"Yến cô nương đã trở lại" nha dịch kia nhìn rất trẻ, chừng mười tám, mười chín tuổi, cười nói "Thúc phụ ta là người đánh cá ngoài thành, sáng tinh mơ hôm nay đã bắt được, vừa thấy cũng giật mình, không dám để mình ăn, mà có ăn cũng ăn không hết nên bảo ta mang đến đây.
Yến cô nương, ngươi tay nghề tốt, nhìn xem có thể làm được món gì hay không?"
"Hẳn cũng hơn hai mươi cân nha" Trừ một lần nhìn thấy ở Đông Bắc, Yến Kiêu chưa từng thấy cá lớn như vậy, cũng rất hiếm lạ "Có thể bán được không ít tiền, thế này lại khiến thúc phụ ngươi tốn kém"
"Hai mươi bốn cân rưỡi" Triệu thẩm vất vả từ trong tầng cuối cùng của tủ bếp, lôi cái lu lớn dành để muối dưa ăn tết ra, dùng để chứa cá "Đang tiết Trung thu, cá lớn như vậy, bán cho nhà giàu làm tiệc, chắc chắn thu không dưới ba, bốn lượng bạc nha"
Tiểu nha dịch không phải người biết ăn nói, nghe vậy liền có chút nóng nảy, mặt mày đỏ bừng, nói "Thúc phục và cha mẹ ta đều nói, đại lão gia mang binh diệt phỉ, làm cho bá tánh được thái bình.
Yến cô nương lại hỗ trợ ngày ấy phá án, mọi người vô cùng cảm kích.
Cá này cũng là vớt được ở dưới sông, không có tốn tiền, coi như là tâm ý của bọn họ.
Nếu ta mang bạc về, chắc chắn sẽ bị đòn"
Bá tánh nơi này cũng thật thuần phác
Yến Kiêu nghe mà trong lòng ấm áp "Đều là bổn phận của chúng ta, chắc chắn đại nhân cũng sẽ nghĩ như vậy.
Được rồi, ngươi đừng vội, không đưa tiền cho ngươi là được chứ gì.
Chỉ là chuyện này vẫn phải nói với đại nhân một tiếng, để hắn biết tâm ý của bá tánh"
Tiểu nha dịch nghe vậy mới bình tĩnh lại, ngượng ngùng cười cười, lộ ra hàm răng trắng tinh
Con cá kia quá lớn, chỉ dựa vào mấy phụ nhân xử lý thì có chút lao lực, vì thế tiểu tử Lâm Bình đến đưa cá cũng giúp một tay, cuối cùng bị Triệu thẩm cho một muỗng mật ong tiễn đi, bộ dáng còn rất hưởng thụ
Yến Kiêu nhìn tình cảnh này, tâm tình bỗng nhiên tốt hơn rất nhiều
"Gia hỏa này lại lớn như vậy" Triệu thẩm vừa thở hổn hển, vừa lau mồ hôi, cười nói "còn có sọt cua Tề đại nhân đưa tới, cũng quá phong phú, chưa chắc có thể ăn hết" Hôm nay ăn tết, nàng còn đang sầu làm thế nào có được vài món, hiên giờ có cá lớn và cua lại thấy nhiều
"Thủy sản không thể để lâu" Yến Kiêu nghĩ nghĩ "Chúng ta hầm cá, lại làm tương bạo cua, thêm vài món thanh đạm cùng một món canh, cùng các loại trái cây và bánh trung thu, cũng coi như xong một bữa cơm"
"Ta cũng có ý này" Triệu thẩm ngượng ngùng nói "Nhưng tay nghề của ta" Món cua thì khỏi nói, riêng con cá này, nàng cũng sợ làm uổng phí
Yến Kiêu cười nói "Còn có ta mà"
Triệu thẩm nhẹ nhàng thở ra "Không giấu gì cô nương, ngày thường cá nhỏ tôm nhỏ thì không sao, khó có khi được con cá lớn như vậy, làm hỏng chẳng phải đáng tiếc sao? Chỉ là như vậy lại khiến ngươi mệt nhọc, bảo ta sao có thể yên lòng?"
"Xem ngươi nói này" Yến Kiêu cười nói "Rảnh rỗi không có việc gì, ta cũng nghẹn đến khó chịu, lại không phải làm mỗi ngày, có gì đâu chứ.
Ngươi có thời gian ngượng ngùng chi bằng đi đem mấy khối đậu hũ đến còn tốt hơn"
Mọi người đều cùng cười vang
Có lẽ thời đại và địa hình không quá khác biệt, nên tuy Yến Kiêu chưa từng thấy qua giống cá này, nhưng nhìn chất thịt lại nghĩ hầm ăn hẳn không sai
"Đúng rồi, phòng bếp chúng ta có dưa chua không?" Yến Kiêu băn khoăn
Cá lớn như vậy, chỉ làm một món thì hơi đáng tiếc
Nào ngờ A Miêu và Triệu thẩm nghe xong, vẻ mặt mờ mịt hỏi lại "Là cái gì?" Cải trắng, rau xanh thì còn biết, nhưng dưa chua là thứ gì? Đồ ăn mà chua thì ăn được sao?
Yến Kiêu lúc này mới cảm nhận được sự khác biệt của thời đại, dù nơi khác có, nhưng giao thông không thuận tiện, e là đồ chua, dưa chua, kim chi...cũng không thể truyền tới bên này.
Nàng cũng không ôm hi vọng gì, chỉ hỏi "Vậy hoa tiêu, tương ớt? Gia vị cay nóng, kích thích vị giác"
Tiêu rồi, lần trước làm dưa chuột muối, định ra ngoài mua, nào ngờ vội quá lại quên
Đám người Triệu thẩm đưa mắt nhìn nhau, thử thăm dò "Cô nương là hỏi hương liệu người Hồ từ phía tây đưa tới? Nghe nói bọn họ có nhiều gia vị hiếm lạ cổ quái, chỉ là chúng ta vô dụng, không nhớ rõ lắm" Đầu bếp bình thường nấu cơm, ngay cả hành, gừng cũng ít dùng, giờ bị hỏi mấy thứ hiếm lạ như thế, cũng quá làm khó nàng rồi
Tuy đã sớm đoán được kết quả, Yến Kiêu vẫn không khỏi có chút thất vọng.
Nàng âm thầm ghi nhớ món cá hầm cải chua, cá nướng cay vẫn chưa có cơ hội lộ diện, quyết đoán nói "Chờ rảnh, chúng ta đi dạo chợ người Hồ đi"
Củ cải trắng, rau cải rất nhiều nhưng vẫn phải muối chua mới ngon.
Cá hầm cải chua, đồ chua ăn kèm sủi cảo, thậm chí chỉ là dưa muối chua đơn thuần, cay cay chua chua đều rất khai vị lại tiết kiệm chi phí
Tuy không biết Yến Kiêu muốn đến chợ người Hồ làm gì, nhưng hiện mọi người đều tín nhiệm nàng một cách mù quáng, chỉ theo bản năng gật đầu, cũng tiến lên trợ giúp
Cá sông có mùi tanh, Yến Kiêu liền cho thêm rượu để ướp, lại thêm hành, gừng, tỏi băm nhuyễn, trước tiên cho vào nồi chiên sơ, sau đó mới cho nước vào hầm.
Thật ra nhiều người như vậy, làm cá viên ăn lâu là tốt nhất nhưng hầm nước lèo với làm cá viên đều tốn nhiều thời gian, hiện tại không kịp, đành phải chờ lần tới.
Món cá khi tàu cũng cực kỳ mỹ vị nha
Cũng may trong nha môn ăn cơm tập thể, có mấy chục tiểu tử đang tuổi ân, nếu không sao có được cái nồi nào lớn đủ chứa con cá nặng hai mươi bốn cân rưỡi?
Hạ bớt lửa để hầm, lại cho thêm đậu hũ đã chiên vàng hai mặt, không bao lâu, nước canh đã có màu trắng đục, bọt nước sôi ùng ục, đậu hũ chiên nổi lềnh bềnh, có cái vỡ ra, hương khí càng thêm nồng đậm
Yến Kiêu chợt nhớ từng xem trên mạng có tin tức về "Đậu hủ lảm nhảm", liền bật cười, thuận tay cầm dao, cắt cái miệng nhỏ trên một miếng đậu hủ, quả nhiên thấy bọt nước ùng ục toát ra tự cái miệng đó, giống như đang lẩm bẩm lầm bầm, cả khối đậu hủ dường như táo bạo hẳn lên.
Nàng cười càng lợi hại hơn, còn gọi những người khác đến xem "các ngươi nhìn này, miếng đậu hủ này giống như đang nói chuyện, đúng không?"
Triệu thẩm các nàng liền xúm lại nhìn, càng xem càng thấy giống, nhịn không được mà bật cười ha ha
"Cô nương tâm tư thật linh hoạt" Triệu thẩm cười đến ra nước mắt "Nếu là người khác, sẽ không nghĩ ra như vậy"
A Miêu nuốt nước miếng, nói "Bình An huyện chúng ta không nhiều thủy hải sản, từ khi cô nương tới, ta mới biết đồ vật trong sông cũng có thể mỹ vị như thế"
Hạnh Hoa mới đến phòng bếp mấy ngày nay, đây là lần đầu tiên thấy Yến Kiêu ra tay, nhìn đến không chớp mắt "Cô nương thật lợi hại"
Yến Kiêu khom lưng nhìn lửa, cười đáp "Hầm một con cá mà thôi, có gì mà lợi hại hay không"
"Nhưng ta lại thấy ngài lợi hại" Hạnh Hoa và A Miêu, một người nhóm lửa, một người đưa củi, phối hợp cực kỳ ăn ý "Ngài lớn lên đẹp, lại có bản lĩnh, nghe A Miêu nói còn biết đọc sách viết chữ, hiện tại cơm cũng nấu ngon, chẳng lẽ là tiên nữ?"
Mọi người đều cười ồ lên
Yến Kiêu đỏ mặt, gõ nhẹ đầu nàng "Cả ngày nghĩ gì đâu không, tiên nữ sẽ không làm những chuyện này"
"Vậy tiên nữ làm gì?" A Miêu tò mò truy hỏi
Yến Kiêu nghĩ hồi lâu, cũng cười nói "Ta cũng chưa thấy qua tiên nữ"
"Đó" Hạnh Hoa cười khanh khách "Nói không chừng ngài là tiên nữ, chỉ là sau khi hạ phàm liền quên mất"
Nhất thời, tiếng cười vang vọng khắp phòng bếp
Cá hầm được một lát, Yến Kiêu lại dùng bột bắp làm mì, không cần chày cán bột mà trục tiết dùng tay tạo thành một mới bánh bột bắp, đem dán lên vách nồi canh cá, lại cho thêm không ít thứ khác, hầm một nồi to
Triệu thẩm hiếu kỳ nói "Biện pháp này quá hay, không cần phải mắc công làm lương khô.
Nhưng nước canh này vừa thơm vừa ngon, bánh bột bắp dính nước canh cũng cực kỳ mỹ vị ah"
Cá quá lớn, không tiện bày ra bàn, Yến Kiêu lại nhờ hai nha dịch đến hỗ trợ, toàn bộ đều cho vào bồn lớn để trên bàn, lại thêm hai cái khay to chất đầy tương bạo cua, nặng đến mức cái bàn gỗ du rắn chắc cũng kêu kẽo kẹt
"Vừa lúc ăn tết, mọi người cùng nhau ăn, náo nhiệt chút" Yến Kiêu cười nói
Triệu thẩm cũng gật đầu tán đồng, lại đi phân chén đũa
"Cô nương" Hạnh Hoa chạy đến bên khung cửa, hô nhỏ "Cái trong nồi gọi là cà tím xào gì đó, ta thấy nước sốt không sai biệt lắm"
"Cô nương" A Miêu cũng chạy tới, dựa vào Hạnh Hoa, hưng phấn nói "Thịt ba chỉ hầm đậu que khô cũng sắp xong rồi, rau chân vịt, đậu hủ miếng và trứng gà mà ngài dặn cũng đã chuẩn bị đầy đủ"
"Ah, tới ngay đây" Yến Kiêu nhanh nhẹn đi tới, rốt cuộc cũng cảm giác có không khí ăn tết
Hôm nay ăn tết, người nha môn chia làm hai, thay phiên nhau làm việc, tín ra cũng có gần ba mươi người, chủ yếu là thanh niên, sức ăn rất lớn
Món chính là cá hầm, tương bạo cua; món phụ có cà tím xào cùng thịt ba chỉ hầm đậu que, canh rau chân vịt đậu hủ trứng gà, nóng hầm hập, thơm ngào ngạt.
Tất cả đều được đựng trong bồn to.
Còn có gà chưng, ngỗng chưng đã được Triệu thẩm mua sẵn, lúc này được xé nhỏ, trộn với dầu mè, tương dưa, tiểu ngưu qua muối.
Đồ ăn tràn đầy một bàn lớn, thập phần phong phú, đẹp mắt.
Mọi người bận đến toàn thân đầy mồ hôi nhưng rất có cảm giác thành tựu
Triệu thẩm cảm kích nói với Yến Kiêu "Cũng nhờ cô nương, năm nay ta thanh nhàn không ít.
Ta xấu hổ chết mất"
"Thẩm không cần quá khiêm tốn" Yến Kiêu kéo tay nàng, cười nói "Ta biết ngươi có tay nghề làm giày rất đẹp, nếu ngươi thực sự băn khoăn, ta liền nhờ ngươi làm giúp hai đôi giày"
Cái này đã gãi đúng chỗ ngứa của Triệu thẩm, nàng ưỡn ngực, nét mặt tỏa sáng "Cô nương, không phải ta tự cao nhưng cũng không dám nói bậy, ở phương diện làm giày vải, cả làng trên xóm dưới, ai không biết ta đường may tinh mịn, vừa chân lại thoải mái, bên ngoài bán cũng không thể so được.
May được cô nương nhìn trúng, đừng nói hai đôi, sau này giày của ngươi đều giao hết cho ta" Yến cô nương hỗ trợ như vậy làm nàng vô cùng lo lắng, nếu có thể làm trả mấy đôi giày, như thế nàng yên tâm hơn
Yến Kiêu còn muốn trêu chọc nàng vài câu, đám người Bàng Mục đã nghe mùi thơm mà kéo đến
"Ha, hôm nay thật không tệ nha"
"Mẹ ơi, thơm chết người ah"
'Nghe mùi là đói không chịu nổi"
"Triệu thẩm, hôm nay ngươi được Phật tổ điểm hóa sao? Tay nghề liền lợi hại như vậy? Chỉ ngửi mùi thôi, bụng, ta liền sôi ùng ục"
"Bớt nói nhảm đi, đều là công lao của Yến cô nương" Triệu thẩm liên tục xua tay "Hôm nay chúng ta chỉ là trợ thủ, các ngươi muốn cảm tạ, nên cảm tạ Yến cô nương"
Mọi người liền ào ào cảm tạ Yến Kiêu, cũng ồn ào muốn ngồi ở ghế chủ vị, làm nàng sợ tới mức chạy trốn, một đám người hi hi ha ha, nháo thành một đoàn
"Bàng đại nhân" Vương công công nhìn mà sợ ngây người, hồi lâu mới khô khốc hỏi "Các ngươi ngày thường ăn cơm đều là như vậy?" Đều là bồn lớn đặt trên bàn? Quá kỳ quái, có phải cũng thể dùng cái này để tắm? ngay cả thức ăn cũng thô ráp, nghèo nàn
Bàng Mục cười nói "Lỗ mãng đã quen, khiến công công chê cười"
Vương công công há miệng thở dốc, thầm nghĩ, đúng là lỗ mãng.
Chủ tử của hắn là đương kim thánh thượng, trước khi kế vị cũng từng có mấy ngày khó khăn nhưng dù là lúc đó, ăn uống cũng cực kỳ chú ý.
Nghĩ đến đây, hắn nhịn không được mà thở dài, trăm mối ngổn ngang, chắp tay nói với Bàng Mục "Quốc công gia chịu khổ" Hai mắt lại tỏa sáng, hiển nhiên thập phần động dung
Bàng Mục không hiểu ra làm sao, có cá có thịt, đều là đồ ăn tinh tế, khổ chỗ nào chứ?.