Giữa phòng họp, theo thường lệ tràn ngập không khí quỷ dị.
Hai bên bàn hội nghị, hai đội đại biểu ngồi phân biệt, hàng rào song phương rõ ràng, ngay cả biểu tình cũng hoàn toàn bất đồng. chính là, bất đồng từ lúc trước, lúc này các thành viên của đội Phi Hổ, người nào người nấy mặt mày hớn hở, như mộc xuân phong (cây đón gió xuân). Ngược lại là thành viên đội Phi Ưng, vẻ mặt chẳng những ngưng trọng, mà còn là căm giận bất bình, một bộ vừa gặp cường đạo, lại bị đoạt đến thối mặt—
Đúng vậy, bọn họ chính là bị “cường đạo” cướp đoạt.
Mà đám “cường đạo” kia, chính là đám người của tên không biết xấu hổ kia!
Thủ trưởng ngồi ở trước bàn hội nghị, nhìn trên bàn, nhìn tập báo cáo phá án thật dày, sau khi vụ án được phá không có vui sướng, ngược lại là ngũ vị tạp trần, không biết nên cao hứng, hay là nên tức giận.
Có thể phá được vụ án buôn lậu vũ khí nguy hiểm, bắt được Trần Quỳ, tang vật chất đầy mấy container, giá trị lên đến hàng triệu, xác định xem như lập được đại công số một, chẳng những giới truyền thông tranh nhau đưa tin, ngay cả thủ trưởng hắn, cũng cảm thấy có được chút vinh quang như chính mình lập công.
Vấn đề là, vụ án này, đã sớm bị hạ lệnh, nên chuyển giao bản án, Phi Hổ đội không thể lại nhúng tay vào!
Thủ trưởng ngẩng đầu lên, nhìn Hùng Trấn Đông mặt mày hí hửng, thấm thía lời nói thở dài một hơi.
“ Vụ án này, đội Phi Hổ xử lý cũng không sai.”
Một đội nam tử thô dũng, hành động dứt khoát, đãi tôn nhất bưu, sau một hồi trống làm tinh thần thêm hăng hái (hồi xưa, khi các tướng lĩnh ra trận hay đánh trống để làm tăng thêm sĩ khí của binh lính), tra ra nơi Trần Quỳ đang lẩn trốn. Hành động của bọn họ mau lẹ, chuẩn xác, thừa dịp đêm tối bao vây lấy Trần Quỳ, còn chưa đến hừng đông, đã làm cho nhóm buôn lậu súng ống này tổn thất nghiêm trọng, ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói.
Hùng Trấn Đông hiểu được ý tứ trong đấy, còn có cố ý, liếc mắt Lệ Đại Công một cái, mới giương giọng trả lời:
“Cám ơn thủ trưởng!”
Lệ Đại Công cũng không tỏ vẻ tức giận, thân hình anh tuấn ngồi thẳng tắp, hình tượng nam tử hán mị lực căng tràn, khuôn mặt tuấn lãnh, không nhìn thấy nửa phần tức giận.
Nhưng thật ra Nghi Tĩnh ngồi một bên, nuốt không dưới hai ngụm khẩu khí, đột ngột đứng dậy, lạnh lùng mở miệng.
“Báo cáo thủ trưởng, vụ án này vốn thuộc quyền giải quyết của Phi Ưng, đội Phi Hổ không tuân thủ theo chỉ thị, cố ý nhúng tay, chẳng những làm lãng phí thời gian, còn làm tăng khả năng nguy hiểm cho đội của chúng tôi.”
Thủ trưởng liên tục gật đầu, lại thở dài lần nữa.
“Đúng vậy, đội Phi Hổ kháng lệnh trước.” đây là nguyên nhân khiến ông cau có mặt mày. Thủ hạ kháng lệnh, lập được đại công, là nên phạt hay nên thưởng, đều làm cho ông đau đầu không thôi.
Thái độ Nghi Tĩnh thực kiên định, khẩu khí lạnh hơn.
“Nếu đã là kháng lệnh, phải nghiêm trị.”
Hùng Trấn Đông cũng không chịu phục , chém ra cự quyền, mãnh liệt nện xuống bàn hội nghị, phát ra tiếng ầm ầm, thiếu chút nữa đem bàn hội nghị đánh vỡ tan. Thân thủ hắn hầm hầm, chỉ vào gương mặt tú lệ kia.
“Uy, Em muốn cũng phải làm cho rõ ràng, tôi cùng các huynh đệ, mạo hiểm cả tính mạng, mới đem được kẻ phạm tội trở về! Em nếu đỏ mắt (ghen tỵ), cứ việc nói thẳng, làm gì quanh co lòng vòng, lấy cái tội “khánh lệnh” chụp mũ ném lên đầu chúng tôi?”
“Bởi vì, mấy người kháng lệnh là sự thật.” đối với khuôn mặt khổng lồ đnag tức giận của hắn, cô không lùi bước chút nào, kiên trì giữ vững lập trường.
Mắt thấy hai người giằng co không phân thắng bại, sợ khí thế của Hùng Trấn Đông làm cho hội trường nổi bão, giống như Kim Cang lực sĩ phát điên, phá hủy các thiết bị trong phòng họp, thủ trưởng vội vàng đứng ra hòa giải.
“ Được rồi, được rồi. Kháng lệnh là sự thật, lập công cũng là sự thật, một khi đã như vậy, cho dù là ưu khuyết điểm . Nhưng mà, vì là cảnh cáo, Hùng Trấn Đông cậu nên nhớ đây là nhớ cảnh cáo lần đầu.”
Hùng Trấn Đông thu hồi quyền, chẳng hề để ý nhún nhún vai. Hừ, nhớ cảnh cáo liền nhớ cảnh cáo, có gì đặc biệt hơn người, hắn cũng không phải không bị ghi tội cảnh cáo lần nào.
“ Không được, trừng phạt như vậy quá nhẹ!” Nghi Tĩnh lại kiên trì không chịu nhượng bộ.
“Trừ bỏ kháng lệnh, manh mối mà đội Phi Hổ cung cấp còn chuyển giao không được đầy đủ, làm cho chúng tôi phá án gặp khó khăn.”
Hắn gợi lên khóe miệng, hai tay nhất quán, ý định cùng cô tranh cái đến cùng .
“Oan uổng a, nếu manh mối không được chuyển giao đầy đủ, bọn em làm như thế nào tìm được Tôn Nhất Bưu đây?” hắn cười đến quái dị, con ngươi đen bán mị, muốn nhìn xem cô còn có thể phản bác cái gì.
Phẫn nổ hỏa diễm cháy sạch làm cho Nghi Tĩnh trước mắt một trận đen, một trận hồng.
Có thể tìm được Tôn Nhất Bưu, tất cả đều dựa vào manh mối mà cô tìm được, dựa vào năng lực tuyệt hảo. chính là, rốt cuộc sau một hồi vợ chồng, hắn đã nắm chắc được tính cách của cô, biết cô không bao giờ chịu kể công, tuyệt đối sẽ không ở nơi đông người, trước mặt nhóm đội viên tự khoe khoang thành tích của bản thân.
Chính là, tuy rằng cô không nói, nhưng cô đều phải trả giá bằng tâm lực, mọi thành viên của Phi Ưng đều ghi tạc trong lòng.
Đương nhiên Lâm Kiệt nhảy dựng lên, tức giận đến oa oa kêu to.
“Đùa giỡn cái gì! Chúng ta có thể tìm được Tôn Nhất Bưu, cũng không phải dựa vào manh mối của các ngươi, mà là Nghi Tĩnh thông minh, hao phí một phen công phu, mới tra ra”
Bàn tay nhỏ bé trắng noãn giơ lên, ngăn Lâm Kiệt lên tiếng.
“Lâm Kiệt, cám ơn cậu.” cô khẽ cắn môi, giận dữ phản cười.
“Không cần nhiều lời.”
“Nhưng mà..”
“Dù sao vụ án cũng được phá, thủ trưởng cũng đã ra quyết định. Sự tình còn lại, cũng không đáng giá để chúng ta lãng phí lời lẽ.” cô ngồi nguyên vị trí, thái độ lạnh như băng cường ngạnh, chuyển sang yên vị thong dong, khóe miệng cười yếu ớt, xem ra có vẻ sâu xa khó hiểu.
Thấy cô buông tha không đấu tranh đến cùng, thủ trưởng thở dài nhẹ nhõm một hơi, Hùng Trấn Đông lại có ý càn rỡ thái quá, như là chiến sĩ vừa đánh thắng trận, cười đến chí đắc ý mãn,kiêu ngạo thu liễm không được, bất luận biểu tình hoặc ánh mắt, đều không có chút che dấu, cố ý khiêu khích Lệ Đại Công.
Chính là, Lệ Đại Công không cùng hắn không chấp nhặt, thậm chí còn bảo trì phong độ, hồi lấy mỉm cười lễ phép .
Kia tươi cười, Hùng Trấn Đông nhìn xem ngực nhất buồn.
Mẹ nó, thực không thoải mái!
Mẹ nó, thực không thoải mái!
Thật vất vả mới giải quyết được củ khoai lang nóng bỏng tay, thủ trưởng thu hồi bản báo cáo vụ án kia, lập tức quyết định tẩu vi là thượng sách.
“Tốt lắm, cuộc họp đến đây chấm dứt, mọi người ở hai đội mau trở về tổng bộ đi.” Hắn đứng lên, bước nhanh ra hướng cửa.
Mắt thấy trưởng quan đi ra, mọi người cũng đều đứng dậy, Hùng Trấn Đông lại trừng mắt nhìn Lệ Đại Công, chỉ cảm thấy một cỗ hờn dỗi, ở mãi trong lồng ngực, trên không hơn, hạ không dưới, quả thực giống như có một tảng đá.
Khi hắn nhìn thấy, Lệ Đại Công ngồi bên Nghi Tĩnh, ngẩng đầu lên đến, hai tròng mắt nhìn chăm chú vào Lệ Đại Công, đôi môi mềm mại đầy đặn, lộ ra nụ cười trong suốt yếu ớt, tảng đá nằm ngang ở ngực hắn nháy mắt như là bành trướng gấp trăm lần!
Cô cười đến mềm nhẹ, ngữ điệu cũng ôn nhu, cùng với lúc trước khắc khẩu đối chất với hắn nghiêm khắc khí lạnh như băng, căn bản hoàn toàn bất đồng.
“Lệ đội trưởng.” cô mỉm cười, thanh âm mặc dù không lớn, nhưng rõ ràng truyền đến tai mọi người.
“Xin hỏi, đêm nay anh có rảnh không?”
Lệ Đại Công nhíu mày, mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng không có biểu hiện ra ngoài.
“Có chuyện gì sao?” hắn hỏi.
Nghi Tĩnh tao nhã đứng dậy, đến gần vài bước, lông mi rủ xuống mắt tiệp, che khuất hai tròng mắt trung ánh sáng. ngữ khí của nàng , vẫn là nhẹ nhàng ôn nhu.
“Tôi ly hôn đã ba tháng nay, có một số việc, tôi nghĩ nên cũng đội trưởng cẩn thận trao đổi.”
Hai người thật sự rất gần gũi, tuấn nam xứng với mỹ nữ, hình ảnh đắc mỹ tượng là một bức họa.
Đáng tiếc, có người không biết thưởng thức.
Hùng Trấn Đông đột nhiên phát ra một tiếng rít gào, tươi cười sớm không thấy , trên đại mặt biểu tình dữ tợn.
“Trao đổi cái gì?!’ hắn giận dữ kêu lên, bị ghen tỵ làm ờ mắt, thoáng chốc bị kích động bạo phát, muốn nhảy lên bóp chết Lệ Đại Công ngay tại trận.
Toàn bộ đội viên của Phi Hổ, biết đại sự không ổn, lập tức phát huy tay chân mạnh mẽ, vội vàng lao đến, cưỡng chế Hùng trấn Đông đang phát điên. Chính là, bình thường đội trưởng đã đại lực vô cùng to lớn, đến khi tức giận quả thực tựa như mãnh thú bạo động, thế nào cũng phải vài đại nam nhân dùng hết toàn lực, mới có thể miễn cưỡng chế trụ hắn.
Thủ trưởng còn chưa bước ra khỏi cửa lớn, bất đắc dĩ xoay người lại, thở dài thật sâu một hơi, trong lòng tiếc hận, bản thân đi không nhanh.
Hùng Trấn Đông bị áp chế, còn đang điên cuồng giận dữ kêu lên.
“Lão đại!”
” lão đại, anh bình tĩnh một chút.”
「 ngăn chận hắn! Mau ngăn chận hắn!」
“ Ai a!”
Huy động toàn sức lực, hung hăng đánh trúng cằm Tiểu Thái. Tiểu Thái kêu rên ngã bay ra ngoài, Tiểu Kha một bên, lập tức bổ sung vào vị trí khuyết thiếu, dùng hết khí lực từ lúc bú sữa, ngăn chặn cánh tay Hùng Trấn Đông.
Toàn thân hắn bị khắc chế, qua một hồi lâu, mới tỉnh táo lại. thành viên của đội cũng không dám buông tay, mà hắn thở phì phò, lồng ngực phập phồng, mồ hôi thấm ướt, quần áo lộn xộn.
Hai mắt hắn đỏ bừng, trừng mắt nhìn đôi nam nữ trước mắt, răng nanh hận cơ hồ muốn cắn nát.
“Các ngươi đúng là đôi gian phu dâm…”
Một chữ cuối cùng, còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, con ngươi trong suốt kia quét đến, lạnh lùng liếc hắn, nhưng lại làm cho hắn đem từ kia tự nuốt trở về. Hắn quay đầu, theo lỗ mũi, buồn bực hừ một tiếng.
Nghi Tĩnh nhìn chăm chú vào hắn, dùng ngữ điệu tỉnh táo nhất, như là giáo dục đứa trẻ không biết gì, chậm rãi, chậm rãi nói:
“Tôi với anh đã ly hôn.”
“Nhưng mà, người này đã kết hôn !”
Cô thản nhiên cười.
“Thì làm sao?” cô chính là muốn chọc giận hắn!
Như cô dự đoán, hiệu quả thật tốt thần kỳ.
Hùng Trấn Đông tức giận đến đỏ mặt tía tai, gân xanh trên trán nổi lên, cơ hồ mạch máu muốn nổ tung.
Tiếng gầm gừ lại lần nữa truyền khắp phong họp, hắn ra sức giãy dụa, suýt chút nữa sẽ thoát khỏi sự kiềm chế. Nhóm đội viên sử dụng hết khí lực, ngăn cản thân mình đội trưởng, lại không niêm phong được cái miệng của hắn.
Hùng Trấn Đông bị bức đến điên rồi, nói không suy nghĩ giận kêu:
“Cô, cô, cô cô cô cô cô cô cô… cô thà rằng làm người tình cùa hắn, làm vợ bé của hắn, cũng không nguyện làm tôi làm vợ chồng, cũng không nên cùng tôi ly hôn?”
Nghi Tĩnh không có tức giận, chỉ là lẳng lặng nhắc nhở:
“Ly hôn là do anh đề nghị trước.”
Hắn rống lớn hơn nữa.
“Đó là bởi vì, cô là kẻ ngoại tình!”
Nháy mắt, mọi người trong phòng họp, đều kinh ngạc ngây dại.
Oa! Đây chính là thật bát quái a!
Mỹ nữ cùng dã thú kết hợp, tuy rằng đến nay vẫn là một chủ đề được mọi người bàn tán say sưa. Nhưng mà, về lý do bọn họ ly hôn, cũng là một bí ẩn lớn hơn nữa, toàn bộ cục cảnh sát nghị luận, nhưng không có một người nào dám can đảm đến hỏi hai vị đương sự.
Vạn vạn không nghĩ tới, lý do khó hiểu này, nhưng lại ở tại lúc này, địa điểm này, từ chính bản thân Hùng Trấn Đông rống lên.
Càng làm cho người khác không thể tưởng được là…
Nghi Tĩnh lại là người cắm sừng Hùng trấn Đông?!
Sự tình phát triển, vượt ra ngoài dự kiến của mọi người, bị lòng hiếu kỳ quấy phá, mỗi người đều ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ, một bước cũng không chịu dời, tất cả đều vểnh tai lên, nghe đội vợ chồng này…nha, không, vợ chồng đã ly hôn… khắc khẩu, muốn nghe ra chút dấu vết để lại.
Nghi Tĩnh bị lên án là hồng hạnh vượt tường, không những không xấu hổ cũng không tức giận, biểu tình vẫn bình tĩnh như vậy. cô nhìn chăm chú vào Hùng Trấn Đông, thẳng tắp vọng tiến vào trong mắt hắn, gằn từng tiếng nói:
“Tôi chưa bao giờ làm chuyện gì có lỗi với anh.”
“Nhưng mà, mọi người đều nói, cô cùng Lệ Đại Công có tư tình!”
“Người khác nói như vậy, anh cũng tin?”
“Chứng cứ phạm tôi vô cùng xác thực!”” Hùng Trấn Đông biểu tình vặn vẹo, chỉ cảm thấy lửa giận làm hắn bị bỏng ở ngực đến phát đâu.
“Là tôi ngu, lúc trước qua chưa từng tin. Nhưng mà, chính tôi nhìn thấy camera theo dõi của khách sạn ghi lại bên trong thấy, hai người các ngươi đi thuê phòng! Cô nói tôi nhầm rồi sao? Hay là muốn nói mắt tôi mù?”
Nghi Tĩnh bị chỉ trích nghiêm khắc, mắt tiệp cúi hạ thật dài, sau một lúc lâu, chính là đứng tại chỗ, không động, cũng không mở miệng phản bác.
Bên trong lâm vào trầm mặc.
Trong chốc lát sau, ngữ điệu bình tĩnh mới lại vang lên.
“Mắt thấy không nhất định là như vậy. chuyện này, chính là chứng minh, anh từ đầu tới đuôi, vốn không hề tin tưởng tôi.” Cô nâng mắt tiệp, trong mắt cho tới bây giờ vẫn trong vắt như nước hồ thu, nhưng lại hiện lên thủy quang
“Tôi với anh trong lúc này, không có gì đáng nói.” Bỏ lại những lời này, cô xoay người bước đi, rời khỏi phòng họp.
Cô bước đi cực nhanh, không muốn để cho người khác nhìn thấy trong hốc mắt, những giọt nước mắt không khốc chế. Chính là, ánh mắt mọi người sắc bén, cố tình đều nhìn thấy nhất thanh nhị sở, thấy một giọt nước mắt, lặng lẽ rơi khỏi hốc mắt, nhẹ nhàng đậu xuống má phấn.
Cảm xuc kinh ngạc, nhét đầy trong lòng mỗi người.
Nghi Tĩnh khóc!
Cô rơi giọt lệ kia, so với Hùng Trấn Đông lên án, càng rung động lòng người.
Nữ giới muốn làm ở cảnh sát—nhất là Phi Ưng đặc cần tiểu tổ, đơn vị tuyến đầu về phục vụ đối kháng tội phạm tích cực, cũng không phải là chuyện đơn giản. mà biểu hiện của Nghi Tĩnh cho tới bây giờ đều là khả vòng khả điểm, cho dù đối mặt với nguy cơ to lớn, uy hiếp, cô đều có thể bảo trì bình tĩnh, thong dong mà chống đỡ.
Chưa từng có người nào, nhìn thấy bộ dạng thất thố của cô, càng không ai, nhìn thấy cô khóc…
Cho đến hôm nay.
Biểu tình các nam nhân, theo tò mò, khiếp sợ, dần dần chuyển sang chỉ trích, ánh mắt mang hình viên đạn, toàn bộ nhìn chằm chằm vào Hùng Trấn Đông.
Hắn bị nhìn thấy như vậy cũng không thích.
“Nhìn cái gì?! Sai cũng không phải tôi!” hắn tức giận rít gào.
“Yêu đương vụng trộm cũng không phải ta, là cô ta a! là cô ta cùng Lệ Đại Công a! ta đi sau theo dõi ghi lại lịch, tận mắt thấy hai người bọn họ đến khách sạn Hilton thuê phòng, nếu không phải ta đi điều tra may mắn gặp phải còn không biết bọn họ còn muốn giấu đến bao lâu nữa!” chết tiệt, vì sao lúc nghĩ lại chuyện này, ngực hắn sẽ lại đau như vậy?
Đội Phi Ưng đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo trao đổi ánh mắt lẫn nhau.
Hiện tại, bọn họ nhìn biểu tình Hùng Trấn Đông, toàn bộ chuyện sang đồng tình.
“Uy, biểu tình của các cậu là cái gì?” hắn lớn tiếng chất vấn, song chưởng dùng sức rung lên, rốt cục thoát ra khỏi nhóm người đang kiềm chế, khôi phục tự do thân.
Bị lên án là “cùng phạm tội” Lệ Đại Công đầu tiên là thở dài một hơi, mới cẩn thận hỏi:
“Hùng đội trưởng, cậu nói là ở khách sạn Hilton?”
“Chính là Hilton!” Hùng Trấn Đông nắm chặt thành quyền, khớp xương toàn thân, đều rắc rắc rung động, trong hai mắt cơ hồ muốn phun ra lửa. mẹ nó, tối qua hắn thực nên một đao giết người này!
Lâm Kiệt lại đi theo mở miệng đặt câu hỏi:
“ Là ngày 29 tháng 8 đó sao?”
Hùng Trấn Đông quay đầu, trừng mắt Lâm Kiệt, mày rậm nhanh ninh.
Đúng là ngày đó. Hắn đi phá án, nhìn thấy camere giám sát của khách sạn Hilton, chính là ngày 29 tháng 2 ghi lại hình ảnh cơ hồ làm cho hắn điên cuồng.
Chính là, vì sao ngay cả người này cũng biết chính xác ngày? Chẳng lẽ bọn họ yêu đương vụng trộm, mọi người kỳ thật đều biết rõ, chỉ có hắn là kẻ làm chồng, bị ngây ngốc má chẳng hay biết gì?
A Hoa cũng mở miệng.
“Hùng đội trưởng, băng video ghi lại, bọn họ là đang đi vào phòng 1522 sao?”
Hùng trấn Đông nhanh chóng quay đầu, thay đổi đối tượng, tiếp tục trừng giận. chính là, hắn bản năng mãnh liệt, rồi đột nhiên ngửi ra, có cái mùi gì đó không thích hợp.
“Là phòng 1522, đúng vậy?” A Hoa lại lần nữa truy vấn, biểu tình nghiêm túc, lại mang theo vẻ mặt bất đắc dĩ cùng đồng tình.
Cái mùi không thích hợp kia, càng lúc càng dày đặc. nhưng mà hắn cũng không thay đổi sắc mặt, vẫn kiên trì, hung hăng trả lời:
“Là như thế thì sao?”
Nhìn thấy phản ứng của Hùng trấn Đông , đội viên Phi Ưng toàn thể nhất trí vì hắn lắc đầu bi ai.
“Con mẹ nó, các ngươi đây là có ý tứ gì?!” hắn tức giận nảy ra chất vấn, một tay kéo cổ áo Lâm Kiệt, mạnh mẽ lôi hắn đến trước mặt, dùng sức lay động.
“Cho ta giải thích rõ ràng!”
“Hảo hảo hảo hảo…” Lâm Kiệt bị choáng váng, thiếu chút muốn phun ra cơm trưa vừa ăn. Hắn hít sâu một hơi, hai tay ôm thân, ý đồ trấn an đại gia hỏa này.
” Tôi nói, tôi nói, hiện tại tôi liền giải thích cho anh nghe.”
Hùng Trấn Đông trừng mắt nhìn hắn.
“Ách, có thể trước để tôi đứng xuống được không? Tôi có thói quen nhẹ nhàng nói chuyện.” Lâm Kiệt đưa ra yêu cầu.
Tay hắn buông lỏng, hai chân Lâm Kiệt vừa chạm xuống đất, lập tức vọt đến ngũ công xích ngoại, chỉ sợ bị bắt trở lại, dường như giống khối thịt khô, bị treo trên không trung lắc qua lắc lại.
“Nói!”
Dường như có tiếng sấm vang lên.
Lâm Kiệt trước vỗ vỗ ngực, nhìn Hùng Trấn Đông, chậm rãi tuyên bố.
“Hùng đội trưởng, ngày 29 tháng 2 hôm đó, phòng 1522 khách sạn Hilton, không chỉ có mỗi Nghi Tĩnh cùng đội trưởng chúng ta.” Vì tránh hiểu lầm không cần thiết, tâm địa hắn tốt bụng bổ sung thêm giải thích.
“Ngày đó, đội chúng tôi mươì mấy người, tất cả toàn bộ đều ở trong, nghe lén ở dưới tầng một tiến hành giao dịch buôn lậu vũ khí.”
Sắc mặt Hùng Trấn Đông cứng đờ.
“Tất cả đều có bản báo cáo điều tra ghi lại.” Lệ Đại Công từ từ nói.
“Vì để tránh có người biết được hành động lần đó, chúng tôi chỉ có thể từng nhóm tiến vào khách sạn.” A Hoa phân tích.
“Hùng đội trưởng, anh không xem toàn bộ băng ghi hình đi? Cho nên mới chỉ nhìn thấy, hình ảnh Nghi Tĩnh cùng đội trưởng đang đi vào phòng.”
Đúng vậy!
Hắn không nhìn thấy hoàn toàn băng camera ghi lại. hắn chỉ nhìn thấy, Nghi Tĩnh cùng Lệ Đại Công đi vào, liền tức giận đến không còn lý trí, lập tức hướng về nhà, đối với Nghi Tĩnh rít gào tức giận mắng, thậm chí xúc động yêu cầu ly hôn….
“Nếu là phá án, vì sao lúc đó cô ấy không nói cho ta biết?” hắn nắm chặt thành quyền.
Lâm Kiệt nhún vai.
“Bởi vì, anh chỉ tin tưởng vào những gì mắt mình thấy a!”
Trong phòng họp, lại lần nữa lâm vào trầm mặc, chỉ nghe được tiếng Hùng Trấn Đông ồ ồ hô hấp. hắn ngẩng đầu lên, nhìn quanh mỗi người. thấy ra lại hé ra biểu tình đồng tình.
Từ lúc chào đời đến nay, hắn chưa từng bao giờ để ý đến ánh mắt của người khác như thế nào. Thẹn quá hóa thành giận, hắn trừng mắt mọi người, lớn tiếng rít gào.
“Hiện tại là như thế nào? Ý tứ của mấy người là gì?” hắn lại rống lên, che dấu lo âu cùng bất an trong lòng.
“Chẳng lẽ, tôi lầm sao? Là tôi lầm sao?”
Mọi người đều lựa chọn bảo trì trầm mặc, chỉ có người lãnh khốc vô tình nổi tiếng hắc bạch lưỡng đạo đội phó đội Phi Ưng Giang Chấn, mở miệng.
“Đúng.”
Lời nói kia, như một con dao nhỏ lợi hại, đâm thật mạnh vào tâm Hùng Trấn Đông.
Một trận choáng váng đánh úp lại, hai chân hắn mềm nhũn, ngồi chồm hỗm trên mặt đất.
Một câu kinh thiên động địa, quả thực đã đẩy dã thú đến mức tuyệt vọng kêu rên, nhất thời vang tận mây xanh.
“Nghi Tĩnh!”
Khối không khí lạnh tràn xuống, nhiệt độ không khí không đến mười độ.
Mây đen mãi không tiêu tan, mưa to rơi thẳng xuống, từ lúc sáng sớm cho đến tận giữa trưa, vẫn không có dấu hiệu muốn ngừng lại. Mưa rơi trên da thịt, lạnh buốt đến tận xương.
Loại thời tiết kinh khủng này, nhất định thích hợp để chịu đòn nhận tội!
Cái gọi là biết sai có thể sửa. Hùng Trấn Đông tuy rằng tính tình tàn bạo, ý nghĩ đơn giản, nhưng mà càng khiến chính mình phạm vào sai lầm to lớn, lập tức đưa ra phán đoán chính xác, quyết định cúi đầu giải thích.
Vì thế, trên bậc thang của Phi Ưng tổng bộ, vừa mới sáng tinh mơ đã xuất hiện “chướng ngại vật” khổng lồ, mỗi người bước vào trước cửa tổng bộ, đều đã xem thấy liếc mắt một cái, có đồng tình, cũng có không cho là đúng, còn có thêm vài tiếng cười lạnh.
Tất cả những phản ứng đó, Hùng Trấn Đông thu nhận toàn bộ.
Gió rả rích, mưa mênh mông, hắn quỳ gối ở Phi Ưng tổng bộ, cũng không nhúc nhích, ngoan ngoãn sám hối.
Biết rõ chân tướng, sau khi biết mình hiểu lầm Nghi Tĩnh, hắn quả thực muốn bóp chết chính mình. Chính là, trước phải tự trừng phạt mình, mà trọng yếu hơn là, hắn phải giải thích – hắn phải cầu xin Nghi Tĩnh tha thứ mới được!
Mưa lạnh một trận lại một trận, làm toàn than hắn ướt đẫm, cho dù thân mình làm là bằng sắt, tại đây chịu loại gió lạnh mưa lớn, quỳ cả một ngày, khẳng định cũng sẽ chịu không nổi.
Nhưng mà, hắn chịu đựng, quỳ gối tại chỗ, chính là không đứng dậy.
Trong lòng Hùng Trấn Đông đều biết: hắn nên bị phạt!
Rét lạnh đến xương nhưng thật ra đó cũng làm cho đầu óc hắn rõ ràng hơn rất nhiều. từ lúc chào đời đến nay, hắn nguyện ý thừa nhận, bản thân luôn ghen tị Lệ Đại Công.
Bởi vì ghen tị, trước khi kết hôn nghe thấy, Lệ Đại Công cùng Nghi Tĩnh trong lúc đó đồn đại từng có tỉnh cảm , nên mới phá lệ để ý. Hắn rất muốn hỏi cô, những lời đồn đại này có phải đều là thật hay không? Đối với cô mà nói , hắn không phải là tấm bia đỡ đạn?
Cố tình, hắn lại không nói ra miệng.
Lúc trước, hắn đối với Nghi Tĩnh là nhất kiến chung tình, thật ra là bởi vì sắc đẹp của cô. Nhưng theo thời gian trôi qua, thời gian ở chung, hắn mới phát hiện trừ bỏ sắc đẹp, sự chính trực của cô, thiện lương của cô, biểu lộ ngẫu nhiên ôn nhu của cô hoặc là sự mềm mại yếu đuối, càng thêm hấp dẫn hắn, làm cho hắn không thể tự kiềm chế được.
Mà tình dục nam nữ ở cô là phản ứng trúc trắc (lúc được lúc không đó), lại chứng minh rằng, trước khi hắn đến, chưa từng có ai chạm qua cô, hưởng thụ qua cô…
Được rồi, hắn nguyện ý thừa nhận, hắn là tên đại nam nhân hỗn đản ích kỷ. nhưng mà hắn xác định, thân hình cô trắng mịn tinh tế, lúc đó cô chỉ thuộc về một mình hắn, hắn quả thực cao hứng lên đến nóc nhà, đối với ánh trăng khiêu vũ mà cười to!
Sau ngày thành hôn, cuộc sống cũng đủ làm cho hắn thỏa mãn liên tục nằm mơ cười một mình (tự kỷ!), những lời đồn đại nhảm nhí, dần dần cũng bị quẳng ra đằng sau đầu … mãi cho đến khi, hắn chính mắt nhìn thấy băng camera ghi lại Nghi Tĩnh cùng Lệ Đại Công đi vào phòng khách sạn!
Hắn nổi điên rồi.
Ghen tị cùng phẫn nộ che mất lý tính hắn.
Ngày đó, hắn chạy về nhà, đem Nghi Tĩnh đã phá án mấy ngày, mệt mỏi không thôi, lúc này đang ngủ lơ mơ mà dựng dậy, đối với cô chửi ầm lên.
“Cô sao lại cùng cái tên kia đi thuê phòng!”
“Ai?”
“Lệ Đại Công!” hắn rống ra cái tên kia.
Cô chống tay lên trán, tuy rằng mệt mỏi cực độ, nhưng tính tình vẫn nhẫn nại, muốn cùng hắn giải thích.
“Anh hiểu lầm, bọn em là—“
“Hiểu lầm cái gì?!” hắn gào thét đánh gãy lời cô.
“Tôi tận mặt nhìn thấy, chẳng lẽ còn giả bộ?”
Sau đó, hắn bắt đầu mắng, không ngừng mắng, không ngừng mắng, một chút cũng không cho cô cơ hội giải thích, chính là một mắng cô phản bội, mắng cô không trinh trắng.
Cô mệt mỏi đến cực hạn, hắn lại không ngừng lên án không muốn nghe cô giải thích chuyển sang tích tụ giận dữ. một câu tiếp một câu lên án, mắng, rốt cuộc làm cho cô cũng mất đi tính nhẫn nại.
“Đúng, chính là tôi cùng hắn đi thuê phòng. Thế nào, anh vừa lòng chưa?” cô lạnh lùng nói.
Hùng Trấn Đông lần đầu có bóp chết nữ nhân xúc động này.
“Cô…cô…các người…các người…các người đúng…này đúng…” hắn tức giận đến đỏ mặt tía tai, cố tình chính là nói không được một câu.
“Gian phu dâm phụ, đúng không?” khẩu khí của cô lại lạnh như băng thay hắn nói nốt câu.
“Con mẹ nó!” hắn gầm rú, rồi sau đó thốt ra
“Tôi muốn ly hôn!”
Thân hình nhỏ bé và yếu ớt, nhẹ nhàng chấn động, trên khuôn mặt xinh đẹp cũng bất động thanh sắc.
“Ly hôn thì ly hôn.”
Bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất ly hôn, cô chuyển ra khỏi nhà của bọn họ, từ nay về sau như người dưng qua đường, cho dù ngẫu nhiên chạm mặt ở cửa chính, cũng đối với hắn làm như không thấy, đem một người lớn như hắn, làm như không khí trong suốt—
Nghĩ tới lúc này, Hùng Trấn Đông quả thực muốn đem chính mình đánh cho hôn mê bất tỉnh.
Mẹ nó, hắn thực nên bị thiên lôi đánh xuống, thiên đao vạn quả! Hắn nên bị ── nên bị ──
Túng quẫn cùng suy đoán, nghĩ mãi không ra phương thức trừng phạt thích hợp, hắn thống hận chính mình ý nghĩ đơn giản, nửa quỳ rạp trên mặt đất, uể oải muốn dùng đầu đi xuống đất.
“Hùng đội trưởng.” thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, ở trên tiếng mưa rơi vang lên.
Hùng Trấn Đông vừa mừng vừa sợ, đột nhiên ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy khuôn mặt thanh lệ kia.
Cô miễn cưỡng khen, cúi mắt, hai mắt theo sau kính mắt, lạnh lùng liếc hắn.
“Nơi này là nơi công cộng, làm phiền anh di giá đi chỗ khác, không cần ở trong này gây cản trở giao thông.”
“Nghi Tĩnh!”
Hắn xúc động định đứng lên, lại nhớ tới, chính mình là tới để giải thích, vội vàng bùm một tiếng, lại quỳ xuống.
“ Tôi đã nói hết lời, anh không đi là chuyện của anh.” Cô không hề liếc Hùng Trấn Đông nhiều hơn một cái, nhẹ nhàng bâng quơ nói xong liền xoay người, ngay cả một giây cũng không chịu ở lâu.
“Nghi Tĩnh!” hắn vội vàng bảo trụ cô, vội vàng nói:
“Nghi Tĩnh, anh bết sai rồi! bọn họ đã giải thích cho anh nghe, là anh hiểu lầm em.”
“Tốt lắm.” thái độ của cô, giống như chuyện hắn hiểu lầm cô cũng cùng cô không có liên quan. Cô thậm chí còn không có quay đầu, tiếp tục đi về phía trước.
“Hãy để anh giải thích!”
Cô trả lời kiên quyết.
“Tôi không tiếp nhận.”
Trấn Đông cắn răng, tuy rằng sớm có chuẩn bị tâm lý, nhưng cô chém đinh chặt sắt trả lời, vẫn làm cho hắn nao núng một chút. Đã làm vợ chồng hơn một năm, hắn hiểu được muốn làm cho cô tức giận thật không dễ dàng, nhưng mà một khi chọc cô tức giận, muốn làm cô nguôi giận, cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Chính là, vì muốn được giai nhân tha thứ, hắn không chịu buông tha, thậm chí hậu trư kiếm bì (da mặt dày hơn da heo thì phải), năm đó dùng quá không biết bao nhiêu chiêu số, lại lần nữa dùng thử.
Hắn hít sâu một hơi, dùng thanh lương lớn nhất hô.
“ĐINH NGHI TĨNH!” hắn cắn răng, dùng tới ngữ khí kiên định nhất, mãnh liệt quyết tâm nhất thực thi trò cũ.
“Nếu em không chịu tha thứ cho anh, anh liền quỳ gối nơi này, quyết không đứng dậy!” nói thành ý cảm động trời cao, chiêu này còn bao nhiêu dùng bấy nhiêu đi?
Quả nhiên, cô dừng lại cước bộ!
Hùng Trấn Đông trong lòng dấy lên một đường hy vọng. Hắn nhìn chăm chú vào cô, nhìn cô chậm rãi quay đầu, nhìn chăm chú vào toàn thân ướt đẫm của hắn, đôi môi mềm mại đỏ mọng khẽ nhếch, nhẹ giọng nói:
“Vậy anh cũng đừng có đứng lên.” Nói xong, cô bước lên tổng bộ Phi Ưng, không hề để ý đến hắn.
Mưa to giàn giụa, chỉ còn lại trợn mắt há hốc mồm, cả người ẩm ướt ngượng ngùng, Hùng Trấn Đông chật vật đến mức không thể chật vật hơn, nản lòng quỳ gối ở chỗ cũ, ngốc nghếch nhìn bóng dáng Nghi Tĩnh đi xa, tỉnh ngộ khắc sâu một sự kiện.
Nguyên lai, chiêu cũ không nhất định dùng được a!
@Bò: hôm nay tâm trạng bạn hơi xấu đang high tự nhiên bị down xuống nên nhà cửa mới tăm tối thế này!!! Khi nào bạn high trở lại thì sẽ tươi sáng nên đừng chê k là lại down nặng hơn đấy
@gửi Bee: thế đấy, thảm nào. thôi, miễn bàn