Bóng đêm mênh mông, trăng treo trên bầu trời cùng muôn vàn ngôi sao chiếu rọi mặt đất bao la
Đêm lạnh, tiếng côn trùng kêu vang cũng ít, chỉ ngẫu nhiên có một hai tiếng chim kêu khô khốc, cùng tiếng lá cây bị gió thổi qua kêu sàn sạt, càng làm người ta sởn tóc gáy
Lúc này, một nhóm nhân mã phi nhanh về phía Bình An huyện như hắc long bơi lội dưới ánh trắng
Yến Kiêu xốc màn xe, không hề bất ngờ khi đối diện là ánh mắt của Bàng Mục, vẻ mặt quan tâm hỏi "Yến cô nương, không ngủ được sao?"
Yến Kiêu lắc đầu, thở dài "mọi người ở trên đường, ta cũng thực sự quá mức an nhàn" Đoàn xe có ba chiếc xe ngựa, nàng ngồi một chiếc, hai chiếc còn lại chở Trương Minh, Đại Sơn cùng vật chứng quan trọng.
Cưỡi ngựa đương nhiên không thể ngủ, nhưng mọi người bận rộn suốt hai ngày, đều là thân máu thịt, ai không mệt chứ.
Nàng không ra bao nhiêu sức, lại ngủ ngon trong xe, luôn có chút ngượng ngùng
Bàng Mục ánh mắt nhu hòa "án này, từ đầu đến cuối, ngươi đều có góp sức, ngủ một giấc thì đã sao"
Yến Kiêu cười, đang muốn khiêm tốn nói vài câu, lại nghe hắn nói "hơn nữa, ngươi thức cũng không có tác dụng gì"
Yến ngỗ tác cạn lời.
Đây là lời nói thật, có điều...Nàng nỗ lực mở to hai mắt khô khốc, vẻ mặt thành khẩn nói 'đại nhân, ngủ không được" Nàng từng nghiệm qua vô số thi thể, đây lại là lần đầu tiên nhìn thấy hai sinh mệnh trôi qua trước mặt mình.
Mặc kệ người chết lúc sống làm bao nhiêu chuyện ác, khi sinh mệnh mất đi đều khắc sâu khó quên, cho nên lúc này nàng nhắm mắt lại, đều là hình ảnh máu từ cổ Hồng Nhạn phun ra như suối
Yến Kiêu vịn cửa sổ, tay chống cằm "Bàng đại nhân, ngươi lần đầu nhìn thấy người chết, có cảm giác gì?"
Bàng Mục trầm mặc một lát, lắc đầu đáp "không nhớ rõ" Trên chiến trường ngày nào cũng có người chết, hắn đã sớm chết lặng
Yến Kiêu cũng nhớ ra việc này, cười nói "là ta hỏi lời ngốc nghếch"
Bàng Mục điều khiển ngựa đi đến bên xe ngựa, thản nhiên nói "người vốn phải chết, cũng không có gì.
Quen rồi thì tốt thôi" Hắn biết cô nương này không sợ quỷ, chỉ đơn thuần là không qua được điểm mấu chốt
Bàng Mục nhớ tới những năm tháng ở biên quan.
Khi đó chiến hỏa lan tràn, đốt cháy mỗi một tấc đất nơi biên cảnh, phá đi hàng loạt ngôi nhà, hủy diệt cuộc sống tĩnh lặng thường ngày.
Thi thể khắp nơi, người đói rất nhiều, mỗi người tiễn đưa thân nhân bằng hữu lại lo lắng không biết khi nào tới lượt mình.
Đã từng có lúc, người chết còn nhiều hơn người sống.
Muốn sống sót, nhất định phải quen
"Đều đã qua" Bên tai bỗng vang lên thanh âm ôn nhu của cô nương, kéo hắn trở về với hiện thực
Bàng Mục theo bảng năng nhìn qua, thấy Yến Kiêu mỉm cười nhìn mình "đều đã qua"
Thanh âm của nàng cực nhẹ lại như trời đông giá rét qua đi, xuân về hoa nở.
Ánh mắt nàng chuyên chú "ta chỉ là cảm thấy ngươi rất khổ sở"
Bàng Mục sửng sốt, sau đó cũng cười theo "đúng vậy, đều đã qua"
Yến Kiêu chuyển đề tài, chỉ nói chuyện phiếm với Bàng Mục, như mùa đông ở đây lạnh tới mức nào, ngày tết, mọi người sẽ ăn món gì.
Nàng hỏi đông hỏi tây, Bàng Mục đều kiên nhẫn trả lời.
Nói một hồi lại nhắc tới chuyện Tề Viễn huấn luyện hai con ngựa hoang, lại bị đá sưng cả mặt, trong vòng nửa tháng chỉ có thể uống cháo.
Bàng Mục mỉm cười, chợt nhận ra Yến Kiêu không có đáp lại.
Hắn quay đầu liền thấy cô nương lúc trước còn ồn ào, lúc này đã an tĩnh ngủ bên cửa sổ.
Nàng vốn xinh đẹp, dù ngủ đến ngã qua ngã lại, vẫn có khí chất riêng, giống như cây trúc yên lặng sinh trưởng, mềm dẻo lại cứng rắn
Bàng Mục nhìn vài lần, thổn thức "đều gầy" Cằm nhọn ra thế kia.
Hắn lại lo lắng, đường đi xốc nảy như vậy, Yến cô nương còn dựa vào khung cửa sổ
Đúng lúc này, bánh xe vấp phải một cái hố nhỏ, toàn bộ thùng xe sụp xuống.
Bàng Mục hít hà một hơi, hai tay quơ loạn trong không trung, sốt ruột không biết nên xuống tay ở chỗ nào.
Hắn từng chỉ huy năm trăm binh lính chống đỡ với bốn vạn nhân mã quân địch, trong tuyệt cảnh vẫn mở ra một đường sống, dù hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy, hắn cũng chưa từng hoảng loạn, nhưng lúc này...
Sau đó đông một tiếng, Yến cô nương cả người liền biến mất khỏi cửa sổ
Bàng Mục đứng hình
Tiếp theo Yến Kiêu lần nữa xuất hiện trong tầm nhìn của hắn, che nửa bên mặt đỏ rực, lã chã chực khóc "đau"
Bàng Mục nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng nhịn không được, cười thành tiếng
Tề Viễn ở phía sau cũng cười, còn nói với Đồ Khánh "lão Đồ, phá được án, đại nhân cao hứng tới mức nhảy múa luôn kìa"
Đồ Khánh thái dương co rút, hất cái tay hắn đặt trên vai ra, yên lặng giục ngựa tiến lên, chạy song song với Liêu Vô Hà đang nghẹn cười tới hai vai run run
Bàng Mục bắt đầu nghiêm túc tự hỏi, năm đó rốt cuộc đầu óc u mê tới mức nào mới giữ tên ngốc này ở bên cạnh
Ra roi thúc ngựa một trận, chiều hôm sau mọi người thuận lợi về đến Bình An huyện, được mọi người trong nha môn hoan nghênh nhiệt liệt như chào đón anh hùng chiến thắng trở về
"Yến cô nương đã trở lại!"
"Yến cô nương vất vả, nhìn một cái, đều gầy!"
'Tới, tới, cẩn thận bậc thang"
"Cái rương này quá nặng, ta giúp cô nương mang đi"
"Cô nương ăn cơm chưa? Sao lúc này trở về? Ban đêm ngủ không ngon sao?"
Bàng Mục, Liêu Vô Hà, Tề Viễn, Đồ Khánh...Các ngươi hình như đã quên cái gì rồi phải không?
Yến Kiêu bị xe ngựa xóc nảy làm nàng cả người đau nhức, mơ hồ được mọi người vây quanh trở về, đến khi hoàn hồn, phát hiện cửa phòng đã đóng lại, trước mặt là nước tắm nóng hôi hổi, thay đồng, xiêm y thay đổi, thậm chí còn có một chén mì gà
Ai làm?
Yến Kiêu dùng sức nhíu mày, thật lâu sau mới suy sụp phát hiện mục tiêu quá nhiều, hoàn toàn không nghĩ ra.
Nàng nhìn chằm chằm mấy thứ kia, đột nhiên bật cười.
Về nhà thật tốt.
Yên lặng, thoải mái, thong dong, tự tại, nàng chưa bao giờ giống như lúc này, cảm thấy nơi này chính là nhà nàng
Đi đừng cả ngày, gần như không có lúc nghỉ tạm, ngủ lại không ngon, Yến Kiêu hiện tại vừa đói vừa mệt.
Nghĩ tới quá khứ nàng từng ôm bụng rỗng ngất xỉu trong bồn tắm, liền quyết định ăn mì trước
Không cần nghĩ cũng biết chén mì này là thành quả của Triệu thẩm.
Bên trong sợi mì có trộn lẫn rau chân vịt, tươi mới mát mẻ, thích hợp cho dạ dày yếu ớt của lữ đồ mệt mỏi.
Bên trong cũng học theo nàng mà cho mấy lát thịt dê thái mỏng, đan xen với sợi gà thơm ngào ngạt, rau xanh non mềm, còn có trứng chiên vàng rực cùng mấy khối đậu hũ.
Không ngờ mình ra ngoài nhiều ngày, nàng cũng không nhàn rỗi, cũng biết làm cho thức ăn có màu sắc rực rỡ
Vừa rồi chỉ hơi đói bụng, lúc này nhìn chén mì sắc hương vị đều có đủ ở trước mắt, ngũ tạng miếu trong bụng Yến Kiêu liền làm phản, kêu réo không ngừng.
Nàng vội rửa tay, ngồi xuống
Đúng lúc này ngoài cửa vang lên thanh âm của Nhạc phu nhân "Yến nha đầu, ta làm cho ngươi hai bộ y phục mới"
Yến Kiêu đi qua mở cửa "lão phu nhân" Thấy trong tay nàng cầm hai bộ váy áo mới tinh, màu sắc nhã nhặn lịch sự, chất liệu rắn chắc, đường may tinh mịn, chỗ cổ và tay áo còn có hoa văn tin xảo "mấy bộ lúc trước ta còn chưa mặt hết, làm ngài mệt nhọc"
"Ta không mệt" Lão phu nhân cười tủm tỉm, nhét xiêm y vào ngực nàng, cao hứng nói "tú nương mà Thiên Khoan tìm cho ta mấy ngày trước đã tới đây, may vá thành thạo, tay nghề rất tốt, thêu hoa sống động, ta cũng không cần phải động tay"
"Vậy thì tốt, chỉ là lại phí vải của ngài" Yến Kiêu lúc này mới tự tại một chút, lại tinh tế nhìn ngắm hoa văn trên xiêm y, phát hiện có mấy chỗ nàng tưởng là in nhuộm, nào ngờ lại là thêu, không khỏi thấy lạ.
Thêu thủ công tinh xảo như thế, nếu ở đời sau, e là không trả năm con số là không có được
Lão phu nhân giả vờ tức giận "đây có tính là gì.
Ngươi luôn khách sáo với ta" Lại vẻ mặt đau lòng nói tiếp "ngươi không biết, hôm kia ta mở rương tìm vật liệu, phát hiện có mấy cái vì hồi lâu không động tới mà bị mối mọt gặm, có rất nhiều lỗ nhỏ, không thể may xiêm y được nữa, haizz, thật đáng tiếc.
Nếu ngươi tới sớm mấy ngày thì tốt
Thời đại này không có sợi hóa học, đều là vật liệu thuần thiên nhiên, cho nên rất dễ hư.
Yến Kiêu nghe vậy, cũng thổn thức không thôi
"Xem ta già cả dong dài này" Lão phu nhân giơ tay vỗ mình một cái, cười đẩy nàng "ngươi mới trở về, tất nhiên bận rộn, ta còn ở đây trì hoãn.
Ở đây có đủ áo khoác, trung y, áo trong, hảo hài tử, ngươi mau ăn lót dạ đi, rồi ngâm mình một chút, ngủ một giấc thật ngon, quay đầu chúng ta lại nói tiếp"
Yến Kiêu đúng là đang mỏi mệt, liền không khách khí với nàng, cảm tạ vài câu rồi quay lại ăn mì, đi tắm
Lão phu nhân trở về, nghĩ nghĩ, không yên tâm, liền đi đến tư khố của mình, lấy tổ yến đi ngâm.
Đứa nhỏ đáng thương, ra ngoài một chuyến, người đều khô gầy, phải bảo phòng bếp hầm ít cháo tổ yến cho nàng bồi bổ mới được.
Vừa lúc Hạnh Hoa mang điểm tâm đến, lão phu nhân liền phân phó cho nàng đi làm
Hạnh Hoa cười nói "lão phu nhân đối với Yến cô nương thật tốt"
Lão phu nhân cũng cười nói "khó được có hài tử thành thật không chê ta phiền, lại thoải mái hào phóng, nói chuyện cũng giỏi, ta sao có thể không thương? Mấy ngày nay nàng không ở đây, trong lòng ta liền trống vắng, giống như thiếu mất thứ gì"
Hạnh Hoa cũng tán đồng "Yến cô nương rất tốt.
Đúng rồi, vừa rồi đại nhân phái người hỏi tình huống của ngài, nói công vụ bận rộn, đợi đến cơm chiều mới có thể đến thỉnh an"
Cứ tưởng lão phu nhân sẽ nói mấy lời trấn an, hỏi han ân cần, nào ngờ nàng lại sửng sốt một chút rồi lại nga một tiếng.
Suýt chút nữa đã quên nhi tử.
Bao nhiêu năm đã quen nam nhân vừa ra khỏi cửa liền mấy tháng trời không thấy bóng người, hiện giờ chỉ mới năm ba bữa đã quay về, thật có chút không thích ứng
Chuyến đi này làm cho cả người và tâm đều mệt, Yến Kiêu tin chắc rằng thứ gây ra thương tổn nhất chính là xe ngựa, càng củng cố quyết tâm muốn học cưỡi ngựa của nàng.
Nếu nàng cưỡi ngựa liền có thể cùng mọi người tăng tốc, dù có thể không quá thoải mái nhưng lại rút ngắn được thời gian bị tra tấn.
Huống chi cưỡi ngựa cực kỳ soái, trong lòng mỗi người lúc nhỏ đều có giấc mơ nữ hiệp mà, giục ngựa ra roi, trừ gian diệt bạo.
Có điều, trước đó, nàng cần phải nghĩ nên xài tiền lương thế nào.
Tiền là thứ tốt, tuy mệt nhưng từ trên xuống dưới đều vui sướng, trên mặt tràn ngập hi vọng.
Nàng nhận được sáu lượng, chấn kinh, vội hỏi gã sai vặt đến phát bạc "lương tháng của ta chỉ ba lượng, ngươi có phải đưa nhầm không?"
Người nọ cười nói "không sai.
Đại nhân nói, Yến cô nương vất vả, công lớn, lại thường xuyên cho mọi người ăn ngon, chưa nói tới tâm huyết và thời gian, bản thân cũng bỏ ra không ít, mấy thứ kia chẳng lẽ không cần tiền.
Không có đạo lý để ngươi mệt nhọc còn tốn tiền"
Bàng đại nhân thật là người tốt
Nhưng mà sáu lượng bạc không thể mua nổi ngựa.
Haizz...
Yến Kiêu ủ rũ, nhớ ra giày mới trên chân là Triệu thẩm cho mình, còn chưa nói lời cảm tạ, liền đi về phía phòng bếp
Triệu thẩm thấy nàng, hết sức vui mừng "cô nương sao tới đây?Lần này ngươi lại lập công phải không? Ta miệng ngốc, không biết nên khen thế nào, nhưng ngươi mới trở về, vẫn nên nghỉ ngơi một chút đi"
"Ta tới nói lời cảm tạ" Yến Kiêu cười nói, giơ chân lên cho nàng nhìn "tay nghề của thẩm thật tốt, ta chưa bao giờ mang giày vừa chân như thế, thoải mái lại thoáng, không giáp mặt khích lệ sao được"
Mọi người đều cười vang, A Miêu nói "cô nương thích như vậy, Triệu thẩm phải thường làm rồi"
Triệu thẩm tâm hoa nộ phóng "đây có là gì.
Ta chỉ có sở thích này, khi rảnh rỗi không có việc gì liền muốn đâm mấy châm, năm rộng tháng dài, không biết đã làm ra bao nhiêu.
Ta cũng lười bán, liền tùy tay cho mọi người.
Tiểu cô của ta lâu lâu cũng được một đôi, hiện vẫn còn muốn.
Khó được Yến cô nương thích, dù sao cũng đều là làm, ta liền làm nhiều thêm cho ngươi thì tính là gì đâu" Giày khác với xiêm y, đế giày nàng làm vô cùng rắn chắc lại bền, giày bên ngoài bán chỉ mang được nửa năm, giày nàng làm có thể dùng tới một năm.
Mọi người lại cười một hồi, bên ngoài cũng vừa lúc đưa tới một sọt củ sen tươi mới và một miếng sườn heo, còn có một đống cà tím sáng bóng.
Đây chính là thứ tốt, nhất là cái sườn heo kia, mỡ nạc giao nhau, chất thịt rắn chắc, màu sắc hồng nhạt, chính là thịt sạch mà đời sau khó có được
Hiện tại không giống đời sau, không có thức ăn gia súc làm ảnh hưởng chất lượng thịt, cũng không cần lo có thức ăn tăng trưởng, làm cho con heo vốn một năm mới lớn thì chỉ trong hai tháng đã to lớn, cho nên sớ thịt rất chắc
Yến Kiêu vội hỏi "thẩm, trưa nay ăn gì?"
Triệu thẩm nhẩm tính "Theo cách cô nương làm lúc trước, một phần nấu cà tìm, xương sườn hầm, một phần xào củ sen" Nàng tuy ngốc nhưng chịu khó, lúc trước nhìn Yến Kiêu làm món cà tím liền để ý nghiên cứu, lại khiêm tốn thỉnh giáo, cũng đã làm qua vài lần, tiến bộ không ít, các nha dịch đều khen nàng lúc này làm cơm ăn ngon hơn trước
Gần đây, món phòng bếp thường nấu nhất là cà tím, A Miêu ăn ngán đến muốn ói.
Nàng hiện cảm thấy mình tùy tiện bỏ chút đất lên đầu, ngày khác trên đầu sẽ có mầm cà tím xuất hiện
Triệu thẩm hơi có chút thẹn thùng, chớp mắt suy tư một lát, thử thăm dò "hay là đổi dạng khác?"
Hạnh Hoa và A Miêu vẻ mặt chờ mong "dạng gì?"
Triệu thẩm sờ sờ cái mũi "cà tím nấu?"
Từ nấu này có lực sát thương rất lớn, trong đầu mọi người nháy mắt liền hiện ra những miếng cà tím trắng như tuyết nổi lềnh bềnh trên mặt canh suông, miếng nào miếng nấy to như chiến thuyền, oanh tạc khiến bọn họ thương tích đầy mình, không chút phản kháng
Hạnh Hoa và A Miêu bả vai suy sụp, nhìn như sắp khóc tới nơi
Yến Kiêu cười khúc khích "hôm nay ta rảnh, chúng ta ăn món mới đi"
"Cô nương, ngươi đúng là tiên nữ" Cả tiểu nha đầu đều tán tụng phát ra tù phế phủ
Triệu thẩm không khỏi có chút thẹn thùng nhưng nàng là người phóng khoáng, chỉ trong chớp mắt đã lấy làm vui mừng: mình có thể học thêm món mới.
Chờ nàng học xong, trên dưới nha môn cùng người nhà nàng được ăn ngon, Yến cô nương cũng thong thả hơn
Yến Kiêu nhờ bọn họ rửa sạch xương sườn, cắt thành từng khúc ngắn thích hợp, phần thịt nhiều xương ít dùng để làm sườn heo chua ngọt; phần sau xương lớn hơn, liền chặt thành miếng lớn nấu với củ sen, làm món canh củ sen sườn heo, vô cùng thanh đạm.
Hiện thời tiết lạnh, lúc mệt mỏi, được uống chén canh xương heo nóng hầm hập, là chuyện thống khoái cỡ nào chứ
Yến Kiêu thỉnh Triệu thẩm các nàng đem rửa sạch qua đi xương sườn cắt thành thích hợp đoạn ngắn, trước nửa đoạn thịt hậu cốt tiểu, hết sức phì nộn, liền làm sườn heo chua ngọt; phần sau đoạn cốt cách lớn hơn nữa chút, liền cùng băm thành đại khối củ sen cùng nấu, lộng cái củ sen xương sườn canh, thập phần thanh đạm.
Việc chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn đều không cần Yến Kiêu tự mình ra tay, khi tất cả đều thỏa đán, nàng mới cho một phần sườn heo vào một cái nồi, xào vài cái cho mỡ chảy ra, bề ngoài nổi lên màu vàng nhạt mỹ lệ thì múc ra.
Sườn heo chua ngọt màu sắc diễm lệ, chua ngọt ngon miệng, đảm bảo hao cơm, chỉ là chế biến có chút phức tạp.
Có điều, có xương sườn phì nộn cùng đường dấm nước màu, lại khống chế độ lửa thích đáng thì không có gì phải lo
Yến Kiêu vừa nói vậy, Triệu thẩm nghe mà đầu to như cái đấu "cô nương, vậy mà còn không khó? Nhìn đi, lòng bày ta toàn là mồ hôi rồi đây"
Yến Kiêu cười nói "làm vài lần là được mà.
Lần đầu ta làm, cũng không có là làm tốt"
Chỉ riêng xương sườn đã đủ thơm, nhưng khi Yến Kiêu cho thêm đường dấm vào, đáy nồi phát ra thanh âm òm ọp, trong hơi nước màu trắng liền có thêm vị chua ngọt, nhanh chóng hòa tan vị ngấy của mùi thịt.
Chờ xương sườn thấm đều, liền hạ lửa, từng miếng thị tròn vo bên ngoài đều được bao phủ lớp màu hồng nâu, sáng lấp lánh, cực kỳ đẹp
Khi Yến Kiêu rải hạt mè lên xương sườn, Tề Viễn đi tới, hào phóng hỏi "làm gì vậy? Mùi vị thật dễ ngửi ah"
"Nhiều làm vài lần liền được rồi." Yến Kiêu cười nói, "Ta đầu vài lần làm thời điểm, cũng luôn là nơi này không tốt, chỗ đó không đúng."
"Tề đại nhân" Yến Kiêu đột nhiên nhớ ra một chuyện, vội nói "ngươi đừng vội đi, ta có việc muốn làm phiền ngươi"
Tề Viễn gật đầu "được, ta ở bên ngoài chờ ngươi"
Chốc lát sau Yến Kiêu đi ra, bưng theo một chén sườn heo chua ngọt, cười nói "ngươi thử đi, rất thơm nha"
Nàng ân cần như vậy làm Tề Viễn sinh lòng cảnh giác, không vội động đũa, mà thân thể nhích ra sau, khoanh tay trước ngực, hỏi "ngươi muốn gì?" Sự khác thường ắt có trá, cười quá mức nhiệt tình liền có chút dọa người
Yến cô nương nhiệt tình cầm đôi đũa, gắp miếng sườn heo giơ lên trước mũi hắn "nếm thử đi, ngươi ngửi được chứ, thật thơm nha"
Mùi chua ngọt nháy mắt nhập vào khoang mũi, giống như có sinh mệnh, câu hồn đoạt phách, đừng nói là đúng giờ cơm, dù đã ăn no vẫn có thể khiến người ta thèm thuồng
Tề đại nhân lập tức binh bại núi đổi, như gió thu cuốn sạch lá vàng, chớp mắt chén thịt chỉ còn lại nước sốt.
Hắn vẫn chưa đã thèm chép miệng, nghĩ mùi vị thật quá ngon, nước sốt lại đặc biệt, giống như tương bạo cua lúc trước, nếu có bánh nướng để chấm...
"Ngươi muốn học cưỡi ngựa?" Tề Viễn hỏi
Yến Kiêu ra sức gật đầu "đúng, đúng" Nàng đã suy nghĩ cẩn thận lắm rồi, nàng cũng chỉ quen thân với hai người Bàng Mục và Tề Viễn, nhưng gần đây Bàng Mục lo kết án ở Yên Vũ lâu, con quay còn thanh nhàn hơn hắn, nàng sao không biết xấu hổ mà đi quấy rầy hắn.
Tề Viễn thì khác, chỉ cần bên ngoài không có án, Bàng Mục không ra khỏi cửa, hắn liền có thời gian rảnh
Nàng đoán không sai, Tề Viễn lập tức thống khoái đồng ý nhưng vẫn nghiêm mặt nói "ngươi nghĩ một chén sườn heo chua ngọt liền có thể sai sử ta?"
Hiển nhiên nàng suy đoán không có sai, Tề Viễn rất thống khoái gật đầu, bất quá lập tức hy sinh chính từ nghiêm nói: "Kẻ hèn một chén sườn heo chua ngọt liền tưởng sai sử ta?" Dù sao hắn cũng tùng là Bình Viễn tướng quân, uy phong bán diện, khiến quân địch nghe tiếng là sợ vỡ mật, hiện trên người vẫn có tước vị, sao có thể tùy tiện dạy người khác cưỡi ngựa
Yến Kiêu cười nói "ngươi nói đi"
Tề Viễn hừ lạnh, cao ngạo nhếch cằm, đưa ra hai ngón tay "ít nhất phải hai chén"
Yến Kiêu đang lo lắng về học phí, nghe vậy thật muốn đạp hắn một cái
Nhận được đảm bảo về thù lao, tâm tình Tề đại nhân liền sung sướng hẳn lên, lập tức chỉ ra cho nàng khó khăn lớn nhất: Muốn học cưỡi ngựa phải có ngựa.
Hiện trong nha môn có không ít ngựa, nhưng đều là liệt mã từng ra chiến trường, vó ngựa giẫm chết không ít quân địch, tính tình cũng táo bạo.
Mà ngựa của đám nha dịch vì để mau lẹ, nên con nào cũng thân mình cao lớn, không thích hợp dùng để dạy học
Tề Viễn "tốt nhất là ngựa con.
Ngươi là một cô nương, lại không có kinh nghiệm, ngựa non thể lực kém một chút, ta ở bên cũng dễ khống chế"
Yến Kiêu theo bản năng hỏi "một con ngựa con bao nhiêu tiền?"
"Cái này khó nói.
Ngựa tốt, thiên kim khó cầu, đừng nói là ngựa non còn sống, chỉ một bộ xương ngựa cũng có nhiều người tranh giành.
Kém một chút cũng phải mấy trăm lượng, dù là giống ngựa tạp chủng cũng phải mấy chục lượng"
Gia súc là lao động quan trọng, hiện lại mới trải qua mấy năm chiến hỏa, càng thêm quý giá, giá cả cũng đặt hơn trước
Mấy chục lượng?
Yến ngỗ tác dốc hết toàn bộ gia tài cũng chưa lên tới con số hàng chục, cảm thấy như có một cơn gió lạnh thổi qua, sáng suốt lựa chọn câm miệng
Nhìn vẻ mặt ũ rũ của nàng, Tề Viễn sao lại không hiểu.
Hắn ôm cánh tay, nghĩ nghĩ, đột nhiên hai mắt sáng ngời "ta nhớ có một nơi có ngựa tốt lại không cần tiền".