Đại Huyện Lệnh Tiểu Ngỗ Tác


Án của Tuyết Mai đã tra ra manh mối, Lữ Mặc Dương tự mình lại đây dập đầu nói lời cảm tạ với Bàng Mục.
Bàng Mục coi trọng nhân tài, tự mình tiến lên đỡ, theo thói quen thọc gậy bánh xe, “Bản quan rất ít thấy Phùng đại phu đối ai tôn sùng như thế, tiên sinh không bằng lưu lại nha môn, hai vị ngày đêm thân cận lãnh giáo, cũng càng tiện nghi.”
Lữ Mặc Dương tuy rằng cuồng ngạo táo bạo, nhưng cũng là người thường, thấy hắn đường đường là tri phủ thế nhưng chiêu hiền đãi sĩ như vậy, không khỏi thập phần sợ hãi, “Tạ đại nhân nâng đỡ, chỉ là ta thời trẻ từng nghèo túng thất vọng, cả đời chỉ tính việc ba bữa cơm ăn, không có mái ngói che thân, là Hắc Long các Lý đại đương gia cho một nơi dừng chân.

Tích thủy chi ân nên dũng tuyền tương báo, hắn với ta có ơn tri ngộ, thật khó tòng mệnh ngài.”
Năm đó hắn xác thật cứu vài người Hắc Long các, nhưng đối phương cũng cấp đủ ngân lượng, hắn đã xem việc này là cọc mua bán, hai bên sớm đã thoả thuận xong, thật sự không coi là ân tình.

Nhưng Lý Thông lại ghi tạc trong lòng, dốc hết sức mời hắn nhập bọn, hắn xem ra đúng là có khó được.
Hai người coi lẫn nhau là ân nhân, kính trọng, cảm kích lẫn nhau, mấy năm qua, tình cảm so với những người khác càng thâm tình hơn, đâu phải dăm ba câu có thể chia tách họ.
Bàng Mục sau khi nghe xong, chỉ cảm khái vạn ngàn, không những không bực, ngược lại thập phần thưởng thức loại duyên phận kỳ diệu giữa hắn và Lý Thông, lập tức tán thưởng vài tiếng, lại tự mình đưa người đi ra ngoài.
Lữ Mặc Dương lại nói: “Hắc Long các cách nha môn cũng không xa, nếu Phùng đại phu không chê, chúng ta lúc rảnh rỗi cũng có thể gặp mặt tham khảo lẫn nhau.”
Bàng Mục cười ha ha, “Rất đúng rất đúng.”
Lý Thông đã chờ bên ngoài, thấy hắn ra, trước hành lễ với Bàng Mục, lại tiến lên cầm bọc hành lý thay Lữ Mặc Dương, vui vẻ không thôi, “Tiên sinh nhìn gầy đi rất nhiều, đi, trong nhà đã chuẩn bị cơm ngon rượu ngon, cần phải hảo hảo bồi bổ …”
Hai người vừa đi vừa nói, bóng dáng dần dần biến mất trong đám người.
Bàng Mục cười nhìn một hồi, cũng dạo tới dạo lui đi trở về.
Lúc này, quan giám thị kêu Liễu Đồng, Thám Hoa nhất giáp năm 22 Thiên Bình, quả nhiên tài hoa hơn người, rất hợp ý Liêu Vô Hà.
Trước đó vài ngày, Vệ Lam mang theo Đại Giang khởi hành về nguyên quán Đô Xương phủ, Liêu Vô Hà trở nên thanh nhàn hơn, vừa lúc hôm qua cùng Liễu Đồng ăn bữa cơm, lúc này lôi kéo Liêu Vô Hà nói không ngừng, thuận tiện phổ biến chút công việc giám thị.
Lại lần nữa chuẩn bị làm linh vật, Bàng Mục cũng không thể chen thêm lời nào, cũng không đi quấy rầy, rảnh rỗi cái lại cong đít đi tìm Yến Kiêu, khi vào cửa thấy đối phương cau mày lẩm bẩm lầm bầm với quả trứng vịt.
“Chính mình ở chỗ này nói cái gì đấy?” Bàng Mục đi qua, ngồi xổm xuống đối diện nàng, thuận tay sờ soạng quả trứng vịt định hỗ trợ.
“Ai nha chàng chân tay vụng về, đừng làm vỡ.” Yến Kiêu đập lên mu bàn tay hắn một cai, không che giấu sự ghét bỏ.
Lời còn chưa dứt, đã nghe thấy một tiếng răng rắc giòn vang, Bàng Mục học bộ dáng nàng bóc trứng vịt, ai ngờ vừa mới cầm nắm trong tay, quả trứng đã nứt ra.
Thật xấu hổ.
Bàng Mục cười gượng, nhanh chóng đem nước trong trứng bỏ vào cái chén bên cạnh, thấy Yến Kiêu dùng ánh mắt giết người nhìn hắn, vội nói: “Cái kia, đây là tại trứng không rắn chắc.”
“Nó chính là quả trứng! Yếu ớt là thiên tính!” Yến Kiêu tức giận đấm hắn một phen, lại lấy chính mình làm tâm, ước chừng một vòng tròn đường kính 3 mét, ném cho hắn cái ghế gấp nhỏ, nói, “Chàng yên lặng ngồi đấy, không được tới gần, càng không được duỗi tay!”
“Ta cũng không phải cố ý……”
Hán tử thân cao hơn sáu thước ủy khuất ngồi cuộn tròn ở trên cái ghế gấp, an tĩnh nhìn một lát, lại nhịn không được xun xoe đến bên cạnh nàng, hỏi: “Ta nhớ rõ tháng trước không phải nàng cũng ngâm một vò sao? Cái kia còn chưa ăn, như thế nào lại ngâm tiếp?”
“Đó là trứng bắc thảo, cần thời gian lâu,” Yến Kiêu nói, “Đây là trứng vịt muối, trời nóng như vậy, chỉ cần tám, chín ngày là ăn được, vừa vặn có thể ăn vào dịp trung thu yến.”
Trứng vịt muối, không chỉ ăn ngon, lòng đỏ trứng còn có thể dùng để làm bánh nướng.

Bánh trứng nướng, bánh trung nướng nhân trứng.

Trong phòng bếp lớn ở Tuấn Ninh phủ có một cái lò nướng, lúc rảnh rỗi nàng cũng đi nhìn một cái, xem có thể xây một cái giống như vậy ở tiểu viện của mình không, khi trời lạnh, làm đồ nướng cũng tiện hơn.
Gần đây bận quá, không rảnh việc làm lò nướng, trước mượn phòng bếp lớn dùng tạm.
Trứng bắc thảo, làm càng nhiều càng tốt, trứng vịt bắc thảo đậu hủ, trứng vịt bắc thảo cháo thịt nạc, chỉ là không biết những người này có ăn quen hay không……
“Trứng bắc thảo?” Bàng Mục mờ mịt, “Là quả của cây tùng?”
Yến Kiêu cười khúc khích, “Chờ lúc ăn sẽ biết.

Đúng rồi, đến đây làm gì?”
“Không có gì,” Bàng Mục cũng không truy vấn, “Khó tranh thủ được lúc rảnh rỗi, nhớ nàng cho nên tới nhìn nàng một cái.”
Yến Kiêu mắt lé nhìn hắn, đáy mắt mang theo ý cười, “Cơm sáng khi nãy không phải vừa nhìn thấy sao? Lại nói láo.”
“Ta chưa nói dối bao giờ,” Bàng Mục nghiêm túc nói, “Một ngày không gặp như cách ba thu, nếu tính như vậy, chúng ta nói ít cũng non nửa năm không gặp, ta nhớ nàng muốn chết.”
Yến Kiêu bị hắn chọc, cười khanh khách, lại nghe hắn hỏi: “Vừa rồi nàng lẩm bẩm nhắc mãi chuyện gì?”
Nhắc tới cái này, Yến Kiêu cũng hứng thú nói, “Chính là bùa chú của đạo quán kia, không phải dùng thủy ngân để vẽ sao? Nhưng dưới tình huống bình thường, thủy ngân căn bản không có khả năng thấm vào giấy, ta không nghĩ ra bọn họ làm được như thế nào.”
Nàng đã nghĩ, kỳ thật bản chất của luyện đan chính là phản ứng hoá học, những đạo sĩ đó hẳn là trong lúc vô ý phát hiện ra phản ứng thành phần của thủy ngân, thao tác trở nên dễ dàng, lúc này mới lợi dụng tính bốc hơi của thủy ngân để giả danh thần thánh bán bùa chú lừa bịp bá tánh.
Đáng tiếc hóa học nàng không rõ lắm, đối với việc này không biết họ làm thế nào, hôm nay đột nhiên nhớ tới, cho nên ngồi suy nghĩ lẩm bẩm một mình.
“Cái này ta cũng biết,” Bàng Mục cười nói, “Lúc trước ta hỏi, nghe nói có một loại bột phấn màu trắng, đổ chung hỗn hợp với thủy ngân, vài canh giờ sau trở thành chất lỏng sền sệt dung để vẽ vào giấy, qua thời gian chậm rãi cũng bay.”
Bột phấn? Bột phấn gì? Yến Kiêu suy nghĩ cẩn thận nửa ngày cũng không nghĩ ra.
Thấy nàng cảm thấy hứng thú như vậy, Bàng Mục đề nghị đem mấy đạo sĩ kia tìm lại.
“Tìm?” Yến Kiêu lúc này mới nhớ tới, mình hình như chưa từng hỏi qua chuyện xử lý mấy đạo quán kia, “Chàng đem bọn họ đuổi đi?”
“Tự nhiên không thể lưu họ lại, nếu chúng ta không phát hiện sớm, chỉ sợ ngày sau còn rất nhiều người bị hại, lại nói tiếp, bọn họ cũng không phải là yêu tinh hại người?” Bàng Mục khịt mũi coi thường nói, “Ta sai người phong đạo quán bọn họ, không tham dự vào việc nhóm đạo sĩ dời đến đạo quán khác tu hành, các đạo sĩ này dù không tham dự nhưng khó thoát khỏi can hệ.

Bọn họ có tên trong danh sách đạo sĩ, nên ta không thể trừng phạt họ quá gắt, nhưng cũng không thể buông tha dễ dàng, trước đánh vài bản, lại viết giấy tờ, thông báo quan viên các nơi, để bọn hắn tự mình xử lý đi!”
Yến Kiêu bật cười, “Mỗi ngày qua đi, án đều được phá, ta cũng sắp không có chỗ dùng.”
Không bao lâu, chuẩn bị tốt cho trứng vịt, Bàng đại nhân rốt cuộc có chỗ dụng võ: Bị chỉ huy dọn đến phòng bếp nhỏ.
Lúc bắt đầu nướng bánh trung thu, giọng nói quen thuộc của Lâm Bình vang lên.
“Đại nhân! Yến cô nương!”
Hai người đồng thời run lên, nháy mắt thấy được trong mắt lẫn nhau có sự điên cuồng kháng cự: Đừng!
Tiểu tử này thét to thì chuẩn không chuyện tốt.
Nhưng mà thật nhanh, tiểu Kim chạy theo Lâm Bình lại đây, mới vừa tiến vào, thấy hai người bên trong vẻ mặt kháng cự, toàn thân đều hai chữ viết ghét bỏ.
Lâm Bình đầu đầy mờ mịt, tầm mắt quay lại nhìn phía sau mình, “Đại nhân, ngài nhìn gì vậy?”
“Nhìn ngươi!” Bàng Mục tức giận nói, “Được rồi, nói đi.”
“À,” Lâm Bình nói, “Liêu tiên sinh cùng Liễu đại nhân nói thỉnh hai vị đi qua, nói có manh mối liên quan đến Ngưu Thụy.”
Ngưu Thụy!
Đúng vậy, Liễu Đồng nhập quan trường hơn mười năm, hiện tại vẫn đang ở kinh thành, thật đúng là có thể cung cấp manh mối giá trị không ít đâu.
Bàng Mục lấy ánh mắt hoàn toàn mới nhìn Lâm Bình đánh giá từ trên xuống dưới vài lần, vỗ thật mạnh lên bờ vai của hắn, cảm khái vạn ngàn nói: “Hảo tiểu tử!”
Ngươi thế nhưng cũng có thời điểm không báo tin người chết!
A, hài tử lớn, hiểu chuyện……
Lúc chạy đến bên kia, Yến Kiêu trong lòng cảm kích Liêu Vô Hà thiên biến vạn biến, làm khó hắn lúc này còn không quên giúp mình hỏi chuyện của Ngưu Thụy.
Yến Kiêu và Bàng Mục tay cầm tay chạy như điên đến, thấy hai văn sĩ trung niên đang ngồi đối diện nhau, đồng dạng mảnh khảnh tuấn dật, đồng dạng nhanh nhẹn xuất trần, cử chỉ tiêu sái, có thể nói phi thường đẹp mắt.
Yến Kiêu ở trong lòng thầm khen một phen, tiến lên hành lễ vấn an.
Liễu Đồng sau một chuyến đi, cằm nhọn ra, vội vàng đứng dậy hướng Bàng Mục hành đại lễ, lại kêu Yến Kiêu không cần đa lễ, bốn người phân chủ yếu và thứ yếu một lần nữa ngồi xuống.
Liễu Đồng tự giễu cười, “Ta thường ngày cũng chỉ tập chút bát đoạn cẩm* linh tinh, quân tử lục nghệ** cũng thuần thục, không nghĩ rằng đều là kỹ năng giả, chỉ ngồi xe ngựa, cũng thành cái đức hạnh này, khiến chư vị chê cười.”
*: tên một bài tập dưỡng sinh giúp cường thân kiện thể.
**: lục nghệ bao gồm: lễ (lễ nghĩa), nhạc (âm nhạc), xạ (bắn cung), ngự (cưỡi ngựa), thư (thư pháp) và số (Toán học).

Những người đàn ông xuất sắc trong sáu nghệ thuật này được cho là đã đạt đến trạng thái hoàn hảo, gọi là một quân tử.
Mọi người thay phiên nhau trấn an một phen, lúc này mới dần dần tiến vào chủ đề chính.
Nghe Liêu Vô Hà đột nhiên hỏi Ngưu Thụy, Liễu Đồng tuy cảm giác kỳ quái, nhưng cũng thức thời, lại cảm kích mọi người ở nha môn quan tâm săn sóc tỉ mỉ, không hỏi nhiều, chỉ là nói: “Ta thật là quen biết hắn.

Người này và ta xuất thân giống nhau, bên trong là người hay quan tâm đến cái trước mắt, trên mặt lại thích bày ra một bộ dáng thanh cao, trong ngoài không đồng nhất, vì thế rất nhiều triều thần không thích hắn, năm đó hắn bị liên lụy, không có người nào chịu ra mặt vì hắn cầu tình, hắn bị cắt chức nên phải hồi hương, đồng liêu cũng chỉ áy náy chút thôi.”
Hắn vừa nói như vậy, Yến Kiêu càng thêm xác định NgưuThụy mà Đổng phu nhân nói chính là phụ thân Ngọc Mẫn rồi.
Nghe nói nhà bà ngoại Ngọc Dung là phú thương, cảm thấy mấy nữ nhi gả cho nhà bình thường bị ủy khuất, nhà cao cửa rộng lại không thể đủ, nhưng giống như Ngưu Thụy, Trương Hoành xuất thân nhà nghèo, vừa không dám yêu cầu quá nhiều, lại có khả năng thăng chức rất nhanh……
Lúc trước Yến Kiêu đã cùng người khác xác nhận qua, Ngưu Thụy đúng là nhân sĩ Tập Khánh phủ, ở phía tây tuấn Ninh phủ, mà hiện tại Trương Hoành lại nhậm chức tri châu Xương Bình châu phía dưới Tuấn Ninh phủ, như thế xem ra, hai tiểu tỷ muội Ngọc Mẫn, Ngọc Dung gặp mặt nhau xác thật dễ dàng, cũng giống phỏng đoán của Yến Kiêu.
Yến Kiêu hỏi: “Liễu đại nhân có biết Ngưu Thụy có bằng hữu tốt, hoặc là qua lại chặt chẽ với người nào đó?”
Thân phận Ngọc Dung cùng Ngọc Mẫn đã xác định, kế tiếp đó là Tần Vân và Vương Bội.

Hai người kia lúc nào cũng coi Ngọc Mẫn như Thiên Lôi, sai đâu đánh đó, khả năng lớn nhất chính là gia thế đối phương áp một đầu bọn họ.
Cho nên Tần Vân và Vương Bội hoặc là con gái tiểu quan, hoặc chính là con gái hương thân bản địa, bằng không thân phận không đủ trình độ, cũng không có khả năng cùng Ngọc Dung, Ngọc Mẫn trở thành bằng hữu.
Liễu Đồng gần đây cũng liên tiếp nghe đại danh nàng, thấy nàng quả nhiên tư duy nhanh nhẹn không thua nam nhi, không khỏi hơi hơi gật đầu, ánh mắt nhu hòa vài phần, “Trên quan trường, bạn tốt lại không thấy nhiều lắm, nhưng Ngưu Thụy xác thật cùng một người lui tới cực thân mật.

Người đó tên Phương Phong, hai người là đồng hương, năm đó trên đường nhập kinh đi thi khoa cử nên quen biết, lại là tiến sĩ cùng khoa, quan hệ thân thiết.”
“Phương Phong?” Yến Kiêu nhanh chóng ghi tên người này lên quyển sổ bên cạnh, chốc nữa quay lại xác nhận trong hồ sơ hộ tịch Tập Khánh phủ bên kia một chút, “Đại nhân có biết Phương Phong hiện tại ở nơi nào không?”
“Hắn cùng Ngưu Thụy bất đồng, nguyên quán Phương gia ở Tập Khánh phủ, tổ tiên lại pha thanh quý, quá khứ từng có đế sư, có thể nói là một thời hiển hách.

Chỉ là mấy thế hệ liên tiếp không có người nào tài giỏi, hiện giờ đã sớm xuống dốc, trước kia bất quá dựa vào gốc gác cùng nhân mạch thôi.” Liễu Đồng theo thói quen vuốt vuốt chòm râu, gật đầu, trong lời nói lại có chút khinh thường, “Năm đó Ngưu Thụy cùng đám người Phương Phong kéo bè kéo cánh, xâu chuỗi khắp nơi, cũng có thể coi là một lần gây sóng gió triều đình.

Nhưng bản lĩnh vô dụng, lại không có căn cơ đáng tin cậy, trong tranh đấu liên tiếp bị thua, cuối cùng bị tiên đế ghét bỏ, tất cả đều bị cắt chức, hiện giờ hẳn là cũng ở quê cũ.”
Đều là làm quan, ai mà không khôn khéo? Tuy rằng Liêu Vô Hà và mọi người từ đầu đến cuối không tỏ thái độ, nhưng Liễu Đồng cũng đoán được tất nhiên không phải chuyện tốt gì, tự nhiên càng không kiêng dè tỏ thái độ của chính mình.
Mấy ngày nay bọn người Yến Kiêu lật xem hộ tịch ở các nơi, đối với danh nhân vùng này khá ấn tượng, hiện tại Liễu Đồng nhắc tới Phương gia, trong đầu đã mang máng nhớ tới.
Xác thật như hắn lời nói, Tập Khánh phủ từng có Phương gia một thời cực thịnh, nhưng tiên đế ghét bỏ, đến nước sông còn từng ngày một rút xuống, ruộng đất cùng trang viên cũng bị bán không ít, dư lại một tòa nhà tổ lâu năm chưa tu sửa.

Hiện giờ một đời vua một đời thần, trong nhà không có hậu bối xuất sắc giúp phục hồi môn hộ, Phương gia sớm đã không còn, chỉ còn huy hoàng ngày cũ nói đi nhắc lại, dân chúng từ đầu đường đến cuối ngõ khi nhắc tới đều phải mắng một câu con cháu bất hiếu.
Bàng Mục lắc đầu thở dài nói: “Hảo hán không đề cập tới quá khứ, nếu một gia tộc chỉ biết nói nhà ta năm đó như thế nào như thế nào, cũng không có thể trông cậy vào.”
Cho nên nói, Phương Phong rất có thể cũng ở Tập Khánh phủ, thậm chí vô cùng có khả năng cùng cọc bí văn này có liên hệ!
Đáng tiếc hắn họ Phương, chẳng lẽ còn có một cô nương họ Phương từng quanh quẩn ở cái vòng nhỏ hẹp Ngọc Dung?
Như vậy hiện giờ nàng ở đâu?
Yến Kiêu đột nhiên nhớ tới lúc ấy Ngọc Dung năm lần bảy lượt muốn nói lại thôi, cuối cùng tìm ra điểm mấu chốt trong lời nói quanh co lòng vòng:
“Án tử lâu như vậy, cũng có thể phá?”
Yến Kiêu nhịn không được, dưới đáy lòng phát ra một ngụm khí lạnh, đồng thời chậm rãi có suy đoán mới.
Đang trầm ngâm, lại nghe Liễu Đồng đột nhiên nhắc tới một người, “Đúng rồi, cùng khoa Ngưu Thụy, Phương Phong còn có một người tên Từ Tùng Kiên, ba người họ một lần có cùng ý tưởng đen tối, chỉ là không biết vì sao lại thay đổi, Từ Tùng Kiên không cùng phe với bọn họ nữa, thế nhưng lại bảo vệ được tiền đồ, hiện giờ đã là quan tứ phẩm.”
Lại thêm một người.
Yến Kiêu trầm mặc thêm vài nét bút lên quyển sổ, lại vẽ thêm mấy đường, đánh thêm mấy dấu chấm hỏi, chỉ cảm thấy trải rộng sương m trước mắt ù, dưới chân toàn là vũng bùn, hoàn toàn không biết nên tra từ đâu.
Liên lụy đến nhiều vị quan viên, lại có thể làm mấy vị tiểu thư con nhà quan giữ kín như bưng, nhiều năm qua không nói ra miệng, khẳng định không phải là phiền toái nhỏ……
Nàng nhìn quyển sổ càng ngày càng có thêm nhiều tên, càng ngày càng loạn, cảm thấy mình bất tri bất giác đạp lên bụi gai, trong tay lại mở ra chiếc hộp Pandora, tiến thoái lưỡng nan.

Không cẩn thận, không nói kiếm củi ba năm thiêu một giờ, có khi còn dẫn lửa thiêu thân.
Trong đầu nàng nhảy ra tới hai nguời nhỏ xíu, một người liều mạng khuyên nàng “Dừng cương trước bờ vực”, không cần xen vào việc người khác, để tránh chịu tai ương cá trong chậu:
Vốn dĩ cũng không có ai báo án sao? Có lẽ chỉ là nàng nghĩ quá nhiều, rốt cuộc cũng có lúc trực giác sai.
Mà một người khác lại ôn nhu cổ vũ, cổ vũ nàng không được quên chức trách, dũng cảm tìm kiếm chân tướng.
Trên đường trở về, tinh thần Yến Kiêu vẫn luôn hoảng hốt, liên tiếp thất thần, nếu không phải Bàng Mục ở bên cạnh lôi kéo, đã sớm ngã từ trên bậc thang xuống.
“Đừng lo lắng,” Bàng Mục nhìn ra nàng lo lắng, đem bàn tay có chút lạnh lẽo của nàng cầm trong lòng bàn tay, “Có ta đây.”
Yến Kiêu cười khổ một tiếng, “Ta sợ gây thêm phiền toái cho mọi người.”
Bàng Mục bật cười, nhẹ nhàng búng một cái lên trán nàng, “Nghe nàng nói mê sảng cái gì đây, mọi người cùng nàng có quan hệ gì? Chẳng lẽ phải mắng nàng tự dưng trở nên quá thận trọng?”
Yến Kiêu cười khúc khích, gánh nặng mấy ngày qua đè ở trên đầu bị người này lấy đi hơn phân nửa, đột nhiên nhẹ nhàng hôn lên mặt hắn.

Lại cúi đầu đùa nghịch bàn tay to của hắn, vẫn là mạnh miệng theo thói quen, “Nói hươu nói vượn.”
“Ta nào có nói bậy?” Bàng Mục dùng cái trán cọ cọ nàng, “Nàng ta là khổ chủ, nơi này của chúng ta là nha môn, vì bá tánh giải oan là bổn phận.

Người khác còn cầu thêm việc đến cửa, chẳng lẽ chúng ta biết lại muốn giả ngu giả ngơ? Không nói người khác, chỉ sợ thánh nhân cùng nương mà biết đều đấm chết ta!”
“Mặc dù thực sự có phiền toái như thế nào? Ta là người không sợ nhất chính là phiền toái, đời này cũng không thiếu phiền toái, thiếu đi lần này không gọi là ít, thêm lần này cũng không coi là nhiều.” Hắn cười phóng đãng, trong nháy mắt không gian tĩnh lặng bằng phẳng, chỉ nhìn nhau như vậy, đã khiến người đối diện tin tưởng, tin tưởng rằng trên đời này thật sự không thể có chuyện nào có thể làm khó hắn.
“Làm quan làm tướng cũng vậy, tra án tẩy oan cũng thế, chẳng phải đều đắc tội với người? Từ nhỏ đến lớn, người ta đắc tội không đến một trăm cũng có 80, nếu vẫn luôn trước sợ sói, sau sợ hổ, vậy cũng không cần mặc thân quan phục này.”
Hắn chính là một thanh kiếm trong tay thánh nhân, nên vượt mọi chông gai thẳng tiến không lùi, càng là như thế, thánh nhân càng tín nhiệm hắn.
Như thế, giang sơn củng cố, hữu nghị trường tồn.
Bàng Mục nói một lần không dứt lời, khiến Yến Kiêu hổ thẹn không làm không được.
Đúng vậy, ngươi là pháp y, năm đó cũng từng lập lời thề, muốn bình định thế gian, giải hết thảy oan khuất? Như thế nào lúc này lại muốn rút lui?
Nghĩ đến đây, nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng quắc, nâng tay lên nắm chặt tay hắn, “Được, chúng ta nhất định phải tra ra manh mối!”
“Đây mới là cô nương tốt của ta.” Bàng Mục cười to, cũng nắm chặt lại bàn tay của nàng.
Sau đó hai người dốc sức, đi tìm hồ sơ hộ tịch của Phương Phong, quả nhiên có phát hiện trọng đại.
“Chàng nhìn xem!” Yến Kiêu chỉ vào một dòng chữ nói, “Phương Phong có một nữ nhi so với Ngọc Dung lớn hơn vài tuổi, nhưng ước chừng hai năm rưỡi trước chết đuối tự tử, năm ấy nàng 18 tuổi.”
Chết đuối tự tử cũng không tính là hiếm lạ, nhưng cố tình là tuổi này, lại là nữ tử vô cùng có khả năng liên quan đến Ngọc Dung, thật sự khả nghi.
Rất nhiều chuyện càng đào càng sâu, mà chuyện này càng đào càng có nhiều dấu vết, trên cơ bản là chuyện dơ bẩn, xấu xa là không thể nghi ngờ.

Bàng Mục cũng có chút hưng phấn, sau lại tìm thêm một hồi, “Lúc ấy phụ trách nghiệm thi chính là một ngỗ tác tên Tô Bổn, ta sẽ sai người đi hỏi thăm người này.”
Trong năm thái bình phàm là có người tử vong, ngỗ tác bản địa sau khi nghiệm thi rõ ràng thông báo cho nha môn, sau đó quan viên quản lý hộ tịch thẩm tra đối chiếu để tránh sai lầm.

Nếu cái chết của vị Phương cô nương thật sự có nghi vấn, người tên Tô Bổn là điểm mấu chốt.
Kế tiếp, một đám tiểu quan tiểu lại ở Tập Khánh phủ này đều là cùng trong vòng hương thân, kết hợp với hồ sơ hộ tịch, cùng tin tức tiểu Bát mang về, đã xác định được thân phận của Vương Bội và Tần Vân.
Vương bội là nữ nhi huyện lệnh, mà tổ phụ Tần Vân là một vị thi nhân có chút danh tiếng, phụ thân cũng rất có danh tài, năm đó tuy khảo trúng tiến sĩ, nhưng vẫn buồn bực thất bại, cuối cùng từ quan về quê, cùng lão phụ mở một thư viện nho nhỏ, nhiều năm kinh doanh xuống dốc, nhưng lại có vài phần tên tuổi, mỗi năm có không ít học sinh mộ danh từ các nơi đến Tập Khánh phủ.
Sau khi xác nhận thân phận tất cả, mấy người có liên hệ đều có điểm chung rất rõ ràng.
Nghèo túng!
Trương Hoành chịu khổ nửa đời, mãi cho đến năm kia mới khó khăn lắm ngồi lên vị trí tri châu, hơn nữa Xương Bình châu đã lâu không có học sinh xuất sắc, cũng không có bá tánh địa phương nào có sản nghiệp phong phú, Trương Hoành lại càng không có khả năng bằng vào chiến tích của mình bò lên trên.

Nói một cách vô tình, đời này kết quả tốt nhất chính là chết già ở khi đương chức tri châu.
Ngưu Thụy, Phương Phong không cần phải nói, một kẻ vốn sinh ra đã yếu ớt, một người mệt mỏi với trời, thật vất vả mới làm quan ở kinh thành, việc chưa xong đã tính mưu toan thêm một bước, từng là bình dân áo vải rồi được làm quan nhàn nhưng lại không tự biết mình thích tranh đấu, phần lớn bộ phận người đều không thể tiếp thu.
Còn Vương huyện lệnh cùng Tần hương thân, càng là tầng áp chót của chuỗi thức ăn, chỉ sợ còn chưa được thể nghiệm qua cái gì gọi là xuân phong đắc ý……
Một đám người tình cảnh tương tự nhau tồn tại, tự nhiên hấp dẫn lẫn nhau, dễ dàng cùng chung một đoàn.

Nhân số tăng càng nhiều, loại cảm xúc phẫn uất bất mãn này cũng sẽ tăng trưởng theo bội số, xảy ra sự việc phát sinh ngoài dự đoán của họ cũng là lẽ thường tình.
Nhưng hết thảy đều chỉ là hoài nghi Yến Kiêu cùng Bàng Mục, hiện tại bọn họ một chút chứng cứ cũng không có.
Trong mấy ngày nay, đây đã coi như tiến triển lớn nhất, hai người đều thật hưng phấn, tuy là tiểu nha đầu bên người Ngọc Dung đến nay vẫn không rõ, cũng không đủ để ảnh hưởng đến tâm tình bọn họ.
Đang lúc hoàng hôn, trời đánh mấy cái sấm rền, khi ăn cơm chiều trời đã mưa, đã mấy ngày Yến Kiêu chưa từng tự mình xuống bếp, sai người mang tới rất nhiều thức ăn màu đỏ rực, chuẩn bị một chút chúc mừng nho nhỏ.
Liễu Đồng có một chút khởi sắc cũng bị thỉnh tới, ôm một chén cháo rau thịt, lại nhìn mọi người ăn đồ ăn hương sắc đầy đủ, cười khổ liên tục, “Thật khổ mình ta.”
Tới lúc này mọi người mới biết được, hắn nguyên quán ở Tây Nam, cũng chính là đời trước của Tứ Xuyên, ăn ớt cay mà lên người.
Khoảng thời gian trước, ngoài ý muốn sinh bệnh đã bức hắn nửa tháng không được ăn cay, hiện giờ lại có người ở trước mặt chính mình ăn uống thỏa thích, cố tình để hắn chỉ có thể nhìn không thể ăn.
Yến Kiêu thật quýnh, “Nhìn chuyện này, thật sự là không nghĩ tới.”
Liễu Đồng chỉ cười, xua xua tay, “Đừng đừng đừng, là ta không có lộc ăn, mắt nhìn, mũi ngửi, coi như là đã ăn đi.”
Mọi người cười vang ra tiếng.
Một án tử được phá, lại có một cọc kỳ sự dần dần trồi lên mặt nước, cảm xúc mọi người đều rất cao hứng, trong bữa tiệc chén qua chén lại ngươi tới ta đi thật náo nhiệt.
Ở xa tới là khách, Liễu Đồng được mọi người chăm sóc, liên tiếp có người nhiệt tình mời hắn nếm đồ ăn:
"Tới, Liễu đại nhân, đậu hủ này mềm lắm.”
"Canh xương sườn củ sen ngọt thanh dễ chịu, ăn nhiều thêm mấy miếng.”
"Thịt kho tàu cà tím tư vị thuần hậu, chỉ là hơi ngấy, Liễu đại nhân nếm thử chút mùi vị đi……”
Liễu Đồng cố nén, uống một chén cháo, cái bụng tuy rằng phồng lên, ngược lại càng cảm thấy đói thèm.
Hắn nỗ lực duy trì dáng vẻ, hai con mắt lại nhịn không được nhìn chằm chằm thức ăn diễm lệ bức người bên kia bàn.
Nhìn qua thật cay, ăn chắc chắn ngon……
"Yến cô nương,” Liễu Đồng thật sự nhịn xuống không được, mở miệng nói, “Đó là đồ ăn gì? Ta chưa bao giờ gặp qua.”
”Thịt gà cay, đồ ăn phổ biến ở quê ta, vị cay nồng, ăn với cơm vô cùng ngon.”
Liễu Đồng gật đầu, thầm nghĩ ta cũng muốn ăn với cơm, Bàng đại nhân hiện tại chắc đã ăn đến chén thứ ba?
"Bên cạnh là đậu hủ sao?”
"Liễu đại nhân nhãn lực thật tốt, đúng là đậu hủ Ma Bà, phía trên tưới chính là thịt băm, vừa mềm vừa xốp mịn, ăn cũng rất ngon.”
Liễu Đồng gật gật đầu, theo bản năng nhìn lướt qua bàn đối diện, thầm nghĩ Liêu tiên sinh cũng là văn nhân, buổi tối ăn một lúc hai chén cơm lớn không được tốt đi?
"Đồ ăn kia ta có thể ăn được không?”
Yến Kiêu ánh mắt chứa đầy đồng tình nhìn hắn một cái, chần chờ một lát, ánh mắt đảo qua ngón tay ngo ngoe rục rịch của đối phương, vẫn là quyết định nói sự thật tàn khốc cho hắn, đồng thời cũng nhắc nhở hắn chú ý màu đỏ nổi bật của sa tế, “Cũng là đồ ăn cay, ngài xem nhiều sa tế như vậy, nhưng thật ra giá xào này thanh tân ngon miệng, nếu không…… Ngài ăn thử chút đi?”
Ngài, một người bệnh nặng mới khỏi nên thành thành thật thật ăn cháo không phải xong rồi sao, hỏi nhiều như vậy, cuối cùng không phải tự thương tổn chính mình sao?
Liễu Đồng cự tuyệt ăn giá.
Hắn là người thèm ăn giá này sao?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui