thế ngoại đào viên. Núi xanh như ngọc bích, hoa dại ngát hương, một dòng suối nhỏ chảy từ thôn Đông sang tận thôn Tây, sáng sớm có tiếng gà gáy, đêm có tiếng ếch kêu, ban ngày có trời xanh, đến tối có trăng sao.
Nửa năm ở đây, Đan Giai Nguyệt đã yêu nơi này mất rồi. Đất tốt, cảnh vật cùng con người cũng rất hiền hòa.
Trong nửa năm này, anh định đi đây đi đó, nhưng anh lại thấy biết ơn người cha đã mất của mình. Lúc còn sống, ông là một bác sĩ rất nổi tiếng, cho nên luôn dốc lòng đào tạo con mình thành một nhân tài y học. Dù rằng anh cũng rất cố gắng học tập, nhưng thú thật là anh không thích mấy, cũng nhờ sự thấu hiểu và cảm thông của cha mẹ mình, anh đã học ngoại thương. Tuy nhiên, những cố gắng của anh cũng không phải là uổng phí, học một năm, cũng đủ để anh trị được cho mấy con mèo, con chó. Nói cách khác, anh mới tới đây được một ngày, ngay hôm sau, trong tình thế cấp bách, anh đã ‘cứu sống’ một con mèo, do đó, anh liền trở thành bác sĩ thú y của thôn nhỏ này.
Đan Giai Nguyệt đang lên mạng, hiện tại, anh rất biết ơn Đảng vĩ đại, kinh tế tốt, cho nên đến cả nơi khỉ ho cò gáy này cũng có mạng. Dù sao, hiện tại anh cũng đã trở thành một ‘bác sĩ thú y’ hữu danh vô thực, ít ra, anh cũng phải học hỏi một chút kiến thức nghề nghiệp mới được chứ. Anh đang xem một ít tư liệu, nhủ thầm, có phải mình nên đi mua thêm ít dụng cụ, thuốc men, nếu như có người cần, tiền kiếm được anh sẽ lấy, còn nhiều hay ít thì…
Bạn xem, cho dù có vạch kế hoạch cỡ nào cũng không ngăn được biến hóa. Cuộc đời của bất kỳ ai cũng không bao giờ an nhàn như trong tưởng tượng cả. Đan Giai Nguyệt làm bác sĩ thú y, có nhiều lúc đêm nằm nghĩ lại, anh thấy buồn cười.
Nhìn thoáng qua cửa sổ, thấy trời đã về tây, anh đứng dậy, vươn vai! Ui da, lưng đau quá…
Sau đó, anh đi tới bên tường, nhìn lịch: Ngày 9 tháng 5 năm 2011. À, quên mất. Anh lấy một cây bút trong túi áo ra, đánh dấu lên.
Lúc trước, sở dĩ anh mua cuốn lịch này là vì chỉ có nó là bắt đầu từ cuối tháng sáu năm 2010 cho đến giữa năm 2011. Hiện tại, bên trên nó đã bị mực đỏ đánh dấu dài từ ngày 3 tháng 11 năm 2010 cho tới tận hôm nay.
Đan Giai Nguyệt nhìn những vết mực ấy một chút, cuối cùng, anh nghiêng đầu tựa lên đó.
Ngay khi anh nghĩ mình sắp không chống đỡ được nữa lại có tiếng đập cửa vang lên.
Đan Giai Nguyệt nghĩ, là ai thế? Nhất định không phải thôn dân ở đây rồi, thôn dân sẽ không gõ cửa mà sẽ hô to ‘Giai Nguyệt ơi, Giai Nguyệt à’.
Hiện giờ chỉ mới khoảng ba giờ chiều, trong thôn vẫn im lặng. Cho đến khoảng năm giờ, lúc mặt trời lặn, bọn họ mới từ nương rẫy trở về.
Đan Giai Nguyệt kể với Mục Dã như thế.
Hiện tại, bọn họ đang đi trên con đường nhỏ trong khu rừng cạnh đồng ruộng. Một cơn gió thổi qua, trên những tán cây lập tức vang lên tiếng ve sầu dáo dác.
Mục Dã nói: “Anh Giai Nguyệt, nơi này tuyệt thật. Ở các bang của Mỹ không có phong cảnh thế này, bọn họ chỉ có các nông trường rộng lớn, làm tôi thấy rất cô đơn!”
Đan Giai Nguyệt hỏi lại: “Cậu tới nông trường? Học kinh tế cũng phải học những thứ này hay sao?”
“Có thể chọn môn học mà! Chương trình học tập ở nước ngoài khác với chúng ta nhiều lắm! Tôi còn phải học trồng cây, thậm chí là nấu cơm. Đương nhiên là toàn mấy món Âu, nhưng, cũng rất vui vẻ!”
Cậu ấy sang nước ngoài một chuyến, lúc trở về nhìn tươi tỉnh không ít nha. Đan Giai Nguyệt nở nụ cười.
“Cho nên hiện giờ đang nghỉ hè à? Sớm thế sao?”
“Ừ, lịch học khác mà!”
Nhưng, sao cậu lại tìm được tới đây? Đan Giai Nguyệt rất muốn hỏi, nhưng, anh lại thôi. Bởi vì, đáp án nhất định chỉ có một.
“Anh Giai Nguyệt, anh không hỏi sao tôi tìm tới đây được sao?” Cậu trai giờ đã cao hơn một ít hỏi trưởng bối đứng cạnh bên.
Đan Giai Nguyệt theo bản năng dậm chân, đi nhanh lên phía trước. Cuối đường, chính là con suối nhỏ.
“Ha ha!” Cậu trai để hai tay sau đầu, la to, “Anh biết đáp án đúng không?”
Mục Dã chạy nhanh lên phía trước Đan Giai Nguyệt.
Không thể không nói cậu trai ấy càng lớn càng có mị lực của nam giới.
Lúc này, Mục Dã vươn tay, nâng mặt Đan Giai Nguyệt lên, trong mắt chứa đầy thâm ý, nói: “Anh ấy sợ anh cô đơn, cho nên đã bảo tôi tới ở cùng anh, nhưng, anh lại cô đơn lâu như vậy…” Nói xong, cậu ta còn đưa mặt lại gần mặt Đan Giai Nguyệt.
Đan Giai Nguyệt ngây ra một chút, sau đó đẩy người sắp hôn mình ra.
Cậu trai bị đẩy ra cúi người, cười to, giống như đang đắc ý với trò đùa xấu xa của mình.
Trong tích tắc, Đan Giai Nguyệt biết cậu ta đang nói đùa.
Tuổi ngày một lớn, Đan Giai Nguyệt càng không dễ dàng nổi giận, anh nhìn Mục Dã vẫn còn đang cười.
Mục Dã cười xong một trận, ngừng lại, lau lau khóe mắt mình, nói: “Bởi vì, ở Mỹ, người ta không ghét đồng tính, cho nên tôi hay dùng chiêu này dụ bọn họ, xem phản ứng của bọn họ, buồn cười chết đi được!”
Trời ngày một tối dần, ở cuối chân trời đã hiện lên mấy ráng màu lam.
Mục Dã thấy Đan Giai Nguyệt vẫn còn đang im lặng, ngưng cười hẳn: “Được rồi, coi như tôi sai! Tại tôi thấy anh buồn quá cho nên mới đùa thế thôi!”
Cậu trai ấy thấy ủy khuất.
Đan Giai Nguyệt trợn tròn mắt, thì ra… nhìn mặt mình trông rất khổ sở nha.
“Anh coi đi, coi đi, chính là cái vẻ mặt này, lại tới nữa rồi!” Mục Dã đi tới, chụp lấy vai Đan Giai Nguyệt.
“Lúc tôi nghe có người gõ cửa, tôi còn nghĩ, liệu có phải là anh ấy không!” Đan Giai Nguyệt thì thào, “Anh ấy, có khỏe không?”
Mục Dã trợn mắt, “Vội muốn điên, nhưng trong lòng vẫn nghĩ tới anh. Anh thấy thế nào?”
Đan Giai Nguyệt cảm thấy mình sắp không chống chịu được nữa… Nhớ anh ấy, nhớ… anh ấy quá.
“Đừng khóc nha!” Thấy trưởng bối của mình sắp khóc, cậu trai nọ luống cuống.
“Tôi không sao cả!” Đan Giai Nguyệt đáp lại. Cho dù chống không được anh cũng phải chống. Đó là chuyện duy nhất anh có thể làm cho Mục Thiên Nam.
Bao lâu, anh cũng đợi.
“Hai anh đó, rõ ràng là rất nhớ đối phương, lại còn học mấy bộ phim thần tượng, không thèm thư từ qua lại cho nhau! Đừng nói với tôi là vừa liên lạc một chút, sẽ nhịn không được muốn gặp mặt nha!” Cậu trai giáo huấn trưởng bối của mình, “Ngu ngốc kiêm buồn cười!”
Đan Giai Nguyệt cười cười, không đáp lại.
Lúc này, từng tốp năm tốp ba thôn dân cũng đã vác dụng cụ nông gia xuất hiện ở hai bên bờ ruộng. Có mấy thôn dân đi tới chào hỏi Đan Giai Nguyệt, cũng thuận tiện bắt chuyện với cậu trai nhìn lịch thiệp cạnh bên.
Mục Dã ở lại hai ngày mới đi, những ngày tháng của Đan Giai Nguyệt lại bắt đầu bình yên như cũ.
Đồng thời, những tri thức về bệnh lý động vật của anh cũng tiến bộ không ít, chẳng qua là do lúc trước anh không có hứng chứ không phải ngu ngốc, xem đi, hiện giờ dù là tự học nhưng cũng rất thành công phải không nào? Mua thuốc men, dụng cụ về xong, má Trương dẫn mấy thôn dân tới nói muốn trả tiền cho anh, không thể để anh tự lo liệu thế nữa, hai bên nhường tới nhường lui, làm kinh động cả trưởng thôn ở sát vách. Trưởng thôn nghe xong, vỗ bàn, bảo chúng ta làm một ‘phòng mạch động vật’ đi! Đúng thật là… phải cảm tạ Tổ quốc, cảm tạ Đảng nha… Tóm lại, quá trình nhanh như tốc độ của tên lửa, trưởng thôn họp mấy người giỏi giang phụ giúp một tay, vậy là phòng mạch cứ thế mà khai trương thuận lợi.
Bởi vì bọn họ điều rất giỏi, rất chuyên nghiệp, nên Đan Giai Nguyệt cũng được ngơi tay. Anh xem lịch, từ lúc Mục Dã đi, màu đỏ cũng đã kéo dài, chắc cũng sắp phải mua cuốn mới rồi.
Tháng sáu.
Nếu như không nhớ tới Mục Thiên Nam, có lẽ cuộc sống của Đan Giai Nguyệt rất yên bình. Vì có thể lên mạng, cho nên cũng không đến nỗi cô đơn lắm. Chẳng thèm nghĩ tới trời nam biển bắc, muốn tám thế nào cứ tám thế ấy thôi.
Anh vẫn luôn không xem tin về Mục Thiên Nam và công ty của anh ấy, anh không dám. Cho nên, có đôi lúc, ở dưới góc máy tính hiện lên mấy bản tin ‘Sau khi Mục thị tách ra…” hay ‘Thái tử Mục thị bị phơi bày tính hướng…’ anh giống như bị điện giật, nhanh chóng tắt nguồn.
Nếu không làm vậy, anh sợ mình sẽ lao đi, cho dù không có xe, anh cũng muốn đi tới bên người ấy. Không, dù đi không được anh cũng lê đi.
Đang lúc anh lại sắp sinh ra xúc động như vậy thì một người bạn của anh lại xuất hiện, gửi lời mời xem webcam với anh.
“Hi! Man!”
“Á, Việt Phồn Tinh! Cũng hơn một tháng rồi không nhận được tin tức của anh nha!” Đan Giai Nguyệt vui mừng.
“Đúng vậy, nói cho anh biết nha, tôi đang theo đuổi mỹ nữ đấy!” Anh ta có tóc vàng, mắt lam… Chờ đã, mắt lam?
“Á, mắt của anh!”
“Mắt tôi thế nào?” Người nọ sờ lên mắt mình, mới hiểu được là đối phương đang kinh ngạc chuyện gì, anh nheo đôi mắt hoa đào, cười khuynh đảo chúng sinh, “À, chuyện đấy hả, tôi vốn là thế này mà, chỉ tại trước đây tôi mang kính sát tròng thôi! Giờ đã ra nước ngoài, tất nhiên là không cần tới nữa rồi. Với lại, chuyện này cũng không quan trọng, tôi nói cho anh biết nha, tôi phát hiện mình là song tính luyến, phụ nữ…” Sau khi Đan Giai Nguyệt nghe được nội dung trẻ em không nên tò mò, anh liền nhanh chóng gắn tai nghe vào, những chuyện này, tuyệt đối không thể để mấy thôn dân chất phác nghe được nha.
Việt Phồn Tinh nói hiện tại anh ta đang theo đuổi một cô công chúa Ấn Độ, trong nửa năm qua, anh đã đi hết mười quốc gia, sau cùng, anh cảm thấy Ấn Độ là một nơi rất tốt. Việt Phồn Tinh nói, ‘nhóc à, hối hận chết rồi phải không, lúc trước anh đã bảo theo anh có thể ăn ngon mặc đẹp, thuận tiện đi vòng quanh thế giới, giờ thì thế nào, cưng đang ở một nơi khỉ ho cò gáy, chăn nuôi động vật đấy.’ Tuy niên, ít ra thì anh ta cũng có chút nhân tính, dùng khả năng tiên đoán của mình, phán rằng Đan Giai Nguyệt sắp đắc đạo thăng tiên rồi.
Đan Giai Nguyệt nghĩ, tôi không muốn đắc đạo thăng tiên đâu, tôi chỉ muốn… chỉ muốn về bên cạnh người ấy thôi.
Trước lúc kết thúc, người đàn ông cực đoan có hai bộ mặt ấy để lại hai bí ẩn:
1. Tại sao chúng tôi là anh em song sinh, nhưng người tới Mục gia là anh hai?
2. Tại sao chúng tôi là anh em song sinh, nhưng tôi lại có tóc vàng mắt lam?
Gợi ý: Kết hợp 1 và 2 sẽ là đáp áp tham khảo.
“Đi theo đuổi người phụ nữ của cậu đi!” Đan Giai Nguyệt tắt webcam.
Tuy nhiên, đúng vậy nha, tại sao nhỉ?
Nhờ hai câu hỏi không ra câu hỏi đó, cũng đã thành công chuyển lực chú ý của Đan Giai Nguyệt hai ngày.
Đến ngày thứ ba, Đan Giai Nguyệt còn chưa kịp nghĩ gì, đã xảy ra một chuyện khác. Đó là, dạo trước, lúc sắp rời khỏi Mục Thiên Nam, anh mang cả Rost theo, nói trắng ra là, Rost là một ‘cô’ cún. Rost sắp làm mẹ, phòng mạch lại đang bận rộn.
Lúc Mục Thiên Nam giao Rost cho anh đã nói, đừng cô đơn.
Đan Giai Nguyệt cắt cuống rốn nối Rost và con của nó, nhớ lại cái lúc anh ấy nói ‘đừng cô đơn’. Trợ thủ của anh đón lấy chú cún con, nhìn anh sắp khóc lên, “Anh Giai Nguyệt, nhanh lên, còn nữa không, đừng nói là có một con thôi nha!”
Bận thật… Rối thật…
Chờ mọi chuyện xong xuôi, Đan Giai Nguyệt lại một mình rảo bước trên bờ ruộng ngắm mặt trời lặn, trầm tư.
Nghĩ về mười năm trước, mười năm sau, nghĩ tới những chuyện trước và sau khi gặp lại Mục Thiên Nam. Nghĩ tới Mục Dã, Việt Phồn Tinh, Chu Uy An…
—- Nếu như đây, chỉ là một giấc mộng phù sinh?
Hơi ấm của chú chó nhỏ mới sinh như còn lưu lại trên tay Đan Giai Nguyệt, anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy bóng dáng anh vẫn thường thấy trong giấc mộng.
Người ấy mặc âu phục, không thích hợp với những người trong thôn này.
Người ấy nở một nụ cười thật tươi với Đan Giai Nguyệt, gọi: “Giai Nguyệt!”
Giai Nguyệt —–?
Đan Giai Nguyệt chớp chớp đôi mắt, cách người nọ khoảng hơn năm bước.
Đây không phải mơ!
Lần này, Đan Giai Nguyệt cho phép bản thân mình khóc.
Đan Giai Nguyệt nói: “Rost sinh hai bé!”
“Ừ!”
Người nọ đi tới bên anh.
“Tôi nghĩ, anh trai tên ‘Hỉ Hoan’!” Mắt Đan Giai Nguyệt đã ngấn lệ.
Người nọ đi tới trước mặt anh, ôm lấy anh, hỏi: “Đứa còn lại là em trai hay em gái?”
“Là em gái, tên ‘Hoan Hỉ’!”
Người nọ nâng mặt Đan Giai Nguyệt lên, đối diện với mình: “À, vậy thì đúng thật là đại hoan hỉ nha!”
—– “Tôi đã đến rồi!”
—– “Ưm…” Đừng nghi ngờ, đó thật là tiếng khóc của cậu trai ‘già’ ấy.
Hoàn Chính Văn